Mọi người trong khu sinh sống đều thèm ăn thịt, thừa dịp này có thể ăn một bữa thật hoành tráng.
Mới hơn tám giờ sáng mà trên sân phơi thóc đã tập trung đầy đủ, mọi người nhanh chóng bắt tay vào làm việc được phân công trước đó, người nào xếp nồi, nhóm lửa và người nào xử lý thịt cùng nấu thịt, làm cho cả sân phơi thóc nhộn nhịp hẳn lên.
Trong ngày như thế này không có gia đình nào sẽ keo kiệt cả, mỗi nhà đều đem theo các loại đồ ăn như đậu khô, rau khô, dưa chua, củ cải khô..
đủ mọi thứ để nấu chung với thịt trâu cùng nội tạng thành một nồi thật lớn.
Một số trong khu còn mang theo rượu, chuẩn bị để giữa trưa có thể ăn uống một bữa thật vui vẻ và sảng khoái.
Hứa Kình không đến sân phơi lúa để giúp đỡ mọi người, mà ở nhà xử lý số thịt trâu được phân cho.
Một con trâu rừng trừ bỏ da, xương, huyết và nội tạng thì phần thịt còn lại cũng không quá nhiều, Hứa Kình thật bất ngờ khi có thể nhận được một trăm ba mươi lăm cân thịt trâu.
Toàn bộ khu Nhân Nguyên đều biết hắn vừa được chia hơn một trăm cân thịt trâu, nên hiện tại không thể bán cho hệ thống nếu không sẽ bị người khác phát hiện, vì vậy hắn chỉ đành hào phóng mà tặng cho nhà của Lương Ái Quang, Lương Lương Tử và Lương Hóa Vũ mỗi nhà 5 cân thịt trâu, còn nhà của Lương Quốc Đào cùng Lương Học Ngu cũng đưa qua 5 cân.
Còn lại 110 cân thịt, Hứa Kình lấy 40 cân cắt thành từng khối, xát muối vào treo lên giàn tre để phơi khô sau khi đã loại bỏ đi 70% nước, thì bắt đầu luộc thịt trâu đã phơi để bỏ đi bụi bẩn.
Vớt thịt đã luộc ra để ráo nước, rồi lại cho trở lại nồi đảo đều cho đến khi thịt khô và dai.
Thịt trâu khô phải được thêm rượu cùng nhiều loại gia vị, cho vào nồi lớn và ớt cay nấu cho đến khi cạn nước thì hoàn thành, sau khi xong thì đem cất ở nơi thoáng mát và bảo quản cẩn thận, về sau từ từ lấy ra thưởng thức dần.
Trước đây Hứa Kình đã từng làm món bò khô, hiện tại những gì hắn có thể làm là dựa vào các món ăn này để gợi nhớ lại ký ức về cố hương.
Làm thịt trâu kho cũng giống vậy rất mất thời gian, hắn phải xử lý trước 40 cân thịt trâu và phần còn lại thì dùng để om.
Hắn lấy chiếc nồi thường dùng để đun nước tắm cẩn thận rửa sạch, sau đó lấy ra một cái cân nhỏ để cân đường phèn, hoa hồi, lá nguyệt quế, vỏ quế, gừng, ớt khô, muối, xì dầu và rượu, thêm tỏi băm nhỏ cùng hành lá cắt khúc.
Sau khi chuẩn bị tất cả các loại hứa vị xong đặt ở bàn bên cạnh, Hứa Kình bắt đầu cắt thịt trâu thành những khối lớn.
Thịt trâu đem bỏ vào trong nồi nước nấu sôi lên, Hứa Kình ở một bên lấy cái vá để hớt bọt ở bên trong ra.
Củi lửa bốc cháy thật mạnh mẽ, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra khắp nơi.
Hứa Kình bắt đầu cho lần lượt các loại gia vị vào trong nồi, hơi nước bốc lên kèm theo hương thơm từ nhẹ nhàng sang mùi thơm cay nồng lan tỏa khắp cả căn phòng.
Tề Vân Chi dùng ánh mắt hung giữ nhìn chằm chằm thịt ở trong nồi, như là đang nhìn chằm chằm con mồi khi đang muốn giãy dụa chạy trốn.
Hứa Kình nhìn vậy liền nói: "Anh Tề, anh đừng lo lắng, tất cả đều là của chúng ta sẽ không có ai được đụng vào."
Trên mặt Tề Vân Chi trở nên dịu dàng hơn khi nhìn về phía hắn, rồi dừng một chút thấp giọng yêu cầu, "Đừng để người khác nhìn thấy."
Hứa Kình nghiêm túc đồng ý, "Được."
Hứa Kình đã nhanh chóng đem thịt trâu khô và thịt trâu kho giấu đi, không để ai nhìn thấy mà tất cả đều để lại cho Tề Vân Chi hưởng thụ.
Lần này Hứa Kình đã giết được một con trâu rừng lớn, với tư cách là có công lớn nhất nên được mời ngồi vào bàn chính trong bữa tiệc, hắn ngồi chung cùng với Lương Thành và các vị có danh vọng trong khu.
Hứa Kình vừa ngồi xuống Lương Thành mỉm cười nói: "Hôm nay, chúng ta đều phải nâng ly mời tiểu Hòa một ly, từ xưa đến nay nói anh hùng xuất thiếu niên quả không sai.
Nếu như không có tiểu Hòa ở đây thì đừng nói đến ăn thịt, ta hiện tại còn chưa biết phải làm như thế nào để bắt được đám trâu rừng đó?"
Hứa Kình vội vàng đứng lên nâng ly tỏ vẻ khiêm tốn, mọi người đều uống cạn hắn liền đưa ly đến miệng nhấp một ngụm rượu, bị cay quá nên hắn nhanh chóng dùng đũa gắp đồ ăn cho vào miệng để áp hơi rượu xuống, nhưng bên trong miệng vẫn còn rất cay.
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt của hắn đỏ bừng, liền vui vẻ trêu đùa hắn một chút.
"Tiểu Hòa, ngươi hiện tại văn võ song toàn, như thế nào lại không biết uống rượu! Không biết uống rượu thì làm sao giống anh hùng được?"
Hứa Kình lắc đầu, "Mọi người cũng đừng có trêu cháu, có thể đánh được con trâu rừng này cũng là do cháu may mắn thôi.
Nếu lại lần nữa, cháu không biết mình có làm được hay không?"
Mọi người tiếp tục trêu, nói "Là nam nhân sao có thể nói như vậy được?"
Lương Thành nhìn thấy Hứa Kình đỏ mặt, liền che trở nói: "Này, tiểu Hòa còn nhỏ, mọi người trêu đùa một hai câu để vui vẻ là được rồi, đừng có mà dạy hư trẻ nhỏ."
"Cũng không còn nhỏ nữa, năm nay đã mười hai, sắp đến mười bốn tuổi rồi có thể tự lập hộ cùng lập gia đình rồi." Các trưởng bối trên bàn cười nói, "Có hay không để ý đến cô nương nhà nào, hãy nói cho chúng ta biết sẽ làm mai cho cháu."
Nói đến đây mọi người xung quanh đều cười vang.
Lương Thành cũng cảm thán, "Trong số những đứa trẻ ở trong khu sinh sống của chúng ta, tiểu Hòa là người có triển vọng nhất, hãy thi thật tốt đừng để lại thất vọng khi còn nhỏ."
Hứa Kình nâng ly rượu lên, trịnh trọng gật đầu.
Kỳ thi trung học diễn ra vào ngày hai mươi ba tháng sáu, ngoài việc chăm lo ruộng thì còn bao nhiêu thời gian và tâm trí hắn đều dồn cho kỳ thi.
Cô giáo Lương cũng lo lắng cho hắn, mặc dù biết hắn đã nắm chắc chắn tất cả nhưng lại sợ lỡ có chuyện gì xảy ra.
Khi Hứa Kình đi ra khỏi phòng thi, khi cô giáo Lương thấy hắn mỉm cười điềm tĩnh nhìn mình, thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Nguyện vọng em đã điền tốt rồi chứ, tiếp theo cũng đừng nghĩ đến việc gì nữa mà hãy kiên nhẫn chờ đợi tin tức, cô tin tưởng em sẽ không có vấn đề gì."
Hiệu trưởng và thầy Đàm cũng hỏi thăm tình hình thi cử của hắn, Hứa Kình nói chuyện để bọn họ không cần phải lo lắng.
Sau khi kết thúc kỳ thi, cuộc sống của Hứa Kình đều tập trung vào trong ruộng.
Hắn đã mua rất nhiều phân bón cùng linh thủy để bổ sung vào trong ruộng nên không thể để mất trắng được, hoa trong ruộng sen đang nở rực rỡ rất đẹp cùng với đó lá sen lại mọc rất cao, ngay cả khi mọi người không quan tâm thì khung cảnh này cũng sẽ làm mọi người phải dừng lại, khi đi ngang qua ruộng sen của Hứa Kình đều phải khen vài câu.
Hoa và lá sen phát triển tốt, khi ngắm nhìn không chỉ làm cho tâm tình mọi người thoải mái, khi nhìn những bông hoa này Hứa Kình đã có thể tưởng tượng ra cảnh thu hoạch bội thu rồi.
Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Https: //dembuon.vn/rf/114108/
Nhưng ruộng sen phát triển nhanh như vậy cũng đem đến phiền não cho Hứa Kình, chỉ với cảnh đẹp của ruộng sen do mọi người truyền tai nhau, nên khi đến cuối tuần sẽ có người đến đây ngắm hoa sen.
Người ngay thẳng thì không động vào, nhưng kẻ ác ý thì chưa chắc bởi Hứa Kình đã kiểm tra vài lần thì thấy xuất hiện tình trạng hoa sen bị bẻ gãy.
Hắn liền nổi giận, không cho phép người bên ngoài đi đến gần bờ ruộng của mình.
Những bông hoa sen bị hái xuống, Hứa Kình dùng hệ thống quét qua thì thấy bên trong chứa năng lượng sinh học cao hơn nhiều so với các loại cây trồng thông thường, thậm chí còn cao hơn cả dược liệu, năng lượng sinh học chứa trong một cân của chúng nó có thể đổi lấy hơn hai mươi tích phân.
Hứa Kình sửng sốt sau đó mới phản ứng lại, đây là giống hắn mua ở trong thương thành hệ thống cùng với hằng ngày tưới linh thuỷ sao.
Hoa sen chưa trưởng thành đã chứa nhiều năng lượng sinh học như vậy, nếu sau khi trưởng thành hạt sen cùng củ sen sẽ chứa rất nhiều năng lượng sinh học.
Hứa Kình càng nghĩ càng tức giận, mỗi gốc cây trong hai mẫu ruộng này đều rất quý giá, nếu đem bán để đổi lấy tích phân thì sẽ đủ tích phân để trị liệu cho Tề Vân Chi, nên mỗi gốc cây ở đây đều không được để mất đi.
Đã thi xong, nên mỗi ngày Hứa Kình đều ở ngoài ruộng để chăm sóc cho chúng.
Ngoài ra, hắn còn mang theo cây ná cao su để xua đuổi chim cùng người, kiên quyết không để xảy ra tình trạng thất thoát trên ruộng khi còn chưa thu hoạch.
Cây ná cao su của Hứa Kình rất nổi tiếng ở một số khu sinh sống gần đó, trâu rừng hắn còn đánh chết nên mọi người cũng có vài phần kiêng kị.
Dù cho hoa sen có đẹp đến đâu đi nữa thì sinh mệnh của mình vẫn quý giá hơn, dần dần mọi người cũng không còn liều mạng đến ruộng của Hứa Kình để tham quan nữa.
Nếu họ đến thì sẽ phát hiện ra, giống cây mà Hứa Kình trồng rất khác so với mọi người.
Những con cá mà hắn đã thả vào mùa xuân bây giờ cũng được hai đến ba cân, chúng đang tạo thành từng nhóm bơi lội trong mương nhìn số lượng thật nhiều.
Mọi người khi thả cá giống xuống mương, đa số đều sẽ chết một nửa thậm chí là chỉ sống được một phần ba.
Nhìn cá ở trong mương sâu được hắn nuôi lớn rất tốt, chúng ăn không phải chỉ có thức ăn trong mương mà còn được Hứa Kình cắt cỏ, bắt sâu bọ về cho ăn trong thời gian dài.
Cá giống lớn rất nhanh, ăn nhiều nên bài tiết cũng nhiều hơn, ruộng được cá bón phân nên các loại cây trồng dưới nước đều phát triển tốt sau đó cung cấp thức ăn ngược lại cho cá trong mương, chu trình này cứ lặp đi lặp lại tạo thành hiệu quả tốt hơn cả mong đợi của hắn.
Ruộng ở bên này mùa màng bội thu thì ruộng đương quy cũng không chịu thua kém, những cây đương quy này lớn lên thân vừa dày vừa to cùng với lá có màu xanh biếc toát lên sức sống rất mãnh liệt.
Hứa Kình dùng hệ thống kiểm tra thử xem năng lượng sinh học bên trong những cây đương quy này, thì rất kinh ngạc bởi mỗi cân chứa đến 46, 15 năng lượng sinh học.
Hắn tin rằng năng lượng sinh học trong cây đương quy sẽ tăng lên, sau khi cây đương quy này trưởng thành hơn nữa.
Đương quy trong ruộng này được gieo trồng muộn, phải qua mùa đông năm thứ nhất đến năm thứ hai mới có thể trưởng thành, không ngờ chỉ chưa đến tháng tám mà đã phát triển được như vậy.
Hắn trong lòng có linh cảm, không cần phải chờ đến tháng chín khi khai giảng thì có thể thu hoạch đương quy.
Hứa Kình biết mẫu đương quy này thập phần có ý nghĩa đối với mình, liền nghiến răng nghiến lợi lấy tích phân lúc trước thu được từ khi mua dược liệu đến nay đổi lấy linh phì cùng linh thủy, bổ sung thêm chất dinh dưỡng vào trong ruộng đương quy nên các mẫu ruộng bên cạnh cũng được hưởng lây.
Hứa Kình làm như vậy, không chỉ cây trồng trong ruộng hắn được lợi mà cây trồng ở một số mẫu ruộng bên cạnh cũng sinh sôi nảy nở khiến mọi người đi qua nhìn thấy vô cùng kinh ngạc.
Vào lúc Hứa Kình đang hết lòng chăm sóc cây trong ruộng, thì điểm thi của hắn vẫn đạt được tối đa 320 điểm, không chỉ khu Nhân Nguyên mà cả khu Nam Trần đều chưa từng có học sinh xuất sắc nào như vậy.
Đặc biệt vị học sinh xuất sắc này trước đây lại là tên ngốc, ngốc nghếch hơn mười năm gần đây mới phục hồi được khoản một năm, quả nhiên sau khi thông suốt liền một bước bay lên trời!
Mọi người đều chìm đắm trong câu chuyện của Hứa Kình, những lời đánh giá về hắn cũng rất được mọi người nhiệt tình lan truyền cho nhau.
Hứa Kình cũng không để ý những lời nhận xét này ở bên ngoài, bởi vì gần đây có điều khiến hắn khó chịu hơn nhiều..
Mới hơn tám giờ sáng mà trên sân phơi thóc đã tập trung đầy đủ, mọi người nhanh chóng bắt tay vào làm việc được phân công trước đó, người nào xếp nồi, nhóm lửa và người nào xử lý thịt cùng nấu thịt, làm cho cả sân phơi thóc nhộn nhịp hẳn lên.
Trong ngày như thế này không có gia đình nào sẽ keo kiệt cả, mỗi nhà đều đem theo các loại đồ ăn như đậu khô, rau khô, dưa chua, củ cải khô..
đủ mọi thứ để nấu chung với thịt trâu cùng nội tạng thành một nồi thật lớn.
Một số trong khu còn mang theo rượu, chuẩn bị để giữa trưa có thể ăn uống một bữa thật vui vẻ và sảng khoái.
Hứa Kình không đến sân phơi lúa để giúp đỡ mọi người, mà ở nhà xử lý số thịt trâu được phân cho.
Một con trâu rừng trừ bỏ da, xương, huyết và nội tạng thì phần thịt còn lại cũng không quá nhiều, Hứa Kình thật bất ngờ khi có thể nhận được một trăm ba mươi lăm cân thịt trâu.
Toàn bộ khu Nhân Nguyên đều biết hắn vừa được chia hơn một trăm cân thịt trâu, nên hiện tại không thể bán cho hệ thống nếu không sẽ bị người khác phát hiện, vì vậy hắn chỉ đành hào phóng mà tặng cho nhà của Lương Ái Quang, Lương Lương Tử và Lương Hóa Vũ mỗi nhà 5 cân thịt trâu, còn nhà của Lương Quốc Đào cùng Lương Học Ngu cũng đưa qua 5 cân.
Còn lại 110 cân thịt, Hứa Kình lấy 40 cân cắt thành từng khối, xát muối vào treo lên giàn tre để phơi khô sau khi đã loại bỏ đi 70% nước, thì bắt đầu luộc thịt trâu đã phơi để bỏ đi bụi bẩn.
Vớt thịt đã luộc ra để ráo nước, rồi lại cho trở lại nồi đảo đều cho đến khi thịt khô và dai.
Thịt trâu khô phải được thêm rượu cùng nhiều loại gia vị, cho vào nồi lớn và ớt cay nấu cho đến khi cạn nước thì hoàn thành, sau khi xong thì đem cất ở nơi thoáng mát và bảo quản cẩn thận, về sau từ từ lấy ra thưởng thức dần.
Trước đây Hứa Kình đã từng làm món bò khô, hiện tại những gì hắn có thể làm là dựa vào các món ăn này để gợi nhớ lại ký ức về cố hương.
Làm thịt trâu kho cũng giống vậy rất mất thời gian, hắn phải xử lý trước 40 cân thịt trâu và phần còn lại thì dùng để om.
Hắn lấy chiếc nồi thường dùng để đun nước tắm cẩn thận rửa sạch, sau đó lấy ra một cái cân nhỏ để cân đường phèn, hoa hồi, lá nguyệt quế, vỏ quế, gừng, ớt khô, muối, xì dầu và rượu, thêm tỏi băm nhỏ cùng hành lá cắt khúc.
Sau khi chuẩn bị tất cả các loại hứa vị xong đặt ở bàn bên cạnh, Hứa Kình bắt đầu cắt thịt trâu thành những khối lớn.
Thịt trâu đem bỏ vào trong nồi nước nấu sôi lên, Hứa Kình ở một bên lấy cái vá để hớt bọt ở bên trong ra.
Củi lửa bốc cháy thật mạnh mẽ, mùi thơm nhanh chóng tỏa ra khắp nơi.
Hứa Kình bắt đầu cho lần lượt các loại gia vị vào trong nồi, hơi nước bốc lên kèm theo hương thơm từ nhẹ nhàng sang mùi thơm cay nồng lan tỏa khắp cả căn phòng.
Tề Vân Chi dùng ánh mắt hung giữ nhìn chằm chằm thịt ở trong nồi, như là đang nhìn chằm chằm con mồi khi đang muốn giãy dụa chạy trốn.
Hứa Kình nhìn vậy liền nói: "Anh Tề, anh đừng lo lắng, tất cả đều là của chúng ta sẽ không có ai được đụng vào."
Trên mặt Tề Vân Chi trở nên dịu dàng hơn khi nhìn về phía hắn, rồi dừng một chút thấp giọng yêu cầu, "Đừng để người khác nhìn thấy."
Hứa Kình nghiêm túc đồng ý, "Được."
Hứa Kình đã nhanh chóng đem thịt trâu khô và thịt trâu kho giấu đi, không để ai nhìn thấy mà tất cả đều để lại cho Tề Vân Chi hưởng thụ.
Lần này Hứa Kình đã giết được một con trâu rừng lớn, với tư cách là có công lớn nhất nên được mời ngồi vào bàn chính trong bữa tiệc, hắn ngồi chung cùng với Lương Thành và các vị có danh vọng trong khu.
Hứa Kình vừa ngồi xuống Lương Thành mỉm cười nói: "Hôm nay, chúng ta đều phải nâng ly mời tiểu Hòa một ly, từ xưa đến nay nói anh hùng xuất thiếu niên quả không sai.
Nếu như không có tiểu Hòa ở đây thì đừng nói đến ăn thịt, ta hiện tại còn chưa biết phải làm như thế nào để bắt được đám trâu rừng đó?"
Hứa Kình vội vàng đứng lên nâng ly tỏ vẻ khiêm tốn, mọi người đều uống cạn hắn liền đưa ly đến miệng nhấp một ngụm rượu, bị cay quá nên hắn nhanh chóng dùng đũa gắp đồ ăn cho vào miệng để áp hơi rượu xuống, nhưng bên trong miệng vẫn còn rất cay.
Mọi người nhìn thấy vẻ mặt của hắn đỏ bừng, liền vui vẻ trêu đùa hắn một chút.
"Tiểu Hòa, ngươi hiện tại văn võ song toàn, như thế nào lại không biết uống rượu! Không biết uống rượu thì làm sao giống anh hùng được?"
Hứa Kình lắc đầu, "Mọi người cũng đừng có trêu cháu, có thể đánh được con trâu rừng này cũng là do cháu may mắn thôi.
Nếu lại lần nữa, cháu không biết mình có làm được hay không?"
Mọi người tiếp tục trêu, nói "Là nam nhân sao có thể nói như vậy được?"
Lương Thành nhìn thấy Hứa Kình đỏ mặt, liền che trở nói: "Này, tiểu Hòa còn nhỏ, mọi người trêu đùa một hai câu để vui vẻ là được rồi, đừng có mà dạy hư trẻ nhỏ."
"Cũng không còn nhỏ nữa, năm nay đã mười hai, sắp đến mười bốn tuổi rồi có thể tự lập hộ cùng lập gia đình rồi." Các trưởng bối trên bàn cười nói, "Có hay không để ý đến cô nương nhà nào, hãy nói cho chúng ta biết sẽ làm mai cho cháu."
Nói đến đây mọi người xung quanh đều cười vang.
Lương Thành cũng cảm thán, "Trong số những đứa trẻ ở trong khu sinh sống của chúng ta, tiểu Hòa là người có triển vọng nhất, hãy thi thật tốt đừng để lại thất vọng khi còn nhỏ."
Hứa Kình nâng ly rượu lên, trịnh trọng gật đầu.
Kỳ thi trung học diễn ra vào ngày hai mươi ba tháng sáu, ngoài việc chăm lo ruộng thì còn bao nhiêu thời gian và tâm trí hắn đều dồn cho kỳ thi.
Cô giáo Lương cũng lo lắng cho hắn, mặc dù biết hắn đã nắm chắc chắn tất cả nhưng lại sợ lỡ có chuyện gì xảy ra.
Khi Hứa Kình đi ra khỏi phòng thi, khi cô giáo Lương thấy hắn mỉm cười điềm tĩnh nhìn mình, thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Nguyện vọng em đã điền tốt rồi chứ, tiếp theo cũng đừng nghĩ đến việc gì nữa mà hãy kiên nhẫn chờ đợi tin tức, cô tin tưởng em sẽ không có vấn đề gì."
Hiệu trưởng và thầy Đàm cũng hỏi thăm tình hình thi cử của hắn, Hứa Kình nói chuyện để bọn họ không cần phải lo lắng.
Sau khi kết thúc kỳ thi, cuộc sống của Hứa Kình đều tập trung vào trong ruộng.
Hắn đã mua rất nhiều phân bón cùng linh thủy để bổ sung vào trong ruộng nên không thể để mất trắng được, hoa trong ruộng sen đang nở rực rỡ rất đẹp cùng với đó lá sen lại mọc rất cao, ngay cả khi mọi người không quan tâm thì khung cảnh này cũng sẽ làm mọi người phải dừng lại, khi đi ngang qua ruộng sen của Hứa Kình đều phải khen vài câu.
Hoa và lá sen phát triển tốt, khi ngắm nhìn không chỉ làm cho tâm tình mọi người thoải mái, khi nhìn những bông hoa này Hứa Kình đã có thể tưởng tượng ra cảnh thu hoạch bội thu rồi.
Truyện được edit bởi NhânLê tại trang: Https: //dembuon.vn/rf/114108/
Nhưng ruộng sen phát triển nhanh như vậy cũng đem đến phiền não cho Hứa Kình, chỉ với cảnh đẹp của ruộng sen do mọi người truyền tai nhau, nên khi đến cuối tuần sẽ có người đến đây ngắm hoa sen.
Người ngay thẳng thì không động vào, nhưng kẻ ác ý thì chưa chắc bởi Hứa Kình đã kiểm tra vài lần thì thấy xuất hiện tình trạng hoa sen bị bẻ gãy.
Hắn liền nổi giận, không cho phép người bên ngoài đi đến gần bờ ruộng của mình.
Những bông hoa sen bị hái xuống, Hứa Kình dùng hệ thống quét qua thì thấy bên trong chứa năng lượng sinh học cao hơn nhiều so với các loại cây trồng thông thường, thậm chí còn cao hơn cả dược liệu, năng lượng sinh học chứa trong một cân của chúng nó có thể đổi lấy hơn hai mươi tích phân.
Hứa Kình sửng sốt sau đó mới phản ứng lại, đây là giống hắn mua ở trong thương thành hệ thống cùng với hằng ngày tưới linh thuỷ sao.
Hoa sen chưa trưởng thành đã chứa nhiều năng lượng sinh học như vậy, nếu sau khi trưởng thành hạt sen cùng củ sen sẽ chứa rất nhiều năng lượng sinh học.
Hứa Kình càng nghĩ càng tức giận, mỗi gốc cây trong hai mẫu ruộng này đều rất quý giá, nếu đem bán để đổi lấy tích phân thì sẽ đủ tích phân để trị liệu cho Tề Vân Chi, nên mỗi gốc cây ở đây đều không được để mất đi.
Đã thi xong, nên mỗi ngày Hứa Kình đều ở ngoài ruộng để chăm sóc cho chúng.
Ngoài ra, hắn còn mang theo cây ná cao su để xua đuổi chim cùng người, kiên quyết không để xảy ra tình trạng thất thoát trên ruộng khi còn chưa thu hoạch.
Cây ná cao su của Hứa Kình rất nổi tiếng ở một số khu sinh sống gần đó, trâu rừng hắn còn đánh chết nên mọi người cũng có vài phần kiêng kị.
Dù cho hoa sen có đẹp đến đâu đi nữa thì sinh mệnh của mình vẫn quý giá hơn, dần dần mọi người cũng không còn liều mạng đến ruộng của Hứa Kình để tham quan nữa.
Nếu họ đến thì sẽ phát hiện ra, giống cây mà Hứa Kình trồng rất khác so với mọi người.
Những con cá mà hắn đã thả vào mùa xuân bây giờ cũng được hai đến ba cân, chúng đang tạo thành từng nhóm bơi lội trong mương nhìn số lượng thật nhiều.
Mọi người khi thả cá giống xuống mương, đa số đều sẽ chết một nửa thậm chí là chỉ sống được một phần ba.
Nhìn cá ở trong mương sâu được hắn nuôi lớn rất tốt, chúng ăn không phải chỉ có thức ăn trong mương mà còn được Hứa Kình cắt cỏ, bắt sâu bọ về cho ăn trong thời gian dài.
Cá giống lớn rất nhanh, ăn nhiều nên bài tiết cũng nhiều hơn, ruộng được cá bón phân nên các loại cây trồng dưới nước đều phát triển tốt sau đó cung cấp thức ăn ngược lại cho cá trong mương, chu trình này cứ lặp đi lặp lại tạo thành hiệu quả tốt hơn cả mong đợi của hắn.
Ruộng ở bên này mùa màng bội thu thì ruộng đương quy cũng không chịu thua kém, những cây đương quy này lớn lên thân vừa dày vừa to cùng với lá có màu xanh biếc toát lên sức sống rất mãnh liệt.
Hứa Kình dùng hệ thống kiểm tra thử xem năng lượng sinh học bên trong những cây đương quy này, thì rất kinh ngạc bởi mỗi cân chứa đến 46, 15 năng lượng sinh học.
Hắn tin rằng năng lượng sinh học trong cây đương quy sẽ tăng lên, sau khi cây đương quy này trưởng thành hơn nữa.
Đương quy trong ruộng này được gieo trồng muộn, phải qua mùa đông năm thứ nhất đến năm thứ hai mới có thể trưởng thành, không ngờ chỉ chưa đến tháng tám mà đã phát triển được như vậy.
Hắn trong lòng có linh cảm, không cần phải chờ đến tháng chín khi khai giảng thì có thể thu hoạch đương quy.
Hứa Kình biết mẫu đương quy này thập phần có ý nghĩa đối với mình, liền nghiến răng nghiến lợi lấy tích phân lúc trước thu được từ khi mua dược liệu đến nay đổi lấy linh phì cùng linh thủy, bổ sung thêm chất dinh dưỡng vào trong ruộng đương quy nên các mẫu ruộng bên cạnh cũng được hưởng lây.
Hứa Kình làm như vậy, không chỉ cây trồng trong ruộng hắn được lợi mà cây trồng ở một số mẫu ruộng bên cạnh cũng sinh sôi nảy nở khiến mọi người đi qua nhìn thấy vô cùng kinh ngạc.
Vào lúc Hứa Kình đang hết lòng chăm sóc cây trong ruộng, thì điểm thi của hắn vẫn đạt được tối đa 320 điểm, không chỉ khu Nhân Nguyên mà cả khu Nam Trần đều chưa từng có học sinh xuất sắc nào như vậy.
Đặc biệt vị học sinh xuất sắc này trước đây lại là tên ngốc, ngốc nghếch hơn mười năm gần đây mới phục hồi được khoản một năm, quả nhiên sau khi thông suốt liền một bước bay lên trời!
Mọi người đều chìm đắm trong câu chuyện của Hứa Kình, những lời đánh giá về hắn cũng rất được mọi người nhiệt tình lan truyền cho nhau.
Hứa Kình cũng không để ý những lời nhận xét này ở bên ngoài, bởi vì gần đây có điều khiến hắn khó chịu hơn nhiều..
Danh sách chương