Phải tập trung cao độ, lái xe lạng lách tránh những vật cản trên đường, nhưng lão Hùng vẫn luôn để ý tình hình của nhóm người sống sót. Không có thời gian liếc mắt nhìn màn hình quan sát, nhưng cứ cách vài giây, lão lại không nhịn được lên tiếng hỏi đồng chí bên ghế phụ. Nhận được đáp án họ vẫn an toàn, lão mới dám thở phào nhẹ nhõm. Đã liều lĩnh, vượt qua bao nhiêu nguy hiểm đến đây, lão mong muốn sẽ giải cứu thành công nhóm người ngoan cường đó. Phía trước sắp đến chân cầu vượt, địa điểm thích hợp để tiếp ứng, nhưng lão không biết nhóm người bên trên đã phát hiện ra sự tồn tại của đội mình chưa.
Lão Hùng vừa định kêu đồng đội sau thùng xe hét lớn thông báo cho nhóm người trên cầu vượt biết thì chợt nghe thấy âm thanh kêu cứu của họ.
- CỨU!!! CỨU CHÚNG TÔI!!!
Ngay lập tức, lão Hùng vui mừng ra lệnh:
- Ha ha... Có thế chứ. Hùng! Cậu báo cho những người trên biết. Chúng ta đợi họ ở chân cầu nhanh...
- Rõ!! Đội trưởng!
Tạm ngừng bắn, Hùng ứng tiếng đáp lời. Hít sâu một hơi, Hùng ngóc hẳn đầu ra khỏi ô cửa rồi hét lớn:
- CỐ LÊN!!! CHÚNG TÔI CHỜ CÁC BẠN Ở DƯỚI CHÂN CẦU... - Vừa nói, Hùng còn giơ tay ra vẫy để những người ở trên biết, nhóm của mình đã nhận ra họ.
Đợi Hùng thông báo xong, lão Hùng vừa ra lệnh vừa gạt cần số, rồi nhấn ga cho xe tăng tốc.
- Tất cả ngừng bắn. Bám chắc. Giờ tôi sẽ tăng nhanh tốc độ vượt lên trước.
...........MTTH..........
Nghe thấy người bên dưới đáp lời, Tân như được uống một liều thuốc an thần. Nhìn thấy hi vọng sống ở ngay trước mắt, hắn không bận tâm đám quái nhện đằng sau nữa mà điên cuồng phóng xuống chân cầu. Ở bên cạnh, Huyền Linh cũng giống như được uống thuốc trợ tim vậy. Cảm giác mỏi mệt không chịu nổi lập tức yếu bớt đi, Huyền Linh gắng gượng chạy tiếp, cô không muốn bản thân mình biến thành gánh nặng. Bởi đến Thương còn cầm cự được, không có lí do gì mà cô không làm được cả. Dù sao, cô cũng chỉ cần cố thêm một chút thôi là được. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở fanpage đảo 13).
Khoảng cách xuống chân cầu không xa, nương theo con dốc, cả bọn loáng một cái là tới nơi.
- KÉTTT!!!
Gần như ngay khoảnh khắc cả bọn nhìn thấy chân cầu thì chiếc xe tải quân dụng liền phóng tới trước mặt, rồi khựng lại. Cửa sau của xe mở ra, trong màn sương mờ dày, Tân loáng thoáng thấy có vài người nhảy xuống. Họ xếp thành hai hàng, rồi giương súng bắn yểm hộ cho nhóm của hắn yên tâm di chuyển.
- Kình.... Kình... Kình...
Mấy giây sau, gần hơn chút nữa, Tân khinh ngạc vì không ngờ những người giải cứu lại là người quen. Nhưng giờ không phải là lúc ôn lại chuyện cũ, dưới sự tiếp ứng của Trâm, hắn nhanh chóng nhấc Huyền Linh và Thương lên thùng xe. Không cần ra lệnh, Tân vừa lên xe là con Lu lập tức mang ba cô bé phi theo ngay. Đợi nhóm của Tân vào thùng xe xong, những đồng chí khác liền nhanh chóng rút lui.
Khi tất cả an ổn, lão Hùng lập tức giận ga phóng xe đi nhanh như tia chớp.
Giải cứu thành công, trong khi những đồng chí khác chĩa súng ra bắn đám quái nhện thì nhóm của Trâm quây quanh Tân, rồi hưng phấn bừng bừng hỏi thăm. Phát hiện ra nhóm người sống sót lại chính là nhóm của anh Tân, Hùng kích động đến không thể kiềm chế.
- Ha hả... – Cười lớn vài tiếng, Hụng vội ập tới cho Tân một cái ôm rắn chắc.
- Anh Tân. Em biết mà. Chỉ có anh mới chạy trốn được đám quái vật kinh tởm ngoài kia... – Ôm xong, Hùng giữ vai hắn vừa nói vừa cười phát tiết nỗi lòng.
- Khụ khụ... Chú cứ từ từ... Để anh thở cái đã... Hộc... Hộc...
Vừa mới tiêu hao hết sức để chạy, Tân vẫn còn đang thở dốc thì bị tên Hùng chồm lấy. Ngay tức thì, mùi hôi nách nồng nặc xông vào mũi làm hắn khó thở phải ho lên khụ khụ. Mãi thoát ra khỏi tay tên Hùng, hắn còn chưa kịp mừng thì mặt bị phủ đầy nước miếng của tên này lúc cười nói. Rồi ngay sau đó, màn chào đón càng thêm nhiệt liệt khi hai tên Dũng, Nam cũng tiến tới và cho hắn những cái ôm ấm áp, sặc mùi tình cảm. Khó khăn lắm mới chịu đựng được sự nhiệt tình của mấy tên dở người, hắn háo hức chờ đợi cái ôm của Trâm mãi, mà em ấy lại không làm thế. Thay vào đó, Trâm cầm mấy chai nước lọc phát cho hắn và từng người trong nhóm. Trong khi đó, chào hỏi xong Hùng và đôi bạn thân Dũng Nam vội vã xách súng về vị trí phòng thủ, rồi nã đạn vào đàn quái nhện vẫn điên cuồng đuổi theo.
Tiếp nhận chai nước, Tân lập tức mở nắp rồi ngửa cổ tu ừng ực. Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, nhanh chóng xua tan cảm giác bỏng cháy khiến hắn thoải mái, tỉnh táo hết cả người. Tu một hơi gần hết chai nước, còn một ít, hắn ngồi xuống đổ cho con Lu uống. Ở xung quanh, hai mẹ con Huyền Linh, Thương và ba cô bé cũng gấp gáp uống nước như chưa bao giờ được uống. Cả bọn vốn đã khát cháy cổ rồi, nhưng nãy, giữa lằn ranh sống còn, không ai cảm giác được. Bây giờ, khi đã được an toàn thì cơn khát bùng lên dữ dội, có chút khó nhịn.
- Mọi người có ai bị thương không? – Đợi nhóm của Tân uống nước xong, Trâm cầm hộp cứu thương lên tiếng hỏi.
- Bọn anh không sao... – Biết rằng nhóm của mình không sao, Tân lắc đầu trả lời. Nhận ra Trâm mang theo súng, có nhiệm vụ phải làm, hắn lên tiếng nói tiếp:
- Em cứ làm việc của mình đi...
Gật đầu với hắn, Trâm thu gom những băng đạn rơi trong thùng xe lại, rồi bắt đầu nạp đạn.
- Anh Tân cứ yên tâm ngồi đó nghỉ ngơi. Để em xử lý mấy con nhện khốn kiếp này cho... – Tên Hùng tranh thủ giây phút nạp đạn mới vào súng liền hô lớn lên với hắn.
Ba tên dở người này sau khi chào đón riêng hắn bằng cái ôm chắc nịch xong, cũng không quên tình huống nguy cấp bây giờ mà vội thực hiện nhiệm vụ phòng thủ. Cũng phải thôi, hợp tác với quân đội thì phải nghiêm túc, huống chi cả đám giờ vẫn trong tình cảnh nguy hiểm.
- Aaaa... Lũ khốn, chết con m* chúng mày đi.... Kình... Kình... – Nạp đạn xong, trước khi xả súng, tên Hùng còn không quên chửi bậy để tăng dũng khí rồi mới bóp cò. Trước mặt thần tượng, hắn muốn thể hiện mình là người mạnh mẽ bá đạo nhất nên tiếp tục huyên thuyên.
- May cho bọn mày, sáng tao ăn no rồi. Không thì ông bắt cả lũ nướng cho mà xem... – Vừa nói, tên Hùng vừa chìa ngón giữa qua ô cửa khiêu khích bầy nhện.
- Anh no rồi nhưng em đang đói đây này. Anh mạnh thế ra ngoài bắt vài con hộ em đi. - Ở ngay bên cạnh, Vinh có chút không nhịn được ông anh khoác lác nên bất giác cất tiếng chế giễu.
- Á à! Vinh! Chú vừa nói cái đ*o gì đấy? Lát nữa về anh cho chú biết tay... – Cảm thấy bẽ mặt, tên Hùng nghiến răng đe nẹt, dáng vẻ này nếu không bận, hắn đã lao tới xử lý Vinh ngay lập tức.
- Anh Hùng tha em! Em lỡ mồm. Mà anh hộ em cái...
- ....
Trong khi Hùng và Vinh nói nhảm với nhau để bầu không khí bớt căng thẳng, Tân vừa ngồi nghỉ ngơi vừa hỏi thăm tình hình cả bọn. Biết được mọi người không sao, hắn kêu hai mẹ con Huyền Linh, Thương và mấy cô bé ở yên một chỗ, còn bản thân thì cầm khẩu súng AK tiến đến gần chỗ Hùng. Chọn lấy một vị trí thích hợp, hắn giương súng ngắm vào mấy con nhện chạy gần đến nơi rồi bóp cò.
- Kình.... Kình... Kình....
Đang gồng mình xả súng, phát hiện ra người đến bên cạnh mình là anh Tân, Hùng mừng rỡ reo lên:
- Kìa! Anh Tân. Sao không ngồi nghỉ đi, bọn em giải quyết được mà...
- Anh khỏe rồi. Không có vấn đề gì đâu... – Lắc đầu đáp lời, nhớ đến điều gì đó Tân lớn tiếng hỏi:
- Mà Hà đâu rồi. Sao anh không thấy? - Hà ở “Khu an toàn” anh ạ. Nhiệm vụ bên ngoài nguy hiểm nên cô ấy không muốn tham gia...
- ...
Thấy Tân đã đi trợ giúp những người lính, Huyền Linh cũng không ngồi nghỉ thêm. Dặn dò An Nhiên, Thương và ba cô bé bám chắc kéo ngã, cô lại gần chỗ Trâm rồi cùng nhau nhét đạn vào băng.
Trong thùng xe cực kì xóc nảy, đi với tốc độ cao gió ùa vào rất khó để giao tiếp nên Tân và Hùng tán gẫu được vài câu xong liền dừng lại. Vẫn trong tình cảnh nguy hiểm, ai cũng phải hết sức tập trung và Hùng cũng hiểu rõ điều này. Lúc nãy, tên này nói nhiều vài câu bông đùa là để mọi người giải tỏa áp lực một chút thôi. Dù sao, phần lớn thành viên trong xe là quân đội chính quy, không ai thích hành động bông đùa quá trớn.
Vừa thay băng đạn mới xong, Hùng giương súng lên chuẩn bị ngắm bắn tiếp thì nhìn thấy một thứ kinh dị khiến hắn không khỏi giật bắn mình hô lên kinh hãi:
- Trời!!! Mọi người nhìn kìa....
