Chương 14: Ngũ Nhất thoải mái tắm táp


Vài tiếng súng thật lớn vang lên, lần nữa thành công dời đi lực chú ý của tang thi, Tạ Quân và Lưu Đại Sơn đồng thời thở phào nhẹ nhõm, không chút trì hoãn tiếp tục tiến về phía lồng phòng hộ giết ra một con đường.


Vì có bọn họ mở đường, lực cản do tang thi chen chúc nhau giảm bớt, Võ Văn Vũ đã khôi phục dị năng mang theo tất cả người sống sót từ trong bầy tang thi vọt ra.


Xông ra khỏi vòng vây, nhìn Tạ Quân cùng Lưu Đại Sơn, tất cả mọi người không kịp nói lời cảm kích đã nghe theo lời lão hiệu trưởng ba chân bốn cẳng chạy về căn lầu ký túc xá mới xây, tránh cho tang thi phát hiện mà quay trở lại.


Tiểu Ngũ Nhất cũng mang theo nhóm đàn em từ lầu thí nghiệm chạy ra, hội tụ cùng đội người lớn, cùng nhau chạy về căn ký túc xá mới xây ở phía Bắc.


Bởi vì vẫn chưa sắp xếp cho học sinh vào ở, cả tòa nhà đều không có tang thi. Lão hiệu trưởng lấy ra chìa khóa mở cửa rào, chờ tất cả mọi người an toàn tiến vào liền vội vàng khóa lại cửa sắt.


Tạ Quân lúc này cũng tiến vào tòa ký túc xá, nhìn tình hình xung quanh lại có chút lo lắng, nhíu mày hỏi: "Chúng ta bây giờ ở đây, vậy làm sao mà ra ngoài? Chúng ta nhiều người như vậy, tang thi ngửi mùi không bao lâu lại bao vây ngoài cửa, chúng tôi lúc này đều giống mọi người, tới lúc đó cũng không có cách cứu tất cả thêm lần nữa."


Lo lắng của Tạ Quân không phải vô lý, nhưng chưa kịp chờ lão hiệu trưởng giải thích, có một sinh viên ở bên cạnh cướp lời, nghe như là đã từng có nghiên cứu qua địa hình.


"Cửa sổ phía sau tòa ký túc xá này đối diện với bức tường rào phía Bắc của trường học, bò lên cửa sổ là có thể dễ dàng nhảy ra đường lộ bên ngoài, nếu không phải do chỗ đó sau này sẽ là phòng tắm nữ, mấy đứa năm ba tìm nơi trốn học đã không quá khó khăn."


Tạ Quân bỗng nhiên tỉnh ngộ: "..." Thì ra là như vậy.


Lão hiệu trưởng không nhịn được nghiêm túc nhìn về phía vị bạn học nam này, cũng sâu sắc nhớ kỹ khuôn mặt hắn. (hiệu trưởng ghim 😂)


Mà lúc này, lồng phòng hộ bao trùm trên đầu bọn họ đột nhiên biến mất, tròn lòng mọi người lập tức hốt hoảng, nơi các sinh viên phía sau cũng truyền ra âm thanh rối loạn. Tạ Quân và lão hiểu trưởng chen lên xem xét, liền phát hiện Võ Văn Vũ chẳng biết từ lúc nào đã ngất đi trong lòng bạn nữ bên cạnh.


Tình cảnh này làm mọi người sợ hãi, cuối cùng qua kiểm tra của các sinh viên ngành y, sợ bóng sợ gió một hồi mới biết hóa ra cô chỉ đang ngủ. Tựa hồ mấy ngày nay tinh thần quá căng thẳng, lại thêm gánh nặng lo lắng cho mọi người, lúc này tất cả đã an toàn nên tất cả mệt mỏi liền bộc phát.


Mà lúc này, tiểu Ngũ Nhất cũng đẩy ra vòng vây tiến tới bên ngườu Võ Văn Vũ, thân thể nho nhỏ không dễ dàng gì mà chui vào được, nhưng nhìn Võ Văn Vũ đang ngủ say chỉ có thể tiếc nuối đem chuyện nhận em gái gác lại.


"Đừng lo lắng, chỉ là đang ngủ." Tạ Quân nhìn ánh mắt lo lắng của tiểu lão đại, mở miệng an ủi: "Không bao lâu nữa chị cậu sẽ tỉnh thôi!"


"Đây là em gái tiểu Vũ!"


Tiểu Ngũ Nhất không kịp chuẩn bị bị Tạ Quân xoa đầu, tức giận giải thích một câu, sau đó liền ôm gương mặt nhỏ canh giữ bên người Võ Văn Vũ, chăm chú mà nhìn gương mặt đang say giấc.


Nhìn Võ Văn Vũ đã ngủ say, trong lòng tiểu thiếu niên không kềm chế được vui vẻ, rung đùi đắc ý, ngẩng đầu kiêu ngạo nói với Tạ Quân: "Tui tìm được em gái tiểu Vũ, ba ba nhất định sẽ khen tui! Văn Kỳ Kỳ cũng sẽ rất vui vẻ!"


Tạ Quân mỉm cười nghe nhưng không trả lời, quay đầu nhìn gương mặt đang ngủ, lại nhớ tới chuyện cô đã làm, chỉ cảm thấy đây lại là một người giống tiểu lão đại, vừa đáng yêu lại kiên cường.


Các cô cậu sinh viên xung quanh nghe bọn họ nói chuyện, lúc này mới chú ý đến thiếu niên đặc biệt xinh đẹp. Sau khi biết tên cậu là "Võ Nhất*" đều tin đây chính là em trai của Võ Văn Vũ.


Đều là họ "Võ", dựa theo truyền thống dòng họ của Hoa Hạ, chắc là người một nhà.


Mà lúc này, sắc trời đã bắt đầu tối lại. Sau bao nhiêu trắc trở nguy hiểm, mọi người quyết định ở lại qua đêm, thần kinh căng thẳng bấy lâu nay rốt cuộc được thả lỏng, mọi người đều rất quý trọng giây phút an bình ít ỏi này.


Liêu Dũng không thể tưởng tượng được Hàn Lâm và Võ Văn Vũ bị đẩy vài bầy tang thi còn có thể sống sót, nhanh chóng chen vào đám người ôm chầm lấy bạn gái, kích động khóc lên. Người yêu quan trọng mất mà tìm lại được, gào khóc như một đứa bé.


Hàn Lâm nhìn Liêu Dũng vô cùng ngạc nhiên, nước mắt cũng lập tức chảy xuống. Trăm ngàn lời nói đều ngưng tụ bên trong nước mắt sống sót sau tai nạn.


Tạ Quân nhìn phòng ngủ bị vây chật đến nước chảy không lọt này, tuy rằng không hiểu chuyện tình cảm, vẫn phải ngắt lời nói: "Mọi người ra ngoài trước đi, để tiểu Vũ nghĩ ngơi thật tốt, có gì chúng ta ra ngoài rồi nói."


Tiểu Ngũ Nhất nhìn Liêu Dũng và Hàn Lâm ôm nhau, lúc này đã rõ câu "bạn thân và bạn cùng phòng" hai người bị đẩy vào bầy tang thi là ai, bất giác trong lòng nổi lên cảm xúc nghĩ lại mà sợ.


"Cô ta sao có thể xấu như vậy!" Tiểu Ngũ Nhất xiết chặt nắm đấm, đau lòng nhìn Võ Văn Vũ, vừa khổ sở vừa căm hận nói: "Tiểu Vũ rõ ràng tốt như vậy!"


Tạ Quân trầm mặc nghe Ngũ Nhất nói, xoa xoa đầu thiếu niên. Ở trong tận thế, dù thân tới đâu không bằng sự ích kỷ đê hèn của nhân tính.


Cuối cùng, tất cả mọi người đều biết chuyện Lâm Mộng Phỉ làm đối Võ Văn Vũ và Hàn Lâm, mặc dù đa số sinh viên không biết người này, nhưng không cản trở bọn họ nghiến răng nghiến lợi, càng thêm đau lòng cho Võ Văn Vũ và Hàn Lâm.


Nếu không phải Võ Văn Vũ thiện lương, tất cả mọi người ngồi đây có khả năng đều đã chết.


Lúc này, Lâm Mộng Phỉ và Trịnh Văn Tuấn nên cảm thấy may mắn vì không đi theo nhóm Tạ Quân, nếu không với số người ở đây mỗi người đều tặng một tát cũng đủ tát chết bọn họ.


Lão hiệu trưởng đứng một bên nghe sự thật này, trong lòng cảm thấy vô cũng thất bại và khổ sở. So sánh với Võ Văn Vũ kiên cường thiện lương, ông rất khó chấp nhận một người như vậy lại là sinh viên trường Đại Học Vân Thành.


"Hi vọng các học sinh đang ngồi ở đây, sẽ không làm ra chuyện lấy bạn thân làm bia đỡ đạn như Lâm Mộng Phỉ."


Lão hiệu trưởng không nhịn được đứng lên, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, lời giái huấn xuất phát từ nội tâm, đồng thời cũng là một lời kỳ vọng: "Tuy rằng đã là tận thế, làm một giáo sư, tôi hy vọng mọi người có thể giữ lại lương tri cơ bản nhất. Nếu lòng người cũng biến dạng như tang thi, thì trong thế giới mạt thế này thực sự sẽ không còn một tia hy vọng."


Nghe lão hiệu trưởng nói, im lặng rất lâu, có sinh viên không nhịn được khóc rống: "Viên hiệu trưởng, thế giới đều đã như vậy, chúng ta thật sự còn có hi vọng sao!"


Viên lão hiệu trưởng nhìn tất cả mọi người, đôi mắt chứa đầy tri thức và từng trải, vừa hiền lành trả lời một cách chắc chắn: "Chúng ta hiện tại vẫn còn sống sót, chính là hi vọng."


Nhóm người Tạ Quân và Lưu Đại Sơn nghe lời nói của Viên hiệu trưởng, trong lòng cũng dấy lên một ngọn lửa mong chờ đối với tương lai. Tiểu Ngũ Nhất ngồi ngay ngắn ở một bên lắng nghe, hai mắt sáng lấp lánh mà ngìn Viên hiệu trưởng.


Chẳng trách ba ba nói giáo viên chính là một nghè thần thánh nhất của thú hai chân.


Bé chuột hiện tại cũng thích nhất là giáo viên.


Lão hiệu trưởng Viên dạy một tiết ngắn gọn về tận thế, nhìn ánh mắt bọn nhỏ cháy lên ánh áng, vui mừng cười rộ lên, sau đó công bố một tin mừng cho mọi người phấn chấn.


"Tôi mới vừa xem xét xong, tòa ký túc xá này có máy phát điện có thể sử dụng, máy nước nóng chạy bằng năng lượng mặt trời trên sân thượng cũng có nước dự trữ, cho nên các trò hôm nay có thể đi tắm nước nóng. Nước nóng cần phải có thẻ sinh viên, trò nào không có thẻ thì đến chỗ tôi lấy, hôm nay ông mời các trò đi tắm!"


Nghe lời này, tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó bùng nổ một trận hoan hô vui mừng.


"A a a hiệu trưởng vạn tuế! ! !"


"Quá tốt rồi, mùi trên người tui thúi gần chết! ! !"


Tận thế bắt đầu nhiều ngày như vậy, không có gì sung sướng bằng việc có thể tắm rửa thoải mái. Ngay cả nhóm người Tạ Quân cũng chỉ đơn giản dùng nước làm ướt khăn qua loa lau mặt, nói thực ra là trên người không hề sạch sẽ .


Lão hiệu trưởng Viên nhìn mọi người mừng rỡ như điên, giương mắt nhìn về phía trường học, lộ ra một nụ cười dịu dàng hòa ái. Đây có lẽ là món quà cuối cùng ông có thể đại diện cho trường học tặng cho nhóm học sinh.


—— chỉ mong thời khắc này có thể rửa đi mọi mệt mỏi cùng bi thương, mang tới hy vọng để bước lên con đường mới.


Tiểu Ngũ Nhất nhìn mọi người cười nói vui vẻ, không nhịn được cũng nở nụ cười ngây ngô. Cho đến khi bị đẩy vào trong phòng tắm, mới ý thước được nước ấm đối với một bé hamster có bao nhiêu kinh dị.


"Tiểu lão đại từ từ tắm, nước ấm rất thoải mái! Đút cái thẻ này vào trong khe, mở vòi hoa sen là sẽ có nước." Tạ Quân tắm xong đi ra cả người sảng khoái, nhét thẻ sinh viên mượn được vào tay Ngũ Nhất, vừa chỉ cách sử dụng vừa đẩy người vào phòng tắm.


Tiểu Ngũ Nhất sợ hãi giãy dụa cự tuyệt: "Tui không muốn tắm!!!"


"Ngoan, đừng khách sao, nước nóng còn đủ xài!"


Nói xong Tạ Quân liền dứt khoát từ bên ngoài đóng cửa lại, tiểu Ngũ Nhất chỉ có thể nhìn vòi hoa sen trên đỉnh đầu, lâm vào khốn cảnh lớn nhất trong cuộc đời.


Cậu cúi đầu nhìn cơ thể hiện tại của mình, tự hỏi chắc là sẽ không chết đuối đâu, gom hết dũng khí cùng quyết tâm, lột sạch quần áo đứng cạnh vòi sen.


Đầu tiên cẩn cẩn thận thận vặn mở van nước, lại cẩn cẩn thận thận thò tay nhỏ vào dưới vòi sen. Sau đó, dòng nước ấm áp chảy qua làn da, làm cho bé chuột sợ ngây người, đôi mắt kinh ngạc trợn tròn!


"Thoải mái quá trời nha awww!"


Tiểu Ngũ Nhất đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại phát ra tiếng rên rỉ sung sướng từ tận sâu linh hồn, chẳng trách ba ba mỗi lần đều tắm lâu như vậy!


"Lần sau bảo bảo cũng phải cùng ba ba tắm táp!"


Tiểu Ngũ Nhất đắm chìm trong làn nước ấm áp, gần nước tiếng sau, Tạ Quân ở bên ngoài gõ cửa thúc giục.


Đối với tiếng gọi bày, tiểu Ngũ Nhất bất đắc dĩ đóng van nước, lấy khăn lau khô thân thể, thay ra một bộ quần áo sạch sẽ mới chậm rãi ra khỏi phòng tắm.


Vừa ra tới, đã được Tạ Quân báo cho một tin vui.


"Chị tiểu Vũ của cậu đã tỉnh rồi!"


"Thật không! ! ! ?"


_______


Máy nước nóng năng lượng mặt trời:



Ahuhu chương nào cũng dài miên man _(:3 」∠ )_

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện