Đây là một cái áo thun dài, nhưng không biết vì sao đầu đặc biệt nhỏ mà đầu của quái vật nhỏ này lớn một chút, quần áo tròng lên nhưng không kéo xuống được. Tôi hiện tại đã biết thứ này có sức sống rất bền bỉ, khác với những đứa trẻ bình thường, cho nên tôi cũng không lo lắng, trực tiếp kéo xuống, thực sự lôi đầu nó từ cổ áo kia ra rới.
Lúc nó bị quần áo che đầu thì lại kêu lên, có chút hoảng hốt mà kêu be be còn quơ quơ móng vuốt, một tay của tôi nắm hai móng vuốt của nó, không để nó lộn xộn, tự mình vật lộn với bộ quần áo này, nhưng chờ tôi kéo quần áo xuống thì nó lại yên tĩnh, dựa vào trong lòng ngực của tôi ngoan ngoãn ôm móng vuốt của mình.
Kéo cổ áo xong rồi, tôi tiếp tục tròng vào cánh tay cho nó. Lại có thêm một vấn đề nữa, tay của quái vật nhỏ này là móng vuốt, thô hơn so với tay của trẻ con, móng tay còn rất nhọn, tôi nhét tay nó vào trong tay áo thì lập tức bị mắc kẹt ở đó.
Thử vài lần cũng không nhét vào được, tôi chỉ có thể rút tay của nó ra, nhìn kỹ thì ba chiếc móng vuốt kia còn rất linh hoạt, nắm lên thì hoàn toàn có thể bao móng vuốt bén nhọn bên trong. Tôi tự mình nắm móng vuốt nó cuộn thành quyền lại nhét vào trong tay áo, nhét vào một nửa nó giang hai tay ra lại bị kẹt.
Tôi lại kéo móng vuốt nó ra lần nữa, sau đó để nó nhìn tôi, rồi đưa tay tôi ra trước mắt nó. Tôi co ngón cái và ngón út lại, chỉ chừa lại ba ngón tay giữa chậm rãi co lại.
Đôi mắt của quái vật nhỏ nhìn vào mặt tôi sau đó tôi kéo đầu nó xuống, để nó nhìn tay của tôi rồi thử một lần nữa. Nó ôm hai chân của mình, cái đuôi có tiết tấu mà vẫy vẫy, nhẹ nhàng vỗ lên cẳng chân tôi. Tôi liên tục làm ba lần, nó cũng không phản ứng.
Thật ra tính kiên nhẫn của tôi không tốt lắm, nếu không mặc được thì tôi cũng không mặc nữa, trực tiếp che hai tay cánh nó luôn. Tay áo và cổ áo của áo thun này là co dãn nhưng phần thân thì rộng thùng thình, sau khi che lên cho quái vật nhỏ thì biến thành một cái váy, ngay cả mông cũng che mất, tôi đỡ tốn công phải tìm quần cho nó.
Tôi xử lý nó xong thì đặt nó qua một bên ghế, tự mình đi múc nước rửa mặt. Lúc tôi rửa mặt thì nhìn thấy nó muốn bò xuống ghế, muốn nhảy về phía tôi. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, có phải tính bám người của quái vật nhỏ này quá nghiêm trọng hay không, nhìn thấy tôi thì lập tức muốn cọ lại đây.
Vì tránh cho nó lại làm dơ chính mình lần nữa, tuy trên mặt tôi còn nhỏ nước vẫn xoay người đi nhấc nó lên đặt ở trên bệ bếp, sau khi nó bám vào chậu rửa mặt của tôi thì không nhúc nhích nữa.
Tôi rửa mặt xong thì ngồi ở đó ngâm chân, quái vật nhỏ lại nằm vào trong lòng ngực tôi. Ngâm chân trong làn nước hơi ấm rất thoải mái, trong bếp còn có củi lửa chưa đốt hết, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách nhẹ nhàng, ngồi ở bên cạnh bếp lò ấm áp dễ chịu, tôi có chút buồn ngủ.
Bỗng nhiên nhớ tới một mùa đông mấy năm trước, quên là bảy năm trước hay là tám năm trước, khi đó tôi dừng chân ở một căn cứ tạm thời. Mùa đông năm ấy tuyết rơi rất lớn, người trong căn cứ nhỏ kia đều bị nhốt chết trong gió tuyết đầy trời, chết cóng chết đói rất nhiều người. Cách căn nhà rách nát tôi ở không xa, có một người phụ nữ mang thai.
Lúc nó bị quần áo che đầu thì lại kêu lên, có chút hoảng hốt mà kêu be be còn quơ quơ móng vuốt, một tay của tôi nắm hai móng vuốt của nó, không để nó lộn xộn, tự mình vật lộn với bộ quần áo này, nhưng chờ tôi kéo quần áo xuống thì nó lại yên tĩnh, dựa vào trong lòng ngực của tôi ngoan ngoãn ôm móng vuốt của mình.
Kéo cổ áo xong rồi, tôi tiếp tục tròng vào cánh tay cho nó. Lại có thêm một vấn đề nữa, tay của quái vật nhỏ này là móng vuốt, thô hơn so với tay của trẻ con, móng tay còn rất nhọn, tôi nhét tay nó vào trong tay áo thì lập tức bị mắc kẹt ở đó.
Thử vài lần cũng không nhét vào được, tôi chỉ có thể rút tay của nó ra, nhìn kỹ thì ba chiếc móng vuốt kia còn rất linh hoạt, nắm lên thì hoàn toàn có thể bao móng vuốt bén nhọn bên trong. Tôi tự mình nắm móng vuốt nó cuộn thành quyền lại nhét vào trong tay áo, nhét vào một nửa nó giang hai tay ra lại bị kẹt.
Tôi lại kéo móng vuốt nó ra lần nữa, sau đó để nó nhìn tôi, rồi đưa tay tôi ra trước mắt nó. Tôi co ngón cái và ngón út lại, chỉ chừa lại ba ngón tay giữa chậm rãi co lại.
Đôi mắt của quái vật nhỏ nhìn vào mặt tôi sau đó tôi kéo đầu nó xuống, để nó nhìn tay của tôi rồi thử một lần nữa. Nó ôm hai chân của mình, cái đuôi có tiết tấu mà vẫy vẫy, nhẹ nhàng vỗ lên cẳng chân tôi. Tôi liên tục làm ba lần, nó cũng không phản ứng.
Thật ra tính kiên nhẫn của tôi không tốt lắm, nếu không mặc được thì tôi cũng không mặc nữa, trực tiếp che hai tay cánh nó luôn. Tay áo và cổ áo của áo thun này là co dãn nhưng phần thân thì rộng thùng thình, sau khi che lên cho quái vật nhỏ thì biến thành một cái váy, ngay cả mông cũng che mất, tôi đỡ tốn công phải tìm quần cho nó.
Tôi xử lý nó xong thì đặt nó qua một bên ghế, tự mình đi múc nước rửa mặt. Lúc tôi rửa mặt thì nhìn thấy nó muốn bò xuống ghế, muốn nhảy về phía tôi. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, có phải tính bám người của quái vật nhỏ này quá nghiêm trọng hay không, nhìn thấy tôi thì lập tức muốn cọ lại đây.
Vì tránh cho nó lại làm dơ chính mình lần nữa, tuy trên mặt tôi còn nhỏ nước vẫn xoay người đi nhấc nó lên đặt ở trên bệ bếp, sau khi nó bám vào chậu rửa mặt của tôi thì không nhúc nhích nữa.
Tôi rửa mặt xong thì ngồi ở đó ngâm chân, quái vật nhỏ lại nằm vào trong lòng ngực tôi. Ngâm chân trong làn nước hơi ấm rất thoải mái, trong bếp còn có củi lửa chưa đốt hết, thỉnh thoảng phát ra tiếng tí tách nhẹ nhàng, ngồi ở bên cạnh bếp lò ấm áp dễ chịu, tôi có chút buồn ngủ.
Bỗng nhiên nhớ tới một mùa đông mấy năm trước, quên là bảy năm trước hay là tám năm trước, khi đó tôi dừng chân ở một căn cứ tạm thời. Mùa đông năm ấy tuyết rơi rất lớn, người trong căn cứ nhỏ kia đều bị nhốt chết trong gió tuyết đầy trời, chết cóng chết đói rất nhiều người. Cách căn nhà rách nát tôi ở không xa, có một người phụ nữ mang thai.
Danh sách chương