Editor: Yuki

Nhiếp Tiêu ôn Tiểu Ngũ Nhất vừa đi vừa hỏi. Những zombie vây quanh căn bản không phải là đối thủ của anh, việc tiêu diệt chúng đối với anh dễ như trở bàn tay. Đối mặt với câu hỏi của Nhiếp Tiêu, Tiểu Ngũ Nhất khẽ cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nói:

"Ba ba, sự khác nhau lớn nhất của anh Bạch Mân là còn sống. Anh ấy giống với zombie ở chỗ đều không có hơi thở. Xem xét vẻ bề ngoài cùng với khả năng điều khiển zombie cấp thấp của Bạch Mân, thì không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ta thật sự là zombie vương. Nhưng qua phát hiện vừa rồi của Ngũ Nhất, có thể thấy rằng Bạch Mân tuy là zombie nhưng về cơ bản lại khác với các zombie bình thường. Ngoại trừ việc cậu ta vô cùng mạnh và có đầu óc tỉnh táo, kỳ thực trong thân thể cậu ta chứa hơi thở yếu ớt của sự sống, chẳng qua là nó bị chôn vùi bởi tử khí, do đó khiến nó khó bị phát hiện hơn."

Ngũ Nhất nghiêm túc nhớ lại, kể lại cảm giác khi tiếp xúc thường ngày với Bạch Mân. "Ba ba, ba có để ý thấy trên người anh Bạch Mân không có chút mùi hôi thối nào sao? Tuy rằng thuốc phục hồi của anh ấy mất đi hiệu lực, biến trở thành zombie, làn da cũng trở nên tái nhợt yếu ớt, nhưng trên cơ thể lại không phát ra mùi hôi gì. Mặc áo choàng Sislow che đi những đặc điểm rõ ràng đó, liếc mắt nhìn sơ qua căn bản là không thể phát hiện ra quá nhiều bất thường. Bằng không chỉ với mùi hương này, thời điểm trở về căn cứ sẽ khiến mọi người hoài nghi."

Nhắc tới như vậy, Nhiếp Tiêu không khỏi hồi tưởng sự khác biệt của Bạch Mân với người thường. Không thể không thừa nhận, trong đông đảo zombie, Bạch Mân quả thật là vô cùng tuấn tú. Tuy rằng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra cậu ta là một zombie, cậu ta có làn da tái nhợt, lạnh lẽo, nanh dài cùng với móng tay xanh đen. Ngoài những đặc điểm đặc trưng của zombie này ra, thì trên người cậu ta không có bất kỳ dấu vết hay mùi hôi thối gì cả. So với zombie, đôi khi anh lại thích những con ma cà rồng hút máu đẹp trai quyến rũ trong phim hơn. Nhưng đôi lúc, Nhiếp Tiêu và những người khác cũng cho rằng zombie vương mới có nhiều đặc điểm độc đáo hơn.

Trong lúc Nhiếp Tiêu đang suy nghĩ, Tiểu Ngũ Nhất tiếp tục vuốt cằm nói: "Anh Bạch Mân không chỉ có ngoại hình ưa nhìn, không có mùi hôi thối mà cục cưng cũng không khó chịu khi ở gần. Tuy rằng vẫn còn rất nhiều tử khí, nhưng cục cưng có thể cảm nhận được sức sống ẩn chứa phía sâu bên trong. Tuy rằng luồng sức sống ấy bị che đậy vô cùng mỏng manh và nhỏ bé, nhưng nó vẫn là điểm khác nhau với các Zombie bình thường. Cho nên từ đầu cục cưng đã nói là anh Bạch Mân còn sống. Sức sống của cục cưng hẳn là có ảnh hưởng tới Bạch Mân, nhưng đối với những zombie bình thường thì chắc chắn là không được."

Ngũ Nhất ôm lấy cổ Nhiếp Tiêu, nhịn không được nhìn trái phải xung quanh. Những zombie xấu xí đang rải rác đi lại bên đường, nội tạng đều sắp rơi ra bên ngoài lại không thể tự chủ, cậu thở dài. "Thật không giống nhau."

Nhiếp Tiêu hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tiểu Ngũ Nhất. Chuyện này, nhãi con của anh không cần thiết phải nói dối. Hắn là người có quyền tuyệt đối trong việc giám định hơi thở sinh mệnh. Nhưng rốt cuộc, nguồn sinh khí tồn tại trong thân thể Bạch Mân là chuyện như thế nào? Phải chăng nguồn sinh khí đó giúp Bạch Mân trở thành zombie vương? Nguyên nhân dẫn đến sự khác biệt về ngoại hình và mùi hương giữa cậu ta và các zombie khác là gì? Vì sao Bạch Mân lại có nhận thức rõ ràng như vậy đối với nguồn sinh khí này? Rốt cuộc là có dạng quan hệ như thế nào? Nhiếp Tiêu lập tức cau mày, rơi vào trầm tư. Ngũ Nhất nhìn Nhiếp Tiêu cau mày, nhịn không được mà dùng ngón tay nhỏ xoa xoa nơi giữa chân mày, buộc nếp nhăn phải giãn ra, lo lắng hỏi: "Ba ba lại suy nghĩ gì nữa vậy? Ba đang suy nghĩ rốt cuộc nguồn sinh khí trong cơ thể Bạch Mân là gì?"

"Cục cưng cho rằng đó là cái gì?" Nhiếp Tiêu ngẩng đầu nhìn Ngũ Nhất, nếp nhăn giữa hai mày giãn ra không chút giấu giếm, nói khi được hỏi như vậy.

Ngũ Nhất không khỏi rơi vào trầm tư, sau đó kết hợp với cảm giác của chính mình, vuốt vuốt cằm nhỏ, suy đoán nói: "Cục cưng cảm thấy nếu không có nguồn sinh khí đó, thì anh Bạch Mân sẽ bị virus xâm chiếm hoàn toàn, bị nhiễm bệnh, sau đó không khác gì các zombie bình thường khác. Vì vậy, nguồn sinh khí đó đã bảo vệ anh Bạch Mân, giúp anh ấy trở thành zombie vương, khiến anh Bạch Mân không chỉ có ý thức mà thân thể cũng không bị thối rửa và bốc mùi như các zombie bình thường."

Từ từ, ba ba, đây không phải là nhân tố khán thể huyền thoại sao? Ngũ Nhất mạnh dạn đoán, sau đó bị phỏng đoán của mình làm cho thất kinh, chậm rãi đặt tay sờ cằm xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Nhiếp Tiêu. Nhịn không được nuốt nước miếng, "Ôi trời ơi, không thể nào."

Nhiếp Tiêu ngừng bước. Lúc này, anh cũng kinh ngạc nhìn Ngũ Nhất, tròng lòng dâng lên những con sóng lớn cuồn cuộn vì suy đoán động trời vừa rồi. Hô hấp của hai bên bất giác trở nên căng thẳng và dồn dập. Cẩn thận suy xét lại thì điều đó rất có khả năng là thật.

"Cục cưng," Nhiếp Tiêu khó khăn nuốt nước miếng một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Ngũ Nhất, không khỏi đưa tay xoa xoa mái tóc đen mềm mại, "Con đã lập công lớn rồi."

Trong chớp mắt, hai bên đều tràn ngập sự vui mừng. Tiểu Ngũ Nhất không nghĩ là kết quả sẽ như vậy, cả người đều ngơ ngác. "Ôi trời, cục cưng không phải là hôm Hamster nhỏ chứ?"

Nhiếp Tiêu nhìn bộ dáng đáng yêu, không chút do dự hôn lên mặt Ngũ Nhất vài cái, không khỏi vui sướng mà cười nói: "Cưng chính là bé Hamster đáng yêu nhất, thông minh nhất vũ trụ."

Bé Hamster lập tức trở nên phấn khích và kêu lên vui vẻ: "Ba ba, chúng ta mau chóng đến căn cứ đi. Chúng ta đem thiết bị nghiên cứu về nói cho tiến sĩ vệ và Bạch Việt tin tức này."

Ngũ Nhất bị Nhiếp Tiêu ôm vào ngực, cấp cáp không chờ được mà nói. Nhiếp Tiêu gật đầu, sau đó buông Ngũ Nhất xuống, từ trong cặp dâu tây nhỏ lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào vị trí hiện tại của bọn họ, sau đó lại chỉ vào quân khu ở phía bắc, kiên nhẫn nhẹ nhàng nói: "Hiện tại chúng ta đang ở chỗ này, hướng về phía bắc cách đó khoảng 7 tá km, chính là căn cứ thủ đô."

"Vâng," Ngũ Nhất nhìn bản đồ trong nháy mắt lĩnh ngộ ra, sau đó đưa Nhiếp Tiêu vào không gian. Sau đó, vẽ một vòng tròn trên không trung, trực tiếp nhảy vào như một chú thỏ con. Hai người trong nháy mắt đã biến mất khỏi vùng ngoại ô hoang vu.

Thời điểm này, tại căn cứ thủ đô, căn cứ thủ được thành lập từ quân khu nguyên bản. So với lần trước Nhiếp Tiêu đi vào, nó đã được mở rộng rất nhiều. Bức tường thành cao lớn, Hồng Vĩ cũng không có tác dụng với Ngũ Nhất. Nhiều người sống sót trong căn cứ đang bận rộn trên đường phố tấp nập. Người đi kẻ lại, mỗi người có một nhiệm vụ riêng của mình, cùng nhau thực hiện các nhiệm vụ hàng ngày trong căn cứ. Có thể bắt gặp vị năng giả ở khắp mọi nơi và chiếc xe làm nhiệm vụ thường xuyên ra vào ở cửa căn cứ.

Lúc này, trên đường phố tấp nập, người đến người đi, không gian xung quanh đột nhiên vặn vẹo. Đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng không gian, Tiểu Ngũ Nhất và Nhiếp Tiêu lần lượt bước ra từ trong đó. Qua một màn như vậy khiến người đi ngang vô cùng hoảng sợ, thiếu điều chút nữa đã va vào Ngũ Nhất. Nếu không phải Nhiếp Tiêu nhanh tay lẹ mắt kéo ra, mông của hai người đã đáp xuống mặt đất và nở hoa.

"Ngươi ngươi ngươi! Các người là người nào? Người này chưa từng nhìn thấy!" Một khuôn mặt xa lạ, lại ở căn cứ thủ đô, hoàn toàn chưa nghe nói đến năng lực kỳ lạ đại biến. Người sống trong nháy mắt khiến cho khu vực xung quanh náo loạn. Nếu không phải toàn bộ nhân loại cùng sống cùng chết, thì trong phút chốc sẽ bị quân địch xâm chiếm.

Nhiếp Tiêu không ngờ rằng Ngũ Nhất lại hạ cánh chính xác xuống căn cứ thủ đô, lại ngay con đường trung tâm của nhân loại. Nhìn bọn họ coi mình như phần tử khủng bố, bị đội tuần tra quay quanh khiến Nhiếp Tiêu vô cùng buồn cười. Ngũ Nhất mang cặp sách dâu tây nhỏ, nhìn khắp nơi quan sát xung quanh bộ của căn cứ thủ đô. Đôi mắt trong sáng lấp lánh, cứ như là được đi dạo ngoại thành.

"Đáng yêu kêu lên ba ba! Nơi này chính là căn cứ thủ đô sao? Rất giống với căn cứ của chúng ta nha, cũng có rất nhiều người ngoan."

"Trước đừng nói chuyện," Nhiếp Tiêu bất đắc dĩ cười, xoa đầu Ngũ Nhất, sau đó hướng về phía quần chúng đang vây quanh vô cùng thân thiện nói, "Xin chào, vô cùng xin lỗi vì chúng tôi đã tự tiện xông vào. Hai người chúng tôi đều đến từ căn cứ Ngũ Nhất. Chúng tôi không có ác ý. Viên các người báo cho thủ trưởng Hạ biết có Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất từ căn cứ Ngũ Nhất tới thăm căn cứ thủ đô."

"Cái đẹp thật hay giả vậy?" Đúng là Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất. Quả thật là vô cùng đẹp trai giống như trong lời đồn. Tuy rằng cách xa nửa nước bản đồ, nhưng hai cái tên Ngũ Nhất và Nhiếp Tiêu vẫn rất nổi tiếng ở căn cứ thủ đô, giống như thủ trưởng Hạ và Mai nữ sĩ của căn cứ Lan Thành. Mỗi người quan trọng nắm quyền ở mỗi căn cứ đều được mọi người biết đến từ khi thành lập đường dây liên lạc. Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất là hai trong số những người sáng lập căn cứ ở Phong Thành, là thần tượng cấp truyền thuyết trong mắt những người sống sót. Tên tuổi của họ vang danh khắp mọi nơi.

Ngũ Nhất nhanh chóng thích ứng với việc mọi người vây quanh, tìm hiểu sự chú ý đó càng khiến Ngũ Nhất thêm phấn khích. "Xin chào mọi người!" Ngũ Nhất vẫy tay thân thiện và đáp lại bằng một nụ cười siêu cấp ngọt ngào khiến mọi người ngất ngây. Lần đầu tiên đi vào căn cứ thủ đô, trong cậu tràn đầy tò mò đối với mọi thứ xung quanh. Ngũ Nhất cùng Nhiếp Tiêu lúc này đều chú ý tới tấm lưới vệt màu trắng trên đầu. Tấm lưới to lớn bao trùm toàn bộ bầu trời của căn cứ trung tâm, nhìn vô cùng hoành tráng và đẹp mắt, đồng thời cũng mang lại cảm giác mát mẻ trong thời tiết nóng bức mùa hè.

"Đây là cái gì vậy?" Ngũ Nhất nhịn không được tò mò hỏi mọi người xung quanh. Sau đó lại nhìn Nhiếp Tiêu nói, "Hình như có chút giống với tấm trắng phòng ngự của chị Tiểu Ngũ Nhất V?"

Nhiếp Tiêu gật đầu nói, "Chắc hẳn là một loại dị năng nào đó dùng để ngăn ngừa các loài zombie chim bay vào. Muốn tự tay chế tạo ra một cái hoàn chỉnh to như thế này là không thể được."

Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, người bên cạnh lập tức trả lời, "Đây là dị năng biến dị mạng nhện của chị Lục chúng tôi, quả thực là dùng để phòng thủ các loài côn trùng và chim chóc. Khi chạm vào sẽ bị cuốn lấy. Tuy rằng phòng ngự không bằng căn cứ của các người, nhưng như vậy là tốt lắm rồi."

"Đúng thật là không tệ," Nhiếp Tiêu gật đầu đồng ý. Các căn cứ đều cho rằng không có biện pháp để phòng ngừa zombie côn trùng. Dù sao thì không phải căn cứ nào cũng có một người có dị năng như Vũ Văn Vũ. Căn cứ thủ đô có mạng nhện đã là rất may mắn rồi.

Nhiếp Tiêu cùng Ngũ Nhất đứng lại quan sát bộ dạng của căn cứ thủ đô một hồi. Thủ trưởng Hạ nhận được tin tức đã vội vàng chạy tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện