Tạ Thư, Tạ Văn rất hồi hộp.

Hai nam nhân gầy rọp sau khi nhìn thấy đám Cảnh Lâm lên xe, trong đôi mắt đều lóe sáng.

Bọn họ biết hoa ăn thịt người lợi hại, thế nhưng bọn họ đã cùng đường rồi, lương thực trong nhà không còn nhiều lắm, số lượng khẩu phần ăn của tám miệng người trong nhà đè nặng lên vai bọn họ. Có nguy hiểm nữa, cũng phải đi, đương nhiên, cũng là do lúc huyện chiêu thu người tình nguyện có tuyên truyền trong đoàn sẽ đi theo tu sĩ, dầu sao có người chống đằng trước rồi.

Cơ mà vẫn thấy khẩn trương a.

Lúc trước thấy Long Chương và Giun Bảo Bảo, bởi vì không quen, nên bọn họ cũng chỉ gật gật đầu rồi thôi, bây giờ nhìn thấy mấy người Cảnh Lâm, nhất thời an tâm không ít, thật nhiều lần bọn họ đi ra ngoài đều là theo cùng đám Cảnh Lâm, tuy bọn cậu chỉ thuận tiện cho bọn họ đáp nhờ, nhưng xác thực đã trợ giúp bọn họ không ít, cả nhà bọn họ thực sự rất cảm kích mấy người Cảnh Lâm, vì thế so với những người khác, có vẻ thân cận hơn rất nhiều.

Đám Cảnh Lâm thì lại nhìn một chút Tạ Thư và Tạ Văn, hoài nghi bọn họ có thể vượt qua cửa sàng chọn lần này hay không. Tạ Văn còn tốt, dầu sao cũng là anh nông dân quanh năm làm lụng tại quê nhà, thân thể so với Tạ Thư – một người nam nhân lịch sự nho nhã này – cường tráng hơn chút, nhưng cũng chẳng chịu nổi bộ dáng hiện tại của bọn họ đều gầy còm như thế.

Anh em nhà họ Tạ nhỏ giọng nói chuyện với mấy người Triệu Chí Văn, Nghiêm Phi quay đầu chào hỏi cùng thợ rèn Lưu, Cảnh Lâm thì lại vẫy vẫy tay với Giun Bảo Bảo: “Tới đây.”

Giun Bảo Bảo lập tức trườn tới bên cạnh cậu, rất thân mật mà dùng cái đầu trơn bóng cọ đầu gối Cảnh Lâm, Long Chương cũng đưa ra lời đề nghị đổi chỗ với người ngồi bên cạnh đám Cảnh Lâm, sang ngồi bên này.

Cảnh Lâm nhỏ giọng nói với Long Chương: “Sao cậu lại mang nó ra ngoài?”

Long Chương hỏi: “Sao vậy?”

Cảnh Lâm liền đem tin tức biến dị thú rất dễ bị bắt giết nói với cậu ta, Giun Bảo Bảo biết chui xuống đất, bọn chúng không nhất định tóm được nó, nhưng đổi thành những tu sĩ bên ngoài kia hoặc là một số kẻ chuyên sống bằng nghề bắt biến dị thú, thì thủ đoạn của bọn chúng nhiều, Giun Bảo Bảo không nhất định trốn thoát được.

Long Chương trầm mặc một chút, cuối cùng vuốt đầu Giun Bảo Bảo, nhận lấy đôi mắt ngây thơ hồ đồ của nó, nói: “Thế nhưng, chung quy nó vẫn phải trở nên mạnh mẽ hơn.”

Nếu bàn về trình độ yêu thương Giun Bảo Bảo, cậu ta tuyệt đối là người đứng thứ nhất, ngay cả cha của cậu, sự thương yêu đối với Giun Bảo Bảo, càng nhiều chỉ dừng ở việc Giun Bảo Bảo có thể mang đến chỗ tốt cho hai cha con cậu. Mỗi lần nhìn thấy Giun Bảo Bảo làm nũng với mình, tim của cậu đều trở nên mềm mại, Giun Bảo Bảo đáng yêu như thế, coi như nó chỉ là một con giun đất biến dị rất bình thường thôi, Long Chương cũng sẽ giống như lúc này yêu thương nó, coi nó như người nhà.

Trước tận thế Long Chương chỉ là một cậu học sinh còn suốt ngày buồn phiền vì chuyện không thể được ngủ, cảm giác lười biếng không muốn đi học không muốn làm bài tập mà thôi, những phiền não này so với vấn đề sinh tồn hiện tại, căn bản không xứng nhắc tới. Khoảng thời gian gần một năm đau khổ, khiến cậu nhanh chóng trưởng thành. Nếu cậu không có Giun Bảo Bảo, đã chẳng thể sống tùy tiện như hiện tại, mà nếu Giun Bảo Bảo không có cậu, cuộc sống sinh hoạt của nó có khả năng chẳng có gì khác so với bây giờ. Chung quy cậu cũng chỉ là người bình thường, năng lực không bằng Giun Bảo Bảo, có khả năng tuổi thọ cũng chẳng sánh được với nó, hiện tại cậu vẫn còn, tốt xấu có thể đứng chắn trước Giun Bảo Bảo, tiếp sức cổ vũ cho nó, thế nhưng nếu cậu mất rồi thì sao, dù là chuyện gì Giun Bảo Bảo cũng phải một mình đối mặt rồi.

Giun Bảo Bảo nhát gan như vậy, rất dễ bị người khác bắt nạt. Thế nên việc Long Chương có thể làm lúc này, chính là dạy nó không sợ hãi, không thể sợ hãi nữa, làm hết sức mình rèn luyện lòng can đảm và năng lực chiến đấu của nó.

Long Chương nói: “Cũng vì lý do đó, mà con mèo kia trong thôn các anh không theo tới sao?” Cậu ta không biết nhà Cảnh Lâm có bốn con biến dị thú, cậu ta chỉ có ấn tượng với Meo Meo.

Cảnh Lâm gật gật đầu, không nhiều lời thêm.

Long Chương không đồng ý nói: “Không thể luôn dựa dẫm vào biến dị thú được.”

Lời này, mấy người Cảnh Lâm đều đồng ý, giống như mấy người nhà Đường Hào, rốt cuộc vẫn là người bình thường với tư tưởng được chăng hay chớ, tính ỷ lại bốn con mèo biến dị quá mạnh.

Đơn giản nói vài câu xong, Cảnh Lâm cũng quay sang bên kia hỏi thăm một chút thợ rèn Lưu. Dù sao thì lúc trước thợ rèn Lưu cũng đổi được một sọt cải thảo tươi mọng từ chỗ Cảnh Lâm, ký ức đến hiện tại còn rất sâu sắc, vì thế đương nhiên nhớ rõ Cảnh Lâm. Từ sau đợt cải thảo non đó, thợ rèn Lưu chưa được hưởng qua rau dưa ăn ngon như vậy, mỗi ngày không phải thịt thì chính là lá cây lá cỏ khó ăn.

Ngoại trừ Tào Tam Gia cùng mười mấy anh em của hắn, mỗi thôn khác người tới cũng không nhiều, như thôn của thợ rèn Lưu, chỉ có một mình ông, trong thôn của cô bé kia đến hai người, một người khác nữa là nam thanh niên cường tráng, nhìn qua ngây ngốc hàm hậu, vẫn trầm mặc ngồi bên người cô bé kia. Long Chương chỉ có mình cậu ta mang theo Giun Bảo Bảo, thôn Cảnh Lâm có bốn người bọn cậu, hiện nay xem qua, thì những người này đều có chỗ dựa vào mới tình nguyện tham gia, hoặc là có động thực vật biến dị, hoặc như Cảnh Lâm có trận phù cùng vũ lực, mà giống hai anh em họ Tạ thôn Tạ, thì đều là bị vấn đề cơm no mà bức bách không có cách nào khác mới đến.

Xe cũng không trực tiếp lái lên huyện, còn đi vòng vo một vòng những nơi khác nữa, cuối cùng Cảnh Lâm còn gặp được đám người anh Tôn trên trấn Kim Hà lên xe, đại khái người bên này rốt cuộc đã đón xong, xe quay đầu đi một hướng khác lên huyện, trên đường vẫn như cũ lục tục có người lên xe, mỗi lần đều tốp ba tốp năm. Mọi người trong xe tải đều phải chen chúc kề sát vai nhau mà ngồi, nhiệt độ vốn đã không thấp, tất cả mọi người bị nhét chung một chỗ tựa như bị ngâm trong nước nóng vậy, cực kỳ khó chịu. Mãi đến tận lúc sắp không chứa nổi người nữa, xe rốt cuộc đi đường không hề ngừng.

Muốn từ cây cầu phía Nam huyện tới căn cứ Phương Bắc khẳng định không thể đi được nữa rồi, đường đã hoàn toàn bị hoa ăn thịt chiếm cứ, xe vòng sang một con đường mà mấy người Cảnh Lâm chưa từng đi qua, vòng một vòng thật lớn, cuối cùng rốt cuộc ngừng lại trước cửa căn cứ Phương Bắc.

Binh nhì tên Phương Á Châu, lần này đi ra đón người tình nguyện, hắn là người phụ trách chính. Sau khi đến căn cứ, hắn dẫn người vào, cũng nói: “Các anh là một nhóm người tình nguyện cuối cùng tiến vào căn cứ, người tình nguyện các chỗ khác đã đến đông đủ, buổi chiều sẽ tiến hành bước sàng chọn đầu tiên, chọn lọc ra những người sẽ lưu lại căn cứ tập huấn, trong khoảng thời gian đó sẽ ăn ở tại căn cứ, nếu bị đào thải, chúng tôi sẽ phái lái xe đưa các anh trở về.”

Căn cứ Phương Bắc gần giống với căn cứ Thự Quang mà mấy người Cảnh Lâm từng đến, đều được cải tạo từ trường học, ngoại trừ những con đường phải đi qua, tất cả những chỗ khác đều là bùn đất trơ trọi, nhiệt độ cao, cũng không có ai đội nắng làm việc ngoài ruộng cả.

Đầu tiên Phương Á Châu dẫn bọn cậu đi tới một gian phòng học, bên trong trải rất nhiều chăn nệm nằm dưới đất, đã có không ít người hoặc nằm chờ hoặc ngủ ở bên trong, trong đó còn nằm bò vài con biến dị thú nữa, có mèo có chó, còn có cả một con nhện lớn.

Con mèo tam thể cùng con mèo kia chạm mặt nhau liền rống lên một trận với đối phương, hai con chó thì đánh hơi mùi vị của nhau, cuối cùng không thấy thú vị mà giải tán, ừm…… Xem ra tuy rằng biến dị, nhưng một vài phương diện tựa như thói quen vẫn giữ nguyên như cũ.

Phương Á Châu nói: “Hiện tại sắp đến thời gian ăn trưa, đợi lát nữa căn cứ sẽ đưa cơm lại đây. Chờ sau khi ăn cơm trưa xong, chúng ta bắt đầu sàng chọn, mọi người trước nghỉ ngơi ở nơi này một lát.” Sau đó chỉ vào một góc phòng cuối cùng không chăn không đệm trải dưới đất, nói cho bọn cậu biết đó là chỗ của bọn cậu.

Phương Á Châu rất bận, nói xong những việc này liền rời đi luôn.

Trong phòng học không quen biết lẫn nhau, đám Cảnh Lâm cũng chẳng đi chào hỏi, liền từng người chọn xong vị trí của mình ngồi xuống, Tạ Thư thở dài nói: “Ôi, tôi có bao nhiêu cân lượng bản thân cũng biết rõ, phỏng chừng tôi không thể qua được lần sàng chọn này.”

Kỳ thực trong lòng hắn rất mâu thuẫn, bởi vì không có cách nào mới trở thành người tình nguyện, đương nhiên không hy vọng bị đào thải, nhưng nếu nghĩ tới không phải đối mặt với hoa ăn thịt nguy hiểm như thế, trong lòng lại ẩn ẩn vui mừng.

Ý tưởng giống hắn cũng có không ít người, cũng không phải tất cả mọi người tự nguyện tới, còn có vài người là do người nhà bức bách, có chút thì chắc chắn chính mình sẽ bị đào thải còn cười nói có thể ăn chực một bữa cơm trưa miễn phí.

Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi ngồi một lúc rồi đi ra ngoài, cũng không đi tới nơi nào xa xôi, chỉ dạo quanh hai bên phòng học mà thôi, phát hiện trong mấy phòng học khác cũng bố trí giống như vậy, bên trong có rất nhiều người. Một vài người hẳn là giống như bọn cậu đều tình nguyện tới, còn có vài người bởi vì bên cạnh chăn nệm trải dưới đất có rất nhiều bọc quần áo các loại, thì chắc là xin gia nhập căn cứ.

Hai người Cảnh Lâm không ở bên ngoài bao lâu, bởi vì trong phòng học bọn cậu ở đột nhiên ồn ào lên, nguyên nhân là do hai con động thực vật biến dị ngứa mắt nhau xông vào chiến, một bên là con nhện bự chân dài toàn thân lông đen kia, phe còn lại là dây leo Mạn Mạn màu xanh lá.

Những con nhện khác đều phun tơ ở đằng sau, nhưng con nhện này lại phun ra từ miệng, thời điểm hai người Cảnh Lâm đi vào, con nhện đang cắn chặt một đầu tơ trắng như tuyết quấn lấy dây leo, mà một đầu của dây leo lại một mực quấn trên tay cô bé, hai phe tựa như kéo co, liều mạng kéo đối phương về phía mình.

Mà chủ nhân của hai đứa lại rất bình tĩnh ngồi im trên đất, còn rất hứng thú quan sát nữa.

Cuối cùng con nhện thua, sợi tơ của nó tựa hồ không quá rắn chắc, trực tiếp đứt thành hai đoạn, con nhện ngã ngửa một cái về sau, dây leo thì roẹt một cái rút về trong ống tay áo cô bé, đến nửa ngày mới một bộ choáng váng bò ra, dương dương đắc ý vẫy vẫy thân thể với con nhện kia.

Chủ nhân của con nhện là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy nhện nhà mình thua, cũng chẳng tức giận, còn cười khen ngợi đối phương: “Sủng vật của cháu không tồi.”

Cô bé ngược lại không đi khen ngợi con nhện, mà nói thẳng: “Mạn Mạn nhà cháu cái khác không được, chỉ được mỗi sức lớn.”

Người trung niên kia cười cười, sờ con nhện bự nằm nhoài trong lòng hắn.

Tào Tam Gia vuốt đầu Tam Hoa, nhỏ giọng nói với đám Cảnh Lâm: “Nếu lần này không đi ra ngoài, tôi thực còn không biết có nhiều động vật biến dị ẩn tàng như vậy.”

Long Chương dựa vào tường nói: “Chính vì thế, mới phải đi ra ngoài xem thế giới thế nào a.”

Bởi vì đi lòng vòng còn đón những người khác nữa, nên thời gian trì hoãn trên đường khá nhiều, do đó mọi người chờ trong phòng học hơn một giờ, căn cứ đã có người đưa cơm tới.

Món chính là cháo gạo tẻ cùng bánh bao bột thô, mỗi người phân một bát cháo, hai bánh bao. Món ăn kèm là dưa muối xào thịt thái hạt lựu, rau nhiều thịt ít, cũng không có dầu mỡ mấy, canh cũng chỉ là canh cỏ dại thông thường thôi.

Có điều mọi người vẫn như cũ ăn được rất ngon, thậm chí thật nhiều người còn ăn như hùm như sói, cũng không phải mỗi người đều có thể ăn no mỗi ngày.

Ăn xong,mọi người nghỉ ngơi một giờ, sau đó Phương Á Châu tới gọi bọn cậu ra ngoài.

Toàn bộ người trong mấy phòng học đó đều di ra, tổng cộng lại gần 300, địa điểm tập hợp ở trên sân tập luyện, bọn cậu cùng đi theo Phương Á Châu.

Tại nháy mắt bước chân vào sân tập luyện này, Cảnh Lâm lập tức nhận ra không đúng, Cảnh Lâm chỉ kịp kéo lấy Nghiêm Phi, chờ sau khi bọn cậu triệt để tiến vào sân luyện tập, người chung quanh đã không thấy đâu, bao gồm Phương Á Châu đi trước dẫn đường, và cả Triệu Chí Văn cùng Nghiêm Lộ đi song song bên trái, bên phải với hai bọn cậu, xung quanh đều là sương mù mông lung.

“Chí Văn?”

“Lộ Lộ?”

Hai người Cảnh Lâm gọi to vài tiếng, không nhận được câu trả lời.

Nghiêm Phi cũng có chút hiểu biết với trận phù, y lập tức hỏi Cảnh Lâm: “Đây là Huyễn trận?”

Cảnh Lâm: “Đúng thế.”

Không chờ bọn cậu nói thêm câu nữa, sương mù trước mắt đột nhiên tản ra, xuất hiện một thôn làng nho nhỏ, đường đất nhấp nhô, những nhà ngói màu xám xịt thấp lè tè có vẻ vô cùng cũ nát.

Nghiêm Phi nghi hoặc: “Cảm giác có chút quen.”

Cảnh Lâm nghĩ một hồi, mới nói: “Đây là thôn làng trong ấn tượng của em lúc còn bé, khi đó người trong thôn cũng chẳng có nhiều tiền, phòng ốc đường cái còn chưa được xây dựng.”

Bỗng một bé trai đột nhiên xuất hiện tại một đầu đường cái, bé cúi đầu bước đi, chỉ nhìn chằm chằm mặt đường dưới chân. Xung quanh bé, bắt đầu xuất hiện một vài bóng người xa lạ, có nam có nữ, bọn họ chỉ chỉ chỏ chỏ về phía bé trai, mặt lộ vẻ căm ghét.

“Sao chổi a, cha mẹ đều bị nó khắc chết rồi!”

“Cả ngày mặt âm trầm không chịu qua lại với người trong thôn.”

“Đồ không có cha mẹ!”

“Mọi người nói không cha mẹ chính là con hoang! Chúng ta mới không cùng chơi với con hoang!”

“Mày tránh xa Kiến Hùng nhà tao ra, đầy người xúi quẩy, mau cút!”

Đi rồi cứ đi, bé trai dần dần lớn lên, khuôn mặt những người kia cũng biến hóa theo.

“Mệnh cứng thật a, khắc chết cha mẹ ông nội, lần này ngay cả chị gái anh rể cũng bị nó khắc chết.”

“Thật thương cho cháu trai ngoại của nó, sống với một thằng cậu như vậy, cũng không biết có thể sống đến bao nhiêu tuổi.”

“Người như thế về sau chắc không cưới được vợ đâu nhỉ? Cưới người ta rồi cũng gieo vạ cho người ta thôi!”

Nghiêm Phi nhìn những gương mặt quen thuộc đó, hai mắt trợn tròn, nghe những lời nói ác độc kia, lại nhìn người bên cạnh vẫn một mặt bình tĩnh này, nhịn không được nắm chặt nắm tay, “Bọn họ tại lúc em còn bé đều nói như vậy sao?”

Ngôn ngữ cũng có thể là một con dao giết người, mấy người trưởng thành đó làm sao có thể nói được những lời như vậy với một đứa bé mới vài tuổi chứ!

Cảnh Lâm nhìn y sắc mặt tái xanh tức giận, ngược lại lại nở nụ cười, vạch ra nắm đấm của y đem bàn tay mình nhét vào, nói: “Còn có chuyện ác độc hơn so với cái này đấy. A, nhìn thấy thằng bé kia không? Đó là Ngô Kiến Hùng, khi còn bé em từng đánh nhau với gã.”

Nghiêm Phi theo hướng tay chỉ của cậu quan sát kỹ một chút, hình ảnh lại chuyển tới thời điểm ban đầu, đứa bé mập mạp kia được một người phụ nữ kéo sang một bên, quả thật có bóng dáng của Ngô Kiến Hùng. Ở trong thôn lâu như vậy, gương mặt của người trong thôn y đều đã nhớ rõ, huống chi Ngô Kiến Hùng còn đi ra ngoài mấy lần với bọn y.

“Vậy em có đánh thắng không?”

“Thắng, Chí Văn giúp em. Mẹ gã biết chuyện tìm tới náo loạn với ông nội em, có điều bị ông nội em đuổi đi rồi.”

Nghiêm Phi hừ hừ: “Mấy kẻ này, em còn lén lén lút lút giúp bọn họ, nếu là anh thù đó anh có thể nhớ cả đời.” Nếu y sớm biết những chuyện này, thì lúc trước khi Cảnh Lâm bố trí Tụ Linh trận, trực tiếp kiến nghị Cảnh Lâm loại bọn họ ra ngoài.

Lúc này, hình ảnh lại chuyển động, Nhạc Nhạc mới vài tuổi bỗng nhiên xuất hiện trước mắt bọn cậu.

“Nhạc Nhạc?”

Nhạc Nhạc lẻ loi đứng trên sọc ngựa vằn không một bóng người, phía sau bé là ô tô chạy tốc độ cao xông về phía bé, bé quay về phía Cảnh Lâm vươn tay ra, khóc lóc nói: “Cậu, cứu cháu!”

Sắc mặt Cảnh Lâm trắng bệch, thân thể hơi động, không nhịn được muốn xông lên trước ——

“Rầm!”

Nhạc Nhạc rất nhanh bị xe tông bay đi, thân thể rơi trên mặt đất vặn vẹo. Trong hình ảnh “Cậu” cực kỳ bi thương, ôm Nhạc Nhạc cả người đẫm máu, xung quanh còn có người chỉ chỉ chỏ chỏ “Cậu”, cười trên sự đau khổ của người khác: “Xem đi, cháu ngoại trai của nó quả nhiên chết rồi, tao đã nói đi theo nó chẳng có kết cục tốt gì mà.”

Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi còn chưa xông tới, hình ảnh lại thay đổi, về tới đường đất bùn ban đầu kia, Cảnh Lâm khi còn bé lại xuất hiện lần nữa, lặp lại những ngôn ngữ ác độc vừa nãy.

Hình ảnh vẫn tái diễn, tựa hồ muốn thông qua sự lặp lại tuần hoàn của những ngôn ngữ chối tai kia khiến cậu trở nên phẫn nộ, lôi kéo cậu vào. Mới bắt đầu tâm Cảnh Lâm đúng là rất bình tĩnh, những ngôn ngữ kia tại trong lòng cậu không kích thích được nửa điểm gợn sóng.

Nhưng khi nhìn thấy Nhạc Nhạc, cậu rốt cuộc không nhịn được mà phẫn nộ, không phải do mấy người hàng xóm nói chuyện ác độc, mà là bởi kẻ đã bố trí ảo trận này.

Nghiêm Phi biết đây là Huyễn trận gây ra, thân ở Huyễn trận, Nghiêm Phi đương nhiên không hy vọng Cảnh Lâm bởi vì phẫn nộ mà làm chuyện không có lý trí, nhưng nhìn thấy một màn cuối cùng, Nghiêm Phi cũng tức giận không thôi. Y lại lần nữa nhìn Cảnh Lâm, trên mặt đối phương rốt cuộc xuất hiện biến hóa, y hỏi: “Đây là những gì em từng lo lắng sao?”

Cảnh Lâm hòa hoãn hô hấp, chậm rãi gật đầu: “Đúng thế.” Trong lòng cậu rõ ràng, loại lo lắng này, từ lúc chị ruột và anh rể có chuyện, đến khi trên người Nhạc Nhạc bắt đầu xuất hiện nốt phát ban và bệnh thèm ngủ tăng lên, khoảng thời gian đấy cậu cơ hồ cả ngày bất an. Những ngôn ngữ kia nhìn qua như cậu không thèm để ý, kỳ thực đã sớm bị cậu khắc sâu vào tận đáy lòng, chỉ chờ một ngày nào đó, bỗng nhiên hóa thành nanh vuốt ma quỷ kéo cậu xuống vực sâu.

“Đừng sợ.” Nghiêm Phi ôm chặt cậu vào trong lồng ngực mình, khẽ vuốt ve lưng cậu, nhẹ nhàng vỗ giống như dỗ dành đứa nhỏ, “Chúng ta sẽ luôn ở bên em, mãi như vậy.”

Cảnh Lâm rúc vào lòng y, cũng như đang xác nhận với mình, gật đầu một cái: “Đúng, mọi người vẫn sẽ luôn bên em.“

Khi hình ảnh lại lần nữa xuất hiện Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm đột nhiên xông tới, thì phát hiện mình xuyên qua hình ảnh kia, “Nhạc Nhạc” lại lần nữa chết đi trước mặt cậu, “Em muốn phá trận!” Cảnh Lâm nắm chặt bàn tay, nói.

“Anh sẽ bảo vệ em.” Nghiêm Phi đáp.

Trận pháp hình thành theo quỹ tích, duy trì dựa vào trận phù, biết bày trận, đương nhiên cũng phải hiểu được phá trận, mà phá trận có hai loại phương pháp, một là chống phá quỹ tích hình thành linh khí của nó, hai là căn cứ phương hướng linh khí lưu động, tìm tới trận điểm của nó, tính ra mắt trận, rồi dùng lực phá đi là xong. Có điều lực dùng tại đây không phải sức người, mà là linh lực.

Cảnh Lâm nghiên cứu trận phù lâu như vậy, biết cấp bậc Huyễn trận này ít cũng phải cấp trung, cậu muốn phá tan trận pháp cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cảnh Lâm đứng tại chỗ minh tưởng một lát, cảm thụ linh khí xung quanh lưu động. Từ hư vô hóa thành có, chỉ là tốn một hơi thở mà thôi. Lại mở mắt ra, vẻ mặt Cảnh Lâm biến đổi tới cực kỳ chuyên chú, trong mắt của cậu là từng sợi chồng chéo lên nhau, những sợi này không có đầu nguồn, không có đích đến, như một đoàn rối tung quấn lại với nhau trước mắt cậu. Nhưng, Cảnh Lâm không vội không nóng nảy, dẫn ra linh lực của chính mình chậm rãi kéo dài theo những quỹ tích đó, lúc gặp phải chỗ không đi thông, lập tức bắt tay thay đổi một phương hướng khác.

Mà trong mắt Nghiêm Phi, lúc này Cảnh Lâm đang bước đi những bước kỳ quái, nhưng lại tràn đầy ý vị huyền diệu, tuy không hiểu vẫn có thể khiến người ta chìm đắm trong đó. Nghiêm Phi xem thật kỹ càng, theo tinh thần tập trung, y cũng nhìn thấy một ít sợi tơ trắng bạc gần các bước chân của Cảnh Lâm, y biết đó là quỹ tích của trận pháp.

Năm phút, mười phút, nửa giờ, hoặc có thể nhiều hơn.

Tại đây, trong thế giới quỹ tích huyền diệu, hai người hoàn toàn không phát hiện được sự tồn tại của thời gian. Chờ đến lúc Cảnh Lâm giẫm xuống bước cuối cùng, hình ảnh lặp lại, sương mù mông lung, trong phút chốc hoàn toàn biến mất vô tung.

Trong nháy mắt Nghiêm Phi hoàn hồn lại, y nhìn Cảnh Lâm: “Thành công.”

Cảnh Lâm đi đến bên cạnh y, hai người nhìn về bốn phía. Chỉ thấy Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn đứng cách bọn cậu không xa, nhìn thấy bọn cậu xuất hiện, hô to gọi nhỏ chạy về phía bên này. Mà những người khác, có thật nhiều đều co ro trên đất kêu rên thống khổ, còn có vài người đánh thành một đoàn, người bên cạnh can ngăn lôi kéo ra cũng không nổi, thậm chí còn đi đánh cả người can ngăn.

“Ôi mẹ ơi!” Anh em họ Tạ run lập cập đi tới bên cạnh bọn cậu, Tạ Văn nói: “Đây là nơi nào, tôi đi vào liền nhìn thấy những kẻ bắt nạt tôi khi còn bé.”

Nghiêm Phi hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó bọn chúng lại tới đánh tôi a.” Tạ Văn đầy mặt vô tội.

Nhìn thấy tình hình của người xung quanh, Cảnh Lâm nghĩ quả nhiên Huyễn trận này giống như cậu đoán, đơn thuần muốn kích khởi sự phẫn nộ cho người lọt vào, liền hỏi: “Đánh anh? Anh không đánh lại?” Có điều quan sát cẩn thận Tạ Văn, thì biết nhất định không đánh nhau.

Nhưng Tạ Văn lại một mặt bất đắc dĩ: “Tôi nào đánh lại được! Đối phương cao gần như Nghiêm Phi đấy, tôi chỉ nghĩ trốn.”

Mọi người lại không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án này, nhất thời mặt đầy hắc tuyến.

Đám Cảnh Lâm đứng im tại chỗ, trao đổi với nhau tình cảnh mỗi người gặp phải khi nãy.

Triệu Chí Văn trông thấy chính là cảnh tượng trước đây khi hắn đi làm công bị đối đãi không công bằng, hắn cũng tức a, túm lấy cổ áo đối phương nhưng lúc chuẩn bị vung lên nắm đấm đánh, thì chợt thấy đối phương một bộ như gà luộc, phỏng chừng lấy khí lực bây giờ của mình, đấm một phát xuống đối phương khéo khi bị đánh thành ngớ ngẩn đi. Nhất thời không còn hứng thú, buông tay ra, ngược lại ngồi ở một bên xem trò hay, nhìn lại chính mình, còn vừa nhìn vừa bình luận: Ôi mày lúc đó không nên phản ứng như thế, mày nên như vậy như vậy mới được.

Kỳ thực sau khi phẫn nộ ban đầu qua đi, hắn lập tức liền thanh tỉnh, biết đây là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, không nên xuất hiện vào lúc này.

Nghiêm Lộ thấy chính là một vài cảnh tượng liên quan tới chuyện mình khí lực lớn mà bị các nữ sinh khác xa lánh, trước đây nàng sẽ bởi vì chuyện bản thân không khống chế tốt sức mạnh mà buồn phiền, nhưng bây giờ nhìn thấy các nữ sinh kia thổ tào nàng lại chống nạnh cười to: Chị đây hiện tại khí lực có thể bảo mệnh có thể kiếm cơm ăn, các ngươi nói xấu sau lưng có thể kiếm cơm ăn sao? Sau đó đứng đấy bình luận nữ sinh XX này hóa ra có phong cách như vậy, vẻ mặt lúc nói xấu người khoa trương như thế.

Tào Tam Gia cùng Long Chương cũng đều là chuyện khiến mình tức giận trước đây, nói chung đều là việc đã lưu lại bóng ma trong lòng, bất quá bọn họ đều chịu đựng, không động thủ, nếu không không biết vào lúc này đang còn đánh nhau với ai đây.

Phương Á Châu rất nhanh đi tới, vẻ mặt hắn cổ quái đánh giá một vòng những người đứng đây, sau đó nói với tất cả mọi người: “Đều theo tôi đi tới bục cao bên kia.”

Bục cao ở chính giữa một bên sân luyện tập, nhờ phúc thị lực tốt, từ xa xa Cảnh Lâm liền nhìn thấy trên bục đứng vài người, đứng đầu là một người trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng, đang nhìn về hướng chỗ bọn cậu.

Chờ đến gần, Phương Á Châu nói: “Ngụy đại sư, mọi người đến rồi.”

Đây chính là Ngụy đại sư khá là bình dị gần gũi mà Phương Á Châu nhắc tới kia sao? Cảnh Lâm nhìn nam nhân quá mức trẻ tuổi được gọi là đại sư này, chỉ thấy anh ta mặc đường trang màu trắng, lưng thẳng tắp đứng ở nơi đó, thời điểm nhìn về phía mọi người, khóe miệng còn lộ ra nụ cười ôn hòa, có điều ánh mắt mang theo chút đánh giá tìm tòi.

Người tại đây không ít kẻ không rõ ràng thân phận của Ngụy Chân, thấy anh ta tựa hồ thực sự là người đứng đầu, đều xì xào bàn tán, thật nhiều người cảm thấy anh ta quá trẻ.

Có người lập tức đưa ra nghi vấn với Phương Á Châu: “Chúng tôi phải được anh ta lựa chọn sao? Sau đó lúc đi làm nhiệm vụ, cũng là anh ta dẫn dầu sao?”

Phương Á Châu vẫn chưa trả lời, Ngụy Chân mỉm cười nói: “Đúng là tôi.”

Anh ta nói chuyện ôn hòa nhã nhặn, thanh âm cũng không lớn, nhưng anh ta mở miệng tại lúc mà mọi người nơi đây đang càng ngày càng nghị luận lớn tiếng, lại kỳ dị khiến tất cả mọi người nghe được rõ ràng câu trả lời của anh ta.

Đoàn người lập tức yên tĩnh lại.

Ngụy Chân nói: “Địa phương vừa nãy các anh tiến vào, thật ra là Huyễn trận có thể chế tạo ra ảo giác cho con người, để các anh lấy thân phận kẻ đứng xem, lạc vào kỳ cảnh.”

Hình ảnh quá khứ, thế nhưng đến bây giờ bởi vì bọn cậu gặp gỡ nhiều chuyện mà phát triển theo các hướng khác nhau, thật nhiều người đối mặt lại quá khứ, đã có vốn liếng phản kháng, bị Huyễn trận ảnh hưởng, lạc lối trong vòng tức giận, lập tức sẽ chuyển từ kẻ đứng xem thành bản thân mình trong quá khứ, là phản kháng, là trả thù, hay không thèm để ý, còn xem tâm tình mọi người.

Hóa ra, từ một bước mọi người bước vào sân luyện tập kia, cũng đã bắt đầu sàng chọn rồi.

“Đấy là cửa thử thách thứ nhất của mọi người. Hiện tại, trên người có thương, mời lui ra.”

Lời Ngụy Chân vừa dứt, một vài người phát mộng tại chỗ, không muốn động.

Ngụy Chân lặp lại lần nữa, âm thanh đề cao chút: “Người bị thương, xin mời lui ra.”

Có mấy người cảm giác mình bị đào thải đến chẳng hiểu ra làm sao, nhưng khi nhìn Ngụy Chân tuy bình dị gần gũi, khí thế lại bức người như thế, thì đoàn người không thể không rời đi, đứng sang một bên rời đi, đều vuốt vết thương trên người, trong lòng khó chịu cực kỳ, không thành người tham gia tình nguyện được, còn mất công bị đánh một trận, thật xui xẻo.

Có kẻ không phục: “Cứ như vậy bắt chúng tôi lui ra, cũng phải nói lý do chứ?”

Phương Á Châu nhìn người kia, nói: “Nhóm người đầu tiên của chúng tôi bị mất tích ở bên trong, mới ban đầu cũng chính là vô duyên vô cớ công kích người bên cạnh như vậy. Khi đó, bọn họ cũng giống như các anh, trong mắt chỉ thấy thứ mình căm ghét, làm phẫn nộ chi phối vung nắm đấm với người đối diện. Nhưng trên thực tế sau đó các anh cũng đã thấy, người các anh thực sự đánh, lại chỉ là kẻ đứng bên cạnh mình mà thôi, thậm chí nhiều người còn không quen biết.”

Ngụy Chân nói: “Thế đạo bây giờ, không thể lấy ánh mắt người thường mà đối đãi được. Hoa ăn thịt có thể biến dị đến trình độ như vậy, đương nhiên bản lĩnh sẽ không nhỏ, một điểm trong đó, chính là nó có thể chế tạo loại ảo giác tương tự như thế cho mọi người. Mà trình độ lợi hại của ảo giác nó tạo ra, còn ở trên cả tôi.”

Ngụ ý, ảo giác anh ta chế tạo ra đều không qua, còn muốn đi tiêu diệt hoa ăn thịt người sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện