Bồ kết trong túi là do tôi hái về từ năm ngoái, dùng dư lại chỉ còn nửa túi. Trong thời thế như hiện giờ, sinh sản công nghiệp cũng thoái hóa theo sự giảm bớt của nhân loại, sinh hoạt cũng giống như thời kỳ trăm năm trước, thói quen dùng bột giặt giặt quần áo như trước kia đã không còn, có thể sử dụng bồ kết để giặt quần áo cũng có thể làm người ta thỏa mãn.
Kỳ thật trước khi tôi tới nơi này cũng chưa gặp qua bồ kết, càng đừng nói là sử dụng, sự tồn tại của thứ này vẫn là tôi nghe được ở chỗ của dì Lý, tôi sinh ra ở thành thị lớn lên cũng ở thành thị, mười bảy năm trước kia giống như một người tàn phế, ngay cả việc nấu cơm cũng không biết, ngoại trừ nội y tôi cũng không tự mình giặt quần áo.
Thời điểm đào vong, dì Lý đã nói cho tôi rất nhiều việc, dì nói lúc dì còn nhỏ trong thôn nhà nào cũng trồng cây bồ kết, trước lạch ngòi cũng trồng vài cây, những cô vợ nhỏ thường giặt quần áo ở lạch ngòi vào sáng sớm mỗi ngày, bẻ gẫy bồ kết xoa nát ở trong quần áo, dùng chày gỗ để gõ, làm vậy có thể giặt quần áo thật sạch sẽ.
Lúc ấy trước khi dì chết, đặc biệt thích nói chuyện cùng người khác, nhưng mà chỉ có tôi nghe dì nói chuyện. Dì nói cho tôi khi còn nhỏ đi đốn củi ở trên núi, chăn trâu ở ngoài ruộng, trâu chạy mất, dì sợ tới mức khóc nấc lên, đuổi theo con trâu chạy hai cái thôn mới bắt được nó.
Còn nói khi còn nhỏ trong nhà xay đậu hũ, trong nồi nấu một chén sữa đậu nành nóng hổi đặc biệt ngon, trước khi ăn tết được phát một chậu mạch nha, ngọt đến nỗi có thể đem cả hàm răng đều dính vào nhau.
Tôi một bên nghe, một bên ôm cái bụng xẹp lép mà chảy cả nước miếng. Tôi rất biết ơn dì đã nói cho tôi những thứ đó, hai năm trước khi tôi quyết định ở tại địa phương này, có một bộ phận nguyên nhân chính là bị ảnh hưởng từ dì.
Bồ kết cùng đậu cô ve đều trông không khác nhau lắm, nhưng chính nó lại mang theo một loại mùi hương.
Thời điểm ban đầu khi nhìn đến cây bồ kết tôi còn không chú ý, bởi vì nó còn chưa có kết quả, tôi không nhận ra được, lúc sau khi đi đến bên kia mương nhỏ vớt tôm, nhìn đến cái cây này đã kết quả, ngửi lên còn có một chút hương vị nào đó của bột giặt, tôi lập tức hái thử một ít mang trở về giặt quần áo, phát hiện thứ này không những có thể giặt sạch một ít vết bẩn trên quần áo lại còn có thể rửa sạch dầu mỡ, tôi mới thật sự xác định đây chính là bồ kết.
Thời điểm tới nơi này tôi chỉ lẻ loi một mình, mang theo vài bộ quần áo rách nát, giống như một con cô hồn dã quỷ. Hiện tại đã là hai năm sau, trong bất tri bất giác tôi đã có một địa phương để có thể che mưa tránh gió, bên trong cất chứa rất nhiều đồ vật do tôi chính tay làm ra và tìm được, khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của tôi.
Loại cảm giác này thật tốt, giống như có một mái nhà một lần nữa.
Buổi chiều tôi không đi ra ngoài ruộng, cũng không đi lên núi nhìn, chỉ là ngồi phơi nắng ở dưới chân tường. Đồ ăn cũng có đủ, tôi không vội vã kiếm thêm nhiều đồ ăn, hơn nữa tôi vừa mới sinh hạ quái vật nhỏ một ngày, nếu không được nghỉ ngơi sung túc cũng không phải là chuyện tốt đối với tôi, cho nên tôi quyết định mấy ngày nay đều sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Quái vật nhỏ đã bị rửa sạch sẽ lại một lần nữa cuộn tròn ngủ ở trong lồng ngực của tôi, một bên ngủ một bên ngáy, thanh âm nhỏ ục ục.
Kỳ thật trước khi tôi tới nơi này cũng chưa gặp qua bồ kết, càng đừng nói là sử dụng, sự tồn tại của thứ này vẫn là tôi nghe được ở chỗ của dì Lý, tôi sinh ra ở thành thị lớn lên cũng ở thành thị, mười bảy năm trước kia giống như một người tàn phế, ngay cả việc nấu cơm cũng không biết, ngoại trừ nội y tôi cũng không tự mình giặt quần áo.
Thời điểm đào vong, dì Lý đã nói cho tôi rất nhiều việc, dì nói lúc dì còn nhỏ trong thôn nhà nào cũng trồng cây bồ kết, trước lạch ngòi cũng trồng vài cây, những cô vợ nhỏ thường giặt quần áo ở lạch ngòi vào sáng sớm mỗi ngày, bẻ gẫy bồ kết xoa nát ở trong quần áo, dùng chày gỗ để gõ, làm vậy có thể giặt quần áo thật sạch sẽ.
Lúc ấy trước khi dì chết, đặc biệt thích nói chuyện cùng người khác, nhưng mà chỉ có tôi nghe dì nói chuyện. Dì nói cho tôi khi còn nhỏ đi đốn củi ở trên núi, chăn trâu ở ngoài ruộng, trâu chạy mất, dì sợ tới mức khóc nấc lên, đuổi theo con trâu chạy hai cái thôn mới bắt được nó.
Còn nói khi còn nhỏ trong nhà xay đậu hũ, trong nồi nấu một chén sữa đậu nành nóng hổi đặc biệt ngon, trước khi ăn tết được phát một chậu mạch nha, ngọt đến nỗi có thể đem cả hàm răng đều dính vào nhau.
Tôi một bên nghe, một bên ôm cái bụng xẹp lép mà chảy cả nước miếng. Tôi rất biết ơn dì đã nói cho tôi những thứ đó, hai năm trước khi tôi quyết định ở tại địa phương này, có một bộ phận nguyên nhân chính là bị ảnh hưởng từ dì.
Bồ kết cùng đậu cô ve đều trông không khác nhau lắm, nhưng chính nó lại mang theo một loại mùi hương.
Thời điểm ban đầu khi nhìn đến cây bồ kết tôi còn không chú ý, bởi vì nó còn chưa có kết quả, tôi không nhận ra được, lúc sau khi đi đến bên kia mương nhỏ vớt tôm, nhìn đến cái cây này đã kết quả, ngửi lên còn có một chút hương vị nào đó của bột giặt, tôi lập tức hái thử một ít mang trở về giặt quần áo, phát hiện thứ này không những có thể giặt sạch một ít vết bẩn trên quần áo lại còn có thể rửa sạch dầu mỡ, tôi mới thật sự xác định đây chính là bồ kết.
Thời điểm tới nơi này tôi chỉ lẻ loi một mình, mang theo vài bộ quần áo rách nát, giống như một con cô hồn dã quỷ. Hiện tại đã là hai năm sau, trong bất tri bất giác tôi đã có một địa phương để có thể che mưa tránh gió, bên trong cất chứa rất nhiều đồ vật do tôi chính tay làm ra và tìm được, khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của tôi.
Loại cảm giác này thật tốt, giống như có một mái nhà một lần nữa.
Buổi chiều tôi không đi ra ngoài ruộng, cũng không đi lên núi nhìn, chỉ là ngồi phơi nắng ở dưới chân tường. Đồ ăn cũng có đủ, tôi không vội vã kiếm thêm nhiều đồ ăn, hơn nữa tôi vừa mới sinh hạ quái vật nhỏ một ngày, nếu không được nghỉ ngơi sung túc cũng không phải là chuyện tốt đối với tôi, cho nên tôi quyết định mấy ngày nay đều sẽ nghỉ ngơi thật tốt.
Quái vật nhỏ đã bị rửa sạch sẽ lại một lần nữa cuộn tròn ngủ ở trong lồng ngực của tôi, một bên ngủ một bên ngáy, thanh âm nhỏ ục ục.
Danh sách chương