Trong lòng còn đang nghi hoặc, đối thoại của người mới tới liền giải đáp câu hỏi của Hạ Tử Trọng.
“Trời, nhiều xe tốt như vậy?!”
“Xem kìa! Lamborghini!”
“Cái đó có ích gì? Những ngày tháng này loại xe thể thao đó lái ra ngoài thì làm được gì? Ban ngày mấy người kia lấy mất những chiếc Hummer tốt nhất rồi, thật đáng tiếc…”
Xem ra những người này là ở gần đây.
Một người vây quanh chiếc Lamborghini bản giới hạn kia hai vòng, lưu luyến không rời mà vuốt thần xe: “Những người kia cũng đủ bản lãnh, vậy mà có thể dọn dẹp nhiều tang thi như vậy.”
“Hừ, nếu không phải mấy con tang thi đó cản đường, xe tốt này làm sao tới phiên bọn họ?” Một người không phục hừ hai tiếng, tầm mắt quét về phía trống không của nhà kho.
“Đại ca, anh nói bọn họ tới chỗ này làm gì?”
“Lấy đồ chứ gì, không thấy bọn họ còn đi kho số 5 à?”
“Trong kho hàng đó có gì? Thức ăn? Thức uống?”
“Đúng rồi, bọn họ là từ đâu tới vậy?”
“Ai biết được! Bọn họ có không ít người, còn có súng… Có lẽ là thuộc căn cứ nào đó? Nhanh chọn mấy chiếc xe đi, chọn xong chúng ta còn phải trở về ăn nữa.”
Hạ Tử Trọng vốn dĩ muốn ôm bạch cầu trực tiếp chui vào không gian, nhưng nghe lời nói bọn họ lại do dự một chút, trốn giữa mấy chiếc XC, nấp vào một đống lộn xộn ở góc tường, lẳng lặng nghe nhóm người này đối thoại.
Nguyên lai những người này vào lúc tận thế bị kẹt ở kho số 3, nhưng tình huống lại khác với kho số 31, kho số 3 là kho chứa thực phẩm buôn bán. Bên trong có không ít thực phẩm, nước uống đủ cho bọn họ vượt qua cả một tháng trong tận thế.
Nhưng bên ngoài kho số 31 vây không ít tang thi, mấy lần đều chặn đường bọn họ, nên mới không thể không chờ tới lúc này, sau khi tiểu đội Luân Hồi cùng bọn Hạ Tử Trọng đến, dọn dẹp sạch sẽ đám tang thi, bọn họ mới dám ra đây.
Vốn dĩ bọn họ còn muốn hỏi thăm tiểu đội Luân Hồi một chút tin tức, nhưng phát hiện trong tay bọn họ thậm chí có cả súng, sợ là kẻ liều mạng, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi cái ý niệm này mà lặng lẽ trốn trong kho hàng số 3, chờ bọn hắn đi mới dám thừa dịp trời tối chạy đi lấy xe.
Nhóm người này tổng cộng có tám người, vậy mà bọn họ lái tới tám chiếc xe. Bởi vì xăng bên trong ga ra cũng bị bọn Quách Binh rút đi, bọn họ cũng không quá để ý vấn đề này, rút ít xăng từ mấy chiếc xe khác, liền lái một chiếc xe có tạo hình như nhãn cầu người gào thét phóng đi. Bây giờ vấn đề là có nên đi kho số 3 nhìn thử hay không đây? Những người này cho dù chất đầy mấy chiếc xe kia, e rằng cũng còn không ít đồ ăn…
Những thứ đó mặc đù có cũng được mà không có cũng được, nhưng…
Trong lòng xoay chuyển vài lần, Hạ Tử Trọng quyết định vẫn đi qua nhìn một cái, thuận tiện lấy một tờ giấy, vội vã viết xuống mấy dòng chữ giao cho bạch cầu, để nó đưa cho Phương Hách, mình thì lại lựa vài chiếc chống đạn để vào không gian – những người kia chỉ lấy xe nhãn hiệu họ biết, căn bản không biết cái gì là xe chống đạn, cho nên mấy chiếc đã cải tạo mà Hạ Tử Trọng vừa ý vẫn còn đầy đủ! Thu xe cẩn thận xong, Hạ Tử Trọng đi ra ngoài, bước nhanh tới bức tường bên tay trái, phong hệ dị năng gia tốc leo lên tường – từ nơi này đi so với lái xe từ giao lộ qua trạm gác lấy thẻ nhanh hơn nhiều.
Âm thanh xe cộ va chạm ầm ầm truyền đến, tiếng người, tiếng thét chói tai vang lên trong khu nhà.
Mấy chiếc xe kia lúc chạy tới cửa kho hàng ban ngày bị tang thi càn quét, bỗng nhiên đụng phải cái gì đó ngăm đen xuất hiện trên đường, thân ảnh khổng lồ… Hạ Tử Trọng sững sờ, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người – có thứ gì đó! Ánh lửa ngút trời sáng cả một vùng, hẳn là những người kia gặp phải chuyện gì đó bất ngờ!
May là hướng giao lộ cách vị trí Hạ Tử Trọng rất xa, hắn cũng có không ít thời gian, nếu đã đi tới nơi này, đương nhiên không thể tay không mà về.
Phong hệ dị năng cấp hai tuy rằng không thể làm người bình thường bay lên, nhưng có thể khiến tay chân trơ nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Những người kia tựa hồ nghĩ xung quanh không có ai nên không đóng cửa kho số 3 lại.
Hạ Tử Trọng cấp tốc chạy vào, xác nhận bọn họ cũng không để lại người trông coi, mới cấp tốc chạy tới mấy container bên trong.
Phần lớn cửa container đều được mở ra, chiếu đèn pin qua, bên trong đều là những bao đóng gói rực rỡ, nhất thời không rõ bên trong có cái gì.
“Đùng, đùng, đùng…”
Âm thanh nặng nề ở ngoài đường vang lên, Hạ Tử Trọng bỗng nhiên căng thẳng, trở tay thu vào vài container không kịp nhìn, quay đầu nhìn về phía tường viện bên ngoài.
Bóng đen to lớn giống như một tòa núi nhỏ đang chậm rãi đi tới chỗ hắn, đó là vật gì?!
Cảm giác choáng váng dâng lên, hít sâu một hơi Hạ Tử Trọng chậm rãi lùi về phía sau mấy bước, thuận lợi lấy đi hai container, bởi vì lấy quá độ nên tinh thần lực tiêu hao làm hắn váng đầu.
Đèn pin trong tay chiếu lên ‘mặt’ của nó khi tới gần kho hàng, tình cảnh mắt nhìn thấy làm Hạ Tử Trọng hít phải một ngụm khí lạnh!
Vật kia vốn là ngửi thấy mùi tìm đến đây, bị tia sáng đánh tới mặt bỗng nhiên gào thét một tiếng, giơ hai tay lên cao đập một cái nát tường viện rồi vọt vào!
Mà thân ảnh Hạ Tử Trọng trong nháy mắt biến mất tại chỗ, tiến vào không gian…
Cảnh tượng khi đèn pin chiếu đến làm Hạ Tử Trọng dù đã vào không gian cũng nhất thời chưa hoàn hồn trở lại, đó là cái loại mặt dị dạng gì? Thân thể lớn hơn người bình thường, khuôn ‘mặt’ là do những tấm da người chắp vá lại thành!
Tuy rằng Hạ Tử Trọng không nhìn rõ cả người con quái vật, nhưng nghĩ cũng biết, ngay cả mặt còn chắp vá thì trên người còn cái gì nguyên vẹn?!
Đây là loại quái vật gì? Sao đời trước hắn chưa từng nghe nói đến? Không chừng mấy người gặp được nó đều chết hết cả rồi! Còn làm sao nghe nói được nữa.
Thoáng thở lại bình thường, Hạ Tử Trọng cất bước đi về tầng hai dưới lòng đất, chuẩn bị kiểm tra thu hoạch đêm nay.
Từng chiếc từng chiếc xe cải tạo chống đạn trôi nổi ở giữa không trung, từ phía dưới đi qua có cảm giác rất ngột ngạt. Ngoại trừ những chiếc xe này thời điểm Hạ Tử Trọng rời khỏi ga ra còn thuận tiện lấy chiếc Hummer xài lúc trước ném vào luôn – xe này mặc dù rắn chắc nhưng xài lâu như vậy cũng không còn tốt, mà dù sao không gian cũng có chỗ trống, lưu lại làm kỷ niệm.
Ngoài ra, tầng cao nhất dưới lòng đất không gian còn ‘trôi nổi’ mấy cái container cực lớn…
Thay đổi vị trí container, ‘dời’ chúng nó đến trước mặt mình lần lượt mở ra. Có mấy cái container đồ vật bên trong đã bị người động tới, lúc mở ra còn thấy vài túi rác vứt trên đất. Những thứ này thực sự là thiên nam địa bắc chỗ nào cũng có, bánh bích quy Hàn Quốc, cà phê Mỹ, sô cô la Bỉ, mì Nhật Bản, cá khô Đài Loan, có mấy cái bị khui ra dở dang, đa phần đều còn nguyên.
Những thứ này trước tận thế trong mỗi siêu thị đều thấy bóng dáng bọn nó, giá cả xưa nay đều hơi cao, làm người bình thường chùn bước. Thoáng kiểm lại một chút, phát hiện trong đó có không ít thứ đều gần hết hạn sử dụng, bất quá có nhiều đồ ăn vặt như vậy, phần lớn trở về đem đi đổi tinh hạch cũng được, còn dư lại để Phương Hách làm đồ ăn vặt cũng không tồi.
Thuận tay cầm một bao khô, Hạ Tử Trọng cười cười, lại thêm nguyên liệu nấu ăn, lần này Phương Hách có thể tiếp tục phát huy sở trường mỹ thực của cậu.
“Phốc” một tiếng, bạch cầu bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, tựa hồ có hơi mê man vì sao Hạ Tử Trọng trở lại không gian, nghiêng thân thể ở bên cạnh hắn bay bay.
“Đi, chúng ta trở lại tìm mẹ mày.” Hạ Tử Trọng ôm lấy bạch cầu, để nó mang theo mình trở lại bên người Phương Hách…
“Có sao không?” Nghe thấy động tĩnh, Phương Hách liền vội vàng ngồi dậy nhìn phía sau, một đoàn trắng xoá, mềm mềm nhào vào ngực cậu.
“Không sao, thu mười một chiếc, đều là xe chống đạn, anh ở ga ra gặp phải mấy người, mấy người này bị chặn ở kho số 3, ban ngày bọn họ thấy trong tay chúng ta có súng nên không dám đi ra.” Hạ Tử Trọng cầm chìa khóa xe trong tay, trèo lên buồng lái.
“Những người kia có gây phiền phức cho anh không?” Phương Hách hỏi, tầm mắt quét tới quét lui trên người hắn kiểm tra, sợ hắn có thương tích trên người.
“Không có, bọn họ không nhìn thấy anh, anh trốn một bên. Sau đó anh leo tường đi kho số 3…” Nói đến đó, Hạ Tử Trọng dừng một chút, vẫn là đem chuyện mình gặp phải nói rõ một chút.
Nghe Hạ Tử Trọng nói gặp phải quái vật quỷ dị, Phương Hách tê cả da đầu, hai mắt gắt gao nhìn hắn chằm chằm: “… Sau này đừng mạo hiểm vậy nữa, lỡ đâu anh gặp phải nguy hiểm nào thì em biết làm sao?”
Hạ Tử Trọng nở nụ cười, đem cậu ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Anh biết, lúc đó anh chỉ hiếu kỳ đó là thứ gì, mới cố ý chờ nó đi vào nhìn dáng dấp của nó một chút”
Xác định thật sự không có việc gì, Phương Hách liền mang bữa tối đã chuẩn bị ra, hai người náo nhiệt ăn cháo với bánh bao.
Tối hôm đó, hai người trực ban hai giờ sáng đến bốn giờ. Bốn giờ đêm, tình cờ vài con tang thi ngửi được vị người liền vây lại đây bị người gác đêm mấy phát bắn chết ở nơi cách đoàn xe ít nhất mười mét.
Hai người vào lúc trực đêm vừa thấp giọng trò chuyện, thu hoạch đồ vật xong Hạ Tử Trọng vào không gian xác nhận sương mù trong không gian đã nhiều hơn một chút, thấp giọng nói bên tai Phương Hách: “Anh nghĩ khoảng cách từ cấp một lên cấp hai không nhỏ, ít nhất phải gấp mười lần.”
“Nói như vậy muốn không gian thăng cấp, chủ yếu phải cần tinh hạch cấp hai?”
“Không chỉ là cấp hai tinh hạch, chờ sau khi không gian thăng cấp lần nữa, e rằng tác dụng của tinh hạch cấp một càng nhỏ hơn, khi đó cần phải nhờ tinh hạch cấp ba mới có thể tiếp tục thăng cấp, cho dù là năng lượng tinh hạch cấp hai cũng chưa chắc đủ.”
“Tinh hạch… Cấp ba…” Phương Hách nhíu mày: “Tang thi cấp ba e rằng còn kinh khủng hơn… Anh bảo hôm nay anh gặp phải thứ kia có thể hay không…”
“Hiện tại vẫn chưa rõ, dù sao cũng không đối đầu với nó. Việc này chúng ta không cần phải gấp, ý của anh là nếu tinh hạch hiện tại không có tác dụng lớn chúng ta cũng không cần dùng tinh hạch cấp một bổ sung năng lượng cho không gian. Vật này ngày sau có thể tăng tỉ giá đồng bạc, thậm chí có khả năng giống như trong tiểu thuyết nói, sẽ thay thế cho tiền tệ. Sau này nếu có điều kiện thì chúng ta nên để ở bên ngoài hay trong biệt thự, nếu không bỏ tinh hạch cấp một vào không gian cũng như muối bỏ biển.”
“Được rồi, tinh hạch cấp hai cho dù chúng ta không ra tay thì bạch cầu cũng có thể tự lấy được.” Nói rồi Phương Hách nhẹ nhàng vỗ vỗ ba lô trong ngực, bạch cầu bên trong uốn éo hai lần, tìm tư thế thoải mái tiếp tục dựa vào trong lòng Phương Hách.
“Trời, nhiều xe tốt như vậy?!”
“Xem kìa! Lamborghini!”
“Cái đó có ích gì? Những ngày tháng này loại xe thể thao đó lái ra ngoài thì làm được gì? Ban ngày mấy người kia lấy mất những chiếc Hummer tốt nhất rồi, thật đáng tiếc…”
Xem ra những người này là ở gần đây.
Một người vây quanh chiếc Lamborghini bản giới hạn kia hai vòng, lưu luyến không rời mà vuốt thần xe: “Những người kia cũng đủ bản lãnh, vậy mà có thể dọn dẹp nhiều tang thi như vậy.”
“Hừ, nếu không phải mấy con tang thi đó cản đường, xe tốt này làm sao tới phiên bọn họ?” Một người không phục hừ hai tiếng, tầm mắt quét về phía trống không của nhà kho.
“Đại ca, anh nói bọn họ tới chỗ này làm gì?”
“Lấy đồ chứ gì, không thấy bọn họ còn đi kho số 5 à?”
“Trong kho hàng đó có gì? Thức ăn? Thức uống?”
“Đúng rồi, bọn họ là từ đâu tới vậy?”
“Ai biết được! Bọn họ có không ít người, còn có súng… Có lẽ là thuộc căn cứ nào đó? Nhanh chọn mấy chiếc xe đi, chọn xong chúng ta còn phải trở về ăn nữa.”
Hạ Tử Trọng vốn dĩ muốn ôm bạch cầu trực tiếp chui vào không gian, nhưng nghe lời nói bọn họ lại do dự một chút, trốn giữa mấy chiếc XC, nấp vào một đống lộn xộn ở góc tường, lẳng lặng nghe nhóm người này đối thoại.
Nguyên lai những người này vào lúc tận thế bị kẹt ở kho số 3, nhưng tình huống lại khác với kho số 31, kho số 3 là kho chứa thực phẩm buôn bán. Bên trong có không ít thực phẩm, nước uống đủ cho bọn họ vượt qua cả một tháng trong tận thế.
Nhưng bên ngoài kho số 31 vây không ít tang thi, mấy lần đều chặn đường bọn họ, nên mới không thể không chờ tới lúc này, sau khi tiểu đội Luân Hồi cùng bọn Hạ Tử Trọng đến, dọn dẹp sạch sẽ đám tang thi, bọn họ mới dám ra đây.
Vốn dĩ bọn họ còn muốn hỏi thăm tiểu đội Luân Hồi một chút tin tức, nhưng phát hiện trong tay bọn họ thậm chí có cả súng, sợ là kẻ liều mạng, không thể làm gì khác hơn là bỏ đi cái ý niệm này mà lặng lẽ trốn trong kho hàng số 3, chờ bọn hắn đi mới dám thừa dịp trời tối chạy đi lấy xe.
Nhóm người này tổng cộng có tám người, vậy mà bọn họ lái tới tám chiếc xe. Bởi vì xăng bên trong ga ra cũng bị bọn Quách Binh rút đi, bọn họ cũng không quá để ý vấn đề này, rút ít xăng từ mấy chiếc xe khác, liền lái một chiếc xe có tạo hình như nhãn cầu người gào thét phóng đi. Bây giờ vấn đề là có nên đi kho số 3 nhìn thử hay không đây? Những người này cho dù chất đầy mấy chiếc xe kia, e rằng cũng còn không ít đồ ăn…
Những thứ đó mặc đù có cũng được mà không có cũng được, nhưng…
Trong lòng xoay chuyển vài lần, Hạ Tử Trọng quyết định vẫn đi qua nhìn một cái, thuận tiện lấy một tờ giấy, vội vã viết xuống mấy dòng chữ giao cho bạch cầu, để nó đưa cho Phương Hách, mình thì lại lựa vài chiếc chống đạn để vào không gian – những người kia chỉ lấy xe nhãn hiệu họ biết, căn bản không biết cái gì là xe chống đạn, cho nên mấy chiếc đã cải tạo mà Hạ Tử Trọng vừa ý vẫn còn đầy đủ! Thu xe cẩn thận xong, Hạ Tử Trọng đi ra ngoài, bước nhanh tới bức tường bên tay trái, phong hệ dị năng gia tốc leo lên tường – từ nơi này đi so với lái xe từ giao lộ qua trạm gác lấy thẻ nhanh hơn nhiều.
Âm thanh xe cộ va chạm ầm ầm truyền đến, tiếng người, tiếng thét chói tai vang lên trong khu nhà.
Mấy chiếc xe kia lúc chạy tới cửa kho hàng ban ngày bị tang thi càn quét, bỗng nhiên đụng phải cái gì đó ngăm đen xuất hiện trên đường, thân ảnh khổng lồ… Hạ Tử Trọng sững sờ, bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người – có thứ gì đó! Ánh lửa ngút trời sáng cả một vùng, hẳn là những người kia gặp phải chuyện gì đó bất ngờ!
May là hướng giao lộ cách vị trí Hạ Tử Trọng rất xa, hắn cũng có không ít thời gian, nếu đã đi tới nơi này, đương nhiên không thể tay không mà về.
Phong hệ dị năng cấp hai tuy rằng không thể làm người bình thường bay lên, nhưng có thể khiến tay chân trơ nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Những người kia tựa hồ nghĩ xung quanh không có ai nên không đóng cửa kho số 3 lại.
Hạ Tử Trọng cấp tốc chạy vào, xác nhận bọn họ cũng không để lại người trông coi, mới cấp tốc chạy tới mấy container bên trong.
Phần lớn cửa container đều được mở ra, chiếu đèn pin qua, bên trong đều là những bao đóng gói rực rỡ, nhất thời không rõ bên trong có cái gì.
“Đùng, đùng, đùng…”
Âm thanh nặng nề ở ngoài đường vang lên, Hạ Tử Trọng bỗng nhiên căng thẳng, trở tay thu vào vài container không kịp nhìn, quay đầu nhìn về phía tường viện bên ngoài.
Bóng đen to lớn giống như một tòa núi nhỏ đang chậm rãi đi tới chỗ hắn, đó là vật gì?!
Cảm giác choáng váng dâng lên, hít sâu một hơi Hạ Tử Trọng chậm rãi lùi về phía sau mấy bước, thuận lợi lấy đi hai container, bởi vì lấy quá độ nên tinh thần lực tiêu hao làm hắn váng đầu.
Đèn pin trong tay chiếu lên ‘mặt’ của nó khi tới gần kho hàng, tình cảnh mắt nhìn thấy làm Hạ Tử Trọng hít phải một ngụm khí lạnh!
Vật kia vốn là ngửi thấy mùi tìm đến đây, bị tia sáng đánh tới mặt bỗng nhiên gào thét một tiếng, giơ hai tay lên cao đập một cái nát tường viện rồi vọt vào!
Mà thân ảnh Hạ Tử Trọng trong nháy mắt biến mất tại chỗ, tiến vào không gian…
Cảnh tượng khi đèn pin chiếu đến làm Hạ Tử Trọng dù đã vào không gian cũng nhất thời chưa hoàn hồn trở lại, đó là cái loại mặt dị dạng gì? Thân thể lớn hơn người bình thường, khuôn ‘mặt’ là do những tấm da người chắp vá lại thành!
Tuy rằng Hạ Tử Trọng không nhìn rõ cả người con quái vật, nhưng nghĩ cũng biết, ngay cả mặt còn chắp vá thì trên người còn cái gì nguyên vẹn?!
Đây là loại quái vật gì? Sao đời trước hắn chưa từng nghe nói đến? Không chừng mấy người gặp được nó đều chết hết cả rồi! Còn làm sao nghe nói được nữa.
Thoáng thở lại bình thường, Hạ Tử Trọng cất bước đi về tầng hai dưới lòng đất, chuẩn bị kiểm tra thu hoạch đêm nay.
Từng chiếc từng chiếc xe cải tạo chống đạn trôi nổi ở giữa không trung, từ phía dưới đi qua có cảm giác rất ngột ngạt. Ngoại trừ những chiếc xe này thời điểm Hạ Tử Trọng rời khỏi ga ra còn thuận tiện lấy chiếc Hummer xài lúc trước ném vào luôn – xe này mặc dù rắn chắc nhưng xài lâu như vậy cũng không còn tốt, mà dù sao không gian cũng có chỗ trống, lưu lại làm kỷ niệm.
Ngoài ra, tầng cao nhất dưới lòng đất không gian còn ‘trôi nổi’ mấy cái container cực lớn…
Thay đổi vị trí container, ‘dời’ chúng nó đến trước mặt mình lần lượt mở ra. Có mấy cái container đồ vật bên trong đã bị người động tới, lúc mở ra còn thấy vài túi rác vứt trên đất. Những thứ này thực sự là thiên nam địa bắc chỗ nào cũng có, bánh bích quy Hàn Quốc, cà phê Mỹ, sô cô la Bỉ, mì Nhật Bản, cá khô Đài Loan, có mấy cái bị khui ra dở dang, đa phần đều còn nguyên.
Những thứ này trước tận thế trong mỗi siêu thị đều thấy bóng dáng bọn nó, giá cả xưa nay đều hơi cao, làm người bình thường chùn bước. Thoáng kiểm lại một chút, phát hiện trong đó có không ít thứ đều gần hết hạn sử dụng, bất quá có nhiều đồ ăn vặt như vậy, phần lớn trở về đem đi đổi tinh hạch cũng được, còn dư lại để Phương Hách làm đồ ăn vặt cũng không tồi.
Thuận tay cầm một bao khô, Hạ Tử Trọng cười cười, lại thêm nguyên liệu nấu ăn, lần này Phương Hách có thể tiếp tục phát huy sở trường mỹ thực của cậu.
“Phốc” một tiếng, bạch cầu bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, tựa hồ có hơi mê man vì sao Hạ Tử Trọng trở lại không gian, nghiêng thân thể ở bên cạnh hắn bay bay.
“Đi, chúng ta trở lại tìm mẹ mày.” Hạ Tử Trọng ôm lấy bạch cầu, để nó mang theo mình trở lại bên người Phương Hách…
“Có sao không?” Nghe thấy động tĩnh, Phương Hách liền vội vàng ngồi dậy nhìn phía sau, một đoàn trắng xoá, mềm mềm nhào vào ngực cậu.
“Không sao, thu mười một chiếc, đều là xe chống đạn, anh ở ga ra gặp phải mấy người, mấy người này bị chặn ở kho số 3, ban ngày bọn họ thấy trong tay chúng ta có súng nên không dám đi ra.” Hạ Tử Trọng cầm chìa khóa xe trong tay, trèo lên buồng lái.
“Những người kia có gây phiền phức cho anh không?” Phương Hách hỏi, tầm mắt quét tới quét lui trên người hắn kiểm tra, sợ hắn có thương tích trên người.
“Không có, bọn họ không nhìn thấy anh, anh trốn một bên. Sau đó anh leo tường đi kho số 3…” Nói đến đó, Hạ Tử Trọng dừng một chút, vẫn là đem chuyện mình gặp phải nói rõ một chút.
Nghe Hạ Tử Trọng nói gặp phải quái vật quỷ dị, Phương Hách tê cả da đầu, hai mắt gắt gao nhìn hắn chằm chằm: “… Sau này đừng mạo hiểm vậy nữa, lỡ đâu anh gặp phải nguy hiểm nào thì em biết làm sao?”
Hạ Tử Trọng nở nụ cười, đem cậu ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Anh biết, lúc đó anh chỉ hiếu kỳ đó là thứ gì, mới cố ý chờ nó đi vào nhìn dáng dấp của nó một chút”
Xác định thật sự không có việc gì, Phương Hách liền mang bữa tối đã chuẩn bị ra, hai người náo nhiệt ăn cháo với bánh bao.
Tối hôm đó, hai người trực ban hai giờ sáng đến bốn giờ. Bốn giờ đêm, tình cờ vài con tang thi ngửi được vị người liền vây lại đây bị người gác đêm mấy phát bắn chết ở nơi cách đoàn xe ít nhất mười mét.
Hai người vào lúc trực đêm vừa thấp giọng trò chuyện, thu hoạch đồ vật xong Hạ Tử Trọng vào không gian xác nhận sương mù trong không gian đã nhiều hơn một chút, thấp giọng nói bên tai Phương Hách: “Anh nghĩ khoảng cách từ cấp một lên cấp hai không nhỏ, ít nhất phải gấp mười lần.”
“Nói như vậy muốn không gian thăng cấp, chủ yếu phải cần tinh hạch cấp hai?”
“Không chỉ là cấp hai tinh hạch, chờ sau khi không gian thăng cấp lần nữa, e rằng tác dụng của tinh hạch cấp một càng nhỏ hơn, khi đó cần phải nhờ tinh hạch cấp ba mới có thể tiếp tục thăng cấp, cho dù là năng lượng tinh hạch cấp hai cũng chưa chắc đủ.”
“Tinh hạch… Cấp ba…” Phương Hách nhíu mày: “Tang thi cấp ba e rằng còn kinh khủng hơn… Anh bảo hôm nay anh gặp phải thứ kia có thể hay không…”
“Hiện tại vẫn chưa rõ, dù sao cũng không đối đầu với nó. Việc này chúng ta không cần phải gấp, ý của anh là nếu tinh hạch hiện tại không có tác dụng lớn chúng ta cũng không cần dùng tinh hạch cấp một bổ sung năng lượng cho không gian. Vật này ngày sau có thể tăng tỉ giá đồng bạc, thậm chí có khả năng giống như trong tiểu thuyết nói, sẽ thay thế cho tiền tệ. Sau này nếu có điều kiện thì chúng ta nên để ở bên ngoài hay trong biệt thự, nếu không bỏ tinh hạch cấp một vào không gian cũng như muối bỏ biển.”
“Được rồi, tinh hạch cấp hai cho dù chúng ta không ra tay thì bạch cầu cũng có thể tự lấy được.” Nói rồi Phương Hách nhẹ nhàng vỗ vỗ ba lô trong ngực, bạch cầu bên trong uốn éo hai lần, tìm tư thế thoải mái tiếp tục dựa vào trong lòng Phương Hách.
Danh sách chương