“Những thứ này căn bản không ăn được, đã sớm hết hạn rồi!” Lý Lộ khinh thường, vứt đống đồ ăn mà Chu Huy Quân vừa tìm thấy được, Lý Lộ từ nhỏ chưa từng chịu qua đau khổ, ăn mặc đều dùng những thứ tốt nhất, nếu bảo cô dùng những món này, không bằng bảo cô đi chết cho rồi.

Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Không ai ép cô ăn cả!” Loại người cao cao tại thượng như thế này làm sao đã từng trải qua thống khổ đói khát, cho dù là ở mạt thế thì vẫn sống cuộc sống giàu có ở Bắc Bình, đến bây giờ còn nghĩ khu hoang dã là công viên trò chơi, thật không biết cô ả Lý Lộ này đã lớn lên như thế nào.

“Tôi…” Lý Lộ cứng đờ, bị lời nói của Diệp Thần đả kích, trong lúc nhất thời cô không biết có nên ăn hay không. Ăn có nghĩa là khuất phục, không ăn thì bị đói, cô tuy kiêu căng nhưng cũng biết Giang Lăng không phải nơi tốt đẹp gì, không phải là nơi cô có thể tùy ý làm bậy

“Tiểu thư, ăn đại một chút đi, đây là Giang Lăng, không biết sau này chúng ta còn phải gặp thứ gì nữa.” Chu Huy Quân cố nén khó chịu, nhặt lên đồ ăn trên mặt đất và đưa cho Lý Lộ, thật sự là có một chút thức ăn như vậy là may mắn lắm rồi. Nếu không phải do đại tiểu thư này ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm mới quyết định chạy theo đàn ông tiến vào khu hoang dã, thì hiện tại bọn họ vẫn đang tiêu dao ở Bắc Bình, nhiều nhất là đi những khu hoang dã gần Bắc Bình săn giết tang thi hoặc là thu thập vật tư, khai khẩn đất hoang, làm sao lại phải lo lắng đề phòng như hiện tại chứ? “Ở chỗ anh còn có chút đồ ăn, em ăn chút đi.” Liễu Dịch Kỳ bảo dị năng giả phía sau mở ba lô ra, từ trong đó lấy ra vài món ăn sạch sẽ rồi đưa qua cho Lý Lộ. Nếu có thể mượn sức Lý tướng quân sau lưng Lý Lộ, quyền thừa kế của Liễu gia sẽ tăng lên ba phần, tuy nói Liễu Như Phong xem trọng hắn nhất, nhưng hắn không thể không phòng bị.

Người sinh tồn ở mạt thế, phần lớn đều là hạng người thủ đoạn, vì sống sót cái gì cũng dám làm. Lần này Liễu Dịch Kỳ tiến vào khu hoang dã là để giành được càng nhiều lợi ích để cho ngày sau càng có nhiều cơ hội để thượng vị.

“Hừ!” Lý Lộ hừ nhẹ, cũng không có từ chối đồ ăn Liễu Dịch Kỳ, so với đồ ăn tìm được trong khu Wallmart thì đồ của Liễu Dịch Kỳ đưa tốt hơn nhiều lắm. Lý Lộ mặc dù chán ghét Liễu Dịch Kỳ, cũng không thể bạc đãi chính mình, sau khi nhận đồ ăn của Liễu Dịch Kỳ thì lui về một góc đứng ăn.

Những người khác cũng hoặc ngồi hoặc đứng dựa vào tường cầm đồ ăn.

Nghĩ ngơi và phục hồi một lúc, Diệp Thần đứng dậy, nói: “Giang Lăng phong tỏa tin tức nhiều năm như vậy, chúng ta tốt nhất nên thu thâp tình báo về mọi mặt của Giang Lăng trước, sau đó mới quyết định.”

Lần này, không ai đưa ra ý kiến phản đối, Diệp Thần nói rất đúng, Giang Lăng đã bị liên minh phong tỏa nhiều năm, nếu tùy tiện hành động, rất có thể sẽ trêu chọc phiền phức càng lớn hơn. Trước không nói đến con biến dị thú bán thể đang ngủ đông, chỉ cần tang thi và biến dị thú ở đây cũng đã có thể khiến bọn họ ăn mệt một lúc rồi.

“Lấy trung tâm thương mại Wallmart làm cứ điểm, chúng ta chia làm bốn nhóm, theo bốn phương hướng khác nhau xuất phát, mau chóng tìm cách rời khỏi Giang Lăng.” Diệp Cẩn quả quyết nói. Năm đó liên minh dùng số lượng lớn vũ khí có tính sát thương cao cũng không thể chiếm được Giang Lăng, y không nghĩ với năng lực của đám người bọn họ có thể sống yên ổn ở Giang Lăng.

“Tư Tu Ngạn đi đâu?” Liễu Dịch Kỳ hỏi.

Trong cống thoát nước đen thui, hắn không thể nhìn rõ mặt của Tống Tiểu Ngọc, đương nhiên cũng không ai nói cho hắn biết người mang Tư Tu Ngạn đi rốt cục là ai, thực lực của Tư Tu Ngạn tương đương với hắn, từ góc độ cạnh tranh mà nói thì hắn không hy vọng Tư Tu Ngạn còn sống rời khỏi Giang Lăng. Nhưng, Giang Lăng nguy hiểm vạn phần, hắn cũng không có nắm chắc mình sẽ sống sót, hắn không hy vọng Tư Tu Ngạn chết quá sớm.

“Chuyện của hắn không đến phiên anh quan tâm.”

Diệp Thần lạnh lùng nói. Tâm tư của của Liễu Dịch Kỳ, không cần nói thì cũng có thể đoán được, nếu Tống Tiểu Ngọc có thể khôi phục thần trí thì cơ hội bọn họ có thể rời khỏi Giang Lăng có thể nắm chắc thêm một phần, nhưng, cậu không tính đem chuyện này nói cho Liễu Dịch Kỳ biết.

“Hừ, hy vọng như thế!” Thấy Diệp Thần nói chuyện không chút lưu tình, Liễu Dịch Kỳ cũng vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn Diệp Thần mang theo chút sát khí.

“Nghĩ ngơi và hồi phục tại chỗ một giờ, sau đó xuất phát, vào lúc bình minh thì hội hợp ở đây, nhớ kỹ một chút, ngàn vạn lần không cần kinh động đến biến dị thú đang ẩn dấu ở nơi này, hành động lần này lấy an toàn làm chính.” Diệp Cẩn nói xong liền liếc mắt nhìn Hứa Kham, sự khác thường ở Giang Lăng bên Địa Ngục không có khả năng không có tin tức, nếu không phải đoạn đường này Hứa Kham luôn an phận thủ thường, thì y nhất định nghi ngờ là hắn đang cố ý mang bọn họ tiến vào Giang Lăng.

Nói xong mọi người đi vào phòng ở tầng trên.

“Tiểu Thần, nắm chặt thời gian đột phá, anh ở bên ngoài canh chừng cho em.” Diệp Cẩn nói.

Diệp Thần gật đầu, nói: “Được.” Vào phòng, đóng cửa rồi ngồi xếp bằng, bắt đầu vận hành năng lượng trong kinh mạch, tranh thủ đột phá lá chắn cấp năm, trở thành võ giả trung cấp chân chính.

“Hứa Kham, anh em Diệp Cẩn đang muốn làm cái trò gì?” Liễu Dịch Kỳ phẫn uất nói, nắm tay dùng sức đập vào tường, ‘ầm’ một tiếng, vách tường đã bị đập ra một lổ thủng lớn.

Hứa Kham cau mày, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Diệp Thần đang thăng cấp, chốc nữa hẳn sẽ tìm cơ hội để đột phá, tôi sẽ đi ngăn trở Diệp Cẩn, anh tìm cách xuống tay với Diệp Thần.”

“Như vậy có gặp chuyện không may gì không?” Liễu Dịch Kỳ hỏi, nếu đổi thành đang ở nơi khác, không cần Hứa Kham nhắc nhở hắn cũng sẽ an bài người diệt trừ Diệp Thần, nhưng tình huống trước mắt không giống, bọn họ đang ở Giang Lăng, nơi mà ngay cả liên minh cũng sợ hãi. Diệt trừ Diệp Thần rồi thì chỉ bằng mấy người họ, cơ hội còn sống rời khỏi Giang Lăng không lớn.

Hứa Kham cười khẽ, nói: “Không cần lo lắng, tôi biết một con đường tắt có thể rời khỏi Giang Lăng.”

“Em nói thật sao?” Ánh mắt Liễu Dịch Kỳ nghiêm túc, bắt lấy cánh tay Hứa Kham vội vàng hỏi.

Hứa Kham nói: “Thật.”

“Vậy bên phía Tư Tu Ngạn, cũng nhờ em ra tay.” Liễu Dịch Kỳ lạnh lùng nói, Tư gia khác với Liễu gia, thành viên của Tư gia rất ít, lần này nếu có thể loại trừ Tư Tu Ngạn, thì đó chính là đả kích lớn nhất đối với Tư gia. Hắn đã thèm thuồng việc chế tạo sinh hóa của Tư gia đã lâu nhưng vẫn ngại không có thời cơ để hạ thủ, Liễu gia mới không thể không ẩn nhẫn đến hiện tại.

“Động thủ với Tư Tu Ngạn, anh không sợ sẽ bị Tư gia trả thù sao? Tư gia nắm trong tay việc chế tạo sinh hóa của liên minh, cho dù Liễu gia có Liễu Như Phong tọa trấn, chỉ sợ không thừa nhận nổi sự trả thù của Tư gia…” Hứa Kham phân tích.

Liên minh có ai không muốn chia một phần của Tư gia, nhưng ngại Tư gia có thể chế tạo sinh hóa, nhiều nhất chỉ có thể nghĩ ở trong lòng mà thôi. Vũ khí sinh hóa của Tư gia là đứng đầu liên minh, cho dù mười ba người đứng đầu liên minh cũng không dám động vào Tư gia.

Ở mạt thế, vũ khí sinh hóa quá mức trân quý.

Ba năm trước đây, Vương Hải Bình của Vương gia Bắc Bình coi trọng Tư Giai Giai, cô chính là con gái của một quản gia ở Tư gia, quản gia kia nhiều thế hệ đã phục vụ cho Tư gia, được Tư gia ban họ, cũng được coi là người của Tư gia.

Vương gia có địa vị rất cao ở Bắc Bình, Vương gia và mười ba vị trí ở liên minh cũng có chút quan hệ. Ỷ vào thân phận này, Vương Hải Bình ở Bắc Bình khi nam bá nữ không ít, lại ở một buổi tiệc mà Vương Hải Bình gặp gỡ Tư Giai Giai, liền sinh ra ý niệm chiếm đoạt trong đầu.

Việc chế tạo sinh hóa của Tư gia chính là bá chủ ở liên minh, nhưng Tư gia từ trước đến nay luôn diệu thấp, không ít gia tộc mới căn bản không biết được sự đáng sợ của Tư gia, Vương Hải Bình của Vương gia chính là một trong số đó. Dưới cái nhìn của Vương Hải Bình, Tư gia nhiều nhất chính là kiểu nhà giàu mới nổi, chỉ có mấy người, không có gì đáng sợ.

Sau khi yến hội kết thúc, hắn liền phái người bắt Tư Giai Giai đi.

Đợi đến khi Tư gia nhận được tin tức thì Tư Giai Giai đã bị Vương Hải Bình cưỡng hiếp, sau khi Vương Hải Bình biết tin tức này đã bị tiết lộ cũng không hề hối hận, trực tiếp đưa Trương Giai Giai cho thuộc hạ của mình, để bọn họ thay phiên làm Tư Giai Giai, thậm chí còn lớn mật tuyên bố, chỉ là một Tư gia, cản bản không đang khiến hắn để ý, một nữ nhân mà thôi, hắn muốn chơi thì chơi.

Tư Giai Giai thức tỉnh dị năng hệ phong, địa vị ở Tư gia không tính là thấp, thành viên của Tư gia không nhiều lắm, Tư Tu Ngạn lại coi cô như em gái ruột mà yêu thương. Sau khi biết được tin Tư Giai Giai gặp chuyện không may, Tư gia liền trực tiếp công khai tin tức, dùng vũ khí sinh hóa cấp ba làm phần thưởng, xuất động hai mươi võ giả cao cấp, trực tiếp xông vào Vương gia, mang đi Vương Hải Bình, những người khác của Vương gia đều bị giết.

Đối mặt với sự cường thế của Tư gia, Vương Bá Phong, người cầm quyền của Vương gia đang ngồi trên một trong mười ba ghế liên minh liền trực tiếp nói không nhúng tay vào việc này, Vương Hải Bình của Vương gia không có quan hệ với hắn.

Vũ khí cấp ba ngay cả kho hàng của liên minh cũng không trữ nhiều lắm, Vương Bá Phong thầm hận Vương Hải Bình gây chuyện thị phi, Tư gia nếu quả thật đơn giản thì liên minh như thế nào lại để họ cao ngạo nắm giữ tất cả. Vương Hải Bình lần này xem ra đã hoàn toàn đắc tội Tư gia, thậm chí còn liên lụy đến cả hắn và Vương gia, đứng nói là cứu Vương Hải Bình, bản thân hắn cũng nhịn không được muốn bắn chết tên Vương Hải Bình này luôn.

Chuyện này làm cho mọi người trong liên minh nhận rõ hoàn toàn sức mạnh của Tư gia. Họ dùng sức mạnh tuyệt đối nói với mọi người trong liên minh, Tư gia điệu thấp, không phải vì sợ phiền phức mà là họ lười không muốn nhúng tay vào việc của liên minh. Nhưng nếu có người không biết điều dám đánh chủ ý đến Tư gia, họ không ngại dẹp loạn đâu.

Liễu Dịch Kỳ lạnh lùng nói: “Tôi không phải tên Vương Hải Bình ngu ngốc kia, nơi này không phải Bắc Bình, khu hoang dã mỗi ngày đều có người chết, Tư Tu Ngạn chết ở Giang Lăng, ai biết là tôi làm chứ. Có cha tọa trấn tại Liễu gia, Tư gia cho dù có nghi ngờ cũng không dám hạ độc thủ với tôi, hơn nữa mấy năm nay Tư gia độc chiếm chế tạo sinh hóa, trong liên minh đã có nhiều người bất mãn…” Lời còn lại Liễu Dịch Kỳ không có nói rõ thì hàm ý trong đó ai cũng hiểu.

“Bốn sáu.” Hứa Kham nói.

“Không được, chuyện này tôi phải báo cáo cho cha, không thể làm chủ.” Liễu Dịch Kỳ nhanh chóng lắc đầu, việc chế tạo sinh hóa quá lớn, hắn không thể làm chủ.

“Bốn sáu, Địa Ngục sẽ toàn lực tương trợ Liễu gia, giúp Liễu gia chiếm ba ghế trong liên minh.” Hứa Kham bình tình nói, nhìn khuôn mặt giãy dụa của Liễu Dịch Kỳ, khóe miệng gợi lên ý cười, điều kiện này đủ để lung lay Liễu Dịch Kỳ, có thể bám vào Liễu gia thì đối với việc Địa Ngục tiến vào liên minh trong tương lai cũng tốt hơn.

Về phần chế tạo sinh hóa, Địa Ngục đã sớm muốn nhúng tay, nhưng vẫn có chút trở ngại. Hiện giờ, Liễu Dịch Kỳ đem cơ hội này đưa đến trước mặt hắn, không hành động nữa thì hắn là tên ngốc!

“Thành giao.” Liễu Dịch Kỳ gật đầu, nếu Liễu gia thật sự có thể chiếm được ba ghế trong liên minh, lấy thực lực của cha thì sớm hay muộn cũng có thể nắm giữ cả liên minh, vì tương lai, đáng giá mạo hiểm, hít sâu một hơi nói: “Tôi đi an bài người động thủ.”

“Lý tướng quân sau lưng Lý Lộ không đủ uy hiếp như vậy, mấy người quá coi trọng ông, bất quá cũng chỉ là võ giả hoàng cấp cấp tám, không đáng lãng phí nhiều tài nguyên như vậy.” Hứa Kham nêu ý kiến, ánh mắt Lý Lộ nhìn Tiếu Nam làm hắn không thoải mái, Tiếu Nam là của hắn, không phải là thứ mà người khác có thể mơ ước, Lý Lộ đây là tự tìm đường chết.

Liễu Dịch Kỳ trầm mặc một hồi, nói: “Tôi biết nên làm như thế nào!”

“Vậy thì tốt!” Hứa Kham vừa lòng gật đầu, ra hiệu mới Tiếu Nam đi theo sau Liễu Dịch Kỳ, vì tránh cho phiền phức, Tiếu Nam hơi cải trang một chút, lúc này mới không khiến cho Diệp Thần chú ý, không nghĩ đến lại bị Lý Lộ theo dõi, điều này làm cho Tiếu Nam bất ngờ.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Hứa Kham nhấc chân đi đến chỗ Diệp Thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện