Vì Vu Tư Tuyệt đã đồng ý học công pháp tu tiên, cho nên Mạc Ngân không lãng phí thời gian chờ đợi nữa. Cậu cảm nhận được mùi vị của tử vong đang ngày càng nồng đậm. Với việc biết có nguy hiểm mà bản thân nhìn không thấu này, cậu luôn tồn tại cảm giác bất an.
Mạc Ngân kéo Vu Tư Tuyệt lên trêи một căn phòng sạch sẽ của tầng 2 khách sạn, để dạy anh cách bắt đầu bước vào con đường tu tiên nghịch thiên. Luyện khí tầng.
Mạc Ngân cho Vu Tư Tuyệt dùng Tẩy Tủy đan, giản dạy một cách dễ hiểu mà nhanh nhất về dẫn khí nhập thể. Cái loại đau đớn tận xương cốt khi tẩy kinh phạt tủy, không phải người bình thường có thể chịu được. Mạc Ngân nhìn Vu Tư Tuyệt không nói hai lời đã nuốt đan dược xuống, nhắm mắt đã tọa. Làm Mạc Ngân có chút kinh ngạc, cứ như vậy tin tưởng cậu. Không sợ cậu cho anh uống thuốc độc sao.m, Mạc Ngân rối rắm không lâu, liền tập trung quan sát Vu Tư Tuyệt.
Qua chừng hơn 30 phút, trêи trán anh đã xuất hiện mồ hôi, gương mặt yêu nghiệt đã trắng bệch. Nhưng anh không hề kêu rêи hay nhăn mày dù một cái. Sức chịu đựng này, kể cả cậu cũng cam bái hạ phong.
Mạc Ngân trong lòng càng thêm vui vẻ, ánh mắt ngày càng tỏa sáng nhìn chầm chầm thân hình đang ngồi đối diện. Cơ hồ muốn đem Vu Tư Tuyệt nhìn cho trong sống ngoài két một lần.
" Không mõi mắt sao?" Không biết lúc nào Vu Tư Tuyệt đã mở mắt ra nhìn cậu. Thấy thiếu niên "trừng" mắt nhìn mình mà trong lòng buồn cười.
Mạc Ngân bị tiếng nói trầm ấm của anh dọa tỉnh, cậu như vậy mà nhìn chầm chầm người ta cả tiếng đồng hồ. Thật đủ kiên nhẫn, ách trọng điểm không phải cái này.
" Anh cảm thấy như thế nào rồi." Không phải khi tẩy kinh phạt tủy xong là hôn mê vài tiếng mới tỉnh sao, như thế nào người nam nhân này tẩy xong liền tỉnh rồi. Mạc Ngân trong lòng lại lần nữa rối rắm.
" Cả người tràn đầy năng lượng, như vừa được hồi sinh lại vậy. Cơ thể...". Nói được một nữa đột nhiên Vu Tư Tuyệt im bật.
Mạc Ngân lúc này mới phát hiện, cả người anh đều dơ bẩn, đen thui bốc mùi. Vu Tư Tuyệt sắc mặt đen hơn thân thể của mình, âm trầm nhíu mày ghét bỏ. Không đợi Mạc Ngân lên tiếng, anh như một ánh sáng xẹt vào trong phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ rồi nói sau.
Nhìn bóng lưng của anh mà khóe môi cậu giật giật, mắc bệnh sạch sẽ nặng như vậy, nói xong rồi đi cũng không ảnh hưởng gì. Mạc Ngân bĩu môi, không nhìn cửa phòng tắm kia nữa. Cậu tranh thủ thời gian này ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện. Mấy ngày nay luôn ở trêи xe dưỡng thương, cho nên Vu Tư Tuyệt cũng không cho cậu ngồi, huống chi là tu luyện. Cũng may cơ thể Mạc Ngân tự động hấp thu linh khí xung quanh. Nếu không cậu thật sớm không chịu nổi rồi. Lúc nãy đáng lẽ có thời gian, ai biểu cậu mê trai, nhìn người ta đến quên trời quên đất quên luôn thời gian, huống chi tu luyện.
Vu Tư Tuyệt một thân sạch sẽ, nhẹ nhàng bước ra. Thấy Mạc Ngân đã tiến vào trạng thái tu luyện, anh cũng ngồi xuống cách cậu không xa. Theo phương pháp cậu nói mà cảm nhận linh khí xung quanh.
Hai người trong phòng an tĩnh tu luyện, mà bên ngoài Dật Nam cùng Ngô Dương, Sở Lăng ba người đang phân công chia tổ, ra xung quanh thành thu thập thêm vật tư cùng xăng dầu. Không biết sao hai hôm nay bầu trời tối rất nhanh, cho nên bọn họ tranh thủ khi ánh sáng mặt trời vẫn còn mà ra ngoài một chuyến.
" Nam ca, để bốn đứa nhóc theo hai tổ kia ra ngoài đi. Học hỏi thêm kinh nghiệm chiến đấu." Dạ Xoa nũng nịu nói, cô không dám nói ra sự bất an trong người. Nhưng có bốn tiểu quỷ theo bảo vệ mấy người này, tụi cô cũng an tâm hơn. Hiện tại chủ nhân đang tu luyện, cô không dám để sảy ra sơ sót.
" Nói mấy đứa cẩn thận là được." Dật Nam định mở miệng từ chối, nhưng nhớ lại một màn bưu hãn của mấy đứa nhóc xinh đẹp này khi giết tang thi hôm đó. Liền nuốt lời muốn nói xuống, nhẹ gật đầu.
Dạ Xoa thấy vậy cũng tạm yên tâm một chút, tuy tụi cô là quỷ nhưng trước giờ cũng không cố hại chết con người. Chỉ vài ngày đi kiếm đám đàn ông xấu mà hút chút dương khí để bồi bổ linh hồn. Còn có mấy người nhát gan khi tình cờ bắt gặp quỷ thể của tụi cô thì đột nhiên lên cơn bệnh tim mà chết. Đó cũng chỉ là tai nạn, không phải do bọn cô muốn đâu. Cho nên hiện tại dùng hình dáng con người chung đụng nhau lâu ngày như vậy, thấy sắp có nguy hiểm mà để bọn họ đi vào, cô thật không nỡ. Chưa nói đến Mạc Ngân hiện tại đang bao bọc cho bọn họ an toàn đến căn cứ X thị. Cho nên cô không muốn chủ nhân không vui, chắc chắn lúc đó làm quỷ như cô sẽ rất thảm.
Quỷ Diễm một thân váy ngắn, xẻ ngực sâu hun hút đang dựa lưng vào cửa, nhìn về hai đoàn xe nhỏ nối nhau mà đi vào thành. Trong lòng cô không kìm chế được mà lo lắng. Cô có linh cảm, chuyến đi này của mọi người sẽ gặp cái gì đó nguy hiểm. Chỉ mong rằng bọn họ may mắn, về đến đây trước khi điều đó sảy ra. Nhưng trêи đời này thật sự có may mắn như vậy sao. Quỷ Diễm vuốt ve đuôi tóc, đưa mắt nhìn bầu trời. Xoay người đi vào trong.
Nói là chia đội nhưng là do một nhóm tầm 15 người chia ra theo sở trường và năng lực của mình. Một đội do Ngô Dương làm tổ trưởng, gồm 8 người, chuyên đánh tang thi mở đường. Đội thứ hai do một người tên Mục Triết dị năng giả hệ tinh thần dẫn đầu, có 7 người chuyên do thám tình hình và thu gom vật tư. Hai đội chia thành 3 xe, cứ một đường chạy, một đường đánh giết. Gặp nơi nào còn vật tư hay đồ dùng hằng ngày họ đều dừng xe để thu thập. Ở thời điểm hiện tại những thứ này không thể sản xuất nữa, cho nên nó đều vô cùng quý hiếm.
Bên trong xe mọi người đều liên tục đưa mắt nhìn bốn đứa nhóc trắng trẽo, khả ái. Ai nấy đều tò mò, không biết vì sao Dật phó đoàn lại cho bốn đứa nhỏ đi theo làm chuyện nguy hiểm như vậy. Không lẽ là muốn diệt chúng, vì họ thấy trong đoàn xe chỉ có bốn đứa này là nhỏ nhất. Dật phó đoàn làm như vậy, tức nhiên là muốn chúng một đi không trở về. Trong lòng mọi người không hẹn mà nghỉ cùng một khả năng.
Cũng không thể trách đám người này nghỉ như vậy, vì toàn bộ người trêи xe đều đi theo Vu Tư Tuyệt sau khi họ ra khỏi khu công nghiệp. Cho nên không có ai được chứng kiến cảnh bưu hãn, giết tang thi chỉ cần búng ngón tay của mấy đứa nhỏ nhìn như vô hại này. Bên trong có một người hiểu nội tình là Ngô Dương, nhưng đương nhiên tên đầu gỗ này làm gì mà đi giải thích, cũng có thể hắn muốn ngồi xem trò vui đi. Không thể không nói, Ngô Dương là một tên phúc hắc ngầm.