(tác giả viết lại từ chương 98 với nội dung mới hoàn toàn, các bạn mang truyện của nhóm đi nơi khác vui lòng để ý chỉnh sửa lại cho đồng bộ nội dung của các chương)
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Bạch Miện
Lão Hùng vừa định kêu đồng đội sau thùng xe hét lớn thông báo cho nhóm người trên cầu vượt biết thì chợt nghe thấy âm thanh kêu cứu của họ.
- CỨU!!! CỨU CHÚNG TÔI!!!
Ngay lập tức, lão Hùng vui mừng ra lệnh:
- Ha ha... Có thế chứ. Hùng! Cậu báo cho những người trên biết. Chúng ta đợi họ ở chân cầu nhanh...
- Rõ!! Đội trưởng!
Tạm ngừng bắn, Hùng ứng tiếng đáp lời. Hít sâu một hơi, Hùng ngóc hẳn đầu ra khỏi ô cửa rồi hét lớn:
- CỐ LÊN!!! CHÚNG TÔI CHỜ CÁC BẠN Ở DƯỚI CHÂN CẦU... - Vừa nói, Hùng còn giơ tay ra vẫy để những người ở trên biết, nhóm của mình đã nhận ra họ.
Đợi Hùng thông báo xong, lão Hùng vừa ra lệnh vừa gạt cần số, rồi nhấn ga cho xe tăng tốc.
- Tất cả ngừng bắn. Bám chắc. Giờ tôi sẽ tăng nhanh tốc độ vượt lên trước.
...........MTTH..........
Nghe thấy người bên dưới đáp lời, Tân như được uống một liều thuốc an thần. Nhìn thấy hi vọng sống ở ngay trước mắt, hắn không bận tâm đám quái nhện đằng sau nữa mà điên cuồng phóng xuống chân cầu. Ở bên cạnh, Huyền Linh cũng giống như được uống thuốc trợ tim vậy. Cảm giác mỏi mệt không chịu nổi lập tức yếu bớt đi, Huyền Linh gắng gượng chạy tiếp, cô không muốn bản thân mình biến thành gánh nặng. Bởi đến Thương còn cầm cự được, không có lí do gì mà cô không làm được cả. Dù sao, cô cũng chỉ cần cố thêm một chút thôi là được. (Các bạn ủng hộ tác giả Thăng Thiên Họa ở fanpage đảo 13).
Khoảng cách xuống chân cầu không xa, nương theo con dốc, cả bọn loáng một cái là tới nơi.
- KÉTTT!!!
Gần như ngay khoảnh khắc cả bọn nhìn thấy chân cầu thì chiếc xe tải quân dụng liền phóng tới trước mặt, rồi khựng lại. Cửa sau của xe mở ra, trong màn sương mờ dày, Tân loáng thoáng thấy có vài người nhảy xuống. Họ xếp thành hai hàng, rồi giương súng bắn yểm hộ cho nhóm của hắn yên tâm di chuyển.
- Kình.... Kình... Kình...
Mấy giây sau, gần hơn chút nữa, Tân khinh ngạc vì không ngờ những người giải cứu lại là người quen. Nhưng giờ không phải là lúc ôn lại chuyện cũ, dưới sự tiếp ứng của Trâm, hắn nhanh chóng nhấc Huyền Linh và Thương lên thùng xe. Không cần ra lệnh, Tân vừa lên xe là con Lu lập tức mang ba cô bé phi theo ngay. Đợi nhóm của Tân vào thùng xe xong, những đồng chí khác liền nhanh chóng rút lui.
Khi tất cả an ổn, lão Hùng lập tức giận ga phóng xe đi nhanh như tia chớp.
Giải cứu thành công, trong khi những đồng chí khác chĩa súng ra bắn đám quái nhện thì nhóm của Trâm quây quanh Tân, rồi hưng phấn bừng bừng hỏi thăm. Phát hiện ra nhóm người sống sót lại chính là nhóm của anh Tân, Hùng kích động đến không thể kiềm chế.
- Ha hả... – Cười lớn vài tiếng, Hụng vội ập tới cho Tân một cái ôm rắn chắc.
- Anh Tân. Em biết mà. Chỉ có anh mới chạy trốn được đám quái vật kinh tởm ngoài kia... – Ôm xong, Hùng giữ vai hắn vừa nói vừa cười phát tiết nỗi lòng.
- Khụ khụ... Chú cứ từ từ... Để anh thở cái đã... Hộc... Hộc...
Vừa mới tiêu hao hết sức để chạy, Tân vẫn còn đang thở dốc thì bị tên Hùng chồm lấy. Ngay tức thì, mùi hôi nách nồng nặc xông vào mũi làm hắn khó thở phải ho lên khụ khụ. Mãi thoát ra khỏi tay tên Hùng, hắn còn chưa kịp mừng thì mặt bị phủ đầy nước miếng của tên này lúc cười nói. Rồi ngay sau đó, màn chào đón càng thêm nhiệt liệt khi hai tên Dũng, Nam cũng tiến tới và cho hắn những cái ôm ấm áp, sặc mùi tình cảm. Khó khăn lắm mới chịu đựng được sự nhiệt tình của mấy tên dở người, hắn háo hức chờ đợi cái ôm của Trâm mãi, mà em ấy lại không làm thế. Thay vào đó, Trâm cầm mấy chai nước lọc phát cho hắn và từng người trong nhóm. Trong khi đó, chào hỏi xong Hùng và đôi bạn thân Dũng Nam vội vã xách súng về vị trí phòng thủ, rồi nã đạn vào đàn quái nhện vẫn điên cuồng đuổi theo.
Tiếp nhận chai nước, Tân lập tức mở nắp rồi ngửa cổ tu ừng ực. Dòng nước mát lạnh chảy xuống cổ họng, nhanh chóng xua tan cảm giác bỏng cháy khiến hắn thoải mái, tỉnh táo hết cả người. Tu một hơi gần hết chai nước, còn một ít, hắn ngồi xuống đổ cho con Lu uống. Ở xung quanh, hai mẹ con Huyền Linh, Thương và ba cô bé cũng gấp gáp uống nước như chưa bao giờ được uống. Cả bọn vốn đã khát cháy cổ rồi, nhưng nãy, giữa lằn ranh sống còn, không ai cảm giác được. Bây giờ, khi đã được an toàn thì cơn khát bùng lên dữ dội, có chút khó nhịn.
- Mọi người có ai bị thương không? – Đợi nhóm của Tân uống nước xong, Trâm cầm hộp cứu thương lên tiếng hỏi.
- Bọn anh không sao... – Biết rằng nhóm của mình không sao, Tân lắc đầu trả lời. Nhận ra Trâm mang theo súng, có nhiệm vụ phải làm, hắn lên tiếng nói tiếp:
- Em cứ làm việc của mình đi...
Gật đầu với hắn, Trâm thu gom những băng đạn rơi trong thùng xe lại, rồi bắt đầu nạp đạn.
- Anh Tân cứ yên tâm ngồi đó nghỉ ngơi. Để em xử lý mấy con nhện khốn kiếp này cho... – Tên Hùng tranh thủ giây phút nạp đạn mới vào súng liền hô lớn lên với hắn.
Ba tên dở người này sau khi chào đón riêng hắn bằng cái ôm chắc nịch xong, cũng không quên tình huống nguy cấp bây giờ mà vội thực hiện nhiệm vụ phòng thủ. Cũng phải thôi, hợp tác với quân đội thì phải nghiêm túc, huống chi cả đám giờ vẫn trong tình cảnh nguy hiểm.
- Aaaa... Lũ khốn, chết con m* chúng mày đi.... Kình... Kình... – Nạp đạn xong, trước khi xả súng, tên Hùng còn không quên chửi bậy để tăng dũng khí rồi mới bóp cò. Trước mặt thần tượng, hắn muốn thể hiện mình là người mạnh mẽ bá đạo nhất nên tiếp tục huyên thuyên.
- May cho bọn mày, sáng tao ăn no rồi. Không thì ông bắt cả lũ nướng cho mà xem... – Vừa nói, tên Hùng vừa chìa ngón giữa qua ô cửa khiêu khích bầy nhện.
- Anh no rồi nhưng em đang đói đây này. Anh mạnh thế ra ngoài bắt vài con hộ em đi. - Ở ngay bên cạnh, Vinh có chút không nhịn được ông anh khoác lác nên bất giác cất tiếng chế giễu.
- Á à! Vinh! Chú vừa nói cái đ*o gì đấy? Lát nữa về anh cho chú biết tay... – Cảm thấy bẽ mặt, tên Hùng nghiến răng đe nẹt, dáng vẻ này nếu không bận, hắn đã lao tới xử lý Vinh ngay lập tức.
- Anh Hùng tha em! Em lỡ mồm. Mà anh hộ em cái...
- ....
Trong khi Hùng và Vinh nói nhảm với nhau để bầu không khí bớt căng thẳng, Tân vừa ngồi nghỉ ngơi vừa hỏi thăm tình hình cả bọn. Biết được mọi người không sao, hắn kêu hai mẹ con Huyền Linh, Thương và mấy cô bé ở yên một chỗ, còn bản thân thì cầm khẩu súng AK tiến đến gần chỗ Hùng. Chọn lấy một vị trí thích hợp, hắn giương súng ngắm vào mấy con nhện chạy gần đến nơi rồi bóp cò.
- Kình.... Kình... Kình....
Đang gồng mình xả súng, phát hiện ra người đến bên cạnh mình là anh Tân, Hùng mừng rỡ reo lên:
- Kìa! Anh Tân. Sao không ngồi nghỉ đi, bọn em giải quyết được mà...
- Anh khỏe rồi. Không có vấn đề gì đâu... – Lắc đầu đáp lời, nhớ đến điều gì đó Tân lớn tiếng hỏi:
- Mà Hà đâu rồi. Sao anh không thấy? - Hà ở “Khu an toàn” anh ạ. Nhiệm vụ bên ngoài nguy hiểm nên cô ấy không muốn tham gia...
- ...
Thấy Tân đã đi trợ giúp những người lính, Huyền Linh cũng không ngồi nghỉ thêm. Dặn dò An Nhiên, Thương và ba cô bé bám chắc kéo ngã, cô lại gần chỗ Trâm rồi cùng nhau nhét đạn vào băng.
Trong thùng xe cực kì xóc nảy, đi với tốc độ cao gió ùa vào rất khó để giao tiếp nên Tân và Hùng tán gẫu được vài câu xong liền dừng lại. Vẫn trong tình cảnh nguy hiểm, ai cũng phải hết sức tập trung và Hùng cũng hiểu rõ điều này. Lúc nãy, tên này nói nhiều vài câu bông đùa là để mọi người giải tỏa áp lực một chút thôi. Dù sao, phần lớn thành viên trong xe là quân đội chính quy, không ai thích hành động bông đùa quá trớn.
Vừa thay băng đạn mới xong, Hùng giương súng lên chuẩn bị ngắm bắn tiếp thì nhìn thấy một thứ kinh dị khiến hắn không khỏi giật bắn mình hô lên kinh hãi:
- Trời!!! Mọi người nhìn kìa....
(tác giả viết lại từ chương 98 với nội dung mới hoàn toàn, các bạn mang truyện của nhóm đi nơi khác vui lòng để ý chỉnh sửa lại cho đồng bộ nội dung của các chương)
- ------OoO-------
Viết chính: Thăng Thiên Họa
Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi
Phụ tá: Sói Lạc Lối
Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi
: Bạch Miện
Danh sách chương