Editor: Yuki
Chuyện nhỏ buổi sáng nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, sự thay đổi vi Diệu trong thái độ của Ma Yên và Bạch Mân, ngoại trừ đám người Nhiếp Tiêu trong lòng cảm thấy có chút Manh mối còn lại không có ai suy nghĩ sâu xa về màn trình diễn này, chỉ nghĩ là do tối qua ngủ không ngon.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều thuộc về một cộng đồng có chung tương lai, vì sự tồn tại của con người đều coi nhau như những cộng sự thân thiết đặc biệt là đám người Ma Yên chưa bao giờ làm điều gì tổn hại đến người khác, đồng thời luôn có quan hệ tốt với mọi người cho nên cũng rất khó có người đi suy nghĩ xem liệu họ có đang che giấu một âm mưu hay bí mật nào đó hay không.
Sau bữa sáng, mọi người tạm thời kìm nén cảm xúc và tập trung vào công việc bận rộn.
Tiến sĩ Vệ Hàn Minh bọn họ hôm qua đã sớm sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người trong vài ngày tới họ phải tận dụng thời gian trong tuần này để giúp những người sống sót ở Hải Thành, trước tiên thiết lập một căn cứ nhỏ tương đối tiêu chuẩn sau đó họ sẽ có thể yên tâm mà quay trở lại đất liền.
Căn cứ Hải Thành Hiện đang được xây dựng xung quanh khu vực gần trường tiểu học Hướng Dương, nơi họ đang tọa lạc sau này những người sống sót ở Hải Thành sẽ tự mình mở rộng ra bên ngoài.
Đoạn Ôn Du trực tiếp sao chết hệ thống tiêu chuẩn của căn cứ Ngũ Nhất đồng thời thiết lập và sửa đổi thêm hệ thống tiêu chuẩn của căn cứ Hải Thành dựa trên tình hình ở Hải Thành. Mọi người đều hành động theo kế hoạch này.
Sau đó Vệ Hàn Minh và Bạch Việt các nhà khoa học bọn họ cũng chế tạo ra những thiết bị liên lạc hoàn chỉnh hơn, dạy mấy người Đường Hữu Thiện cách bảo trì và sử dụng nó đường ống lưới điện của trường vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn, chỉ cần bảo trì và cải tạo một chút chỉ cần máy phát điện có đủ nhiên liệu là có thể sử dụng được một số thiết bị điện cơ bản, tuy nhiên trong những thời điểm đặc biệt như ngày tận thế không đến mức cần thiết mọi người cũng sẽ tiết kiệm nhiên liệu và điện.
Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất trong khoảng thời gian này ra ngoài thu thập rất nhiều vật tư, giúp đỡ những người sống sót ở Hải Thành dọn dẹp rất nhiều zombie, bọn họ cũng mang về rất nhiều người sống sót, trong đó người có dị năng kỳ thực cũng không ít.
sự tồn tại của các loại dị năng giả cũng đẩy nhanh tiến độ xây dựng căn cứ. thời gian một tuần hoàn toàn đủ để xây dựng một căn cứ nhỏ.
Mà trong lúc thống kê số lượng dị năng giả trong căn cứ, Nhiếp Tiêu bọn họ cũng phát hiện ra một vấn đề mà ngày thường không được chú ý đến bây giờ đại đa số vị năng giả đều chưa đạt đến giác ngộ cấp độ hai, chính là Ngô Khánh Phong và La Vân Hải bọn họ trên thực tế cũng là gần đây mới chạm đến ngưỡng giác ngộ cấp độ hai.
_______tốc độ tiến hóa chung của dị năng giả thấp hơn nhiều so với Nhiếp Tiêu bọn họ.
Vì vậy Nhiếp Tiêu người đã đạt dị năng cấp độ ba và Đoạn Ôn Du, Khương Thù mấy người này sắp bước vào cấp độ ba hoàn toàn có thể nói là siêu mạnh trong số những kẻ mạnh.
So với tốc độ tiến hóa của hầu hết các vị năng giả tốc độ tiến hóa toàn thể của Nhiếp Tiêu Bọn họ có thể nói là ở mức siêu tốc Nghịch thiên rồi về vấn đề này!!!
Ngay đến cả tiến sĩ Vệ Hàn Minh bọn họ cũng có chút tò mò đoan không ra, rõ ràng hết thảy người có dị năng đều là hấp thu tinh hạch giống nhau, tại sao chỉ có dị năng của mấy người này lại tiến hóa nhanh như vậy? Trừ lần đó ra dị năng của Nhiếp Tiêu và Khương Thù bọn họ không phải là dị năng đột biến ở một dạng duy nhất, bao quát nhiều hình thái biến hóa toàn hệ dị năng cộng thêm Vũ Văn kỳ ở Phong Thành xa xôi Phong Lôi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ gần như đều tập hợp đủ.
Về điểm này các nhà khoa học như Vệ Hàn Minh không thể nghĩ ra được, cuối cùng họ chỉ có thể thở dài, những kẻ mạnh luôn xuất hiện cùng nhau.
Tính cách Bạch Việt từ khi gặp được Bạch Mân ngày càng trở nên sôi nổi, lúc này cậu Ta không khỏi chua chát phàn nàn: ""cho nên không phải là chúng tôi quá yếu mà tại các người quá mạnh, quá biến thái!!!!
""Ha ha chắc chắn là bởi vì chúng tôi có thiên phú quá xuất sắc, thể chất lính đánh thuê và quân nhân của chúng tôi vốn đã tốt hơn người bình thường,"" Ninh Phong vô cùng
không biết xấu hổ cười lớn, hấp dẫn ánh mắt hâm mộ đố kỵ và chua chát của mọi người.
Đoạn Ôn Du không khỏi xoa xoa đầu Ninh Phong, cười cười: ""Khiêm tốn, khiêm tốn cẩn thận sau này bị úp sọt.""
Mọi người nhanh chóng gạt qua vấn đề này, nhưng Nhiếp Tiêu lại trầm mặt không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía tiểu Ngũ Nhất đang cùng mọi người cười nói đùa cách đó không xa, chỉ cần tỉ mỉ nhớ kỹ lại sẽ phát hiện ra dù là bản thân anh hay Đoạn Ôn Du và Ninh Phong bọn họ đã thức tỉnh tất cả sức mạnh như thủy hỏa...... thậm chí cả Khương Thù không có ngoại lệ trước ngày tận thế họ đều là những người thường xuyên tiếp xúc và nói chuyện với hamster nhỏ.
Về phần Tạ Quân, Mạc Diệp Ngô Khánh Phong và La Vân Hải bọn họ khi khả năng đột biến của họ thực sự bắt đầu tiến hóa về cơ bản cũng đều là sau khi tiếp xúc gần gũi với hamster nhỏ nhà mình.
Kết hợp với tình hình hiện tại của các căn cứ lớn đã được kết nối trên thế giới, có vẻ như căn cứ có nhiều người dị năng nhất và mạnh nhất cũng chính là căn cứ Ngũ Nhất của họ ở Phong Thành.
Nhiếp Tiêu cảm thấy mình vô tình phát hiện ra một bí mật chấn động khác, có lẽ suy đoán này vẫn chưa được xác thực, nhưng Nhiếp Tiêu có trực giác tất cả những chuyện này đều có quan hệ mật thiết với tiểu Ngũ Nhất của anh.
Tiểu Ngũ Nhất cách đó không xa tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Tiêu không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, sau đó vui vẻ chạy tới nhào vào trong ngực Nhiếp Tiêu: ""Ba ba, ba ba làm sao vậy?""
Nhiếp Tiêu đè xuống nghi hoặc trong lòng, mỉm cười sờ sờ đầu cậu thiếu niên: Không sao, chỉ là vừa mới đột nhiên phát hiện được cục cưng chính là một bảo bối lớn.""
Hiếm khi được nghe được những lời ngọt ngào của Nhiếp Tiêu, tiểu Ngũ Nhất nhất thời vui vẻ gật đầu đắc ý: ""Cục cưng chính là bảo bối lớn của ba ba!!!""
Người xung quanh không biết tình huống: "".....""
Mẹ nó, thật nhàm chán.
_____
Một tuần nhanh chóng trôi qua, căn cứ Hải Thành bước đầu được thành lập, đám người Nhiếp Tiêu đã tận lực hỗ trợ, sau đó những người sống sót ở Hải Thành chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình tiếp tục mở rộng, dọn dẹp hòn đảo quê hương của mình.
Tại thời điểm sắp chia tay, cảm giác nỗi buồn chia tay bao trùng cả Hải Thành, những thiếu niên được hai anh em Phong Đao và Phong Thương cứu cùng với Đường Hữu Thiện đều không muốn đối mặt với cuộc chia ly sắp tới, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, vào đêm cuối cùng trước khi ly biệt mọi người quay quần bên nhau và ăn một bữa ăn ngon uống say.
""Anh Đao, Anh Thương, các anh mãi mãi là lão đại của chúng em, chúng em sẽ mãi là những người hâm mộ trung thành nhất của các anh."" một nhóm thiếu niên Hải Thành treo trên người Phong Đao và Phong Thương, nước mắt dàn dụa.
Đối mặt với những thiếu niên mặt đầy nước mắt và nước mũi như vậy, hai anh em Phong Đao và Phong Thương vào lúc này hiếm khi không nói ra những lời ghét bỏ, không thể không thừa nhận những thiếu niên người trái đất ngu ngốc này đôi khi cũng khá đáng yêu.
""Được rồi, được rồi cũng không phải là sinh tử ly biệt, nhìn mấy cậu khóc thành bộ dạng như con khỉ kìa, hãy sống cho thật tốt chúng tôi sẽ quay lại gặp các cậu.
""Oa oa oa.....""
Mặc dù một số người sống sót khác ở Hải Thành không bày tỏ cảm xúc như mấy anh em này, nhưng lúc này trong lòng họ cũng tràn ngập sự không nở dù ở bên nhau chưa lâu, nhưng Nhiếp Tiêu và tiến sĩ Vệ bọn họ thực sự đã có ân huệ rất lớn đối với Hải Thành.
Lời nói suông không thể diễn tả hết lòng biết ơn trong lòng của mọi người, chỉ có thể dùng hành động để bày tỏ sự khẩn trương, liên tục bổ sung thêm món ăn, chiêu đãi để họ ăn nhiều hơn một chút.
Bát của tiểu Ngũ Nhất đã gần đầy, bởi vì ăn không nổi nữa nên đành phải đưa cho Nhiếp Tiêu và Đoạn Ôn Du bọn họ, kết quả là những người không dám gấp thức ăn cho đám người Nhiếp Tiêu bắt đầu không ngừng gấp thức ăn vào bát của thiếu niên.
Nỗi hạnh phúc muộn phiền này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Ngũ Nhất đều nhăn lại, cậu chỉ có thể thở dài nói: ""Đừng gắp nữa, cục cưng đã no rồi, sao lại có nữa rồi!"" khiến Ninh Phong và những người khác vui vẻ không ngừng được.
Cụ Mạnh Trung Đức Nhìn bộ dáng đáng yêu lo lắng của tiểu Ngũ Nhất cũng mỉm cười trìu mến, sau đó nhớ tới chính sự, ho nhẹ một tiếng đem ý muốn ở lại Hải Thành nói ra.
Trong lúc nhất thời mọi người trong phòng đều im lặng vì cái đề nghị này mà choáng váng.
""giáo sư Mạnh, ông đây là làm sao....""Vệ Hàn Minh đột nhiên khó hiểu nhìn ông cụ Mạnh Trung Đức.
Mạnh Trung Đức mỉm cười, trên khuôn mặt già nua hiện lên vài nếp nhăn thân thiện xua tay nói ""mọi người không cần khuyên tôi nữa, tôi đã 60 tuổi rồi, xương cốt già nua này của tôi gập ghề, dọc đường vội vàng đi theo mọi người cũng sẽ gây trở ngại, chưa kể phương hướng nghiên cứu học thuật của tôi không liên quan đến nghiên cứu y học của mọi người, nghiên cứu về zombie còn phải dựa vào mọi người, không bằng ở lại Hải Thành dưỡng già.
Bạch Việt bỗng nhiên có chút lo lắng: ""Sao thầy có thể nói như vậy được, rõ ràng thầy đã đạt được nhiều thành quả nghiên cứu như vậy, có em ở nhất định sẽ giúp thầy khỏe mạnh!!!""
""không đi nữa, không đi nữa."" Mạnh Trung Đức tiếp tục lắc đầu.
Đám người Nhiếp Tiêu lúc này cũng nghiêm túc nhìn giáo sư Mạnh, bọn họ thực sự không hiểu tại sao vị nhà khoa học đứcc cao vọng trọng này lại đột nhiên nói ra lời như vậy.
Đường Hữu Thiện người Hải Thành bọn họ cũng bắt đầu thuyết phục, điều kiện ở Hải Thành không bằng đất liền bên kia, hơn nữa năng lực của bọn Bạch Việt cũng ở bên đó. nói thế nào thì đi vào dất liền bên kia vẫn tốt hơn.
Cuối cùng giáo sư Mạnh không còn cách nào khác ngoài bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất của mình, nhìn những người còn sống sót ở Hải Thành bằng ánh mắt yêu thương.
""Trước tiên nghe tôi nói, hiện tại Hải Thành phải đối mặt lớn nhất là vấn đề gì, căn bản không phải zombie mà là thực phẩm, điều này trong lòng mọi người hẳn là biết rõ, nếu như tôi rời đi đất liền bên kia có thể bảo đảm thực phẩm sẽ được chuyển đến Hải Thành không, vượt biển có bao nhiêu nguy hiểm, mọi người đã cân nhắc qua chưa, Hải Thành Hiện tại đã bắt đầu cạn kiệt vật tư, bây giờ bắt đầu trồng trọt cũng đã muộn, sớm muộn cũng sẽ trống rỗng, có thể giết hết zombie nhưng không thể sống thiếu thức ăn.""
""Dị năng của tôi cũng không mạnh, không thể giúp được nhiều người hơn, nhưng ít nhất tôi có thể đảm bảo rằng trẻ em ở Hải Thành không bị đói bụng.""giáo sư Mạnh thở dài, coi như Hải Thành hiện tại cũng thiết lập thông tin liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng vượt qua biển rộng, cũng không bằng giải quyết vấn đề ở Hải Thành hiện tại
Nghe được sự cân nhắc lâu dài này, mọi người đều im lặng, Đường Hữu Thiện và những người sống sót khác ở Hải Thành cũng lặng lẽ đỏ bừng mắt.
Giáo sư Mạnh vốn không muốn nói ra, nhìn thấy vẻ mặt cảm kích của mọi người chính mình cũng ngứa ngáy không nhịn được xoa xoa cánh tay một cách kỳ lạ, khiến mọi người đều bật cười:
""Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, cũng không cần gánh nặng, tôi cũng không phải vì mọi người, tôi chỉ là cảm thấy khí hậu ở Hải Thành tốt như vậy, đặc biệt thích hợp để tôi dưỡng già, hơn nữa tôi đã nghiên cứu về cây trồng nông nghiệp cả đời, nếu ở lại đây tiếp tục làm ruộng tôi vẫn có thể thu được ba vụ một năm.""
""Cũng đừng đuổi tôi vào đất liền, xương cốt già nua này của tôi không thể chịu nổi việc di chuyển.""
Nhìn thấy bộ dáng trẻ con của giáo sư Mạnh mọi người không khỏi bật cười, khi cười khóe mắt không khỏi đỏ hoe, ông già này thực sự là đáng yêu một đời.
Những lời này đặt ở đây, không ai có thể ép buộc giáo sư Mạnh đi đất liền, cuối cùng chỉ có thể đồng ý nguyện vọng ở lại của đối phương.""
"" Nếu như vậy, vậy giáo sư Mạnh đến ỏ chỗ này đi, vừa vặn căn cứ Hải Thành hiện tại đang thiếu người phụ trách, hy vọng mọi người đều có thể sống tốt, đừng có phụ quyết định của giáo sư Mạnh."" cuối cùng Ngô Khánh Phong cũng nói.
Đường Hữu Thiện người Hải Thành bọn họ cũng lên tiếng, kích động hét lên: ""Đúng vậy chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ông cụ Mạnh.""
Bây giờ cũng hài lòng vì có thể ở lại, ông nhìn mọi người bằng ánh mắt hiền lành, cười tươi đến mức không nhìn thấy mắt.
___
Thời gian ly biệt luôn đến vô cùng nhanh, một đêm cũng rất nhanh đã trôi qua, đám người Nhiếp Tiêu đều chuẩn bị lên đường từ biệt đám người ông cụ Mạnh trước cửa căn cứ Hải Thành.
Gió biển buổi sáng thổi qua, mặt trời mọc lên từ mực nước biển chiếu sáng khuôn mặt mọi người giống như ánh sáng hy vọng từ từ dâng lên.
""Hy vọng lần sau khi chúng ta gặp lại nhau, ngày tận thế này sẽ kết thúc và mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn, tất cả chúng ta đều phải sống thật tốt!""
""Các vị hãy bảo trọng!!! Hẹn gặp lại!!!""
""lên đường bình an!!!""
Chuyện nhỏ buổi sáng nhanh chóng bị vứt ra sau đầu, sự thay đổi vi Diệu trong thái độ của Ma Yên và Bạch Mân, ngoại trừ đám người Nhiếp Tiêu trong lòng cảm thấy có chút Manh mối còn lại không có ai suy nghĩ sâu xa về màn trình diễn này, chỉ nghĩ là do tối qua ngủ không ngon.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều thuộc về một cộng đồng có chung tương lai, vì sự tồn tại của con người đều coi nhau như những cộng sự thân thiết đặc biệt là đám người Ma Yên chưa bao giờ làm điều gì tổn hại đến người khác, đồng thời luôn có quan hệ tốt với mọi người cho nên cũng rất khó có người đi suy nghĩ xem liệu họ có đang che giấu một âm mưu hay bí mật nào đó hay không.
Sau bữa sáng, mọi người tạm thời kìm nén cảm xúc và tập trung vào công việc bận rộn.
Tiến sĩ Vệ Hàn Minh bọn họ hôm qua đã sớm sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người trong vài ngày tới họ phải tận dụng thời gian trong tuần này để giúp những người sống sót ở Hải Thành, trước tiên thiết lập một căn cứ nhỏ tương đối tiêu chuẩn sau đó họ sẽ có thể yên tâm mà quay trở lại đất liền.
Căn cứ Hải Thành Hiện đang được xây dựng xung quanh khu vực gần trường tiểu học Hướng Dương, nơi họ đang tọa lạc sau này những người sống sót ở Hải Thành sẽ tự mình mở rộng ra bên ngoài.
Đoạn Ôn Du trực tiếp sao chết hệ thống tiêu chuẩn của căn cứ Ngũ Nhất đồng thời thiết lập và sửa đổi thêm hệ thống tiêu chuẩn của căn cứ Hải Thành dựa trên tình hình ở Hải Thành. Mọi người đều hành động theo kế hoạch này.
Sau đó Vệ Hàn Minh và Bạch Việt các nhà khoa học bọn họ cũng chế tạo ra những thiết bị liên lạc hoàn chỉnh hơn, dạy mấy người Đường Hữu Thiện cách bảo trì và sử dụng nó đường ống lưới điện của trường vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn, chỉ cần bảo trì và cải tạo một chút chỉ cần máy phát điện có đủ nhiên liệu là có thể sử dụng được một số thiết bị điện cơ bản, tuy nhiên trong những thời điểm đặc biệt như ngày tận thế không đến mức cần thiết mọi người cũng sẽ tiết kiệm nhiên liệu và điện.
Nhiếp Tiêu và Ngũ Nhất trong khoảng thời gian này ra ngoài thu thập rất nhiều vật tư, giúp đỡ những người sống sót ở Hải Thành dọn dẹp rất nhiều zombie, bọn họ cũng mang về rất nhiều người sống sót, trong đó người có dị năng kỳ thực cũng không ít.
sự tồn tại của các loại dị năng giả cũng đẩy nhanh tiến độ xây dựng căn cứ. thời gian một tuần hoàn toàn đủ để xây dựng một căn cứ nhỏ.
Mà trong lúc thống kê số lượng dị năng giả trong căn cứ, Nhiếp Tiêu bọn họ cũng phát hiện ra một vấn đề mà ngày thường không được chú ý đến bây giờ đại đa số vị năng giả đều chưa đạt đến giác ngộ cấp độ hai, chính là Ngô Khánh Phong và La Vân Hải bọn họ trên thực tế cũng là gần đây mới chạm đến ngưỡng giác ngộ cấp độ hai.
_______tốc độ tiến hóa chung của dị năng giả thấp hơn nhiều so với Nhiếp Tiêu bọn họ.
Vì vậy Nhiếp Tiêu người đã đạt dị năng cấp độ ba và Đoạn Ôn Du, Khương Thù mấy người này sắp bước vào cấp độ ba hoàn toàn có thể nói là siêu mạnh trong số những kẻ mạnh.
So với tốc độ tiến hóa của hầu hết các vị năng giả tốc độ tiến hóa toàn thể của Nhiếp Tiêu Bọn họ có thể nói là ở mức siêu tốc Nghịch thiên rồi về vấn đề này!!!
Ngay đến cả tiến sĩ Vệ Hàn Minh bọn họ cũng có chút tò mò đoan không ra, rõ ràng hết thảy người có dị năng đều là hấp thu tinh hạch giống nhau, tại sao chỉ có dị năng của mấy người này lại tiến hóa nhanh như vậy? Trừ lần đó ra dị năng của Nhiếp Tiêu và Khương Thù bọn họ không phải là dị năng đột biến ở một dạng duy nhất, bao quát nhiều hình thái biến hóa toàn hệ dị năng cộng thêm Vũ Văn kỳ ở Phong Thành xa xôi Phong Lôi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ gần như đều tập hợp đủ.
Về điểm này các nhà khoa học như Vệ Hàn Minh không thể nghĩ ra được, cuối cùng họ chỉ có thể thở dài, những kẻ mạnh luôn xuất hiện cùng nhau.
Tính cách Bạch Việt từ khi gặp được Bạch Mân ngày càng trở nên sôi nổi, lúc này cậu Ta không khỏi chua chát phàn nàn: ""cho nên không phải là chúng tôi quá yếu mà tại các người quá mạnh, quá biến thái!!!!
""Ha ha chắc chắn là bởi vì chúng tôi có thiên phú quá xuất sắc, thể chất lính đánh thuê và quân nhân của chúng tôi vốn đã tốt hơn người bình thường,"" Ninh Phong vô cùng
không biết xấu hổ cười lớn, hấp dẫn ánh mắt hâm mộ đố kỵ và chua chát của mọi người.
Đoạn Ôn Du không khỏi xoa xoa đầu Ninh Phong, cười cười: ""Khiêm tốn, khiêm tốn cẩn thận sau này bị úp sọt.""
Mọi người nhanh chóng gạt qua vấn đề này, nhưng Nhiếp Tiêu lại trầm mặt không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía tiểu Ngũ Nhất đang cùng mọi người cười nói đùa cách đó không xa, chỉ cần tỉ mỉ nhớ kỹ lại sẽ phát hiện ra dù là bản thân anh hay Đoạn Ôn Du và Ninh Phong bọn họ đã thức tỉnh tất cả sức mạnh như thủy hỏa...... thậm chí cả Khương Thù không có ngoại lệ trước ngày tận thế họ đều là những người thường xuyên tiếp xúc và nói chuyện với hamster nhỏ.
Về phần Tạ Quân, Mạc Diệp Ngô Khánh Phong và La Vân Hải bọn họ khi khả năng đột biến của họ thực sự bắt đầu tiến hóa về cơ bản cũng đều là sau khi tiếp xúc gần gũi với hamster nhỏ nhà mình.
Kết hợp với tình hình hiện tại của các căn cứ lớn đã được kết nối trên thế giới, có vẻ như căn cứ có nhiều người dị năng nhất và mạnh nhất cũng chính là căn cứ Ngũ Nhất của họ ở Phong Thành.
Nhiếp Tiêu cảm thấy mình vô tình phát hiện ra một bí mật chấn động khác, có lẽ suy đoán này vẫn chưa được xác thực, nhưng Nhiếp Tiêu có trực giác tất cả những chuyện này đều có quan hệ mật thiết với tiểu Ngũ Nhất của anh.
Tiểu Ngũ Nhất cách đó không xa tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Nhiếp Tiêu không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, sau đó vui vẻ chạy tới nhào vào trong ngực Nhiếp Tiêu: ""Ba ba, ba ba làm sao vậy?""
Nhiếp Tiêu đè xuống nghi hoặc trong lòng, mỉm cười sờ sờ đầu cậu thiếu niên: Không sao, chỉ là vừa mới đột nhiên phát hiện được cục cưng chính là một bảo bối lớn.""
Hiếm khi được nghe được những lời ngọt ngào của Nhiếp Tiêu, tiểu Ngũ Nhất nhất thời vui vẻ gật đầu đắc ý: ""Cục cưng chính là bảo bối lớn của ba ba!!!""
Người xung quanh không biết tình huống: "".....""
Mẹ nó, thật nhàm chán.
_____
Một tuần nhanh chóng trôi qua, căn cứ Hải Thành bước đầu được thành lập, đám người Nhiếp Tiêu đã tận lực hỗ trợ, sau đó những người sống sót ở Hải Thành chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình tiếp tục mở rộng, dọn dẹp hòn đảo quê hương của mình.
Tại thời điểm sắp chia tay, cảm giác nỗi buồn chia tay bao trùng cả Hải Thành, những thiếu niên được hai anh em Phong Đao và Phong Thương cứu cùng với Đường Hữu Thiện đều không muốn đối mặt với cuộc chia ly sắp tới, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, vào đêm cuối cùng trước khi ly biệt mọi người quay quần bên nhau và ăn một bữa ăn ngon uống say.
""Anh Đao, Anh Thương, các anh mãi mãi là lão đại của chúng em, chúng em sẽ mãi là những người hâm mộ trung thành nhất của các anh."" một nhóm thiếu niên Hải Thành treo trên người Phong Đao và Phong Thương, nước mắt dàn dụa.
Đối mặt với những thiếu niên mặt đầy nước mắt và nước mũi như vậy, hai anh em Phong Đao và Phong Thương vào lúc này hiếm khi không nói ra những lời ghét bỏ, không thể không thừa nhận những thiếu niên người trái đất ngu ngốc này đôi khi cũng khá đáng yêu.
""Được rồi, được rồi cũng không phải là sinh tử ly biệt, nhìn mấy cậu khóc thành bộ dạng như con khỉ kìa, hãy sống cho thật tốt chúng tôi sẽ quay lại gặp các cậu.
""Oa oa oa.....""
Mặc dù một số người sống sót khác ở Hải Thành không bày tỏ cảm xúc như mấy anh em này, nhưng lúc này trong lòng họ cũng tràn ngập sự không nở dù ở bên nhau chưa lâu, nhưng Nhiếp Tiêu và tiến sĩ Vệ bọn họ thực sự đã có ân huệ rất lớn đối với Hải Thành.
Lời nói suông không thể diễn tả hết lòng biết ơn trong lòng của mọi người, chỉ có thể dùng hành động để bày tỏ sự khẩn trương, liên tục bổ sung thêm món ăn, chiêu đãi để họ ăn nhiều hơn một chút.
Bát của tiểu Ngũ Nhất đã gần đầy, bởi vì ăn không nổi nữa nên đành phải đưa cho Nhiếp Tiêu và Đoạn Ôn Du bọn họ, kết quả là những người không dám gấp thức ăn cho đám người Nhiếp Tiêu bắt đầu không ngừng gấp thức ăn vào bát của thiếu niên.
Nỗi hạnh phúc muộn phiền này khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Ngũ Nhất đều nhăn lại, cậu chỉ có thể thở dài nói: ""Đừng gắp nữa, cục cưng đã no rồi, sao lại có nữa rồi!"" khiến Ninh Phong và những người khác vui vẻ không ngừng được.
Cụ Mạnh Trung Đức Nhìn bộ dáng đáng yêu lo lắng của tiểu Ngũ Nhất cũng mỉm cười trìu mến, sau đó nhớ tới chính sự, ho nhẹ một tiếng đem ý muốn ở lại Hải Thành nói ra.
Trong lúc nhất thời mọi người trong phòng đều im lặng vì cái đề nghị này mà choáng váng.
""giáo sư Mạnh, ông đây là làm sao....""Vệ Hàn Minh đột nhiên khó hiểu nhìn ông cụ Mạnh Trung Đức.
Mạnh Trung Đức mỉm cười, trên khuôn mặt già nua hiện lên vài nếp nhăn thân thiện xua tay nói ""mọi người không cần khuyên tôi nữa, tôi đã 60 tuổi rồi, xương cốt già nua này của tôi gập ghề, dọc đường vội vàng đi theo mọi người cũng sẽ gây trở ngại, chưa kể phương hướng nghiên cứu học thuật của tôi không liên quan đến nghiên cứu y học của mọi người, nghiên cứu về zombie còn phải dựa vào mọi người, không bằng ở lại Hải Thành dưỡng già.
Bạch Việt bỗng nhiên có chút lo lắng: ""Sao thầy có thể nói như vậy được, rõ ràng thầy đã đạt được nhiều thành quả nghiên cứu như vậy, có em ở nhất định sẽ giúp thầy khỏe mạnh!!!""
""không đi nữa, không đi nữa."" Mạnh Trung Đức tiếp tục lắc đầu.
Đám người Nhiếp Tiêu lúc này cũng nghiêm túc nhìn giáo sư Mạnh, bọn họ thực sự không hiểu tại sao vị nhà khoa học đứcc cao vọng trọng này lại đột nhiên nói ra lời như vậy.
Đường Hữu Thiện người Hải Thành bọn họ cũng bắt đầu thuyết phục, điều kiện ở Hải Thành không bằng đất liền bên kia, hơn nữa năng lực của bọn Bạch Việt cũng ở bên đó. nói thế nào thì đi vào dất liền bên kia vẫn tốt hơn.
Cuối cùng giáo sư Mạnh không còn cách nào khác ngoài bày tỏ những suy nghĩ chân thật nhất của mình, nhìn những người còn sống sót ở Hải Thành bằng ánh mắt yêu thương.
""Trước tiên nghe tôi nói, hiện tại Hải Thành phải đối mặt lớn nhất là vấn đề gì, căn bản không phải zombie mà là thực phẩm, điều này trong lòng mọi người hẳn là biết rõ, nếu như tôi rời đi đất liền bên kia có thể bảo đảm thực phẩm sẽ được chuyển đến Hải Thành không, vượt biển có bao nhiêu nguy hiểm, mọi người đã cân nhắc qua chưa, Hải Thành Hiện tại đã bắt đầu cạn kiệt vật tư, bây giờ bắt đầu trồng trọt cũng đã muộn, sớm muộn cũng sẽ trống rỗng, có thể giết hết zombie nhưng không thể sống thiếu thức ăn.""
""Dị năng của tôi cũng không mạnh, không thể giúp được nhiều người hơn, nhưng ít nhất tôi có thể đảm bảo rằng trẻ em ở Hải Thành không bị đói bụng.""giáo sư Mạnh thở dài, coi như Hải Thành hiện tại cũng thiết lập thông tin liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng vượt qua biển rộng, cũng không bằng giải quyết vấn đề ở Hải Thành hiện tại
Nghe được sự cân nhắc lâu dài này, mọi người đều im lặng, Đường Hữu Thiện và những người sống sót khác ở Hải Thành cũng lặng lẽ đỏ bừng mắt.
Giáo sư Mạnh vốn không muốn nói ra, nhìn thấy vẻ mặt cảm kích của mọi người chính mình cũng ngứa ngáy không nhịn được xoa xoa cánh tay một cách kỳ lạ, khiến mọi người đều bật cười:
""Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, cũng không cần gánh nặng, tôi cũng không phải vì mọi người, tôi chỉ là cảm thấy khí hậu ở Hải Thành tốt như vậy, đặc biệt thích hợp để tôi dưỡng già, hơn nữa tôi đã nghiên cứu về cây trồng nông nghiệp cả đời, nếu ở lại đây tiếp tục làm ruộng tôi vẫn có thể thu được ba vụ một năm.""
""Cũng đừng đuổi tôi vào đất liền, xương cốt già nua này của tôi không thể chịu nổi việc di chuyển.""
Nhìn thấy bộ dáng trẻ con của giáo sư Mạnh mọi người không khỏi bật cười, khi cười khóe mắt không khỏi đỏ hoe, ông già này thực sự là đáng yêu một đời.
Những lời này đặt ở đây, không ai có thể ép buộc giáo sư Mạnh đi đất liền, cuối cùng chỉ có thể đồng ý nguyện vọng ở lại của đối phương.""
"" Nếu như vậy, vậy giáo sư Mạnh đến ỏ chỗ này đi, vừa vặn căn cứ Hải Thành hiện tại đang thiếu người phụ trách, hy vọng mọi người đều có thể sống tốt, đừng có phụ quyết định của giáo sư Mạnh."" cuối cùng Ngô Khánh Phong cũng nói.
Đường Hữu Thiện người Hải Thành bọn họ cũng lên tiếng, kích động hét lên: ""Đúng vậy chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ông cụ Mạnh.""
Bây giờ cũng hài lòng vì có thể ở lại, ông nhìn mọi người bằng ánh mắt hiền lành, cười tươi đến mức không nhìn thấy mắt.
___
Thời gian ly biệt luôn đến vô cùng nhanh, một đêm cũng rất nhanh đã trôi qua, đám người Nhiếp Tiêu đều chuẩn bị lên đường từ biệt đám người ông cụ Mạnh trước cửa căn cứ Hải Thành.
Gió biển buổi sáng thổi qua, mặt trời mọc lên từ mực nước biển chiếu sáng khuôn mặt mọi người giống như ánh sáng hy vọng từ từ dâng lên.
""Hy vọng lần sau khi chúng ta gặp lại nhau, ngày tận thế này sẽ kết thúc và mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn, tất cả chúng ta đều phải sống thật tốt!""
""Các vị hãy bảo trọng!!! Hẹn gặp lại!!!""
""lên đường bình an!!!""
Danh sách chương