Giữa trưa.

Bầu trời u ám dày đặc mây đen cuối cùng cũng hửng sáng hơn một chút, các đám mây đã tan bớt đi để cho những tia nắng yếu ớt có thể chiếu xuống mặt đất. Nhiệt độ nhanh chóng tăng lên làm cho không khí trở nên ấm áp tựa như mùa xuân đã về. Nắng làm cho hơi nước bốc lên ngùn ngụt, khá là khó chịu nếu như không có những cơn gió bắc thỉnh thoảng thổi qua.

Thực vật điên cuồng phát triển, đến hôm nay thành phố Nội Hà gần như được phủ kín một lớp màu xanh tươi mơn mởn. Chỉ còn sót lại rất ít những tòa nhà chọc trời là dây leo chưa trèo được lên đến ngọn. Ngoài những cây cối bình thường do con người trồng trọt ra thì đủ loại thực vật mới kì quái mọc lên. Chúng không chỉ trùm kín những đống đổ nát, xâm thực các tòa nhà mà còn biến những con đường, ngóc ngách thành đồng cỏ. Điểm trên tấm thảm màu xanh đó là đủ loại hoa cỏ có hình dáng kì lạ và màu sắc sặc sỡ, có bông đỏ chót, bông thì trắng muốt, bông lại hồng nhạt... Xung quanh những bụi hoa xuất hiện rất nhiều loại côn trùng chao qua chao lại, nổi bật nhất trong đám côn trùng là những con bướm trắng khổng lồ, kích cỡ bằng hai bàn tay chụm lại. Những con bướm này gần như ở chỗ nào cũng có, bọn chúng bay dập dờn tô điểm cho khung cảnh thiên nhiên bỗng trở nên đẹp một cách thơ mộng.

- Quạ... Quạ... Quạ... - Mọi việc sẽ hoàn mỹ hơn nếu không có tiếng quạ réo vang tranh giành xác chết khiến người ta não lòng.

Nép sát xuống nóc gác thượng của tòa nhà, Tân chậm rãi đưa ống nhòm đảo một vòng xung quanh khu bệnh viện. Ở bên cạnh hắn, con Lu không có việc gì làm, nó nhàm chán cuộn tròn lại rồi rúc đầu ngủ. Cẩn thận quan sát, thấy gần khu vực này không có mối đe dọa nào lớn, ngoài mấy con quái vật “Nấm đầu người” bình thường lảng vảng, hắn mới dám thở nhẹ một hơi. Đưa ống nhòm ra xa hơn, hắn vừa định tìm kiếm dấu tích “Khu an toàn” thì kinh ngạc phát hiện, loáng thoáng có bóng người xuất hiện trong ống kính.

Vội kéo ống nhòm lại, chỉnh tiêu cự rõ hơn, hắn nhận ra cách chỗ mình khoảng một cây số xuất hiện một nhóm nhỏ gần chục người đang di chuyển trên nóc những tòa nhà cao tầng san sát nhau. Nhóm người này có cả nam lẫn nữ, đa số đều rất trẻ, độ tuổi chỉ tầm từ ba mươi đổ lại. Bọn họ lưng đeo ba lô, tay cầm các loại vũ khí tự chế, thận trọng di chuyển từng chút một. Không giống như nhóm của hắn, bọn họ muốn leo qua các tòa nhà không dễ dàng như vậy, mà phải kéo dây, dùng thang rút những thứ hỗ trợ leo trèo khác khá là lằng nhằng. Nhưng hắn quan sát thấy, việc này cũng không là vấn đề quá lớn với họ, bởi nhóm người này phối hợp với nhau rất ăn ý, kỷ luật, không có một chút thao tác thừa.

Nhìn theo hướng nhóm người kia di chuyển, Tân biết được ý định của họ là đi đến “Khu an toàn” giống như hắn. Với đoàn đội chuyên nghiệp như thế này, nếu không gặp điều gì quá bất lợi, hắn ước tính phần trăm bọn họ đến được đích an toàn là rất lớn. Xem ra, những người bên ngoài để sống sót đã thích nghi rất nhanh, bọn họ cũng không ngu ngơ như hắn vẫn nghĩ trong đầu.

Mải mê quan sát nhóm người kia di chuyển, đến lúc bọn khuất vào sau dãy nhà lớn hắn mới dừng lại. Cùng là đồng loại với nhau, hắn thầm cầu nguyện trong lòng cho bọn họ sẽ gặp thuận lợi trên quãng đường sắp tới. Nhớ tới mục đích chính của mình, hắn chuyển ống nhòm sang hướng khác, bắt đầu tìm kiếm “Khu an toàn”.

Đảo qua đảo lại một lát, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra tấm băng rôn với nội dung là dòng chữ “Khu an toàn” quen thuộc ở cách vị trí của mình không xa. Nếu tính theo đường thẳng, hắn ước lượng mình phải đi khoảng gần bốn đến năm cây số nữa. Nếu như không bị đám quái vật và địa hình cản trở, như bình thường thì chỉ cần bỏ ra quãng thời nửa buổi là đến đích. Nhưng với tình trạng cả nhóm bây giờ, muốn đến được đích, ít nhất phải mất một ngày, đấy là trong điều kiện thuận lợi, không phải đi vòng, hay mất thời gian đối phó với quái vật quá nhiều.

Lấy cuốn sổ nhỏ trong túi áo khoác ra, Tân bắt đầu quan sát thật kỹ, xác định con đường đi tốt nhất rồi vẽ bản đồ. Sâu trong nội thành, số lượng quái vật “Nấm đầu người” ngày càng đông, gần như chỗ nào cũng có bóng dáng của bọn chúng. May mắn, phần lớn đám quái vật đều là loại bình thường rất dễ đối phó. Chỉ là để hạn chế đối mặt trực tiếp với bọn chúng, đoạn đường sắp tới hắn phải đi khá lòng vòng. Chưa kể, sau trận động đất rồi lại mưa lớn, trong thành phố hình thành rất nhiều hố, đoạn đường ngập nước lớn, cả nhóm muốn vượt qua rất không dễ dàng. Chăm chú quan sát, hắn tình cờ phát hiện ra, ngoài đám quái vật thì trên đường phố còn xuất hiện khá nhiều chó mèo biến dị săn mồi. Bọn chúng đa số tụ tập thành đàn, rất ít con hoạt động đơn lẻ, và cùng nhắm tới mục tiêu chính là quái vật “Nấm đầu người”.

Đang tập trung quan sát, bỗng hắn nghe thấy có tiếng bước chân từ bên dưới cầu thang leo lên đây.

- Cộp... Cộp... Cộp...

Ở bên cạnh, con Lu lập tức vùng dậy, phi xuống dưới xem xét. Mấy giây sau, phát hiện không có gì nguy hiểm, nó nhanh chóng quay lại trở về chỗ cũ rồi nằm ngủ tiếp. Nhìn biểu hiện của con Lu, hắn lập tức đoán được người bên dưới là ai nên tiếp tục giương ống nhòm quan sát tiếp.

Vài phút sau, tiếng bước chân ngày càng lớn, rồi hai mẹ Huyền Linh, Thương và ba cô bé xuất hiện trên sân thượng của tòa nhà. Lên đến nơi, Huyền Linh liền đảo mắt liếc một vòng, nhìn thấy hắn nằm trên gác thượng, cô liền dẫn mấy con mình và mấy cô bé bám vào thang sắt trèo lên. Khi cả đám ngồi vững vàng xong, cô lục ba lô móc chai nước ra đưa cho Tân rồi hỏi:

- Tình hình thế nào rồi hả anh? Đường đến “Khu an toàn” còn xa không?

Tiếp nhận chai nước từ tay Huyền Linh, Tân ngửa cổ tu ừng ừng ực, hắn uống hết gần nửa chai thì mới dừng lại đáp lời:

- Không khả quan lắm. Từ đây đến “Khu an toàn” tuy không xa, nhưng đường đi rất vòng vèo...

Đưa ống nhòm cho Huyền Linh, hắn nheo mắt chỉ tay tới hướng “Khu an toàn” rồi nói tiếp:

- Mới đầu anh nghĩ, chỉ cần buổi chiều nay là có thể đi đến được nơi. Nhưng tính toán thực tế ra thì không được. Nếu ngày mai chúng ta khởi hành từ sớm thì khả năng sẽ đến đích kịp lúc trước khi trời tối.

Gật đầu với Tân, Huyền Linh vừa quan sát vừa hỏi:

- Vậy hôm nay chúng ta tiếp tục nghỉ ngơi ở đây à?

- Đúng vậy. Xung quanh chỗ này trước kia đã được bọn tội phạm dọn dẹp qua. Anh nghĩ trong thời gian ngắn sẽ không có mối nguy hiểm nào kéo đến. – Vừa đáp lời Huyền Linh, Tân vừa dùng la bàn xác định phương hướng rồi ghi lại vào cuốn sổ.

-....

Trong lúc Tân và Huyền Linh đối thoại, mấy cô bé mất một khoảng thời gian để thích ứng với độ cao xong liền bắt đầu tò mò nhìn ngó xung quanh. Thương và An Nhiên thì không có biểu hiện gì nhiều, nhưng ba cô bé Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi thì tỏ ra rất hào hứng. Ba cô bé nhón đầu, tò mò đánh giá khắp nơi, nhìn thấy bông hoa đẹp là chỉ tay cho nhau xem rồi thỉnh thoảng lại cười rộ lên. Để đảm bảo an toàn cho ba cô bé, Tân phải nhả sợi tơ ra rồi buộc lại với mình.

Giữa lúc cả bọn đang thảnh thơi ở trên gác thượng thì bỗng tiếng quạ réo lên inh ỏi:

- Quạ! Quạ! Quạ!

- Phạch... Phạch... Phạch... – Ngay sau tiếng kêu chói tai của lũ quạ là âm thanh bọn chúng vỗ cánh bay toán loạn lên không trung.

Lũ quạ này vẫn luôn rỉa xác của bọn tội phạm từ tối qua đến giờ, bọn chúng tuy ồn ào, nhưng không ảnh hưởng gì đến cả bọn nên Tân cũng không quan tâm. Nhưng nghe tiếng kêu và thấy hành động đột ngột của bọn chúng bây giờ, hắn cảm thấy có chuyện gì không ổn vừa xảy ra. Ở bên cạnh, con Lu cũng cảm nhận được cái gì đó nên nó vội vàng vùng dậy rồi dỏng tai nghe ngóng.

Vài giây sau, con Lu nhảy xuống sân thượng, chạy đến chỗ rào chắn, nó nhìn sang sân bên kia rồi cất tiếng sủa:

- Gâu! Gâu!

Biết có chuyện không ổn xảy ra, Tân ra hiệu cho mọi người yên lặng rồi lần lượt leo xuống khỏi nóc căn nhà nhỏ trên sân thượng. Kêu Huyền Linh và mấy cô bé ở yên một chỗ, hắn rút cái rìu ra rồi bước lại chỗ con Lu.

Áp sát hàng rào, hắn nheo mắt nhìn qua tấm lưới sắt bên sân thượng dãy nhà trung tâm. Thấy đám xác chết của bọn tội phạm vùng dậy đứng ngơ ngác ở đó, hắn liền hiểu tại sao lũ quạ lại có phản ứng như vậy. Mấy cái xác kia qua một đêm đến bây giờ đã biến đổi thành quái vật “Nấm đầu người”, bởi những cây nấm đỏ chót đã mọc lên trên hộp sọ của bọn chúng không biết từ bao giờ.

Thở nhẹ một hơi, áp lực trong lòng hắn được buông lỏng. Mới đầu, hắn cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm xảy ra cơ, không ngờ vấn đề chỉ là mấy con quái vật “Nấm đầu người” sơ khai. Xem ra, người bình thường khi chết nếu không được chôn cất kĩ lưỡng thì xác suất bị biến đổi thành quái vật rất lớn. Loại cây nấm đáng sợ kia, bằng một cách nào đó có thể dễ dàng lây lan sang những xác chết. Mà đám xác chết trên sân thượng đã biến đổi thì những cái xác khác của bọn tội phạm cũng có khả năng rất lớn cũng bị như thế. Như vậy, bây giờ toàn bộ khu bệnh viện có khi đã xuất hiện rất nhiều quái vật rồi. Đã quyết định chọn nơi đây làm chỗ nghỉ ngơi hết đêm nay, hắn phải nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mới được.

Nghĩ vậy, Tân kêu con Lu ở yên một chỗ, bảo vệ Huyền Linh và mấy cô bé, còn bản thân thì xách rìu trèo sang sân bên kia.

- Gruuu...! Graooo...! – Nhìn thấy có con mồi xuất hiện trong tầm mắt, mấy con quái vật liền hưng phấn rống lên rồi đồng loạt lao tới.

Quay cái rìu trong tay, đến khi lực li tâm đạt đến cực đại, Tân ngắm chuẩn vào đầu một con quái vật gần nhất rồi ném.

- Vù... Vù... Vù... – Rời khỏi tay Tân, lưỡi rìu xé gió bay cực nhanh tạo thành vệt đen.

- Phập! – Không có gì bất ngờ xảy ra, lưỡi rìu dễ dàng đâm xuyên vào đầu con quái vật, làm cho nó khựng lại rồi ngã ngửa về đằng sau. Nhưng khi con quái vẫn lơ lửng trong không trung, Tân liền thu sợi tơ về, đồng thời giật mạnh kéo lưỡi rìu bay lại.

- Uỵch! – Ngay lập tức, con quái bị lực kéo mạnh giật bay về đằng trước ngã úp sấp xuống sân thượng.

Vũ khí vừa trở lại trong tay thì vài con quái khác cũng tiếp cận sát người Tân. Đến khoảng cách thích hợp, một con quái vật đột ngột tung người chồm lên, ý đồ vồ lấy hắn cắn xé.

- GRAOOO!!!

Hít một hơi thật sâu, nén xuống bụng, Tân dồn lực rồi tung một cú đá thẳng vào giữa ngực con quái vật đang chồm tới.

- Rầm... RẮC... RẮC... – Hứng chịu cú đá cực mạnh, xương sườn của con quái lập tức vang lên âm thanh đứt gãy rợn người, đồng thời nó bị đạp bay về đằng sau, rồi nặng nề ngã xuống.

Nương theo lực phản chấn, Tân bật lùi lại vài bước, tránh đi cú vồ của con quái tiếp theo. Xoay cái rìu trong tay vài vòng, hắn nhắm chuẩn lấy cổ con quái vật vừa tấn công hụt chưa kịp đứng lên rồi bổ xuống.

- Phặc! – Âm thanh chém vào da thịt vang lên ngọt xớt, lưỡi rìu dễ dàng bổ đứt cổ con quái khiến cái đầu rời cổ rơi xuống sân thượng lăn lông lốc.

Tấn công xong, hắn dựa vào bộ pháp linh động, nhanh chóng nghiêng người tránh né cú vồ của con quái kế tiếp. Cứ như vậy, dựa vào các thế võ, hắn vừa nhẹ nhàng tránh né, vừa chặt đứt cổ, kết liễu dứt khoát từng con quái vật một.

Khoảng năm phút sau, chiến đấu kết thúc, toàn bộ đám quái vật bị Tân một mình giải quyết hết. Diệt lũ quái sơ khai này bây giờ đối với hắn không có bao nhiêu khó khăn cả, chỉ là máu đông và thịt vụn bắn tung tóe khiến quần áo tóc tai của hắn đều dính máu thịt be bét. Ngồi xuống, cố nén cảm giác kinh tởm, hắn dùng cái rìu vạc sạch đám cây nấm trên đầu lâu mấy con quái vật. Chỉ có như thế, hắn mới có thể giết con quái triệt để. Nếu cứ để vậy, mấy cái đầu này sẽ biến đổi một lần nữa, tuy không mạnh hơn bao nhiêu, nhưng cứ diệt đi cho đỡ lằng nhằng.

Một lát sau, dọn dẹp sạch sẽ đống nấm xong, hắn leo qua rào sắt trở lại chỗ nhóm Huyền Linh và con Lu. Trừ Thương ra, ba cô bé, Thu Trang, Kim Ngân và Uyên Nhi vừa thấy hắn mặt mũi liền tái mét đi, cơ thể khẽ run lên sợ hãi. Xem ra, tâm lý của ba cô bé này khá là yếu đuối. Nhận thấy điều này, trong đầu hắn liền nảy lên kế hoạch rèn luyện cho cả ba, đồng thời kiểm tra Thương một chút.

Nói với Huyền Linh ý nghĩ của mình, khi cô ấy đồng ý xong, Tân rút mấy con dao đi rừng giắt cạnh ba lô ra. Hắn đưa cho Thương và ba cô bé, mỗi người một con, rồi dẫn cả đám đi xuống tầng dưới.

-------OoO-------

Viết chính: Thăng Thiên Họa

Hỗ trợ kịch bản: Lan Thi

Phụ tá: Sói Lạc Lối

Cộng tác viên biên tập: Mộc Chi

: Bạch Miện

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện