Tề Vân Chi chuyển đến sống với Hứa Kình ở khu Nam Trần, Hứa Kình cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ít nhất là hắn không phải đi chợ và nấu cơm một mình, khi ăn xong còn phải vội vã trở lại trường học.
Trường trung học Nam Trần yêu cầu học sinh đến trường lúc sáu giờ rưỡi sáng và tan học lúc chín giờ rưỡi tối, buổi trưa sẽ có hai giờ nghỉ ngơi và ăn trưa.
Thời gian đấy chỉ đủ để ăn một bữa cơm đơn giản, dành thêm thời gian đi chợ mua đồ ăn để buổi tối nấu cơm, ăn xong đun nước tắm rửa đi ngủ, nhà rộng quá hắn cũng không có thời gian mà dọn dẹp.
Những việc này cộng lại khiến Hứa Kình mất rất nhiều thời gian, vì đã quen với công việc đồng áng chính mình có thể bám trụ đi xuống.
Tuy nhiên, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hắn vô cùng vất vả, so với các bạn cùng lớp hắn mệt mỏi hơn nhiều.
Sau khi Tề Vân Chi đến ở cùng thì Hứa Kình cảm thấy nhẹ nhàng hơn, không cần lo lắng công việc ở nhà thêm chút nào.
Mỗi ngày dù là sáng hay tối, Tề Vân Chi đều đưa đón hắn đi học về, Hứa Kình mặc dù không nói gì nhưng thật sự rất an tâm.
Bây giờ đã là mùa đông, trời tối sớm đèn trên đường thưa thớt không mấy sáng sủa, nếu không có Tề Vân Chi ở bên cạnh hắn sợ tên trộm bỏ chạy hôm trước sẽ đột nhiên từ trong hẻm lao ra trả đũa, những lo lắng này hắn cũng chưa từng nói cho Tề Vân Chi biết.
Hôm nay kết quả kiểm tra của tháng 12 đã có, như thường lệ Hứa Kình vẫn đứng nhất toàn khối, cách tổng điểm tối đa chỉ sáu điểm và hơn vị trí thứ hai hai mươi chín điểm.
Trường trung học Nam Trần sau khi có kết quả thi sẽ cấp học bổng cho những học sinh có thành tích xuất sắc, Hứa Kình mới nhập học hơn nữa học kỳ đã nhận được ba lần học bổng.
Hôm nay thứ sáu Hứa Kình vừa nhận được học bổng là năm khối, khi trở về cùng Tề Vân Chi nói, "Anh Tề, hôm nay chúng ta hãy đi ra ngoài ăn tối đi, đã lâu rồi chúng ta chưa ăn ớt bên ngoài."
Tề Vân Chi cầm lấy cặp sách của hắn hỏi: "Ăn ở đâu?"
Hứa Kình háo hức muốn thử, "Em muốn ăn bánh nướng với thịt."
Đây là món ăn duy nhất mà Hứa Kình không thể làm ở nhà, nhưng lại rất thích ăn nên lâu lâu sẽ kéo theo Tề Vân Chi cùng nhau đi ăn một chuyến, đặc biệt khi mệt nhọc hoặc khi kiếm tích phân.
Bánh dầu mè ở đây rất đặc biệt, vừa mỏng vừa mềm bên trong còn có xương sụn, thịt ướp lâu khi nấu chín thật mềm mịn, nước sốt dẻo quánh quét lên khi nướng xong sẽ rất thơm và giòn, Hứa Kình một mình có thể ăn ba cái bánh.
Ăn bánh nướng cùng với mì nước, thêm vài miếng sườn non, hành lá và gia vị một chút ớt cay, thành một tô to vừa thơm phức vừa ngon vô cùng.
Hứa Kình vừa đến, liền chào hỏi ông chủ trên quầy: "Ông chủ, còn phòng nào trống không?"
"Còn hai phòng nữa, tự mình lên đó bật đèn đi." Ông chủ cười với Hứa Kình, "Như thường lệ, hai tô mì xương sườn cùng bốn cái bánh nướng, thêm sáu cái bánh nướng nữa để gói về?"
"Đúng vậy." Hứa Kình gật đầu lia lịa.
Hắn chọn quán này để ăn mì vì trong quán có phòng riêng, mặc dù phòng cũng không lớn nhưng cả trên lầu cùng phía dưới chỉ có năm phòng, chỉ chừa một ít không gian làm tiền sảnh còn lại đều thành phòng riêng.
Hứa Kình đi lên lầu, chọn phòng bên phải đi vào bật đèn, hắn thích cùng Tề Vân Chi ăn cơm trong phòng riêng vì rất thoải mái.
Một lúc sau, ông chủ bưng lên một cái giỏ tre nhỏ cùng một cái khay, đến gõ cửa phòng Hứa Kình, "Hai tô mì xương sườn, bốn cái bánh nướng, hãy ăn lúc còn nóng."
"Được rồi, cảm ơn ông chủ."
"Không cần khách sáo, có chuyện gì thì gọi ta." Ông chủ cười lại nói thêm một câu, "Ngươi quá gầy, nên ăn nhiều một chút."
Hứa Kình cười to hỏi: "Ta hiện tại ăn không đủ nhiều sao?"
"Cũng không quá nhiều, mấy đứa trẻ khác ăn còn nhiều hơn ngươi." Ông chủ mạnh dạn nói: "Như đứa con trai của ta học cấp 2, một mình hắn có thể ăn ba tô mì cùng năm cái bánh nướng, nghỉ ngơi một lúc hắn còn ăn thêm một bát mì cho bữa khuya nữa kìa."
Hứa Kình vui vẻ nói, "Vậy lát nữa ông chủ lên đem cho ta thêm ba cái bánh nướng nữa đi."
"Được, chờ bánh nướng vừa mới ra lò còn nóng cùng mùi thơm ngào ngạt sẽ đưa tới cho ngươi." Ông chủ đồng ý, sau đó đi ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi ăn mì trong phòng, vào mùa đông tuyết lớn như thế này mà húp vài ngụm nước mì nóng đã có thể làm ấm cả người, lại ăn cùng với bánh nướng thơm phức càng kích thích cảm giác thèm ăn của Hứa Kình.
Hắn so với ngày bình thường ăn nhiều hơn một chút, hiện tại ăn liền một bát mì cùng ba cái bánh nướng, còn lại thì sẽ do Tề Vân Chi xử lý hết.
Sau khi hai người ăn xong, đóng gói thêm một ít bánh nướng mang về dự định để làm bữa sáng cho ngày mai.
Ăn xong bữa tối, Hứa Kình không chỉ tiêu hết năm khối tiền học bổng mà còn phải bù thêm vào một ít.
Nhà này làm đồ ăn rất ngon, nguyên liệu lại tươi mới nên giá cả cao cũng là đương nhiên, nếu như năm nay hắn không kiếm ra tiền thì thực sự không dám tới ăn bánh nướng.
Hai người đi song song với nhau cùng trở về nhà, Tề Vân Chi thấy Hứa Kình co rụt đầu liền vươn tay cởi khăn quàng quấn lên trên cổ xuống hắn hỏi: "Có lạnh không."
"Không lạnh lắm." Hứa Kình rúc vào trong khăn quàng cổ nói: "Chỉ là sự tương phản giữa nóng và lạnh quá mạnh mẽ, nên có chút kích thích mà thôi."
"Mau trở về đi." Tề Vân Chi ôm lấy vai hắn nhanh chóng đi về nhà.
Có Tề Vân Chi dẫn đường nên hắn vừa đi vừa suy nghĩ về mọi thứ, bước thấp bước cao đi về nhà.
Khi gần về đến nhà, một con mèo bất ngờ từ trong ngõ nhảy qua chân Hứa Kình, thấy có bóng đen lướt qua làm hắn bị dọa sợ nhảy dựng lên, dựa vào vách tường mà trốn.
Tề Vân Chi ôm vai lấy vai hắn để ổn định lại thân thể, nhìn thấy sự sợ hãi của hắn liền nhíu mày mà lên tiếng an ủi, "Chỉ là một con mèo thôi, đừng sợ."
Hứa Kình vỗ ngực lẩm bẩm nói: "Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng trong ngõ có ai đó đột nhiên nhảy đánh mình."
Tề Vân Chi dừng lại bước chân, "Em sợ có người nào trong ngõ đột nhiên xông ra tấn công mình sao?"
Hứa Kình gật đầu đáp lời: "Trước kia em không sợ, chỉ là từ lúc trong nhà có trộm thì em vẫn luôn lo lắng sẽ có người đó trốn trong bóng tối trả thù mình.."
Nói được một nửa, biết mình lỡ miệng liền vội vàng nói tiếp: "Sau này sẽ không sao đâu, chỉ là do em suy nghĩ lung tung mà thôi."
Tề Vân Mặc vẻ mặt có chút phức tạp, duỗi tay ôm chặt lấy Hứa Kình tiếp tục đi về phía trước, "Về sau có anh đi cùng với em, nên sẽ không sợ nữa."
Hứa Kình gật đầu, Tề Vân Chi từng giết một con trâu rừng hơn nghìn cân trong bóng tối, thì vài tên trộm nhỏ này tính là cái gì? Trên đường đi về có thêm tình tiết này hắn cũng không để tâm tới, nào ngờ trong vòng mấy ngày có một người dì đột nhiên ngắn hắn lại, làm ra vẻ thần bí nói: "Tiểu Hòa, cháu biết chúng ta nơi này đã xảy ra chuyện gì không?"
Hứa Kình bị dọa giật mình, "Cháu không có nghe nói, dì có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Cách đây không lâu trong nhà cháu có trộm sao? Dì nghe nói có mấy tên trộm đột nhập vào nhà người khác trộm đồ vào ban đêm, đều bị chặt đứt chân nên hỏi một chút cháu có biết hay không?"
Nhịp tim Hứa Kình đập loạn, "Cháu là học sinh, làm sao có thể nghe được những tin tức này?"
Người phụ nữ ngẫm nghĩ lại cũng thấy đứng, "Dì nói cho cháu biết, để cháu không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa.
Bây giờ việc đó được truyền rộng rãi như vậy, về sau bọn trộm kia chắc chắn không dám bén mảng tới nữa, mặc dù lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."
"Cảm ơn dì, dì đi mua gì vậy, cháu thì muốn đi mua ít đồ ăn?"
"Cũng không mua gì nhiều? Chỉ mua một ít cải bẹ xanh, cải thảo cùng củ cải trắng về nấu đồ ăn."
"Củ cải trắng cũng rất ngon, bây giờ mùi vị của củ cải trắng rất tươi mới lại ngọt nữa."
"Đúng vậy, cái gì cũng không bỏ thêm vào, chỉ cần cắt thành nhiều khúc rồi cho vào nồi nước đun với lửa nhỏ nấu thành canh ăn rất ngon." Người phụ nữ vô thức đổi chủ đề, "Cháu đi mua đồ ăn đi, dì phải về nhà nấu cơm."
Hứa Kình vẫy tay chào tạm biệt nàng, hắn trước đó cũng không nghĩ muốn mua cái gì, nghe lời dì vừa nói, Hứa Kình vừa chợ liền thấy người ta bán củ cải trắng nên mua hai củ cải về nấu ăn.
Hầm thịt bò nạm với củ cải trắng, gọt vỏ cắt củ cải thành từng miếng lớn, bắt nồi nước cho củ cải cùng thịt bò vào hầm, khi nước sôi hớt bọt sau đó cho hai quả sấu vào.
Hầm một lúc chỉ cần chuyển sang bếp than, đun nhỏ lửa trong ba đến năm giờ, đợi cho đến khi nước hầm có màu trắng đục và đặc lại là có thể ăn.
Thời tiết như thế này mà buổi trưa hầm, buổi chiều tan học đi về uống một bát đảm bảo sự lạnh lẽo trên ngươi sẽ tan đi hết.
Phần thịt bên trong hầm xong vớt ra để riêng, cho lên thớt rồi thái thành từng lát mỏng thêm ớt cay, cọng tỏi non, hành lá vào xào cùng nhau, khi mở nồi nước dùng ra kèm theo đó là mùi thơm nức mũi của thịt bò.
Lúc này nếu không muốn ăn cơm thì có thể cho một ít bột viên vào nồi, khi ăn cho ít hành lá cùng một quả trứng vào, tốt nhất là quả trứng được nấu vừa chín tới mà lòng đỏ vẫn còn sống.
Đến khi múc canh ra tô có màu trắng đục, màu xanh của hành lá, lòng đỏ trứng gà cùng với thịt bò nạm, tạo nên một hương vị đậm đà làm đây lên cơn thèm ăn của mọi người.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi cũng ăn tương đối, nhớ lời người phụ nữ đó nói hắn liền hỏi: "Anh Tề, mấy đêm nay anh đi bắt trộm sao?"
"Ừm." Tề Vân Chi cũng không che giấu hắn, "Mấy tên trộm anh bắt được đều trừng trị một phen, cũng không biết bọn trộm cạy cửa nhà chúng ta có ở bên trong không."
Hứa Kình nhìn Tề Vân Chi với ánh mắt chứa đựng sự tin tưởng cùng ấm áp, hắn cười nhỏ giọng nói, "Không có sao đâu, những tên trộm này đều là tội phạm cho dù không trừng phạt tên trộm nào cụ thể cả, thì cũng phải trừng phạt đồng bọn của họ, lúc đó em đã kích điện làm giật bọn họ nên cũng không có chiếm được lợi ích gì cả."
Tề Vân Chi dừng đũa, thấp giọng nói: "Những tên trộm này rất yếu ớt, em cũng đừng sợ."
Hứa Kình ra sức gật đầu, "Về sau em sẽ không sợ nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Tề Vân Chi giục, "Ăn nhanh đi, ăn xong sẽ đưa em đi tiết tự học buổi tối, rất nhanh sẽ thi cuối kỳ không thể thả lỏng được."
Hứa Kình lần nữa cầm bát lên, có chút lo lắng nói: "Anh Tề, anh buổi tối đừng đi bắt trộm nữa? Bên ngoài đều có tin đồn có ma quỷ, em sợ rằng có vài mạnh mẽ sẽ nhìn ra cái gì."
"Không sao, anh trai hiểu rõ điều đó."
Tề Vân Chi đã không đồng ý, nên trong thời gian dài Hứa Kình đều nghe mọi người đồn với nhau có ma quỷ, cho đến khi thi cuối kỳ mà vẫn nghe bạn học nói về chuyện này.
So với sự hiếu kỳ của học sinh, người dân trong khu sinh sống đối với việc này liền vỗ tay khen ngợi, có không ít người trong lòng có tâm tính không tốt liền sợ hãi báo ứng, nên bầu không khí trong khu sinh sống này yên bình hơn rất nhiều.
Hứa Kình kết thúc kỳ thi cuối cùng của mình vào ngày bảy tháng một, và sẽ đến khu sinh hoạt trung tâm ở hạ du vào ngày mười tháng một.
Theo kế hoạch, hắn chỉ mang một túi hạt sen, một túi đương quy cùng một ít củ sen, thêm vài bộ quần áo liền đi đến khu sinh hoạt trung tâm ở hạ du, và mang theo tiền cũng không mang theo gì nữa cả.
Chờ hắn thu thập cả buổi, sắp đến lúc lên đường liền sực nhớ ra còn mười chậu nhân sâm không biết phải làm sao.
Hắn đã bỏ rất nhiều công sức vào những củ nhân sâm này, lúc mua hạt giống thì chọn loại đắt nhất lại bón rất nhiều linh phì, ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc nếu hiện tại nhờ người khác chăm sóc hắn không thể yên tâm.
Nếu không nhờ người khác chăm sóc thì sau khi hắn đi được một hai tháng, thì thật sự không biết phải làm sao với những củ nhân sâm này.
Tề Vân Chi hỏi: "Anh trai nhớ em còn có hơn 152.000 tích phân hay sao?"
Hứa Kình rất quan tâm đến tích phân của mình, không cần kiểm tra có thể trả lời ngay: "Còn có 152.767 tích phân, anh Tề, ý của anh là để em đem mầm nhân sâm bán lấy năng lượng sinh học sao?"
"Không." Tề Vân Chi nhướng mày nhắc nhở, "Không phải trong thương thành của hệ thống có không gian linh điền sao?"
"Đúng là có, nhưng không gian linh điền cần đến hơn 86 triệu tích phân lận." Hứa Kình thiếu chút nữa muốn bật khóc, "Em chỉ có một chút tích phân như vậy không mua nổi.".
Trường trung học Nam Trần yêu cầu học sinh đến trường lúc sáu giờ rưỡi sáng và tan học lúc chín giờ rưỡi tối, buổi trưa sẽ có hai giờ nghỉ ngơi và ăn trưa.
Thời gian đấy chỉ đủ để ăn một bữa cơm đơn giản, dành thêm thời gian đi chợ mua đồ ăn để buổi tối nấu cơm, ăn xong đun nước tắm rửa đi ngủ, nhà rộng quá hắn cũng không có thời gian mà dọn dẹp.
Những việc này cộng lại khiến Hứa Kình mất rất nhiều thời gian, vì đã quen với công việc đồng áng chính mình có thể bám trụ đi xuống.
Tuy nhiên, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của hắn vô cùng vất vả, so với các bạn cùng lớp hắn mệt mỏi hơn nhiều.
Sau khi Tề Vân Chi đến ở cùng thì Hứa Kình cảm thấy nhẹ nhàng hơn, không cần lo lắng công việc ở nhà thêm chút nào.
Mỗi ngày dù là sáng hay tối, Tề Vân Chi đều đưa đón hắn đi học về, Hứa Kình mặc dù không nói gì nhưng thật sự rất an tâm.
Bây giờ đã là mùa đông, trời tối sớm đèn trên đường thưa thớt không mấy sáng sủa, nếu không có Tề Vân Chi ở bên cạnh hắn sợ tên trộm bỏ chạy hôm trước sẽ đột nhiên từ trong hẻm lao ra trả đũa, những lo lắng này hắn cũng chưa từng nói cho Tề Vân Chi biết.
Hôm nay kết quả kiểm tra của tháng 12 đã có, như thường lệ Hứa Kình vẫn đứng nhất toàn khối, cách tổng điểm tối đa chỉ sáu điểm và hơn vị trí thứ hai hai mươi chín điểm.
Trường trung học Nam Trần sau khi có kết quả thi sẽ cấp học bổng cho những học sinh có thành tích xuất sắc, Hứa Kình mới nhập học hơn nữa học kỳ đã nhận được ba lần học bổng.
Hôm nay thứ sáu Hứa Kình vừa nhận được học bổng là năm khối, khi trở về cùng Tề Vân Chi nói, "Anh Tề, hôm nay chúng ta hãy đi ra ngoài ăn tối đi, đã lâu rồi chúng ta chưa ăn ớt bên ngoài."
Tề Vân Chi cầm lấy cặp sách của hắn hỏi: "Ăn ở đâu?"
Hứa Kình háo hức muốn thử, "Em muốn ăn bánh nướng với thịt."
Đây là món ăn duy nhất mà Hứa Kình không thể làm ở nhà, nhưng lại rất thích ăn nên lâu lâu sẽ kéo theo Tề Vân Chi cùng nhau đi ăn một chuyến, đặc biệt khi mệt nhọc hoặc khi kiếm tích phân.
Bánh dầu mè ở đây rất đặc biệt, vừa mỏng vừa mềm bên trong còn có xương sụn, thịt ướp lâu khi nấu chín thật mềm mịn, nước sốt dẻo quánh quét lên khi nướng xong sẽ rất thơm và giòn, Hứa Kình một mình có thể ăn ba cái bánh.
Ăn bánh nướng cùng với mì nước, thêm vài miếng sườn non, hành lá và gia vị một chút ớt cay, thành một tô to vừa thơm phức vừa ngon vô cùng.
Hứa Kình vừa đến, liền chào hỏi ông chủ trên quầy: "Ông chủ, còn phòng nào trống không?"
"Còn hai phòng nữa, tự mình lên đó bật đèn đi." Ông chủ cười với Hứa Kình, "Như thường lệ, hai tô mì xương sườn cùng bốn cái bánh nướng, thêm sáu cái bánh nướng nữa để gói về?"
"Đúng vậy." Hứa Kình gật đầu lia lịa.
Hắn chọn quán này để ăn mì vì trong quán có phòng riêng, mặc dù phòng cũng không lớn nhưng cả trên lầu cùng phía dưới chỉ có năm phòng, chỉ chừa một ít không gian làm tiền sảnh còn lại đều thành phòng riêng.
Hứa Kình đi lên lầu, chọn phòng bên phải đi vào bật đèn, hắn thích cùng Tề Vân Chi ăn cơm trong phòng riêng vì rất thoải mái.
Một lúc sau, ông chủ bưng lên một cái giỏ tre nhỏ cùng một cái khay, đến gõ cửa phòng Hứa Kình, "Hai tô mì xương sườn, bốn cái bánh nướng, hãy ăn lúc còn nóng."
"Được rồi, cảm ơn ông chủ."
"Không cần khách sáo, có chuyện gì thì gọi ta." Ông chủ cười lại nói thêm một câu, "Ngươi quá gầy, nên ăn nhiều một chút."
Hứa Kình cười to hỏi: "Ta hiện tại ăn không đủ nhiều sao?"
"Cũng không quá nhiều, mấy đứa trẻ khác ăn còn nhiều hơn ngươi." Ông chủ mạnh dạn nói: "Như đứa con trai của ta học cấp 2, một mình hắn có thể ăn ba tô mì cùng năm cái bánh nướng, nghỉ ngơi một lúc hắn còn ăn thêm một bát mì cho bữa khuya nữa kìa."
Hứa Kình vui vẻ nói, "Vậy lát nữa ông chủ lên đem cho ta thêm ba cái bánh nướng nữa đi."
"Được, chờ bánh nướng vừa mới ra lò còn nóng cùng mùi thơm ngào ngạt sẽ đưa tới cho ngươi." Ông chủ đồng ý, sau đó đi ra ngoài tiện thể đóng cửa lại.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi ăn mì trong phòng, vào mùa đông tuyết lớn như thế này mà húp vài ngụm nước mì nóng đã có thể làm ấm cả người, lại ăn cùng với bánh nướng thơm phức càng kích thích cảm giác thèm ăn của Hứa Kình.
Hắn so với ngày bình thường ăn nhiều hơn một chút, hiện tại ăn liền một bát mì cùng ba cái bánh nướng, còn lại thì sẽ do Tề Vân Chi xử lý hết.
Sau khi hai người ăn xong, đóng gói thêm một ít bánh nướng mang về dự định để làm bữa sáng cho ngày mai.
Ăn xong bữa tối, Hứa Kình không chỉ tiêu hết năm khối tiền học bổng mà còn phải bù thêm vào một ít.
Nhà này làm đồ ăn rất ngon, nguyên liệu lại tươi mới nên giá cả cao cũng là đương nhiên, nếu như năm nay hắn không kiếm ra tiền thì thực sự không dám tới ăn bánh nướng.
Hai người đi song song với nhau cùng trở về nhà, Tề Vân Chi thấy Hứa Kình co rụt đầu liền vươn tay cởi khăn quàng quấn lên trên cổ xuống hắn hỏi: "Có lạnh không."
"Không lạnh lắm." Hứa Kình rúc vào trong khăn quàng cổ nói: "Chỉ là sự tương phản giữa nóng và lạnh quá mạnh mẽ, nên có chút kích thích mà thôi."
"Mau trở về đi." Tề Vân Chi ôm lấy vai hắn nhanh chóng đi về nhà.
Có Tề Vân Chi dẫn đường nên hắn vừa đi vừa suy nghĩ về mọi thứ, bước thấp bước cao đi về nhà.
Khi gần về đến nhà, một con mèo bất ngờ từ trong ngõ nhảy qua chân Hứa Kình, thấy có bóng đen lướt qua làm hắn bị dọa sợ nhảy dựng lên, dựa vào vách tường mà trốn.
Tề Vân Chi ôm vai lấy vai hắn để ổn định lại thân thể, nhìn thấy sự sợ hãi của hắn liền nhíu mày mà lên tiếng an ủi, "Chỉ là một con mèo thôi, đừng sợ."
Hứa Kình vỗ ngực lẩm bẩm nói: "Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng trong ngõ có ai đó đột nhiên nhảy đánh mình."
Tề Vân Chi dừng lại bước chân, "Em sợ có người nào trong ngõ đột nhiên xông ra tấn công mình sao?"
Hứa Kình gật đầu đáp lời: "Trước kia em không sợ, chỉ là từ lúc trong nhà có trộm thì em vẫn luôn lo lắng sẽ có người đó trốn trong bóng tối trả thù mình.."
Nói được một nửa, biết mình lỡ miệng liền vội vàng nói tiếp: "Sau này sẽ không sao đâu, chỉ là do em suy nghĩ lung tung mà thôi."
Tề Vân Mặc vẻ mặt có chút phức tạp, duỗi tay ôm chặt lấy Hứa Kình tiếp tục đi về phía trước, "Về sau có anh đi cùng với em, nên sẽ không sợ nữa."
Hứa Kình gật đầu, Tề Vân Chi từng giết một con trâu rừng hơn nghìn cân trong bóng tối, thì vài tên trộm nhỏ này tính là cái gì? Trên đường đi về có thêm tình tiết này hắn cũng không để tâm tới, nào ngờ trong vòng mấy ngày có một người dì đột nhiên ngắn hắn lại, làm ra vẻ thần bí nói: "Tiểu Hòa, cháu biết chúng ta nơi này đã xảy ra chuyện gì không?"
Hứa Kình bị dọa giật mình, "Cháu không có nghe nói, dì có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Cách đây không lâu trong nhà cháu có trộm sao? Dì nghe nói có mấy tên trộm đột nhập vào nhà người khác trộm đồ vào ban đêm, đều bị chặt đứt chân nên hỏi một chút cháu có biết hay không?"
Nhịp tim Hứa Kình đập loạn, "Cháu là học sinh, làm sao có thể nghe được những tin tức này?"
Người phụ nữ ngẫm nghĩ lại cũng thấy đứng, "Dì nói cho cháu biết, để cháu không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa.
Bây giờ việc đó được truyền rộng rãi như vậy, về sau bọn trộm kia chắc chắn không dám bén mảng tới nữa, mặc dù lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt."
"Cảm ơn dì, dì đi mua gì vậy, cháu thì muốn đi mua ít đồ ăn?"
"Cũng không mua gì nhiều? Chỉ mua một ít cải bẹ xanh, cải thảo cùng củ cải trắng về nấu đồ ăn."
"Củ cải trắng cũng rất ngon, bây giờ mùi vị của củ cải trắng rất tươi mới lại ngọt nữa."
"Đúng vậy, cái gì cũng không bỏ thêm vào, chỉ cần cắt thành nhiều khúc rồi cho vào nồi nước đun với lửa nhỏ nấu thành canh ăn rất ngon." Người phụ nữ vô thức đổi chủ đề, "Cháu đi mua đồ ăn đi, dì phải về nhà nấu cơm."
Hứa Kình vẫy tay chào tạm biệt nàng, hắn trước đó cũng không nghĩ muốn mua cái gì, nghe lời dì vừa nói, Hứa Kình vừa chợ liền thấy người ta bán củ cải trắng nên mua hai củ cải về nấu ăn.
Hầm thịt bò nạm với củ cải trắng, gọt vỏ cắt củ cải thành từng miếng lớn, bắt nồi nước cho củ cải cùng thịt bò vào hầm, khi nước sôi hớt bọt sau đó cho hai quả sấu vào.
Hầm một lúc chỉ cần chuyển sang bếp than, đun nhỏ lửa trong ba đến năm giờ, đợi cho đến khi nước hầm có màu trắng đục và đặc lại là có thể ăn.
Thời tiết như thế này mà buổi trưa hầm, buổi chiều tan học đi về uống một bát đảm bảo sự lạnh lẽo trên ngươi sẽ tan đi hết.
Phần thịt bên trong hầm xong vớt ra để riêng, cho lên thớt rồi thái thành từng lát mỏng thêm ớt cay, cọng tỏi non, hành lá vào xào cùng nhau, khi mở nồi nước dùng ra kèm theo đó là mùi thơm nức mũi của thịt bò.
Lúc này nếu không muốn ăn cơm thì có thể cho một ít bột viên vào nồi, khi ăn cho ít hành lá cùng một quả trứng vào, tốt nhất là quả trứng được nấu vừa chín tới mà lòng đỏ vẫn còn sống.
Đến khi múc canh ra tô có màu trắng đục, màu xanh của hành lá, lòng đỏ trứng gà cùng với thịt bò nạm, tạo nên một hương vị đậm đà làm đây lên cơn thèm ăn của mọi người.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi cũng ăn tương đối, nhớ lời người phụ nữ đó nói hắn liền hỏi: "Anh Tề, mấy đêm nay anh đi bắt trộm sao?"
"Ừm." Tề Vân Chi cũng không che giấu hắn, "Mấy tên trộm anh bắt được đều trừng trị một phen, cũng không biết bọn trộm cạy cửa nhà chúng ta có ở bên trong không."
Hứa Kình nhìn Tề Vân Chi với ánh mắt chứa đựng sự tin tưởng cùng ấm áp, hắn cười nhỏ giọng nói, "Không có sao đâu, những tên trộm này đều là tội phạm cho dù không trừng phạt tên trộm nào cụ thể cả, thì cũng phải trừng phạt đồng bọn của họ, lúc đó em đã kích điện làm giật bọn họ nên cũng không có chiếm được lợi ích gì cả."
Tề Vân Chi dừng đũa, thấp giọng nói: "Những tên trộm này rất yếu ớt, em cũng đừng sợ."
Hứa Kình ra sức gật đầu, "Về sau em sẽ không sợ nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Tề Vân Chi giục, "Ăn nhanh đi, ăn xong sẽ đưa em đi tiết tự học buổi tối, rất nhanh sẽ thi cuối kỳ không thể thả lỏng được."
Hứa Kình lần nữa cầm bát lên, có chút lo lắng nói: "Anh Tề, anh buổi tối đừng đi bắt trộm nữa? Bên ngoài đều có tin đồn có ma quỷ, em sợ rằng có vài mạnh mẽ sẽ nhìn ra cái gì."
"Không sao, anh trai hiểu rõ điều đó."
Tề Vân Chi đã không đồng ý, nên trong thời gian dài Hứa Kình đều nghe mọi người đồn với nhau có ma quỷ, cho đến khi thi cuối kỳ mà vẫn nghe bạn học nói về chuyện này.
So với sự hiếu kỳ của học sinh, người dân trong khu sinh sống đối với việc này liền vỗ tay khen ngợi, có không ít người trong lòng có tâm tính không tốt liền sợ hãi báo ứng, nên bầu không khí trong khu sinh sống này yên bình hơn rất nhiều.
Hứa Kình kết thúc kỳ thi cuối cùng của mình vào ngày bảy tháng một, và sẽ đến khu sinh hoạt trung tâm ở hạ du vào ngày mười tháng một.
Theo kế hoạch, hắn chỉ mang một túi hạt sen, một túi đương quy cùng một ít củ sen, thêm vài bộ quần áo liền đi đến khu sinh hoạt trung tâm ở hạ du, và mang theo tiền cũng không mang theo gì nữa cả.
Chờ hắn thu thập cả buổi, sắp đến lúc lên đường liền sực nhớ ra còn mười chậu nhân sâm không biết phải làm sao.
Hắn đã bỏ rất nhiều công sức vào những củ nhân sâm này, lúc mua hạt giống thì chọn loại đắt nhất lại bón rất nhiều linh phì, ngày ngày tỉ mỉ chăm sóc nếu hiện tại nhờ người khác chăm sóc hắn không thể yên tâm.
Nếu không nhờ người khác chăm sóc thì sau khi hắn đi được một hai tháng, thì thật sự không biết phải làm sao với những củ nhân sâm này.
Tề Vân Chi hỏi: "Anh trai nhớ em còn có hơn 152.000 tích phân hay sao?"
Hứa Kình rất quan tâm đến tích phân của mình, không cần kiểm tra có thể trả lời ngay: "Còn có 152.767 tích phân, anh Tề, ý của anh là để em đem mầm nhân sâm bán lấy năng lượng sinh học sao?"
"Không." Tề Vân Chi nhướng mày nhắc nhở, "Không phải trong thương thành của hệ thống có không gian linh điền sao?"
"Đúng là có, nhưng không gian linh điền cần đến hơn 86 triệu tích phân lận." Hứa Kình thiếu chút nữa muốn bật khóc, "Em chỉ có một chút tích phân như vậy không mua nổi.".
Danh sách chương