" Phía trước là cái gì vậy?"
Không biết ai trong xe kinh hô. Lúc này mọi người mới chú ý đến, cách đầu xe bọn họ hơn 50 mét. Xuất hiện một đám khói trắng, phạm vi chừng hơn 5 mét. Nó xoay tròn tại chỗ, giống như đang bao phủ một vật gì đó bên trong. Đám khói trắng đang bắt đầu tản ra xung quanh, tạo ra thành từng màn sương che phủ cả bầu trời. Bầu trời vẫn còn sáng lúc nãy thì hiện giờ nó đang dần chuyển đen. Sương trắng càng ngày càng lan tràn ra phạm vi rộng lớn hơn. Cũng để mọi người nhìn rõ hơn cái vật được đám khói bao phủ trước đó. Không thấy thì thôi, khi đã nhìn rõ đều khiến cho da đầu của cả đám đại nam nhân tê dại. Lông tơ da vịt không tự giác nổi lên, khiến họ đánh cái lạnh run. Mà lúc này xe của bọn Ngô Dương đã dừng cách đó hơn 30 mét.
Chỉ thấy khi đám khói tản ra thành sương, lộ ra một đống máu thịt bầy nhầy, độ rộng chừng 5 mét trêи đất. Mà đống máu thịt đó còn đang sôi ùng ục ùng ục, nổi lên từng cái bong bóng máu lớn. Làm cho tất cả mọi người có thể thấy mơ hồ những gương mặt đang dần bị ăn mòn, của tang thi và cũng có cả...con người.
"Ọe" không biết ai chịu đựng hết nổi nên bụm miệng mà nôn khan trong xe. Sắc mặt ai nấy đều tái xanh dọa người.
" Mau quay về. Nguy hiểm." Chỉ có bốn tiểu quỷ là gương mặt như thường. Nhưng Ảnh Hồn lại lớn tiếng nói.
" Chỉ là một đống máu hôi thối mà thôi. Nhóc con như mày thì biết cái gì nguy với hiểm." Một tên thuộc đội Mục Triết vừa che miệng nôn không ngừng, ngẩn khuôn mặt tái mét lên nhìn Ảnh Hồn liếc mắt nói.
" Quay về, sẽ nguy hiểm." Ảnh Hồn không để ý đến tên đó. Chỉ mặt than bánh bao như cũ lập lại lời nói.
" Cái con mẹ nó. Sợ thì tự lết bộ mà về. Tụi này chạy đến tận đây rồi, kho hàng cách chỗ này không xa đâu. Có bị hư não mới quay về." Tên đó lại bị Ảnh Hồn làm cho tức giận, đấm mạnh lên thùng xe mắng.
" Thôi đi, quay về. Tôi thấy đám khói này có vấn đề. Tính mạng mới quan trọng, vật tư sẽ lại tìm sau." Ngô Dương lần này lên tiếng, anh mở bộ đàm nói với xe đi sau. Ba xe nhanh chóng quay đầu.
Tên kia dù trong lòng phẫn nộ vì Ngô Dương cũng ngu ngốc nghe lời thằng ranh con này, nhưng ngoài mặt lại không dám phát ra một chút. Chỉ căm phẫn mà trừng mắt với bốn đứa nhỏ. Nhưng dĩ nhiên điều hắn nhận lại từ bốn nhóc quỷ đó là tột cùng của sự khinh thường....im lặng. Hắn chỉ có thể ghi mối thù này trong lòng, tính toán tìm cách giải quyết bọn chúng, nếu không cục tức này hắn nuốt không trôi.
Lúc này những người trêи xe còn đang bực mình vì bốn đứa nhóc, vì một đám sương mà "sợ hãi". Khiến họ phải quay về tay không, giống như bạn vừa nhìn thấy một kho báu trước mắt mà vì đứa con nít vô dụng đành từ bỏ. Hỏi làm sao họ không bực bội cho được, không phải vì có Ngô Dương trêи xe. Bọn họ đã đập cho bốn đứa này một trận. Nhiều người còn nổi lên sát tâm, muốn thừa dịp đem chúng uy tang thi. Nhưng rất nhanh họ sẽ không thể suy nghỉ như vậy được nữa. Vì ba chiếc xe chạy ngược lại không bao lâu liền bị đám sương đuổi tới.
Những bộ phận của xe bị đám sương này chạm đến liền phát ra tiếng xì xì. Lúc này mọi người có ngu cỡ nào cũng phát hiện màng sương này có vấn đề.
" A " một tên không não nào đó do tò mò đưa tay ra khỏi cửa xe, chạm vào màn sương. Liền nghe tiếng hét tê tâm liệt phế của gã. Lúc này từ khủy tay trở xuống của gã đã biến thành xương trắng. Máu thịt từ chỗ bắp tay lại đang dần biến mất, như bị một vật gì đó ăn dần. Gã sắc mặt trắng như giấy, nhìn chằm chằm nơi cánh tay đang dần biến mất của mình, sau đó mắt trợn trắng ngất đi.
" Mọi người cẩn thận, ngồi yên trong xe. Màn sương này có chất ăn mòn, nếu dính phải dù chỉ một chút cũng sẽ bị nó ăn dần cho đến chết." Ảnh Vọng vẫn giữ khuôn mặt bánh bao khả ái của mình, nụ cười luôn treo trêи mặt vẫn hồn nhiên như thường.
Nếu như không nghe nội dung của câu thoại, mọi người đều nghỉ nhóc là một tiểu bánh bao đáng yêu vô cùng, sẽ ôm vào lòng mà yêu thương. Nhưng những người ở đây lúc này chỉ thấy lạnh sống lưng, đối mặt với chuyện như vậy mà biểu cảm gương mặt không đổi. Đúng là không phải dạng tầm thường. Cho nên Dật phó đoàn mới cho chúng đi theo đúng không. Lúc này tất cả mọi người như được khai sáng, đối với lòng bất mãn vừa nãy cũng rất nhanh đem xóa sạch sẽ.
Nhưng không đợi bọn họ kịp suy nghỉ nhiều, liên tiếp có những tiếng hét vang lên. Hóa ra có một chiếc xe đã bị bao phủ ở trong màn sương.
" Mau tăng tốc. Lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu này. Chỉ cần mấy người chạy về bên chủ nhân sẽ an toàn. Đi mau." Ảnh Lượng lời nói vừa dứt, thân ảnh nhỏ liền biến mất trước mặt mọi người. Ba đứa kia cũng song song biến mất.
Đa số người đang ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì thì cảm nhận tốc độ của xe đã tăng lên. Chỉ có Ngô Dương vẻ mặt lo lắng, phóng một tường đất chắn ngang màn sương. Những dị năng trêи xe đều ra sức quăn dị năng của mình, không cần biết có lợi ích hay không. Miễn trong lòng họ thấy an tâm một chút, hy vọng một chút. Lại một bên thúc giục người lái xe của cả ba xe cố gắn tăng tốc, nhanh chóng lao ra. Nhưng tất nhiên chỉ có hai xe thân tàn ma dại, vượt ra khỏi ranh của màn sương. Xe còn lại đã bị kẹt bên trong, sống trở về là chuyện không thể. Bầu không khí trong xe lập tức trùng xuống. Họ không nghỉ, chỉ một chuyến đi kiếm vật tư đơn giản. Lại phải hi sinh một nhóm người, trong đó còn có Mục Triết, người dị năng hệ tinh thần cấp cao hiện tại.
Ai nấy đều mang vẻ mặt uể oải, xám như tro tàn. Nhìn người bị sương vừa rồi ăn mòn một tay vẫn còn hôn mê. Mà cánh tay của gã đã biến mất hoàn toàn. Lại nhớ đến một màng vừa trãi qua kia, nhớ những người mà chung sống với mình vài ngày kia. Hiện tại chắc chỉ còn lại là một đống máu thịt hoặc là xương trắng, khiến cho ai nấy đều có cái nhìn khác với mạt thế này hơn. Nó khắc nghiệt, nói đúng hơn là quá tàn khốc so với những gì họ biết. Có lẽ, ông trời không chứa chấp nổi nhân loại bọn họ nữa rồi. Nên mới tạo ra những thứ tà ma này, hủy diệt nhân loại. Ai nấy đều rơi vào tâm trạng tồi tệ chưa từng có.
Lại bị một tiếng như heo bị chọc tiết kéo tỉnh.
" Ôi trời, má ơi. Mọi người mau nhìn. Là bốn đứa nhỏ, bọn chúng vậy mà từ trong đó cứu người ra." Có người nhìn qua lổ hổng của xe, thấy được thân ảnh nho nhỏ, gương mặt bánh bao kia. Không thể nhầm lẫn được.
______________>
Mạc Ngân kéo Vu Tư Tuyệt lên trêи một căn phòng sạch sẽ của tầng 2 khách sạn, để dạy anh cách bắt đầu bước vào con đường tu tiên nghịch thiên. Luyện khí tầng.
Mạc Ngân cho Vu Tư Tuyệt dùng Tẩy Tủy đan, giản dạy một cách dễ hiểu mà nhanh nhất về dẫn khí nhập thể. Cái loại đau đớn tận xương cốt khi tẩy kinh phạt tủy, không phải người bình thường có thể chịu được. Mạc Ngân nhìn Vu Tư Tuyệt không nói hai lời đã nuốt đan dược xuống, nhắm mắt đã tọa. Làm Mạc Ngân có chút kinh ngạc, cứ như vậy tin tưởng cậu. Không sợ cậu cho anh uống thuốc độc sao.m, Mạc Ngân rối rắm không lâu, liền tập trung quan sát Vu Tư Tuyệt.
Qua chừng hơn 30 phút, trêи trán anh đã xuất hiện mồ hôi, gương mặt yêu nghiệt đã trắng bệch. Nhưng anh không hề kêu rêи hay nhăn mày dù một cái. Sức chịu đựng này, kể cả cậu cũng cam bái hạ phong.
Mạc Ngân trong lòng càng thêm vui vẻ, ánh mắt ngày càng tỏa sáng nhìn chầm chầm thân hình đang ngồi đối diện. Cơ hồ muốn đem Vu Tư Tuyệt nhìn cho trong sống ngoài két một lần.
" Không mõi mắt sao?" Không biết lúc nào Vu Tư Tuyệt đã mở mắt ra nhìn cậu. Thấy thiếu niên "trừng" mắt nhìn mình mà trong lòng buồn cười.
Mạc Ngân bị tiếng nói trầm ấm của anh dọa tỉnh, cậu như vậy mà nhìn chầm chầm người ta cả tiếng đồng hồ. Thật đủ kiên nhẫn, ách trọng điểm không phải cái này.
" Anh cảm thấy như thế nào rồi." Không phải khi tẩy kinh phạt tủy xong là hôn mê vài tiếng mới tỉnh sao, như thế nào người nam nhân này tẩy xong liền tỉnh rồi. Mạc Ngân trong lòng lại lần nữa rối rắm.
" Cả người tràn đầy năng lượng, như vừa được hồi sinh lại vậy. Cơ thể...". Nói được một nữa đột nhiên Vu Tư Tuyệt im bật.
Mạc Ngân lúc này mới phát hiện, cả người anh đều dơ bẩn, đen thui bốc mùi. Vu Tư Tuyệt sắc mặt đen hơn thân thể của mình, âm trầm nhíu mày ghét bỏ. Không đợi Mạc Ngân lên tiếng, anh như một ánh sáng xẹt vào trong phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ rồi nói sau.
Nhìn bóng lưng của anh mà khóe môi cậu giật giật, mắc bệnh sạch sẽ nặng như vậy, nói xong rồi đi cũng không ảnh hưởng gì. Mạc Ngân bĩu môi, không nhìn cửa phòng tắm kia nữa. Cậu tranh thủ thời gian này ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tu luyện. Mấy ngày nay luôn ở trêи xe dưỡng thương, cho nên Vu Tư Tuyệt cũng không cho cậu ngồi, huống chi là tu luyện. Cũng may cơ thể Mạc Ngân tự động hấp thu linh khí xung quanh. Nếu không cậu thật sớm không chịu nổi rồi. Lúc nãy đáng lẽ có thời gian, ai biểu cậu mê trai, nhìn người ta đến quên trời quên đất quên luôn thời gian, huống chi tu luyện.
Vu Tư Tuyệt một thân sạch sẽ, nhẹ nhàng bước ra. Thấy Mạc Ngân đã tiến vào trạng thái tu luyện, anh cũng ngồi xuống cách cậu không xa. Theo phương pháp cậu nói mà cảm nhận linh khí xung quanh.
Hai người trong phòng an tĩnh tu luyện, mà bên ngoài Dật Nam cùng Ngô Dương, Sở Lăng ba người đang phân công chia tổ, ra xung quanh thành thu thập thêm vật tư cùng xăng dầu. Không biết sao hai hôm nay bầu trời tối rất nhanh, cho nên bọn họ tranh thủ khi ánh sáng mặt trời vẫn còn mà ra ngoài một chuyến.
" Nam ca, để bốn đứa nhóc theo hai tổ kia ra ngoài đi. Học hỏi thêm kinh nghiệm chiến đấu." Dạ Xoa nũng nịu nói, cô không dám nói ra sự bất an trong người. Nhưng có bốn tiểu quỷ theo bảo vệ mấy người này, tụi cô cũng an tâm hơn. Hiện tại chủ nhân đang tu luyện, cô không dám để sảy ra sơ sót.
" Nói mấy đứa cẩn thận là được." Dật Nam định mở miệng từ chối, nhưng nhớ lại một màn bưu hãn của mấy đứa nhóc xinh đẹp này khi giết tang thi hôm đó. Liền nuốt lời muốn nói xuống, nhẹ gật đầu.
Dạ Xoa thấy vậy cũng tạm yên tâm một chút, tuy tụi cô là quỷ nhưng trước giờ cũng không cố hại chết con người. Chỉ vài ngày đi kiếm đám đàn ông xấu mà hút chút dương khí để bồi bổ linh hồn. Còn có mấy người nhát gan khi tình cờ bắt gặp quỷ thể của tụi cô thì đột nhiên lên cơn bệnh tim mà chết. Đó cũng chỉ là tai nạn, không phải do bọn cô muốn đâu. Cho nên hiện tại dùng hình dáng con người chung đụng nhau lâu ngày như vậy, thấy sắp có nguy hiểm mà để bọn họ đi vào, cô thật không nỡ. Chưa nói đến Mạc Ngân hiện tại đang bao bọc cho bọn họ an toàn đến căn cứ X thị. Cho nên cô không muốn chủ nhân không vui, chắc chắn lúc đó làm quỷ như cô sẽ rất thảm.
Quỷ Diễm một thân váy ngắn, xẻ ngực sâu hun hút đang dựa lưng vào cửa, nhìn về hai đoàn xe nhỏ nối nhau mà đi vào thành. Trong lòng cô không kìm chế được mà lo lắng. Cô có linh cảm, chuyến đi này của mọi người sẽ gặp cái gì đó nguy hiểm. Chỉ mong rằng bọn họ may mắn, về đến đây trước khi điều đó sảy ra. Nhưng trêи đời này thật sự có may mắn như vậy sao. Quỷ Diễm vuốt ve đuôi tóc, đưa mắt nhìn bầu trời. Xoay người đi vào trong.
Nói là chia đội nhưng là do một nhóm tầm 15 người chia ra theo sở trường và năng lực của mình. Một đội do Ngô Dương làm tổ trưởng, gồm 8 người, chuyên đánh tang thi mở đường. Đội thứ hai do một người tên Mục Triết dị năng giả hệ tinh thần dẫn đầu, có 7 người chuyên do thám tình hình và thu gom vật tư. Hai đội chia thành 3 xe, cứ một đường chạy, một đường đánh giết. Gặp nơi nào còn vật tư hay đồ dùng hằng ngày họ đều dừng xe để thu thập. Ở thời điểm hiện tại những thứ này không thể sản xuất nữa, cho nên nó đều vô cùng quý hiếm.
Bên trong xe mọi người đều liên tục đưa mắt nhìn bốn đứa nhóc trắng trẽo, khả ái. Ai nấy đều tò mò, không biết vì sao Dật phó đoàn lại cho bốn đứa nhỏ đi theo làm chuyện nguy hiểm như vậy. Không lẽ là muốn diệt chúng, vì họ thấy trong đoàn xe chỉ có bốn đứa này là nhỏ nhất. Dật phó đoàn làm như vậy, tức nhiên là muốn chúng một đi không trở về. Trong lòng mọi người không hẹn mà nghỉ cùng một khả năng.
Cũng không thể trách đám người này nghỉ như vậy, vì toàn bộ người trêи xe đều đi theo Vu Tư Tuyệt sau khi họ ra khỏi khu công nghiệp. Cho nên không có ai được chứng kiến cảnh bưu hãn, giết tang thi chỉ cần búng ngón tay của mấy đứa nhỏ nhìn như vô hại này. Bên trong có một người hiểu nội tình là Ngô Dương, nhưng đương nhiên tên đầu gỗ này làm gì mà đi giải thích, cũng có thể hắn muốn ngồi xem trò vui đi. Không thể không nói, Ngô Dương là một tên phúc hắc ngầm.
" Phía trước là cái gì vậy?"
Không biết ai trong xe kinh hô. Lúc này mọi người mới chú ý đến, cách đầu xe bọn họ hơn 50 mét. Xuất hiện một đám khói trắng, phạm vi chừng hơn 5 mét. Nó xoay tròn tại chỗ, giống như đang bao phủ một vật gì đó bên trong. Đám khói trắng đang bắt đầu tản ra xung quanh, tạo ra thành từng màn sương che phủ cả bầu trời. Bầu trời vẫn còn sáng lúc nãy thì hiện giờ nó đang dần chuyển đen. Sương trắng càng ngày càng lan tràn ra phạm vi rộng lớn hơn. Cũng để mọi người nhìn rõ hơn cái vật được đám khói bao phủ trước đó. Không thấy thì thôi, khi đã nhìn rõ đều khiến cho da đầu của cả đám đại nam nhân tê dại. Lông tơ da vịt không tự giác nổi lên, khiến họ đánh cái lạnh run. Mà lúc này xe của bọn Ngô Dương đã dừng cách đó hơn 30 mét.
Chỉ thấy khi đám khói tản ra thành sương, lộ ra một đống máu thịt bầy nhầy, độ rộng chừng 5 mét trêи đất. Mà đống máu thịt đó còn đang sôi ùng ục ùng ục, nổi lên từng cái bong bóng máu lớn. Làm cho tất cả mọi người có thể thấy mơ hồ những gương mặt đang dần bị ăn mòn, của tang thi và cũng có cả...con người.
"Ọe" không biết ai chịu đựng hết nổi nên bụm miệng mà nôn khan trong xe. Sắc mặt ai nấy đều tái xanh dọa người.
" Mau quay về. Nguy hiểm." Chỉ có bốn tiểu quỷ là gương mặt như thường. Nhưng Ảnh Hồn lại lớn tiếng nói.
" Chỉ là một đống máu hôi thối mà thôi. Nhóc con như mày thì biết cái gì nguy với hiểm." Một tên thuộc đội Mục Triết vừa che miệng nôn không ngừng, ngẩn khuôn mặt tái mét lên nhìn Ảnh Hồn liếc mắt nói.
" Quay về, sẽ nguy hiểm." Ảnh Hồn không để ý đến tên đó. Chỉ mặt than bánh bao như cũ lập lại lời nói.
" Cái con mẹ nó. Sợ thì tự lết bộ mà về. Tụi này chạy đến tận đây rồi, kho hàng cách chỗ này không xa đâu. Có bị hư não mới quay về." Tên đó lại bị Ảnh Hồn làm cho tức giận, đấm mạnh lên thùng xe mắng.
" Thôi đi, quay về. Tôi thấy đám khói này có vấn đề. Tính mạng mới quan trọng, vật tư sẽ lại tìm sau." Ngô Dương lần này lên tiếng, anh mở bộ đàm nói với xe đi sau. Ba xe nhanh chóng quay đầu.
Tên kia dù trong lòng phẫn nộ vì Ngô Dương cũng ngu ngốc nghe lời thằng ranh con này, nhưng ngoài mặt lại không dám phát ra một chút. Chỉ căm phẫn mà trừng mắt với bốn đứa nhỏ. Nhưng dĩ nhiên điều hắn nhận lại từ bốn nhóc quỷ đó là tột cùng của sự khinh thường....im lặng. Hắn chỉ có thể ghi mối thù này trong lòng, tính toán tìm cách giải quyết bọn chúng, nếu không cục tức này hắn nuốt không trôi.
Lúc này những người trêи xe còn đang bực mình vì bốn đứa nhóc, vì một đám sương mà "sợ hãi". Khiến họ phải quay về tay không, giống như bạn vừa nhìn thấy một kho báu trước mắt mà vì đứa con nít vô dụng đành từ bỏ. Hỏi làm sao họ không bực bội cho được, không phải vì có Ngô Dương trêи xe. Bọn họ đã đập cho bốn đứa này một trận. Nhiều người còn nổi lên sát tâm, muốn thừa dịp đem chúng uy tang thi. Nhưng rất nhanh họ sẽ không thể suy nghỉ như vậy được nữa. Vì ba chiếc xe chạy ngược lại không bao lâu liền bị đám sương đuổi tới.
Những bộ phận của xe bị đám sương này chạm đến liền phát ra tiếng xì xì. Lúc này mọi người có ngu cỡ nào cũng phát hiện màng sương này có vấn đề.
" A " một tên không não nào đó do tò mò đưa tay ra khỏi cửa xe, chạm vào màn sương. Liền nghe tiếng hét tê tâm liệt phế của gã. Lúc này từ khủy tay trở xuống của gã đã biến thành xương trắng. Máu thịt từ chỗ bắp tay lại đang dần biến mất, như bị một vật gì đó ăn dần. Gã sắc mặt trắng như giấy, nhìn chằm chằm nơi cánh tay đang dần biến mất của mình, sau đó mắt trợn trắng ngất đi.
" Mọi người cẩn thận, ngồi yên trong xe. Màn sương này có chất ăn mòn, nếu dính phải dù chỉ một chút cũng sẽ bị nó ăn dần cho đến chết." Ảnh Vọng vẫn giữ khuôn mặt bánh bao khả ái của mình, nụ cười luôn treo trêи mặt vẫn hồn nhiên như thường.
Nếu như không nghe nội dung của câu thoại, mọi người đều nghỉ nhóc là một tiểu bánh bao đáng yêu vô cùng, sẽ ôm vào lòng mà yêu thương. Nhưng những người ở đây lúc này chỉ thấy lạnh sống lưng, đối mặt với chuyện như vậy mà biểu cảm gương mặt không đổi. Đúng là không phải dạng tầm thường. Cho nên Dật phó đoàn mới cho chúng đi theo đúng không. Lúc này tất cả mọi người như được khai sáng, đối với lòng bất mãn vừa nãy cũng rất nhanh đem xóa sạch sẽ.
Nhưng không đợi bọn họ kịp suy nghỉ nhiều, liên tiếp có những tiếng hét vang lên. Hóa ra có một chiếc xe đã bị bao phủ ở trong màn sương.
" Mau tăng tốc. Lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu này. Chỉ cần mấy người chạy về bên chủ nhân sẽ an toàn. Đi mau." Ảnh Lượng lời nói vừa dứt, thân ảnh nhỏ liền biến mất trước mặt mọi người. Ba đứa kia cũng song song biến mất.
Đa số người đang ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì thì cảm nhận tốc độ của xe đã tăng lên. Chỉ có Ngô Dương vẻ mặt lo lắng, phóng một tường đất chắn ngang màn sương. Những dị năng trêи xe đều ra sức quăn dị năng của mình, không cần biết có lợi ích hay không. Miễn trong lòng họ thấy an tâm một chút, hy vọng một chút. Lại một bên thúc giục người lái xe của cả ba xe cố gắn tăng tốc, nhanh chóng lao ra. Nhưng tất nhiên chỉ có hai xe thân tàn ma dại, vượt ra khỏi ranh của màn sương. Xe còn lại đã bị kẹt bên trong, sống trở về là chuyện không thể. Bầu không khí trong xe lập tức trùng xuống. Họ không nghỉ, chỉ một chuyến đi kiếm vật tư đơn giản. Lại phải hi sinh một nhóm người, trong đó còn có Mục Triết, người dị năng hệ tinh thần cấp cao hiện tại.
Ai nấy đều mang vẻ mặt uể oải, xám như tro tàn. Nhìn người bị sương vừa rồi ăn mòn một tay vẫn còn hôn mê. Mà cánh tay của gã đã biến mất hoàn toàn. Lại nhớ đến một màng vừa trãi qua kia, nhớ những người mà chung sống với mình vài ngày kia. Hiện tại chắc chỉ còn lại là một đống máu thịt hoặc là xương trắng, khiến cho ai nấy đều có cái nhìn khác với mạt thế này hơn. Nó khắc nghiệt, nói đúng hơn là quá tàn khốc so với những gì họ biết. Có lẽ, ông trời không chứa chấp nổi nhân loại bọn họ nữa rồi. Nên mới tạo ra những thứ tà ma này, hủy diệt nhân loại. Ai nấy đều rơi vào tâm trạng tồi tệ chưa từng có.
Lại bị một tiếng như heo bị chọc tiết kéo tỉnh.
" Ôi trời, má ơi. Mọi người mau nhìn. Là bốn đứa nhỏ, bọn chúng vậy mà từ trong đó cứu người ra." Có người nhìn qua lổ hổng của xe, thấy được thân ảnh nho nhỏ, gương mặt bánh bao kia. Không thể nhầm lẫn được.
______________>
Danh sách chương