Bóc xong tất cả vỏ măng, tôi chỉ để lại hai cây măng, còn lại đều cắt thành lát, dùng tấm ván đan từ trúc đặt ở trong sân trải ra phơi.

Bữa trưa ăn mì, sau khi cán bột mì đã nhào ra thật mỏng, dùng dao cắt từng sợi mì. Còn một món ăn nữa là gà tre hầm măng.

Tất cả gà tre bắt được ở trên núi lúc trước đều ướp rồi phơi khô, đến bây giờ tổng cộng cũng mới ăn một nửa con. Lấy nửa con gà tre chặt thành miếng, hầm cùng với măng đã thái thành lát mỏng, lại thêm một chút rau dại, chỉ ngửi mùi thôi cũng làm người ta không tự chủ mà nuốt nước miếng.

Ùng ục ùng ục, canh từ gà tre hầm ra có màu sắc thiên về trắng, một lớp váng mỡ trôi ở xung quanh, bị rau dại tươi mát hút no bụng, từng lát măng nhỏ thì không hề bị thay đổi, vẫn là vẻ giòn non như cũ. Nước trong nồi lớn đang sôi, hơi nước bốc lên, đổ mì đã cắt vào trong, lập tức đã bị ngâm trong nước nóng hổi, hoàn toàn đun sôi cũng chỉ khoảng ba phút.

Chan canh măng gà tre rau dại vào trong mì khuấy một chút, các loại hương vị có thể làm cho mì vốn nhạt nhẽo dung hòa ra mùi vị đặc biệt không tầm thường.

Chỉ có lúc ăn đồ ăn, cảm giác hạnh phúc trong lòng tôi mới có thể bỗng nhiên xuất hiện, khiến tôi cảm thấy thỏa mãn. Có thể ăn no là đã đủ xa xỉ rồi, tôi thật lòng biết ơn tất cả mọi thứ ở hiện tại.

Khi tôi nhìn quái vật nhỏ ăn đồ ăn thường cảm thấy dường như nó rất thỏa mãn, tôi nghĩ lúc nó nhìn tôi ăn đồ ăn, có lẽ cũng sẽ cảm thấy tôi rất thỏa mãn.

Nhét hết mì và tô nhỏ măng gà tre vào trong bụng, cảm giác không chỉ là dạ dày, ngay cả tim và đầu óc cũng được lấp đầy, cực kỳ no nê.

Buổi chiều đi xuống hầm đất, phát hiện một ít khoai lang nảy mầm, tôi nhặt hết tất cả những củ khoai lang đã nảy mầm ra, dự định ngày mai đi trồng. Hai năm nay tôi trồng tốt nhất chính là khoai lang, thứ này dễ trồng, thu hoạch nhiều, còn có thể chống đói.



Thuận tiện tôi còn quét dọn hầm đất một chút, thấy thời tiết đẹp, lại dưới mặt trời lớn tắm cho quái vật nhỏ một cái. Lúc gội đầu cho nó, tôi nắm lấy mái tóc đen của nó nghĩ có phải là dài quá nhanh rồi không, có chút muốn cạo đi cho nó. Quái vật nhỏ không biết tôi đang suy nghĩ cái gì, nó nâng đầu lên ngửa mặt quay về phía tôi, nheo mắt lại, kêu ô ô ô bắt lấy tay tôi.

Nước vào mắt rồi, không dám mở mắt ra.

Tôi tiện tay dùng tay áo lau mắt cho nó, sau đó gãi gãi tóc của nó, từ bỏ ý nghĩ cạo đầu cho nó.

Tôi ra tay không có chừng mực, vẫn là quên đi.

Sáng sớm mặt trời còn chưa lên, tôi đã xuống ruộng. Mùa thu năm ngoái sau khi thu hoạch khoai lang là không để ý đến ruộng nữa, lúc này bên trên đã mọc đầy cỏ dại. Nhiều nhất là tử vân anh, hình dạng giống như hoa sen nho nhỏ màu tím, từng đám từng đám lớn, mười mấy mảnh ruộng bên này đều mọc đầy, ngoại trừ tử vân anh còn có các loại như cỏ linh lăng, hoa tử đinh, cỏ con cóc, mần trầu, dù sao tôi đều đã ăn thử, ăn không chết người.

Quái vật nhỏ bị tôi mang theo ra ruộng ngồi ở đầu ruộng nhổ tử vân anh cho vào miệng, nhìn qua ăn cũng rất vui vẻ.

Tôi ở bên này khua cuốc đào đất, xúc hết những bông hoa nhỏ xinh đẹp đung đưa nắng xuân đi, vùi vào đất, quái vật nhỏ ở bên kia, vui sướng ăn cỏ.

Tôi cảm thấy dường như mình đang chăn trâu thì phải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện