Chương 3: Bé chuột Ngũ Nhất ở lại
Vì muốn hớt tay trên cảnh sát, Ninh Phong và Đoạn Ôn Du ở Hawaii, cùng đám người Võ Văn Kỳ, Tiêu Nghiên đang ở nhà chuẩn bị khởi hành đến Mạc Hà.
Mọi người chia nhau hành động, khi đến nơi lại hội hợp. Ở đây Nhiếp Tiêu cũng bắt đầu chuẩn bị tạm biệt với bé chuột nhà mình.
Nhóc này đang ngồi xổm bên cạnh vali nhìn Nhiếp Tiêu thu thập hành lý, đôi mắt nhỏ rũ xuống tràn đầy oan ức và tiếc nuối, như một cây bắp cải thiếu nước ủ rũ héo úa.
Nhưng mà việc này ai cũng đều khó chịu, một giây trước còn tràn đầy phấn khởi vì có thể cùng ba đi làm nhiệm vụ, có thể nhìn thấy tư thế hiên ngang oai hùng của ba ba, nhưng một giây sau lại vì thời tiết mà phải ở lại, còn phải chia cách với baba.
Nghĩ lại mà đau lòng.
Bé chuột không nhịn được đánh giá vóc người cao to của Nhiếp Tiêu, lại nhìn cơ thể bé xíu chỉ bằng lòng bàn tay của mình, trong lòng lại dâng lên một nỗi đau thương khổ sở.
Nếu có thể biến thành thú hai chân như ba ba thì thật là tốt nha chít.
Nhiếp Tiêu cách xa xa cũng có thể cảm giác được nỗi ai oán như sắp hóa thành thực thể, nhìn một mãnh không gian nhỏ sắp chuyển mưa đến nơi bỗng cảm thấy đau lòng.
Tạm thời gác lại mọi chuyện, ngồi xổm xuống xòe ra lòng bàn tay để nhóc chuột bò lên. Cơ thể toàn là thịt an vị xong liền nằm bẹp xuống như một cái bánh chuột.
Giống như bị xì hết sức sống, nằm xuống rồi không muốn đứng lên nữa.
"khó chịu vậy sao? Nhiệm vụ lần này rất đơn giản, ba ba bảo đảm trong một tuần sẽ về, trong một tuần này con ngủ nhiều thêm vài giấc là sẽ qua nhanh thôi." Nhiếp Tiêu không nhịn được lấy ngón tay chọt chọt túi dự trữ bên quai hàm và cái mông tròn của nhóc con.
"Chít chi!~" quá lâu QAQ
Thấy tiểu tử không hề bị lay động, Nhiếp Tiêu nắm hai móng vuốt nhỏ, muốn thử xem bé chuột có chịu đứng thẳng không. Nhưng vừa mới buông tay bánh chuột vẫn hoàn là bánh chuột.
Nhiếp Tiêu: = =
Cuối cùng, Nhiếp Tiêu chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ, từ trong túi đồ ăn vặt móc ra một quả dâu tây sấy khô - món nhóc con yêu nhất.
Đặt ở trước mũi ngửi một cái, sau 3 giây đứng hình, bé chuột nào đó đã ôm quả dâu không buông tay.
"Haiz tình cảm không nỡ rời xa ba ba cũng chỉ bằng một quả dâu tây thôi sao..." Nhiếp Tiêu cố ý kéo dài âm cuối, làm cho bé chuột xấu hổ ánh mắt lúng liếng.
"Chít!"
Ba ba là tốt nhất, nhưng dâu tây cũng không thể phụ lòng.
Nhiếp Tiêu cuối cùng cũng không đùa quá trớn, xoa xoa trán bé chuột, nhẹ nhàng nói: "Ngoan, chờ ba ba trở về, ba ba sẽ cho con hai quả dâu tây chịu không?"
Bé chuột nhìn Nhiếp Tiêu chăm chú, cuối cùng chậm rãi gật gật đầu.
"Chít!" Vậy ba phải nhanh nhanh về với bảo bảo nha!
"Ngoan."
Nhiếp Tiêu nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuất phát, mà trong phòng, hắn cũng vì bé chuột chuẩn bị đầy đủ máy thức ăn và nước uống tự động, đồ chơi, dụng cụ sinh hoạt, có thể trãi qua mấy tháng cũng không có vấn đề gì.
Dầu gì cũng có nhóm người giúp việc có thể hỗ trợ chăm sóc cho bé, mặc dù ý thức lãnh thổ của nhóc rất cao, không thích người lạ vào phòng của mình.
Trong phòng có lắp camera giám sát, Nhiếp Tiêu có thể theo dõi sinh hoạt hằng ngày của nhóc, còn có thể thông qua máy tính gọi video trò chuyện.
Nhiếp Tiêu khom lưng đem màn hình máy tính đặt ở nơi nhóc có thể đụng tới, kết nối với nguồn điện, cuối cùng sờ cả người bé chuột đầy thịt.
"Ba ba đi nhé."
"Chít!" Bái bai baba, ba ba đi nhanh nhanh về nhé.
Bé chuột cẩn thận đứng trên tủ đầu giường, đầy mắt quyến luyến nhìn theo Nhiếp Tiêu. Một móng vuốt ôm dâu tây, một móng vuốt liều mạng mà hướng Nhiếp Tiêu vung vung.
Nhiếp Tiêu cũng cười phất phất tay, sau đó quay người đóng cửa phòng ngủ lại.
Nhưng chưa đi hai bước, Nhiếp Tiêu lại đột nhiên dừng lại, tay thuần thục móc từ trong túi áo và trong túi balo trên tay, đúng như dự đoán đào ra được một viên thịt đang giả chết.
Trong ngực còn ôm một quả dâu tây khô.
Nhiếp Tiêu: == biết ngay mà!
Bé Ngũ Nhất: QAQ
Nhiếp Tiêu cầm lấy tên nhóc âm mưu bám đuôi thất bại mang về phòng, đặt bé lên cửa sổ cách xa cửa phòng ngủ.
"Con ở nhà ngoan, không thể đi cùng được."
"Chít chi."
Công cuộc bám đuôi bị vỡ kế hoạch, đối mặt với Nhiếp Tiêu đã có đề phòng, bé chuột không có cơ hội thứ hai để đi theo chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn đóng cửa rời đi, sau đó ưu thương khổ sở mà cúi đầu gặm một ngụm dâu tây sấy.
! ! !
Chua chua ngọt ngọt ngon thật nha! ! !
Bé chuột hạnh phúc mà nheo lại đôi mắt nhỏ, nhưng rất nhanh đã nghe tiếng động cơ ô tô ngoài sân, dâu tây sấy cũng ăn không vào nữa.
Phía trên thảm nhung được trãi trước cửa sổ, kính thủy tinh phản chiếu ra một thân ảnh nho nhỏ. Bé hamster nhỏ xíu đang cố gắng chống hai móng vuốt nhỏ lên cửa kính để nhìn theo chiếc xe dần dần đi xa.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe nữa, bé chuột lập tức như quả bóng xì hơi, buồn bả ỉu xìu nằm nhoài trên thảm, móng vuốt nhỏ chọt chọt quả dâu sấy khô bên cạnh, trong mắt tràn đầy cô đơn.
Ngày đầu tiên ba ba không ở nhà, thật nhớ ba.
Trên xe, tài xế lái xe đưa Nhiếp Tiêu đến sân bay. Nhiếp Tiêu lấy điện thoại di động cùng mấy vị đồng đội hàn huyên vài câu rồi để điện thoại xuống, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay thật trống rỗng.
Không có "bảo bối làm ấm tay", đột nhiên có chút không quen.
Nghĩ nghĩ, Nhiếp Tiêu lại mở điện thoại di động.
Ngay sau đó một màn hình máy tính đặt trên cửa sổ trong phòng ngủ sáng lên, bé chuột vui mừng kêu một tiếng chạy tới, ngoan ngoãn ngồi xổm phía trước.
Nhìn mặt Nhiếp Tiêu, đầy mắt vui mừng.
Nhiếp Tiêu mỉm cười không nói, ánh mắt ôn nhu, cách màn hình cùng bé chuột đùa giỡn cho đến 15 phút trước giờ cất cánh.
"Ba ba rất nhanh sẽ trở về!"
"Chít!"
***
Mùng 9 tháng giêng năm 2025.
Nghĩ tết cơ bản đều kết thúc vào mùng 8, vô số người đang trên đường rời nhà bắt đầu đến đơn vị công tác, sau thời gian đoàn tụ ngắn ngủi lại phải gồng mình phấn đấu vì sự nghiệp, vì cuộc sống tốt đẹp sau này.
Một năm mới đến, là một sự khởi đầu mới đầy nhiệt huyết.
Nhiếp Tiêu vào giờ phút này rốt cục cũng đến cực Bắc của Hoa quốc - huyện Mạc Hà. Nhiệt độ thấp đến mức làm Nhiếp Tiêu lần thứ hai vui mừng vì không mang tên nhóc kia đến.
Thở ra một hơi đầy sương mù, Nhiếp Tiêu theo dòng người đi về phía khách sạn. Thân hình cao gầy anh tuấn làm người đi đường không ngừng liếc mắt dõi theo.
Cùng lúc đó, Võ Văn Kỳ cùng Tiêu Nghiên cũng lần lượt tới, hai người gặp nhau ở trạm xe liền trực tiếp gọi cho người trong đội.
"Tôi và Văn Kỳ gặp ở trạm xe, mọi người đều đến hết chưa? " Tiêu Nghiên vừa nói vừa cởi ba lô, tai nghe trên lỗ đang lập lòe lam quang yếu ớt khó phát hiện, Võ Văn Kỳ bên cạnh nhận ba lo đeo lên vai phải.
Võ Văn Kỳ cao gần hai mét, khôi ngô cường tráng, tướng mạo cương nhị nhìn rất khó dây vào, nhưng giờ khắc này nhưng bởi vì động tác xách túi mà trở nên bất ngờ lộ ra nhu tình bên trong vẻ ngoài sắt đá.
Đứng bên cạnh Tiêu Nghiên trắng nõn, thực sự tạo thành tổ hợp hoàn mỹ - người đẹp và quái thú khiến mọi người xung quanh liên tục liếc nhìn.
"Chúng tôi vẫn đang chờ máy bay đây, mới đáp xuống đất mẹ thôi! "
Âm thanh Ninh Phong kêu rên từ trong group vang lên, tay bị Đoạn Ôn Du nắm chặt mới không bị đoàn người tách ra.
"Lần đi công tác này thật quá khó khăn, mua vé đầu xuân quá khó, nếu không có Đoàn ở đây, không chừng tới tết nguyên tiêu tôi vẫn chưa về tới được."
"Cho nên tôi nói tôi sợ cậu đi lạc, sang Hawaii tìm cậu, cậu còn không tin." Đoạn Ôn Du cong khóe môi, lôi kéo thiếu niên sức sống bắn ra bốn phía đi về phía trước, tuy rằng đông người rất ầm ĩ nhưng mọi người đều đeo tai nghe không sợ không nghe thấy.
"Ông là cha ruột tôi được chưa!"
"Ừ, con trai ngoan."
Võ Văn Kỳ cách mười vạn tám ngàn dặm nghe được câu này nhất thời không nhịn được thẹn thùng, mở miệng nói: "Tôi nghĩ chờ khi các người về đến, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Vậy coi như tôi đến Mạc Hà là đi du lịch thôi." Ninh Phong khoong biết xấu hổ nói: "Nếu mọi người không muốn thiệt thòi thì cố gắng nhanh lên, xong rồi thì cùng tôi đi trượt tuyết."
Mọi người: "..."
Tuổi còn trẻ, sao da mặt lại dày như vậy.
Tiêu Nghiên ho nhẹ một tiếng, gọi cho Nhiếp Tiêu: "Lão đại, anh đã tới chưa?"
"Đến rồi."
Nhiếp Tiêu lời ít mà ý nhiều, giơ tay đẩy cửa ra, đi vào trong quán rượu sau đó đem ba lô cởi xuống.
Nghe này thanh âm tinh tế này, mọi người đều hỏi cùng một câu: "Đến đâu rồi?"
"Trong quán rượu."
"..." Trâu bò! ! !
Xe taxi chở Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên mới vừa dừng trước cửa, tuyệt đối khâm phục nói: "Tôi tra đường đi của lão đại nhanh nhất cũng phải đến muộn hơn chúng ta một chút, thật hiếm thấy lần này máy bay không bị trì hoãn."
"Lão đại quả nhiên vẫn luoon nhanh nhất!" Ninh Phong nhẫn nhịn không được cảm thán, "Lão đại trâu bò! Uy vũ*!"
*Chỗ ngày tác giả dùng 牛批 - ngưu phê = ngưu bức => trâu bò
Và 冲鸭
Nhiếp Tiêu nghe Ninh Phong dùng từ, hơi nhíu mày, không nhịn được nói: "Không vui."
"......"
Ninh Phong sửng sốt nữa giây, lập tức tỏ ra vô tội vội vã giải thích: "Em lấy tính mạng đảm bảo, Em không có lái xe, Em rất đơn thuần nha."
(Chỗ này mình chả hiểu nó nói gì luôn ಥ‿ಥ )
"Ừ, chú ý dùng từ."
"Được rồi, sau này em sẽ lựa lời mà nói*." Ninh Phong thành thật gật đầu nhận sai.
*Chỗ này tác giả dùng "Nhất mã đương tiên" mình không biết giải thích thế nào cho hợp ngữ cảnh, bạn nào biết thì giải thích giúp mình nhé.
Nghe hai người đối thoại, nhóm ba người Đoạn Ôn Du đứng bên cạnh đã sắp không kiềm chế được mà cong lên khóe miệng.
Lão đại của bọn họ và ông cụ non này mỗi lần cùng nhau nói chuyện đều có thể cà ra tia lửa diệu kỳ, khiến cho linh hồn cả bọn thăng hoa.
Nhịn cười chết người.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi kết thúc, Nhiếp Tiêu một mình vào trong phòng khách sạn, cẩn thận kiểm tra tất cả các thiết bị trong phòng bảo đảm không có vấn đề gì, lúc này mơi bước vào phòng tắm, tẩy đi một thân bụi bặm.
Cuối cùng, lấy ra điện thoại xem tình huống trong nhà.
Sau một đêm xa cách, nhóc con chắc đã thức dậy ăn cơm rồi.
Thông qua camera giám sát, đúng như dự đoán nhìn thấy một cục lông đang ngồi xổm trên thảm nhung bên cạnh cửa sổ, đối diện là màn hình máy tính đang cầm hạt lúa mạnh gặm gặm.
Nhìn dáng vẻ cả đêm không về ổ nhỏ ngủ mà canh giữ bên cạnh máy tính, ánh mắt Nhiếp Tiêu nhu hòa đi mấy phần.
Mà bé chuột đang ở nhà cũng vừa gặm lúa mạch vừa suy nghĩ, không biết sáng nay ba ba có ngủ nướng hay không.
Không biết nếu không có dũng sĩ hamster ba ba có thể đánh bại ác ma ổ chăn không, aiz, lo nát tâm mà.
Nhìn nhóc con cúi đầu thở dài, Nhiếp Tiêu liền mở màn hình điện thoại, kết nối video call với máy tính trong nhà, tiện tay cầm một cái gối dựa ở trên ghế salon tìm một vị trí thoải mái.
Màn hình máy tính sáng lên, đôi mắt bé chuột cũng đồng thời phát sáng, y như "Mãnh thử xuất chuồng*" phóng tới đối diện màn ảnh.
*Dân gian có câu "mãnh thú xổng/xuất chuồng" =)))
Mãnh chuột phóng một cái, một phát xuyên tâm!
"Chít!" Ba ba chào buổi sáng nha! Nhiếp Tiêu cảm giác cả cõi lòng đều mềm nhũn.
"Chào buổi sáng, tiểu thối bảo."
Một đêm không gặp như cách ba thu, bé chuột đánh giá Nhiếp Tiêu từ trên xuống dưới một lần, nhìn thấy chiếc gối lớn sau lưng hắn nhất thời cho rằng hắn vẫn còn nướng trên giường, vì vậy nhân danh dũng sĩ hamster cần thực hiện nghĩa vụ, cách màn hình cọ cọ hai má Nhiếp Tiêu. (á á manh chết bổn bảo bảo rồi ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ )
Nhận ra nhóc con đang làm gì, nội tâm Nhiếp Tiêu đã mềm thành bùn nhão. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ, hắn chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa.
Kết quả là khi Võ Văn Kỳ và Tiêu Nghiên vừa bước vào phòng liền nghe thấy trong điện thoại Nhiếp Tiêu vang lên một tiếng kêu vui vẻ.
"Chít!"
Hôm nay dũng sĩ Ngũ Nhất lại đánh bại ác ma ổ chăn, thành công giải cứu ba ba! ✧(σ๑˃̶̀ꇴ˂̶́)σ
Võ Văn Kỳ cùng Tiêu Nghiên: "..."
A, cuồng chuột siêu cấp!