Thời điểm đó, khắp chốn đều hỗn loạn. Mọi người hoảng loạn trong giây phút đó giống như mất đi điểm giới hạn của luân lý đạo đức, mỗi ngày đều phát sinh những chuyện mà không ai có thể tin được.

Dư trưởng thôn mang theo mọi người gian nan trốn đông trốn tây, không chỉ có trốn quái vật mà còn phải trốn khỏi những người đã điên cuồng.

Rốt cục có một ngày, vị thần may mắn đã không còn chiếu cố bọn họ nữa. Có một đám người tay cầm thiết côn hung thần ác sát khiến bọn họ bị kẹt trong cái siêu thị đổ nát này.

Kỳ thật, thời điểm bọn họ tìm tới nơi này, siêu thị từ sớm đã bị người khác lục lọi qua, nhưng mà ở một số nơi không bắt mắt mới còn đồ để ăn.

Chỉ có điều, người trong nông thôn ngày thường đã có thói quen trữ đồ ăn trong nhà, cho nên thời điểm chạy trốn, trên người mọi người hoặc nhiều hoặc ít cũng đều mang theo một ít đồ.

Nhóm người kia cũng vì thế mà theo dõi bọn họ.

Không có can thiệp không có đàm phán, vừa xuất hiện đã đánh chết người cướp đồ ăn, đám người đó cạy mạnh xem bọn họ như không phải người vậy.

Chắn ở trước mặt mọi người chính là vài thanh niên trẻ tuổi, những thiếu niên đó hết người này ngã xuống rồi tới người kia đứng lên, vậy mà nhóm người kia vẫn không hề có chướng ngại tâm lý.

Ở thời điểm mọi người tuyệt vọng hết sức, Ny Tử đột nhiên xuất hiện đột nhiên không biết từ nơi này xuất hiện nhào ra cắn giết, sau khi giết chết ba người thì nhóm người kia cuối cùng bị dọa sợ.

Mọi người được cứu, được một tang thi cứu.

Khi đó Ny Tử không giống như hiện tại, thời điểm bắt đầu, nàng cũng chỉ nhanh nhẹn hơn so với những con quái vật khác một chút mà thôi, nhưng mà nàng tựa hồ nhớ rõ mọi người, không hề thương tổn thôn dân.

Mọi người cảm kích ân cứu mạng của nàng, không đành lòng nhìn nàng đi gặm cắn thịt người, vì thế lấy ra thịt khô tích trữ bao lâu nay cho nàng. Ny Tử không hề thích ăn, nhưng dưới sự ngăn cản của mọi người, cũng không có cưỡng ép ăn thịt người, cuối cùng chẳng biết nàng từ đâu bắt được chuột rồi ăn.

Sau này, mọi người không chỗ để đi dứt khoát ở trong siêu thị này sống tiếp, ban ngày, nam nữ trẻ tuổi ra ngoài tìm vật tư, giỏi nhất thì bắt vài con chuột mang về cho Ny Tử ăn.

Ban đầu, tất cả mọi người đều quyết tâm phải bảo vệ và nuôi Ny Tử. Nhưng mà theo thời gian dần trôi, tai họa bên ngoài tựa hồ dần dần bình ổn, nhưng mà bọn quái vật lại càng ngày càng lợi hại, mọi người rất khó có thể ra ngoài tìm vật tư, ngay cả những con chuột bình thường cũng bị những con quái vật chuột thay thế.

Mọi người lại một lần nữa tuyệt vọng.

Nhưng mà vào lúc này, Ny Tử lại gánh vác nhiệm vụ đi ra ngoài tìm vật tư. Khi đó chỉ số thông minh của nàng không cao, năng lực phân biệt không mạnh, thường mang về rất nhiều đồ vô dụng, nhưng cuối cùng, có vật tư có thể giúp mọi người tiếp tục sống sót.

Cùng lúc đó, nàng còn thường xuyên mang về một vài viên đá lóng lánh, rồi tự mình trốn trong một góc ăn.

Mọi người không biết đó là cái gì, cũng không biết là từ đâu tới, nhưng mà nhìn thấy nàng chịu ăn thì suy cho cùng vẫn tốt hơn ăn thịt người.

Sau này, Ny Tử càng ngày càng thông minh, cũng càng ngày càng lợi hại, tới hiện tại, nàng đã có thể nghe hiểu vài câu nói của mọi người, còn có thể cứng ngắc đáp lại vài từ.

Mãi đến hôm nay, Ny Tử lần thứ hai ra ngoài vì mọi người tìm thức ăn, lúc này mới đưa tới đám người Sở Thiên.

Dư trưởng thôn vừa nói vừa than thở, than thở Ny Tử là một đứa nhỏ ngoan nhưng lại có số kiếp như vậy, còn than thở thế đạo bại hoại, mọi người không biết còn có thể cùng nhau sống qua trận tai họa này trở về với cuộc sống ngày trước hay không.

Mà Sở Thiên, vừa nghe trưởng thôn kể chuyện vừa nói chuyện với Ny Tử, đạt được nhiều tin tức nhiều hơn người khác.

Thời điểm trưởng thôn kể chuyện xưa, Ny Tử ở trong đầu Sở Thiên bổ sung thêm một số chuyện mà người khác không biết.

Ví dụ như, nàng từ thời điểm nào bắt đầu có ý thức; ví như, tuy rằng mọi người khuyên răn nàng không được phép ăn thịt người là một phần nguyên nhân, nhưng mà cái thời điểm đó đầu óc nàng mơ mơ hồ hồ, nhưng mà đã bị một thứ hấp dẫn nàng hơn cả máu thịt tươi sống — chính là viên đá lấp lánh mà mọi người đã nói, do nàng moi ra từ trong đầu tang thi.

Sau này nàng dần dần có ý thức, vô cùng cảm tạ mọi người lúc trước ngăn cản nàng, nếu không, khi nàng hồi tưởng lại cảm giác cắn nuốt thịt người trước kia, có thể sẽ phát điên mất.

Còn có kỳ thật nàng đã sớm khôi phục ký ức khi còn là con người, nhưng mà nàng không thể nói chuyện, đại khái là sau khi tang thi hóa có vài dây thần kinh của não đã bị tổn thương, lại không thể thông qua cách thức viết chữ cho mọi người hiểu, cho nên, mọi người chỉ cho rằng nàng có thể nghe hiểu tiếng người thôi, nhưng thực ra, trong lòng nàng cái gì cũng nghe hiểu cả.

Hai người đang thông qua đại não trò chuyện, thình lình tinh thần lực của Tạ Minh Hiên xông vào, sau đó hưng phấn mà kêu ngao ngao.

“Hắn, đến tột cùng muốn làm cái gì?” Ny Tử hỏi Sở Thiên, nàng rõ ràng rất e ngại tang thi có cấp bậc cao hơn nàng rất nhiều này.

“Cô đừng sợ, hắn.... Đại khái...... Tìm được bạn chơi cùng rồi đi....” Sở Thiên không xác định nói: “Hắn chỉ có trí lực của một đứa trẻ tầm khoảng ba tuổi, nhưng mà tinh thần lực hệ khống chế của hắn rất lợi hại, có thể bởi vì cô có trí lực cao hơn hắn, khiến cho hắn cảm thấy cô không giống với những tang thi bình thường nên sinh ra hưng thú với cô đi. Cô phải tin rằng, hắn đối với cô không hề có ác ý, bằng không....” Tinh thần hệ khống chế cấp sáu muốn thu thập một tang thi cấp bốn có tiến hóa trí lực đặc thù thì dễ như trở bàn tay.

“Vậy..... Vậy hắn....... “Cô gái cũng không biết biểu đạt tâm tình của mình hiện giờ như thế nào.

“Hắn có thể chỉ là muốn cùng cô làm bạn bè mà thôi. Hắn cũng không có công kích cô mà?”

Ny Tử sửng sốt, sau đó nhớ lại một chút, hình như trừ bỏ khi nàng chạy trốn thì cảm thấy trong đầu váng mắt hoa như muốn mất đi ý thức vậy, sau đó chợt nghe thấy hắn kêu ngao ngao trong đầu mình, quả thật không có bị hắn làm bị thương.

Chỉ là mình sợ hãi sự mạnh mẽ của đối phương, bối rối bỏ chạy, bất tri bất giác liền trốn vào trong siêu thị, có thể trong tiềm thức của nàng, cảm thấy nơi có mọi người mới là nơi an toàn nhất.

Kỳ thật hiện tại nghĩ đến, nàng còn có chút hối hận và sợ hãi, nếu như những người này không phải người tốt, vậy mình chẳng phải đã dẫn sói vào nhà hay sao.

Bất quá, đại khái là bởi vì Sở Thiên là người đầu tiên mà nàng có thể không gặp trở ngại khi giao tiếp, lại là một người có vẻ ngoài ôn hòa vô hại, vì thế đối với hắn loại cảm giác tin tưởng kỳ lạ, liền đem tình huống của bản thân tỉ mỉ kể lại.

“Ừm. Nếu không thì, cô thử nói chuyện với hắn xem sao? Trí lực của hắn cũng không phải cao, cô xem hắn là một thằng nhóc là được, hắn rất ngoan.” Sở Thiên nói với Ny Tử.

Ny Tử do dự một hồi, vẫn quyết định nghe theo lời của Sở Thiên thử xem sao.

Bên này giải quyết xong, mà bên kia, Bạch Minh Hi đã cùng trưởng thôn nói đến vấn đề tương lai.

Hiện tại cái trấn này gần như là tử trấn, có lẽ, ở đâu đó còn có một vài người sống sót giống họ, nhưng mà phần lớn người đã bỏ đi, gia nhập vào đủ loại căn cứ lớn nhỏ.

Trấn này, cũng đã từng bị một đội ngũ của căn cứ nào đó đến càn quét. Mọi người vẫn luôn ở trong siêu thị nên mới không phát hiện, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì mọi người trốn ở phía sau nhà xưởng, mà rất nhiều người đến đây đã bị cây mây và con nhện kia cản lại, nên không tìm tới chỗ này.

Nhưng mà hiện giờ con nhện đã bị tiêu diệt, cây mây cũng không biết sống hay chết, có người phát hiện bọn họ chỉ là vấn đề về thời gian.

Hiện tại nhân số của các căn cứ người sống sót so le không đồng đều, khó bảo đảm không có phần tử xấu giết người không chớp mắt. Mặt khác cũng may, bọn họ một nghèo hai trắng tay cũng không khiến cho người ta sinh ra hứng thú quá lớn, nhưng mà nếu như chuyện của Ny Tử bị bại lộ thì sao? Nếu người không có lòng tốt sinh ra ý nghĩ kỳ quái với Ny Tử thì sao? Ai sẽ bảo vệ mọi người và ai sẽ bảo vệ Ny Tử?

Cho nên, Bạch Minh Hi nói sơ một chút tình hình của căn cứ Thự Quang cho bọn họ nghe, có lẽ, có thể sẽ dọn sạch tới đó đi.

Nhưng mà, trưởng thôn và mọi người bàn bạc một hồi, quyết đoán cự tuyệt đề nghị của Bạch Minh Hi.

Bọn họ lo lắng người bên ngoài không chịu tiếp nhận Ny Tử, đi gia nhập vào căn cứ, nguy hiểm nhất vẫn là Ny Tử, bọn họ không muốn mạo hiểm như vậy.

Bạch Minh Hi mấy người cũng trầm mặc, quả thật, cho dù là căn cứ Thự Quang, cũng không nhất định có người sẽ tiếp nhận Ny Tử.

Dù sao, nàng và Tạ Minh Hiên khác nhau. Tạ Minh Hiên là người cứu mạng mọi người, ân tình này, tên bác sĩ tuy rằng ngoài miệng chưa bao giờ nói, nhưng mà vẫn thừa nhận, còn một mực yên lặng tiếp nhận và bảo vệ sự tồn tại của Tạ Minh Hiên.

Còn có một điểm quan trọng nhất, Tạ Minh Hiên thuộc hệ khống chế, chỉ cần có Toàn Hiểu Vũ, Tạ Minh Hiên nhất định sẽ rất nghe lời. Cho nên, chỉ cần Toàn Hiểu Vũ ở, sự tồn tại của Tạ Minh Hiên được sự đồng ý của cao tầng căn cứ Thự Quang.

Đúng vậy, cao tầng!

Chỉ có trải qua chuyện của Ngữ Ngưng và việc Tạ Minh Hiên từng cứu viện bọn họ thì bọn họ mới có thể hiểu được tâm tình của Toàn Hiểu Vũ khi quyết định nuôi một tang thi. Nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở bọn họ.

Bọn họ cùng nhau bảo vệ bí mật này. Bởi vì một khi công khai, những thành viên khác trong căn cứ Thự Quang chưa từng trải qua những chuyện này thì sự tồn tại của Tạ Minh Hiên đối với bọn họ chỉ có nghĩa là hoang mang và sợ hãi!

Tang thi, đối với đại đa số người mà nói, chúng nó đều là địch nhân đều là kẻ thù.

Cho nên, trưởng thôn băn khoăn là có lý do.

Đám người Sở Thiên cũng không thể giúp được gì nhiều hơn, chỉ có thể xem như là đã nói hết lời.

Vì thế, Bạch Minh Hi để lại cho mọi người một lượng vật tư đủ sống được một khoảng thời gian rồi bốn người bọn họ liền chuẩn bị rời đi.

Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng đang chờ đến sắp mất hết kiên nhẫn, nhìn thấy mọi người muốn đi, nhất thời cao hứng.

Mà Tạ Minh Hiên hoàn toàn trái ngược, đại khái là Ny Tử nghe lời của Sở Thiên, trò chuyện với hắn vài câu, dụ hắn rất vui vẻ, hiện tại Toàn Hiểu Vũ nói phải đi, hắn còn có chút lưu luyến không rời.

Trưởng thôn mang theo mọi người cảm ơn bọn họ một phen, còn nói, nếu về sau thật sự sống không nổi nữa, sẽ đi căn cứ Thự Quang thử xem sao.

Trước khi đi, trưởng thôn nhìn thoáng qua Tạ Minh Hiên bị Toàn Hiểu Vũ cường ngạnh kéo đi, giọng nói thành khẩn dặn dò bọn họ cũng cẩn thận một chút.

Sở Thiên đương nhiên lĩnh hội được ý nghĩa bên trong câu nói, trưởng thôn có kinh nghiệm cuộc sống vài thập niên, khiến hắn đối với nhân tính có một loại thấu đáo lạ thường.

Vì thế Sở Thiên suy nghĩ một chút, trộm kín đáo đưa cho trưởng thôn một khẩu súng, giải thích đơn giản cách dùng, để lại cho bọn họ phòng thân.

Mọi người cứ như thế tạm biệt, ở trong mạt thế gian nan lại buồn chán, tiếp tục hát vang bài ca nhân sinh của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện