Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng, cô đã nhìn thấy trạng thái cuộc sống của đứa trẻ sinh ra trong tận thế, lo lắng con cái của mình sống trong một thế giới tối tăm như vậy.

Cho dù đời này cô có đầy đủ vật tư, cô cũng không dám để con cái phải chịu đựng cực khổ, cô và người thân cùng nhau chịu đựng là đủ rồi, không cần sinh thêm một đứa nhỏ để nó phải chịu tội.

"Biện pháp tránh thai có rất nhiều, cô còn trẻ, không cần phải làm ca phẫu thuật này, tuy rằng nói có thể khôi phục, nhưng tỷ lệ thành công rất thấp, cũng chịu đau đớn vô cùng. Cô đã thương lượng với chồng của cô chưa?”

Kiều Thanh Thanh mím môi: "Tôi đã quyết định, phẫu thuật thắt ống dẫn trứng vài ngày là có thể hồi phục."

"Theo lý thuyết một tuần là có thể khôi phục, trong lúc đó chú ý nghỉ ngơi không nên làm việc nặng nhọc. Ca phẫu thuật này tốt nhất là trong vòng một tuần sau kỳ kinh nguyệt, cô đã đến trong tháng này chưa?"

Kiều Thanh Thanh mở phần mềm ghi lại kinh nguyệt: "Kinh nguyệt của tôi rất chuẩn, thứ tư này hẳn là sẽ đến, bình thường kéo dài năm ngày.”

"Vậy cho cô hẹn phẫu thuật vào thứ năm tới đi, thứ tư cô đến bệnh viện trước, phải kiểm tra trước."

Cứ như vậy, Kiều Thanh Thanh hẹn ngày thứ tư tới nằm viện, thứ năm phẫu thuật, đối với cô mà nói, chuẩn bị vật tư là nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay.

Đại khái nửa tháng chuẩn bị, nhất định có thể chuẩn bị vật tư cần thiết bảy tám phần, đến lúc đó bên ngoài bắt đầu tích nước, cũng không thích hợp ra ngoài nhận hàng.



Kết quả kiểm tra sức khỏe của Kiều Tụng Chi không tệ, ngoại trừ không kiểm tra mỡ máu đường huyết ra còn lại những gì nên kiểm tra đều đã kiểm tra, không có vấn đề lớn, có vài bệnh nhỏ, kê một ít thuốc Đông y trở về điều trị là được.

Vấn đề lớn nhất vẫn là bệnh cũ, xơ cứng động mạch não gây ra cung cấp máu không đủ để kiểm soát, nhưng bệnh này phải dùng thuốc lâu dài để ngăn ngừa đột quỵ.



Bệnh viện kê đơn một tháng, Kiều Thanh Thanh cẩn thận nghe tư vấn, biết được chỉ cần khống chế tốt liều dùng thuốc đại khái sẽ không có gì thay đổi, quyết định quay đầu lại lên hiệu thuốc mua lượng thuốc hai mươi năm của bệnh này.

Trên xe về nhà, Kiều Tụng Chi hỏi: "Vô duyên vô cớ sao đột nhiên muốn nói chuyện không gian cho Thịnh An biết, con đã quên lời dặn dò của bà ngoại con sao?"

Bà ấy có chút kích động: "Đừng dùng bảo vật để thăm dò lòng người, lòng người không chịu nổi cám dỗ đâu.”

"Mẹ, con đương nhiên nhớ rõ, cho nên mấy năm nay con nửa chữ cũng chưa từng nói với Thịnh An, sau khi kết hôn cũng không có, chỉ là thời điểm đã đến."

"Thời điểm gì?"

"Mạt thế sắp tới."

Kiều Tụng Chi ngơ ngác: "Chuyện gì cơ?"

"Chính là tận thế, sẽ có rất nhiều tai họa xảy ra, cho nên con mua rất nhiều thứ, chuyện không gian sớm muộn gì cũng không giấu được nữa, con và Thịnh An là vợ chồng, bình thường không cần không gian thì thôi, nhiều lắm là về quê thăm mẹ đồ đạc thuận tiện bỏ vào bên trong, hiện tại đã khác, con không muốn gạt anh ấy."

“Cái gì mà tai họa với không tai họa, tối hôm qua con thức đêm xem phim à.”

"Mẹ, mẹ nghe con nói xong đã." Kiều Thanh Thanh kể lại những gì cô nói với chồng đêm qua.

Nhìn con gái, Kiều Tụng Chi phát sầu, lấy mu bàn tay sờ trán cô: "Con đây là áp lực công việc quá lớn rồi, mẹ nói cho con biết, mẹ sẽ góp vào giúp con, mẹ sẽ bán cửa hàng nhà ở quê nhà đi hỗ trợ góp vốn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện