Hứa Kình hay thu mua dược liệu ở các khu sinh sống gần đây, hắn cũng thường mang theo rất nhiều dược liệu để bán tránh người khác nghi ngờ.
Hứa Kình và Tề Vân Chi đã đặc biệt bắt chuyến tàu đi đến một khu sinh sống khác xa hơn để bán nhân sâm.
Trước khi đi, Hứa Kình đặc biệt nhờ Lương Đạo Hậu giúp mình trông coi hai mẫu ruộng, không cần Hứa Kình nói nhiều Lương Đạo Hậu đã đồng ý, làm hắn càng thêm yên tâm khi đi làm việc của chính mình.
Hứa Kình đi đến một số khu sinh sống lớn gần khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, mặc dù ở đây không phát triển được như khu trung tâm nhưng tốt hơn rất nhiều so với khu Nhân Nguyên, trên đường xe chạy tới lui liên tục và thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy xe bay trên không trung.
Việc buôn bán ở những khu sinh sống này rất phát đạt, đường phố và ngõ hẻm mọc lên rất nhiều cửa hàng nhưng giá cả cũng không hề rẻ.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi đã cùng nhau đến vài hiệu thuốc lớn, hỏi thử họ có mua nhân sâm hay không.
Hiện nay dược liệu có chất lượng tốt rất khó tìm, người nọ chỉ cần nhìn đến nhân sâm trong tay Hứa Kình liền biết chất lượng rất tốt, đa số họ đều gật đầu đồng ý mua.
Không ít hiệu thuốc bí mật dò hỏi nguồn gốc nhân sâm trong tay Hứa Kình, có vài người nhìn thấy hắn chỉ là một đứa nhỏ thì lập tức ép giá mua xuống rất thấp.
Hứa Kình mua nhân sâm trăm năm tuổi từ hệ thống, nên chất lượng tốt hơn nhiều so với nhân sâm hoang dã thông thường.
Sau khi đã bán nhân sâm nhiều lần như thế, hắn biết nhân sâm trăm năm tuổi bán với giá bao nhiêu, chỉ cần ra giá mua dưới 1.000 khối hắn sẽ không bán hơn nữa ở trong lòng sẽ cho hiệu thuốc này vào danh sách đen.
Chuyến đi này Hứa Kình đã bán được tám cây nhân sâm trăm năm tuổi thu được tổng cộng 10.960 khối, cùng với số tiền hắn tích góp được lúc trước hiện tại đã hơn 15.000 khối.
Trong thời đại hiện nay số tiền này đã là một khoản tiền khá lớn, Hứa Kình trong tay có tiền nên không ngần ngại chi tiêu khi đi đường.
Trên đường đi, Hứa Kình đều chọn thức ăn và nơi ở tốt nhất, đi đến một số khu sinh sống lớn hắn đặc biệt đến một số cửa hàng quần áo để đi dạo mua sắm.
Hứa Kình hiện tại không có nhiều quần áo, bởi vì sắp vào trung học hắn cũng không muốn mặc quần áo rách như lúc trước nữa.
Hiện tại Hứa Kình được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, nên hiện tại cũng cao gần một mét sáu cùng khuôn mặt hiện rõ những đường nét thanh tú, chân dài eo thon khi mặc thứ gì lên cũng đều rất đẹp.
Khi Hứa Kình bước vào cửa hàng, người hướng dẫn mua sắm cũng đều hết lời khen ngợi hắn, bất kể kiểu dáng hay chất liệu quần áo như thế nào chỉ cần hắn mặc lên người, thì bộ quần áo đó ngay lập tức trở nên cao cấp hơn nhiều.
Khi đi ra ngoài mang theo nhiều hành lý rất bất tiện, Hứa Kình liền khống chế bản thân lại không mua nhiều.
Hứa Kình muốn mua cho Tề Vân Chi vài bộ đồ, để cho Tề Vân Chi không phải ngày nào cũng mặc chỉ mỗi cái áo choàng đó, nhưng mà áo choàng trên người hắn cũng không thể thay đổi được, giây trước vừa mặc áo mới thì áo choàng sẽ được mặc ở bên trong cùng.
Hứa Kình kéo áo choàng của Tề Vân Chi, nhíu mày lại: "Anh Tề, anh có cảm thấy không thoải mái khi mặc chiếc áo choàng này lâu như vậy không?"
Sau một hồi mới phản ứng, Tề Vân Chi nhỏ giọng đáp: "Không."
"Được rồi, chúng ta về sau lại tìm cách cho anh thay quần áo sau." Ở trong phòng thay đồ lâu như vậy Hứa Kình cuối cùng cũng đành chịu thua.
Hứa Kình cũng không mua nhiều quần áo, nên khi bỏ vào trong túi cũng không chiếm bao nhiêu chỗ trống.
Điều khiến Hứa Kình thực sự gặp khó khăn chính là chiếc lưới đánh cá vừa to vừa nặng mà mình đã mua, khi lưới đánh cá được bỏ vào trong túi thì rất nặng, Hứa Kình gần như không thể nhấc lên nổi nên đành để Tề Vân Chi mang trên người, nếu không hắn chỉ đành kéo chiếc túi lê trên mặt đất mà đi.
Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Https: //dembuon.vn
Lưới đánh cá này mua về có thể sử dụng ngay, bởi cá trong ruộng đã lớn một con cũng nặng đến hai ba cân.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, hắn cũng không có thời gian lo chuyện đồng ruộng nên muốn bán hết số cá này.
Tuy nhiên, mương trong ruộng của hắn được đào rất rộng và sâu, nếu không xả nước thật cạn thì rất khó bắt cá nên phải cần mua lưới đánh cá, thả lưới bắt được một đám cá cũng dễ xử lý hơn nhiều.
Hứa Kình định bán cá cho hệ thống nên việc bắt cá cũng không cần nóng vội, khi thả lưới có thể bắt được bao nhiêu thì bắt bấy nhiêu là được.
Đem kế hoạch an bài xong cho nửa tháng tới, Hứa Kình liền thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi có chuyến tàu dừng lại ở khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, nhưng hắn không có ý định xuống xem thử.
Tề Vân Chi nhìn vẻ mặt của hắn, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
"Em không sao." Hứa Kình nắm lấy bàn tay to của hắn, "Em cùng nhà đó không có duyên phận, cũng không cần phải ép buộc."
Tề Vân Chi nghe hắn nói lời này, nắm chặt tay Hứa Kình vào trong bàn tay lớn của mình cũng không buông ra.
Hứa Kình và Tề Vân Chi đã đi ra bên ngoài gần mười ngày, khi trở về khu Nhân Nguyên trong lòng hiếm khi cảm thấy trong lòng có chút nhớ mong.
Sau khi trở về, việc đầu tiên Hứa Kình làm là đi đến nhà Lương Lương Tử một chuyến, thông báo cho Lương Đạo Hậu là mình đã trở về, đồng thời đem theo kẹo trái cây, bánh quy và thịt heo sang làm quà tặng, "Chú, mấy ngày nay đã làm phiền chú rất nhiều."
"Không có gì phiền cả, nếu không giúp cháu nhìn hai mẫu ruộng đó, thì nhà chúng ta mỗi ngày đều sẽ đi đến thăm ruộng mà." Lương Đạo Hậu nói tiếp.
"Đi qua nhìn ruộng giúp cháu chỉ là thuận đường mà thôi, làm sao phải khách khí như vậy?"
"Cháu cũng không khách sáo với chú, mấy món ăn vặt này cháu ở bên ngoài đã ăn nhiều cảm thấy rất ngon, liền mua về cho Lương Lương Tử và mọi người trong nhà nếm thử."
"Lần này cháu đi đến nơi rất xa sao? Hạt giống bạch cập cháu đã mua được chưa?"
"Không xa lắm." Hứa Kình cười nói: "Cháu đã mua xong hạt giống, mua tổng cộng 30 cân hạt giống, mỗi mẫu ruộng sẽ dùng một cân nên 27 mẫu ruộng chắc là đủ dùng."
"Vậy thì tốt quá rồi, ta nhìn thấy vài nhà trong khu sinh sống đã xới đất xong rồi, chỉ chờ cháu đưa hạt giống qua đó."
Hứa Kình được nhắc nhở liền gật đầu cười: "Chờ một chút cháu sẽ đem hạt giống đưa qua cho mọi người."
"Này, cháu nhanh đi đi, bọn họ cũng đang sốt ruột chờ cháu đấy." Lương Đạo Hậu thúc giục, chờ sau khi Hứa Kình rời đi, Lương Đạo Hậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền gọi hắn lại nhỏ giọng nói: "Tiểu Hòa, cháu lần này nhờ mọi người trồng bạch cập mà không có nói với nhà dì của cháu sao?"
Hứa Kình chỉ nhờ Lương Thành tìm người trồng bạch cập, trước khi nhờ Lương Thành thì chỉ hỏi qua nhà Lương Đạo Hậu, Lương Đức Chính và Lương Hóa Vũ mà thôi, thấy bọn họ không có ruộng để trồng dược liệu nên Hứa Kình mới hỏi những nhà khác.
Nghe thấy câu hỏi của Lương Đạo Hậu, lông mày của Hứa Kình nhướng lên, "Không có nói, chú có chuyện gì vậy?"
"Dì Lý Ngân Tú vì chuyện này mà cãi nhau với ai đó trong khu, sau đó tức giận liền ngã bệnh." Lương Đạo Hậu lo lắng nhắc nhở Hứa Kình, "Không biết chuyện này có đổ lên đầu cháu hay không, nên cháu cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Cháu đã biết, cảm ơn chú."
Thậm chí nếu hắn biết được tin tức này, cũng không tính toán làm cái gì.
Trong nhà họ Lương thì Lương Quốc Đào, Lý Ngân Tú và Lương Nhị Muội là những người đối xử với hắn tệ nhất, hắn hiện tại vẫn còn nhớ ở trong lòng từng việc một.
Sau khi đem hạt giống bạch cập đưa cho mọi người đã ký hợp đồng với mình, Hứa Kình nhắc nhở họ rằng những hạt giống này đều phải ươm giống thật tốt trước, sau đó mới có thể gieo trồng.
Sau khi đi đưa hạt giống xong, Hứa Kình mang theo lưới đánh cá đến cơ sở sản xuất.
Bây giờ đã gần tối, nhiều người đã làm việc cả một ngày nên đang vác cuốc đi về nhà, gặp được Hứa Kình mọi người đều nhiệt tình chào hỏi, còn hỏi hắn mang theo lưới đánh cá trên lưng tính đi đâu.
Hứa Kình đều đồng thanh đáp rằng hắn muốn đi ra ruộng, dùng thử lưới đánh cá mới xem như thế nào.
"Lưới đánh cá này rất chắc chắn." Trong đó có người nhiệt tình dừng lại, vươn bàn tay thô ráp chạm vào lưới đánh cá trên lưng Hứa Kình, "Tiểu Hòa, cháu đây là muốn đi bắt cá sao? Có muốn chúng ta giúp cháu không?"
"Không cần đâu, cháu chỉ dùng thử xem như thế nào, cũng không định bắt cá."
"Không phải là ta nhiều chuyện, nhưng lưới đánh cá này một khi thấm nước nó sẽ rất nặng, nếu người không có sức lực thì sẽ không kéo nó lên được."
"Không sao, cháu sẽ thử lưới ở nơi nước nông cũng sẽ không thả hết lưới xuống." Hứa Kình nhìn người đàn ông nói liền mỉm cười, "Ban đêm có rất nhiều muỗi, chú nhanh trở về nhà đi."
"Này, được rồi, ta trở về nhà đây." Đi được vài bước, người đàn ông lo lắng quay đầu lại nói: "Mấy ngày trước ta có xem qua cá ở ruộng của cháu không biết nuôi như nào lại tốt như vậy, phải nặng cũng được ba bốn cân.
Hãy cẩn thận một chút khi đánh cá, nếu kéo không được thì hãy gọi ai đó đến giúp, ta thấy nhiều người vẫn đang làm việc gần ruộng của cháu còn chưa xong việc."
"Vâng, cháu đã biết." Hứa Kình vẫy tay, "Không còn sớm, cháu đi ra ruộng trước đây."
Sau khi tạm biệt cùng người đàn ông, Hứa Kình đến ruộng với chiếc lưới đánh cá trên lưng, có Tề Vân Chi ở đây hắn cũng không lo lắng về sự an toàn chút nào, hắn chỉ sợ có người để ý tình hình trong ruộng sẽ nghi ngờ.
Hứa Kình không ra ruộng khoản một thời gian, hoa màu trên ruộng lại thay đổi rất nhiều.
Cây đương quy ngày càng cao lớn và khỏe mạnh, Hứa Kình vừa chạm vào lá cây đương quy vừa suy nghĩ có nên kiểm soát chiều cao của những cây đương quy này hay không, để cây đương quy không đem tất cả chất dinh dưỡng cung cấp hết cho lá và thân cây, thì rễ sẽ không phát triển tốt được.
Sen trong ruộng sen cũng phát triển rất mạnh mẽ, đa số các bông sen đã rụng hết chỉ còn lại những đài sen xanh nhỏ đang ở đó rung rinh trong gió, trông rất mãn nguyện.
Lúc này trời đã gần tối muỗi rất nhiều, Hứa Kình đứng trên bờ ruộng có thể nhìn thấy lưng đen của những con cá trong ruộng sen, những con cá này thỉnh thoảng sẽ nhảy lên đớp mồi để ăn trông vô cùng hung dữ.
Hứa Kình nhanh chóng bật chế độ cảnh báo của hệ thống lên, kiểm tra xung quanh xem không có ai, xem kỹ vị trí của bầy cá hắn vội vàng ra hiệu cho Tề Vân Chi cùng nhau thả lưới đánh cá xuống.
Lưới đánh cá hắn mua là loại lưới thưa, cá dưới hai cân sẽ không bị mắc vào lưới, những con cá này để nuôi thêm một thời gian sẽ thu hoạch sau.
Hứa Kình lần đầu tiên bắt cá trong ruộng, cá không nhạy cảm với động tác của hắn, tấm lưới lớn thả xuống đến khi thu lưới, cá bên trong mới nhảy loạn xạ.
"Mau! Anh Tề, chúng ta mỗi người một đầu kéo lưới đánh cá lên đi!"
Tề Vân Chi nghe hắn nói, lập tức kéo lưới đánh cá lên trên bờ ruộng.
Cá trong lưới bị kéo lên khỏi mặt nước giãy giụa càng nhiều hơn, Hứa Kình vội vàng đem cái thùng đến bắt từng con cá một bỏ vào, Tề Vân Chi cũng đi đến giúp đỡ.
Hứa Kình vội vàng nhấc cái thùng cách xa ruộng sen, nói: "Anh Tề, chờ một lát em bán xong đợt cá này trước thì lại bắt tiếp."
Hứa Kình vội vàng gọi hệ thống rà quét thùng cá, hệ thống nhanh chóng đã đưa ra thông tin.
Chủng loại: Nhiều loài cá, tổng trọng lượng 47, 15 cân, có thể ăn được và chứa 1.791, 7 năng lượng sinh học, quy đổi thành 1.791, 7 tích phân, xin hỏi có muốn bán hay không?
Hứa Kình trong lòng nhanh chóng tính toán một chút, đột nhiên đánh rùng mình một cái.
Cá này bình quân một cân đổi được 38 tích phân, năng lượng sinh học gấp hơn bảy mươi lần so với cá bắt ở trong sông!.
Hứa Kình và Tề Vân Chi đã đặc biệt bắt chuyến tàu đi đến một khu sinh sống khác xa hơn để bán nhân sâm.
Trước khi đi, Hứa Kình đặc biệt nhờ Lương Đạo Hậu giúp mình trông coi hai mẫu ruộng, không cần Hứa Kình nói nhiều Lương Đạo Hậu đã đồng ý, làm hắn càng thêm yên tâm khi đi làm việc của chính mình.
Hứa Kình đi đến một số khu sinh sống lớn gần khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, mặc dù ở đây không phát triển được như khu trung tâm nhưng tốt hơn rất nhiều so với khu Nhân Nguyên, trên đường xe chạy tới lui liên tục và thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy xe bay trên không trung.
Việc buôn bán ở những khu sinh sống này rất phát đạt, đường phố và ngõ hẻm mọc lên rất nhiều cửa hàng nhưng giá cả cũng không hề rẻ.
Hứa Kình cùng Tề Vân Chi đã cùng nhau đến vài hiệu thuốc lớn, hỏi thử họ có mua nhân sâm hay không.
Hiện nay dược liệu có chất lượng tốt rất khó tìm, người nọ chỉ cần nhìn đến nhân sâm trong tay Hứa Kình liền biết chất lượng rất tốt, đa số họ đều gật đầu đồng ý mua.
Không ít hiệu thuốc bí mật dò hỏi nguồn gốc nhân sâm trong tay Hứa Kình, có vài người nhìn thấy hắn chỉ là một đứa nhỏ thì lập tức ép giá mua xuống rất thấp.
Hứa Kình mua nhân sâm trăm năm tuổi từ hệ thống, nên chất lượng tốt hơn nhiều so với nhân sâm hoang dã thông thường.
Sau khi đã bán nhân sâm nhiều lần như thế, hắn biết nhân sâm trăm năm tuổi bán với giá bao nhiêu, chỉ cần ra giá mua dưới 1.000 khối hắn sẽ không bán hơn nữa ở trong lòng sẽ cho hiệu thuốc này vào danh sách đen.
Chuyến đi này Hứa Kình đã bán được tám cây nhân sâm trăm năm tuổi thu được tổng cộng 10.960 khối, cùng với số tiền hắn tích góp được lúc trước hiện tại đã hơn 15.000 khối.
Trong thời đại hiện nay số tiền này đã là một khoản tiền khá lớn, Hứa Kình trong tay có tiền nên không ngần ngại chi tiêu khi đi đường.
Trên đường đi, Hứa Kình đều chọn thức ăn và nơi ở tốt nhất, đi đến một số khu sinh sống lớn hắn đặc biệt đến một số cửa hàng quần áo để đi dạo mua sắm.
Hứa Kình hiện tại không có nhiều quần áo, bởi vì sắp vào trung học hắn cũng không muốn mặc quần áo rách như lúc trước nữa.
Hiện tại Hứa Kình được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, nên hiện tại cũng cao gần một mét sáu cùng khuôn mặt hiện rõ những đường nét thanh tú, chân dài eo thon khi mặc thứ gì lên cũng đều rất đẹp.
Khi Hứa Kình bước vào cửa hàng, người hướng dẫn mua sắm cũng đều hết lời khen ngợi hắn, bất kể kiểu dáng hay chất liệu quần áo như thế nào chỉ cần hắn mặc lên người, thì bộ quần áo đó ngay lập tức trở nên cao cấp hơn nhiều.
Khi đi ra ngoài mang theo nhiều hành lý rất bất tiện, Hứa Kình liền khống chế bản thân lại không mua nhiều.
Hứa Kình muốn mua cho Tề Vân Chi vài bộ đồ, để cho Tề Vân Chi không phải ngày nào cũng mặc chỉ mỗi cái áo choàng đó, nhưng mà áo choàng trên người hắn cũng không thể thay đổi được, giây trước vừa mặc áo mới thì áo choàng sẽ được mặc ở bên trong cùng.
Hứa Kình kéo áo choàng của Tề Vân Chi, nhíu mày lại: "Anh Tề, anh có cảm thấy không thoải mái khi mặc chiếc áo choàng này lâu như vậy không?"
Sau một hồi mới phản ứng, Tề Vân Chi nhỏ giọng đáp: "Không."
"Được rồi, chúng ta về sau lại tìm cách cho anh thay quần áo sau." Ở trong phòng thay đồ lâu như vậy Hứa Kình cuối cùng cũng đành chịu thua.
Hứa Kình cũng không mua nhiều quần áo, nên khi bỏ vào trong túi cũng không chiếm bao nhiêu chỗ trống.
Điều khiến Hứa Kình thực sự gặp khó khăn chính là chiếc lưới đánh cá vừa to vừa nặng mà mình đã mua, khi lưới đánh cá được bỏ vào trong túi thì rất nặng, Hứa Kình gần như không thể nhấc lên nổi nên đành để Tề Vân Chi mang trên người, nếu không hắn chỉ đành kéo chiếc túi lê trên mặt đất mà đi.
Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Https: //dembuon.vn
Lưới đánh cá này mua về có thể sử dụng ngay, bởi cá trong ruộng đã lớn một con cũng nặng đến hai ba cân.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, hắn cũng không có thời gian lo chuyện đồng ruộng nên muốn bán hết số cá này.
Tuy nhiên, mương trong ruộng của hắn được đào rất rộng và sâu, nếu không xả nước thật cạn thì rất khó bắt cá nên phải cần mua lưới đánh cá, thả lưới bắt được một đám cá cũng dễ xử lý hơn nhiều.
Hứa Kình định bán cá cho hệ thống nên việc bắt cá cũng không cần nóng vội, khi thả lưới có thể bắt được bao nhiêu thì bắt bấy nhiêu là được.
Đem kế hoạch an bài xong cho nửa tháng tới, Hứa Kình liền thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường đi có chuyến tàu dừng lại ở khu sinh hoạt trung tâm ở thượng du, nhưng hắn không có ý định xuống xem thử.
Tề Vân Chi nhìn vẻ mặt của hắn, trong mắt hiện lên sự lo lắng.
"Em không sao." Hứa Kình nắm lấy bàn tay to của hắn, "Em cùng nhà đó không có duyên phận, cũng không cần phải ép buộc."
Tề Vân Chi nghe hắn nói lời này, nắm chặt tay Hứa Kình vào trong bàn tay lớn của mình cũng không buông ra.
Hứa Kình và Tề Vân Chi đã đi ra bên ngoài gần mười ngày, khi trở về khu Nhân Nguyên trong lòng hiếm khi cảm thấy trong lòng có chút nhớ mong.
Sau khi trở về, việc đầu tiên Hứa Kình làm là đi đến nhà Lương Lương Tử một chuyến, thông báo cho Lương Đạo Hậu là mình đã trở về, đồng thời đem theo kẹo trái cây, bánh quy và thịt heo sang làm quà tặng, "Chú, mấy ngày nay đã làm phiền chú rất nhiều."
"Không có gì phiền cả, nếu không giúp cháu nhìn hai mẫu ruộng đó, thì nhà chúng ta mỗi ngày đều sẽ đi đến thăm ruộng mà." Lương Đạo Hậu nói tiếp.
"Đi qua nhìn ruộng giúp cháu chỉ là thuận đường mà thôi, làm sao phải khách khí như vậy?"
"Cháu cũng không khách sáo với chú, mấy món ăn vặt này cháu ở bên ngoài đã ăn nhiều cảm thấy rất ngon, liền mua về cho Lương Lương Tử và mọi người trong nhà nếm thử."
"Lần này cháu đi đến nơi rất xa sao? Hạt giống bạch cập cháu đã mua được chưa?"
"Không xa lắm." Hứa Kình cười nói: "Cháu đã mua xong hạt giống, mua tổng cộng 30 cân hạt giống, mỗi mẫu ruộng sẽ dùng một cân nên 27 mẫu ruộng chắc là đủ dùng."
"Vậy thì tốt quá rồi, ta nhìn thấy vài nhà trong khu sinh sống đã xới đất xong rồi, chỉ chờ cháu đưa hạt giống qua đó."
Hứa Kình được nhắc nhở liền gật đầu cười: "Chờ một chút cháu sẽ đem hạt giống đưa qua cho mọi người."
"Này, cháu nhanh đi đi, bọn họ cũng đang sốt ruột chờ cháu đấy." Lương Đạo Hậu thúc giục, chờ sau khi Hứa Kình rời đi, Lương Đạo Hậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền gọi hắn lại nhỏ giọng nói: "Tiểu Hòa, cháu lần này nhờ mọi người trồng bạch cập mà không có nói với nhà dì của cháu sao?"
Hứa Kình chỉ nhờ Lương Thành tìm người trồng bạch cập, trước khi nhờ Lương Thành thì chỉ hỏi qua nhà Lương Đạo Hậu, Lương Đức Chính và Lương Hóa Vũ mà thôi, thấy bọn họ không có ruộng để trồng dược liệu nên Hứa Kình mới hỏi những nhà khác.
Nghe thấy câu hỏi của Lương Đạo Hậu, lông mày của Hứa Kình nhướng lên, "Không có nói, chú có chuyện gì vậy?"
"Dì Lý Ngân Tú vì chuyện này mà cãi nhau với ai đó trong khu, sau đó tức giận liền ngã bệnh." Lương Đạo Hậu lo lắng nhắc nhở Hứa Kình, "Không biết chuyện này có đổ lên đầu cháu hay không, nên cháu cẩn thận một chút thì tốt hơn."
"Cháu đã biết, cảm ơn chú."
Thậm chí nếu hắn biết được tin tức này, cũng không tính toán làm cái gì.
Trong nhà họ Lương thì Lương Quốc Đào, Lý Ngân Tú và Lương Nhị Muội là những người đối xử với hắn tệ nhất, hắn hiện tại vẫn còn nhớ ở trong lòng từng việc một.
Sau khi đem hạt giống bạch cập đưa cho mọi người đã ký hợp đồng với mình, Hứa Kình nhắc nhở họ rằng những hạt giống này đều phải ươm giống thật tốt trước, sau đó mới có thể gieo trồng.
Sau khi đi đưa hạt giống xong, Hứa Kình mang theo lưới đánh cá đến cơ sở sản xuất.
Bây giờ đã gần tối, nhiều người đã làm việc cả một ngày nên đang vác cuốc đi về nhà, gặp được Hứa Kình mọi người đều nhiệt tình chào hỏi, còn hỏi hắn mang theo lưới đánh cá trên lưng tính đi đâu.
Hứa Kình đều đồng thanh đáp rằng hắn muốn đi ra ruộng, dùng thử lưới đánh cá mới xem như thế nào.
"Lưới đánh cá này rất chắc chắn." Trong đó có người nhiệt tình dừng lại, vươn bàn tay thô ráp chạm vào lưới đánh cá trên lưng Hứa Kình, "Tiểu Hòa, cháu đây là muốn đi bắt cá sao? Có muốn chúng ta giúp cháu không?"
"Không cần đâu, cháu chỉ dùng thử xem như thế nào, cũng không định bắt cá."
"Không phải là ta nhiều chuyện, nhưng lưới đánh cá này một khi thấm nước nó sẽ rất nặng, nếu người không có sức lực thì sẽ không kéo nó lên được."
"Không sao, cháu sẽ thử lưới ở nơi nước nông cũng sẽ không thả hết lưới xuống." Hứa Kình nhìn người đàn ông nói liền mỉm cười, "Ban đêm có rất nhiều muỗi, chú nhanh trở về nhà đi."
"Này, được rồi, ta trở về nhà đây." Đi được vài bước, người đàn ông lo lắng quay đầu lại nói: "Mấy ngày trước ta có xem qua cá ở ruộng của cháu không biết nuôi như nào lại tốt như vậy, phải nặng cũng được ba bốn cân.
Hãy cẩn thận một chút khi đánh cá, nếu kéo không được thì hãy gọi ai đó đến giúp, ta thấy nhiều người vẫn đang làm việc gần ruộng của cháu còn chưa xong việc."
"Vâng, cháu đã biết." Hứa Kình vẫy tay, "Không còn sớm, cháu đi ra ruộng trước đây."
Sau khi tạm biệt cùng người đàn ông, Hứa Kình đến ruộng với chiếc lưới đánh cá trên lưng, có Tề Vân Chi ở đây hắn cũng không lo lắng về sự an toàn chút nào, hắn chỉ sợ có người để ý tình hình trong ruộng sẽ nghi ngờ.
Hứa Kình không ra ruộng khoản một thời gian, hoa màu trên ruộng lại thay đổi rất nhiều.
Cây đương quy ngày càng cao lớn và khỏe mạnh, Hứa Kình vừa chạm vào lá cây đương quy vừa suy nghĩ có nên kiểm soát chiều cao của những cây đương quy này hay không, để cây đương quy không đem tất cả chất dinh dưỡng cung cấp hết cho lá và thân cây, thì rễ sẽ không phát triển tốt được.
Sen trong ruộng sen cũng phát triển rất mạnh mẽ, đa số các bông sen đã rụng hết chỉ còn lại những đài sen xanh nhỏ đang ở đó rung rinh trong gió, trông rất mãn nguyện.
Lúc này trời đã gần tối muỗi rất nhiều, Hứa Kình đứng trên bờ ruộng có thể nhìn thấy lưng đen của những con cá trong ruộng sen, những con cá này thỉnh thoảng sẽ nhảy lên đớp mồi để ăn trông vô cùng hung dữ.
Hứa Kình nhanh chóng bật chế độ cảnh báo của hệ thống lên, kiểm tra xung quanh xem không có ai, xem kỹ vị trí của bầy cá hắn vội vàng ra hiệu cho Tề Vân Chi cùng nhau thả lưới đánh cá xuống.
Lưới đánh cá hắn mua là loại lưới thưa, cá dưới hai cân sẽ không bị mắc vào lưới, những con cá này để nuôi thêm một thời gian sẽ thu hoạch sau.
Hứa Kình lần đầu tiên bắt cá trong ruộng, cá không nhạy cảm với động tác của hắn, tấm lưới lớn thả xuống đến khi thu lưới, cá bên trong mới nhảy loạn xạ.
"Mau! Anh Tề, chúng ta mỗi người một đầu kéo lưới đánh cá lên đi!"
Tề Vân Chi nghe hắn nói, lập tức kéo lưới đánh cá lên trên bờ ruộng.
Cá trong lưới bị kéo lên khỏi mặt nước giãy giụa càng nhiều hơn, Hứa Kình vội vàng đem cái thùng đến bắt từng con cá một bỏ vào, Tề Vân Chi cũng đi đến giúp đỡ.
Hứa Kình vội vàng nhấc cái thùng cách xa ruộng sen, nói: "Anh Tề, chờ một lát em bán xong đợt cá này trước thì lại bắt tiếp."
Hứa Kình vội vàng gọi hệ thống rà quét thùng cá, hệ thống nhanh chóng đã đưa ra thông tin.
Chủng loại: Nhiều loài cá, tổng trọng lượng 47, 15 cân, có thể ăn được và chứa 1.791, 7 năng lượng sinh học, quy đổi thành 1.791, 7 tích phân, xin hỏi có muốn bán hay không?
Hứa Kình trong lòng nhanh chóng tính toán một chút, đột nhiên đánh rùng mình một cái.
Cá này bình quân một cân đổi được 38 tích phân, năng lượng sinh học gấp hơn bảy mươi lần so với cá bắt ở trong sông!.
Danh sách chương