Chương 5: Ngũ Nhất chìm vào giấc ngủ sâu


Mạc Hà, mười giờ đêm.


Đường phố bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng còi xe cảnh sát, xen lẫn trong đó cả tiếng xe cứu thương inh ỏi làm cho màn đêm vốn yên tĩnh trở nên ồn ào.


Ba người nhóm Nhiếp Tiêu chân trước vừa về đến khách sạn, chân sau Đoạn Ôn Du đã gọi điện thoại tới.


Đoạn Ôn Du lời ít ý nhiều đi thẳng vào vấn đề, đem thông tin tra được gửi qua cho Nhiếp Tiêu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lão đại, tôi mới tìm thấy ảnh của con cá kia, nhưng nhìn ngộ lắm. Tôi nghi hắn có thể bị nhiễm virus lạ nào đó."


Nhiếp Tiêu lập tức ấn vào file Đoạn Ôn Du gửi tới, trong bức ảnh vốn là một người bình thường lại trở nên thật ghê tởm đáng sợ đập vào mắt.


Võ Văn Kỳ đỡ Tiêu Nghiên sắc mặt tái mét ngồi xuống ghế sa lon, lấy chăn mỏng cho cô đắp xong mới nhìn về phía Nhiếp Tiêu. Vừa nhìn liền thấy mặt hắn trở nên nghiêm túc không khỏi cũng đề cao cảnh giác.


"Lão đại, sao vậy?"


"Các cậu nhìn thử đi, xem đây là cái gì. "


Nhiếp Tiêu nhíu mày xoay màn hình lại, đưa bức ảnh đến trước mặt hai người. Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên vừa nhìn thấy nội dung bức ảnh cũng hít một hơi khí lạnh.


Mục tiêu mà bọn họ cần giết đã hoàn toàn biến dạng.


Đôi đồng tử vẩn đục, trong miệng toàn răng nanh chảy xuống nước mũ xanh vàng. Một người nguyên bản bình thường đã biến dạng trở nên vô cùng khủng bố, y như xác chết đang thối rữa biết đi, nó đứng giữa vùng tuyết bị máu nhộm đỏ, xung quanh là các đoạn chân tay đứt lìa.


Làm người ta sởn cả tóc gáy buồn nôn, sau lưng ớn lạnh.


Điện thoại vẫn chưa cúp, giọng Đoạn Ôn Du từ bên kia truyền tới: "Đây là ảnh của một nạn nhân chụp lại, thời gian hiển thị là hồi chiều hôm nay."


"Chúng tôi biết vụ này."


Võ Văn Kỳ xen vào nói, nhớ lại hiện trường các đoạn tay chân y như bị dã thú cắn xé, thêm cả tiếng hét của bên cảnh sát, trong lòng nổi lên một ý tưởng khó tin, cổ họng khô rát. "Tụi tôi vừa mới từ hiện trường trở về. "


Tay chân Tiêu Nghiên lạnh băng, đôi môi đã bắt đầu trắng bệch, nhìn bức ảnh một lát liền nói ra suy nghĩ trong lòng Võ Văn Kỳ.


"Giống như tang thi."


Tang thi, người có xem phim điện ảnh đều biết đó là cái quỷ gì.


Xác chết di động.


Nghe được lời này, Đoạn Ôn Du đang ngồi trong phòng bệnh ấm áp cảm thấy ớn lạnh từ dưới chân lan lên đỉnh đầu.


Hắn không cảm thấy buồn cười, ngồi thẳng lưng bắt đầu gõ bàn phím tành tạch.


"Tôi điều tra thử."


Tiêu Nghiên đột nhiên nghĩ tới một chuyện, không chờ Đoạn Ôn Du điều tra xong đã đẩy Võ Văn Kỳ ra, chống thân thể lảo đảo chạy vào phòng, đem cửa khóa chặt.


Âm thanh đột ngột vang lên làm mọi người bất ngờ.


Võ Văn Kỳ phản ứng đầu tiên lo lắng đuổi theo, đập của la lớn: "A Nghiên em làm gì vậy? Mở cửa nhanh, đừng có suy nghĩ lung tung, tang thi cái gì, mau mở cửa ra anh đưa em đến bệnh viện!"


Tiêu Nghiên ở trong phòng gần như mất hết sức lực, theo vách tường trượt xuống đất. Cô có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể dần lạnh đi, tất cả sức lực còn lại đều dùng để tự nhốt mình vào phòng.


Tiêu Nghiên nhìn ngón tay lạnh lẽo của mình trở nên xanh tím, lắc đầu nói: "Đừng lo cho em."


Ninh Phong bị sốt mơ màng, chỉ đứt quãng nghe được mọi người nói chuyện nhưng vẫn cảm thấy đã có chuyện xảy ra, nghe tiếng gào của Võ Văn Kỳ bên kia điện thoại muốn ngồi dậy, mặt mày lo lắng hỏi: "Anh Đoàn, chị Nghiên có chuyện gì vậy?"


"Cậu lo chi chính mình trước đi, mau nằm đàng hoàng!"


Đoạn Ôn Du nhìn Ninh Phong loạng choạng, hai má đỏ bừng liền dẹp máy tính qua một bên đứng lên đỡ cậu, lúc này mới bị nhiệt độ trong lòng bàn tay làm kinh ngạc.


"Sao còn nóng hơn vừa nãy nữa vậy."


Nhiếp Tiêu nghe động tĩnh bên phía Đoạn Ôn Du sắc mặt càng tệ hơn, kết nối điện thoại qua tai nghe đoàn đội, cau mày hỏi: "Ôn Du, Ninh Phong cũng ngã bệnh sao?"


"Ừm, trước khi đăng ký đột nhiên phát sốt, nếu không đã lên máy bay rồi. Hiện tại tụi tôi đang ở phòng y tế trong sân bay truyền nước biển, gần hết chai rồi mà vẫn không hạ sốt. "


Đoạn Ôn Du vừa trả lời vừa đỡ Ninh Phong nằm xuống, giơ tay vén mớ tóc lù xù trên trán cậu ra sau, sau đó lấy rượu làm hạ sốt vật lý cho cậu, khóe miệng bình thường luôn nhếch lên nay lại mím thành một đường thẳng tắp.


Võ Văn Kỳ nghe câu trả lời của Đoạn Ôn Du bàn tay đang gõ cửa ngừng lại, khó chịu văng tục một câu. "Mẹ nó, gặp quỷ mà. Bình thường không có chuyện gì, hôm nay tự nhiên lại rụng hai người!"


"A nghiên, em trả lời đi!"


Một cơn gió lạnh thổi qua tâm trạng ba người đàn ông còn khỏe mạnh, cảm giác nguy hiểm treo lơ lửng trong lòng làm bọn họ càng nôn nóng lo âu.


Đối với suy đoán về tang thi của bọn họ không phải không có căn cứ.


Trực giác nhạy cảm của dã thú đối với sự nguy hiểm đã vô số lần giúp bọn họ bước ra từ cõi chết, xưa nay chưa hề có sai lầm.


Có điều suy đoán lần này quá phi lý, bọn họ không muốn tin, cũng không dám tin.


Nhưng rất nhanh, suy đoán của bọn họ đã được chứng minh.


Nơi chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn làm tất cả mọi người giật mình, dư chấn làm cho họ cảm thấy cả mặt đất dưới chân cũng rung lên.


Nhiếp Tiêu nhìn lên bầu trời đêm xa xa ngoài cửa sổ, hai ba bước tiến đến bật mở tivi đang phát sóng một tin tức khẩn cấp.


Tiếng nữ phát thanh viên từ bên trong vang lên.


"Đài truyền hình vệ tinh CCTV khẩn cấp đưa tin, vào 11 giờ đêm giờ Hoa Hạ chuyến bay C7263 xuất phát từ sân bay Cáp Nhĩ Tân đến huyện Mạc Hà xảy ra tai nạn rơi máy bay vì sự cố không rõ nguyên nhân, cùng thời điểm, hơn 6 chuyến bay Thượng Hải - Bắc Kinh đều lệch khỏi quỹ đạo, các hành khách trên chuyến bay vô cớ phát cuồng tấn công làm bị thương nhiều nhân viên phi hành đoàn..."


Cùng lúc đó loa phát thanh ở sân bay bên Đoạn Ôn Du cũng thông báo, vì đa số các chuyến bay đều xảy ra sự cố, tất cả các chuyến bay chưa khởi hành đều đình chỉ vô thời hạn.


Năm người mơ hồ biết trước chuyện sắp phát sinh, chìm trong bầu không khí yên lặng ngắn ngủi. Võ Văn Kỳ gian nan mở miệng: "Không phải trùng hợp vậy chứ."


Vừa dứt lời, dưới lầu khách sạn vang lên tiếng khóc và tiếng hét chói tai.


"A! -- "


"Đừng cắn tôi! ! !"


Càng gặp chuyện hỗn loạn Nhiếp Tiêu càng bình tĩnh.


Nhanh chóng khóa kỹ cửa, dùng tủ và bàn ghế chặn kín, giọng nói nghiêm túc ra lệnh cho Võ Văn Kỳ đang đứng trước cửa phòng Tiêu Nghiên.


"Văn Kỳ, phá cửa đi."


"Được!"


Võ Văn Kỳ vuốt mặt, hít sâu một hơi giơ chân đá văng cửa phòng Tiêu Nghiên. Lúc đi vào liền nhìn thấy cô ngã trên mặt đất, vội vã chạy đến bế người lên lại bị nhiệt độ trong lòng bàn tay làm giật thót.


"Lão đại!"


Nhiếp Tiêu mím môi nhanh chóng đi tới, kéo lấy chăn trên giường bao Tiêu Nghiên lại, sau đó để Võ Văn Kỳ ôm cô đến bên cạnh máy sưởi đang tỏa nhiệt.


"Sẽ không có chuyện gì!"


Nhiếp Tiêu an ủi Võ Văn Kỳ, nhớ đến Đoạn Ôn Du đang ở phòng y tế sân bay, sắc mặt trầm xuống, thông qua tai nghe dặn dò.


Từng câu từng chữ nặng ngàn cân.


"Ôn Du, dù như thế nào cũng phải chăm sóc tốt tiểu Phong và chính mình."


"Được, lão đại."


Trán Đoạn Ôn Du toát mồ hôi hột, thừa dịp nhân viên y tế rời đi, trực tiếp đóng cửa phòng, khóa chặt.


Đại sảnh sân bay thỉnh thoảng truyền đến tiếng rít gào la ó, chứng minh trật tự an ninh đã bắt đầu hỗn loạn.


Nhưng toàn thế giới hỗn loạn chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.


Ninh Phong nhìn Đoạn Ôn Du khóa cửa, liếm liếm đôi môi khô nứt, thở hổn hển yếu ớt nói: "Đoàn ca, anh tìm chỗ nào an toàn trốn đi, em đọc tiểu thuyết nói kiểu như em là thời kỳ đầu ủ bệnh nên phát sốt, rất có khả năng sẽ biến thành tang thi."


"Vậy nên anh mau đi đi."


"Mạng của anh là do cậu cứu, nếu không đã chết trên máy bay kia rồi."


So với Ninh Phong phát sốt, tình trạng của Tiêu Nghiên càng làm mọi người lo lắng hơn.


Bởi vì cơ thể tang thi không có độ ấm.


Tiêu Nghiên nhìn Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ mặt mày căng thẳng, đôi môi vì lạnh đến tím tái nở một nụ cười yếu ớt, giọng nói run rẩy đến chỉ còn tiếng gió nhưng vẫn cố cùng mọi người nói đùa.


"Tránh xa em ra chút, cẩn thận em cắn hai người. Em bây giờ hình như còn lạnh hơn người chết nữa, haha..."


Chuyện cười nhưng không hề buồn cười, Nhiếp Tiêu cần điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ lên cao nhất.


"Cắn không chết được."


Nghe Nhiếp Tiêu lãnh lùng đáp trả, Tiêu Nghiên sửng sốt một lát, cong lên khóe mắt, bỗng nhiên cảm thấy thật an tâm.


Cũng đúng, sức chiến đấu mạnh số một số hai toàn đội đều ở đây, dù lo lắng thì người phải lo là cô mới đúng.


Nhìn Võ Văn Kỳ đang ôm mình không nói lời nào, Tiêu Nghiên muốn nhìn anh lâu thêm một chút nhưng mí mắt càng lúc càng nặng. "Anh không có gì muốn nói với em sao?"


"Không có, chờ em khỏe lên sẽ nói."


"Cho anh tức chết."


***


Mùng mười tháng giêng năm 2025 lịch Trung Hoa.


0 giờ, 0 phút.


Kèm theo tiếng chuông vang lên, một cơn mưa sao băng quy mô lớn không có dấu hiệu nào rơi xuống toàn bộ thế giới. Tất cả mọi người cùng nhau ngẩn đầu nhìn ra bầu trời đêm ngoài cửa sổ.


Một màn sương mù màu đen phủ kín đất trời.


Ngoài cửa sổ sao băng lộng lẫy loá mắt, Nhiếp Tiêu đứng dậy định đến bên cửa sổ xem thử, không ngờ lúc vừa đứng lên cảm thấy đầu óc quay cuồng, trước mắt tối tăm.


Nhiếp Tiêu vội vã chống vách tường, quay đầu lại nhìn về phía sau.


Võ Văn Kỳ chuẩn bị gọi cho em gái dặn dò đột nhiên mặt mày tái mét, điện thoại rơi xuống đất, ngẩn đầu nhìn Nhiếp Tiêu.


"Lão đại..."


Lời còn chưa dứt, Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên đồng thời lâm vào hôn mê.


Nhiếp Tiêu toát mồ hôi lạnh thầm nghĩ không ổn, cố gắn chống đỡ đi tới cẩn thận sắp xếp cho hai đồng đội nằm xuống.


Gọi cho Đoạn Ôn Du và Ninh Phong cũng không ai trả lời, hai người họ chẳng biết đã ngất đi trong phòng bệnh từ khi nào. Chỉ còn tiếng bước chân và tiếng người ngã xuống ầm ĩ từ ngoài cửa truyền tới.


Giờ phút này Nhiếp Tiêu không biết thế giới sẽ ra sao, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức lấy điện thoại di động phát về nhà một mệnh lệnh cuối cùng.


***


Vân thành, khu biệt thự Phượng Sơn.


Một cục lông nhỏ màu trà sữa vẫn còn ngồi xổm trên thảm nhung bên cạnh cửa sổ, canh giữ trước màn hình máy tính.


Hai viên bi nho nhỏ đen láy đang nhìn lên bầu trời đêm không chớp mắt, đột nhiên một cơn mưa sao băng rơi xuống làm cả khuôn mặt nhỏ đều kinh ngạc.


Nhưng chờ mãi mà Nhiếp Tiêu vẫn không gọi về, sao băng dù đẹp đến đâu cũng không làm cho bé chuột vui vẻ. Nhìn màn hình máy tính tối tăm, bé chuột không vui nằm bẹp trên thảm, móng vuốt nhỏ nắm lấy lông nhung nhạt màu.


Không lâu sau, nhóm người giúp việc dưới lầu từng người từng người ngã xuống, bé chuột cũng dần mất đi ý thức, mơ hồ mê mang.


Cửa phòng đột nhiên phát ra một tiếng "cạch".


Hoàn toàn phong tỏa.


Bé chuột giật giật lỗ tai, nhưng lại không động đậy ngủ thiếp đi.


***


Từng ngôi sao băng lộng lẫy xẹt qua bầu trời, nhưng cảnh đẹp này không có ai thưởng thức.


Đêm đó, trên toàn thế giới hàng loạt người xuất hiện tình trạng đột nhiên ngất xỉu, có người chậm chạp vẫn chưa tỉnh, có người không lâu đã mở mắt, tính tình thay đổi, không suy nghĩ nhào về phía người thân, người yêu, con cái đang chăm sóc mình, nhe ra hàm răng nanh trắng nhợt sắc bén.


Tiếng kêu gào đau đớn thảm thiết, tàn khốc xé tan bầu trời đêm yên tĩnh.


Như thể có một con ác quỷ khủng bố vừa lặng yên giáng thế, bao phủ thế giới trong màn mây mù mờ mịt.


Tai ương tận thế lặng lẽ phát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện