Trung học thực nghiệm đổi tên thành Căn cứ Thự Quang, cửa điện tử tự động đóng mở tại lối vào đã không thấy, bốt bảo vệ cũng không có, hai bên đều xây dựng tường vây lấp kín, chỉ để chừa lại ở giữa đôi cánh cửa lớn, bức tường được xây khá dày rộng, để mỗi bên tường có thể cho người tuần tra đứng.

Thấy đám người Cảnh Lâm số lượng nhiều như vậy xuất hiện, hai người kia lập tức bị kinh động đến.

“Người nào?”

Nghiêm Phi tiến lên một bước, trả lời: “Chúng tôi là thôn dân gần đây, nghe nói bên này có một căn cứ nhỏ, cố ý tới hỏi một chút, căn cứ có hạt giống để trao đổi hay không.”

Một người trong đó trả lời: “Xin chờ một chút.” Sau đó căn dặn người còn lại chú ý đám Cảnh Lâm, chính mình thì xoay người từ trên tường xuống.

Trong hơn mười phút đám Cảnh Lâm đứng chờ đợi, bọn cậu gặp một nhóm người trước ra ngoài giờ trở lại căn cứ, những người này hoặc đẩy hoặc kéo, mang về rất nhiều bùn đất, tất cả đều đầu đầy mồ hôi, biểu hiện uể oải không thể tả, nhìn thấy đám Cảnh Lâm, phần lớn người đều im lặng nhìn nhiều bọn cậu vài lần, trong ánh mắt mang theo chút địch ý, chỉ có hai, ba người thuần túy là tò mò.

“Những người này cũng chạy đến xin nhờ Thi đại nhân sao?”

“Không giống, nhìn bọn họ so với chúng ta sống tốt hơn nhiều lắm.”

“Mau nhìn phía sau đi, có hai con mèo biến dị a, bọn họ là người nào, xem qua thật lợi hại.”

“Nhìn sắc mặt bọn họ cũng không tệ, khẳng định sống sung sướng hơn chúng ta.” Có người ước ao phụ họa.

Người trở về đại khái chừng hai mươi, ngoại trừ mang theo bùn đất, còn có mấy người phụ trách phòng vệ, tên tuần tra còn sót lại thấy người đi lấy đất trở về, mau chóng mở cổng lớn cho bọn họ đi vào, tại thời điểm những người khác đi vào, những người phụ trách phòng vệ kia đi ở đằng sau cùng, phòng bị đám Cảnh Lâm.

“Lạch cạch!”

Cổng liền đóng lại.

Lại đợi mấy phút nữa, người rời đi lúc trước cuối cùng cũng trở lại, cùng theo hắn trở lại, còn có vài người đàn ông thân cao thể tráng, một kẻ trong đó trên cằm có vết sẹo dài, Cảnh Lâm nghe những người khác gọi hắn là “Đao ca”.

Trên mặt Đao ca không biểu lộ vẻ gì, bởi vì vết sẹo kia mà nhìn có chút hung ác, ánh mắt của hắn cũng có chút lạnh, có điều lúc nhìn đến Meo Meo cùng con mèo tam thể bị trói vứt lên thùng xe trong đám người, thì đôi mắt Đao ca híp híp lại, hắn đứng ở trên cao nhìn đám Cảnh Lâm, hỏi: “Các anh muốn đổi hạt giống sao? Đổi loại hạt giống nào?”

Nghiêm Phi đáp: “Hạt giống thóc cùng hạt giống ngô, hạt thóc có giống lúa thuần không?”

Nếu như có thể đổi, mấy người trong thôn đương nhiên hy vọng có thể đổi được lúa thuần chủng rồi, tuy sản lượng lúa thuần không cao bằng lúa lai, nhưng qua mấy năm nay sản lượng lúa thuần cũng đang dần được đề cao, mà chủ yếu nhất vẫn là lúa thuần có thể giữ lại hạt giống làm vụ sau, như vậy tương lai cũng không cần sầu lo vấn đề hạt giống.

Đao ca nghe xong, nói: “Một cân lúa thuần có thể đổi bằng hai cân thịt, hoặc ba cân rau dưa, hoặc năm cân thóc, hoặc tám cân lương thực phụ, lúa lai thì giảm phân nửa so với lúa thuần.”

Trước kia giống lúa thuần so lúa lai còn rẻ hơn, hiện tại thì trái ngược lại.

Đám Cảnh Lâm bọn cậu đều là ươm giống cho vụ mới, trước có đến hỏi một nông dân lâu năm rồi, một mẫu đất thì cần hai cân lúa lai là đủ, có điều lúa thuần trổ bông kém hơn, nên mỗi mẫu dùng đến gần mười cân. Tất cả những ai vốn muốn đổi hết bằng lúa thuần vừa nghe số lượng, nhất thời đều do dự. Số mẫu đất của mỗi gia đình trong thôn không ít hơn 5, lần này dùng lương thực đổi lại, ít nhất cũng phải mất hơn 200 cân, ngay lập tức muốn giao ra nhiều như vậy, cũng quá làm người ta đau lòng.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người trong thôn đều muốn đổi lúa thuần, lúc trước có đoạn thời gian cây trồng ngừng sinh trưởng, đều để lại bóng ma trong lòng mọi người, sản lượng lúa thuần không bằng lúa lai, lại sợ như thu hoạch vụ thu năm ngoái, tiếp tục giảm sản lượng, thì thật sự sẽ tuyệt thu luôn. Vì thế, cũng chỉ có không tới một nửa số người đồng ý đổi lúa thuần, ngoài ra đều hi vọng một lần này đổi nhiều chút lúa lai trở lại.

Nghiêm Phi hỏi; “Không biết căn cứ các anh còn có đồ vật gì có thể trao đổi với bên ngoài.”

Sau đó chỉ thấy một gã đàn em bên cạnh Đao ca, từ phía trên thòng xuống một cái bảng trắng. Tất cả mọi người đi lên trước, vừa ngước lên nhìn, chỉ thấy bên trên viết rất nhiều thứ, lớn đến các gia cụ, nhỏ đến một cái muôi canh, lít nha lít nhít dựa theo lượng hối đoái mà sắp xếp.

Mấy thứ như sữa bột cho trẻ nhỏ và bỉm mà Mã Thuần Kiện cần đều có bên trong, giá cả cũng trong tầm với, cũng không quá đắt, cả giấy vệ sinh các loại băng vệ sinh mà phụ nữ dùng, cũng đều có.

Xem ra Thi Lỗi nay đã chuyển toàn bộ siêu thị của chính mình trong huyện đến đây rồi.

Tìm thấy thứ mình muốn, cuối cùng mọi người phỏng chừng hôm nay đã không còn đủ thời gian trở về rồi đi một chuyến nữa, liền nói với Đao ca kia bọn cậu ngày mai sẽ kéo đồ vật lại đây đổi.

Rời đi căn cứ Thự Quang, mọi người thấy sắc trời còn sớm, không cam lòng đi đến tận nơi này mà cái gì cũng không hớt được, liền lại đi lắc lư những địa phương xung quanh tương đối an toàn tại phương Bắc huyện. Bất quá đi vài con phố rồi, phàm là địa phương bọn cậu có thể đi qua, thì những người khác tại huyện cũng có thể đi qua, cửa hàng bán đồ ăn thì khỏi nói, đều bị cướp đoạt không còn một mống, cũng chỉ có mấy người gặp may nhặt lậu được vài gói đồ ăn vặt có thể ăn, những người khác đều chỉ có thể cầu mong. Mà đi qua những hiệu bán quần áo bán giày kia, trong cửa hàng cũng ngổn ngang chỉ nằm chỏng chơ mấy con ma nơ canh cánh tay cánh chân đứt đoạn, một khối vải rách cũng không lưu lại.

Người tới đây thu thập vật tư, quả thực là nhạn quá bạt mao. (có thể nhổ lông của chim nhạn bay qua, là một thành ngữ có nghĩa gốc để chỉ người võ nghệ siêu quần, sau để chỉ hạng người cơ hội, tham lam. Tham khảo: bachngocsach.com/forum/threads/10185/page-326)

Lúc tiếp tục đi con đường kế tiếp, có người không muốn đi nữa, nói: “Chúng ta trở về thôi, loanh quanh hơn nửa ngày, đến sợi lông cũng chẳng gặp may nhặt được một cái.”

“Tôi nhớ những cửa hàng tại con đường phía trước đều bán điện thoại di động.”

Mã Thuần Chính nói: “Tôi nhớ còn có một hiệu sách nữa, rất lớn, mùa xuân năm ngoái tôi cùng mẹ của Hân Hân mua chuyện cổ tích cho Hân Hân nên đã tới một lần.”

Do các bụi cỏ hoang phát triển mà rất nhiều tòa kiến trúc bị phá hủy, dáng vẻ đã khác trước rất nhiều, có nhiều người lại quanh năm đi làm công bên ngoài, đối với một vài con đường và kiến trúc trong huyện cũng không quen thuộc lắm, không còn cột mốc chỉ đường, thực nhiều người đều không nhận rõ được đây là ở phương trời nào.

Vừa nghe tới sách, mắt vài người sáng rực lên.

“Đi thêm chút, chúng ta đi xem xem, có thể mang chút sách trở về đọc cũng tốt, không có TV, mùa đông năm ngoái một nhà chúng tôi nếu không tán gẫu với nhau chắc đã chán chết rồi.”

“Ai mà không như vậy chứ.”

“Đừng quá cao hứng, xem tình trạng những cửa hàng lúc trước kia, tôi đoán chừng hiệu sách cũng chẳng còn sót lại thứ gì, người khác lấy về đọc xong tốt xấu còn có thể chùi đít đấy.”

Trên thực tế, ngày hôm nay bọn cậu cũng coi như gặp được may mắn chút, hiệu sách này ngoại trừ bị thực vật phá hỏng không ít, thì sách bên trong còn đầy ắp.

Sau khi Lý Phi Vũ tiến vào nhà sách, thuận tay cầm lên một quyển sách, xé nốt ra chỗ bọc đã rách, lật qua lật lại bìa sách bởi vì tiếp xúc với không khí hơn nửa năm, mà có chút rách nát, phát hiện hóa ra là một quyển tiểu thuyết Tu Chân, nhất thời cao hứng, có thể đọc làm thú tiêu khiển giết thời gian a, kết quả hắn còn chưa đọc được vài dòng, bỗng nhiên cảm giác có thứ gì đó bò qua mu bàn chân mình, nhất thời sợ đến mức quát to một tiếng nhảy đến bên cạnh.

“Vãi luyện, thứ gì a!”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một con côn trùng cánh cứng màu nâu to bằng bàn tay chạy ra từ dưới gầm kệ tủ sách, sau đó bị Meo Meo đứng bên cạnh chụp một vuốt đè cứng trên đất, bị đập nát bét.

“Vẫn còn có!” Triệu Thiểu Kiền ngay bên cạnh Lý Phi Vũ cũng rống lên một tiếng, sách trên tay đập thẳng xuống con côn trùng, thế nhưng độ chính xác không cao không đập trúng nó, có điều con đó vẫn bị Meo Meo đập chết rồi.

Liên tiếp, lại lục tục từ dưới gầm tủ chạy ra mười mấy con, vài con chết dưới móng vuốt của Meo Meo, còn lại đều bị Cảnh Lâm và Nghiêm Phi dùng hòn đá bắn chết trên sàn nhà, những người khác ngược lại cũng có động thủ, nhưng tình hình giống như Triệu Thiểu Kiền, không đánh được chuẩn xác, có mấy người thiếu chút nữa bị con côn trùng cánh cứng kia bò lên thân.

Bởi vì mấy con Meo Meo đập chết không còn nhận ra được nữa, nên mọi người liền vây quanh bên cạnh mấy con mà hai người Cảnh Lâm giết, sau một lúc nghiên cứu, Triệu Thiểu Kiền nói: “Đây là con gián, đã biến dị.”

Nghiêm Lộ dùng cái rìu lật lại một con gián đã chết trong số đó, chỉ thấy mồm của nó mọc ra hàm răng rất sắc nhọn, nếu bị nó cắn một cái, riêng cảm giác đau thôi liền tuyệt đối không thoải mái rồi, chớ nói chi còn chưa biết được vật này có độc hay không.

“Tôi đang thắc mắc tại sao những cửa hàng khác cái gì cũng không bỏ sót, riêng hiệu sách này còn nhiều sách như vậy mà hoàn toàn một bộ dáng không có người động tới, hóa ra là những người muốn đến cướp đoạt lại bởi vì mấy con gián này mà không dám đến đi.”

Mọi người cũng tán đồng với thuyết pháp này, nếu bọn họ không có Meo Meo và hai cao thủ Cảnh Lâm, Nghiêm Phi, thì bọn họ đối đầu với những con gián kia khẳng định sẽ không thoải mái gì.

Đợi một lúc sau không thấy có con gián nào chạy ra nữa, mọi người cũng lưu một phần tâm mà đi tìm sách, đều đem những quyển mình thích chuyển lên trên xe. Cảnh Lâm cũng vào đến hiệu sách, nghĩ tới hiện tại tuy không cần phải học, nhưng việc giáo dục Nhạc Nhạc vẫn không thể chậm trễ, liền đem những tài liệu đọc sách giảng dạy phù hợp cho Nhạc Nhạc học tập khiêng không ít đặt lên xe, đám Nghiêm Phi cũng giúp đỡ cậu vận chuyển, không những chuyển sách cho Nhạc Nhạc dùng, những tiểu thuyết xuất bản kia a, sách hướng dẫn các loại thực đơn, sách dạy chế tác thủ công, đều cầm. Bọn cậu nhiều người, đến cuối cùng hiệu sách lại còn không đủ để tất cả mọi người cùng lấy.

Có điều cứ như vậy, tài liệu giảng dạy từ vỡ lòng đến cấp ba cho bọn nhỏ thôn bọn cậu đều đã có, trong thôn cũng không thiếu sinh viên, sau khi trở về còn phải đem chuyện dạy học bọn nhỏ trong thôn đưa lên lịch trình.

Chuyển xong sách, bọn cậu càng là đi khắp các hàng trên con đường này, ngoại trừ hiệu sách đó, thì thật sự đều là bán điện thoại di động, thứ này bọn cậu lấy về mặc dù chả dùng được, nhưng ngược lại có mấy người thùng xe còn thừa không ít không gian, mang theo ý nghĩ điện thoại di động cũng có thể dùng làm ám khí cái gì, không lấy đến cũng phí cả công đi, có thể lấy đi bao nhiêu liền lấy đi bấy nhiêu thôi.

Tuy không thu thập được đến các thứ như trong tưởng tượng của mình, nhưng như vậy cũng đã là thắng lợi trở về rồi, nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, đi đến con phố tiếp theo đã có thể nhìn thấy hoa bìm biếc xuất hiện, không thể tiếp tục đi nữa, mọi người liền chuẩn bị về nhà.

Trên đường trở về, trải qua con phố bắt được mèo tam thể lúc trước, đám Cảnh Lâm gặp được mấy người đồng dạng đạp xe đi.

Tất cả những người kia nhìn thấy con mèo tam thể bị trói chặt mang đi, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn đám Cảnh Lâm, một thanh niên mập mạp mặt tròn tròn trong số những người đó kinh hô: “Các anh thế nhưng lại bắt được con mèo đó.”

Nghiêm Phi hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Không không…… Không có vấn đề gì.” Người thanh niên vội vàng xua tay, sau đó một mặt kính nể: “Có điều các anh thật sự lợi hại a.” Phải biết, lúc trước phàm là kẻ nào muốn đi sâu vào trong bên này, ít nhiều đều bị con mèo tam thể kia rượt đuổi, có người còn chết trên tay nó.

Bởi vì không quen lẫn nhau, nên cũng không có ý tứ trò chuyện gì nhiều, Nghiêm Phi gật đầu đối với người chủ động nói chuyện với bọn cậu, sau đó liền chuẩn bị đi ngang qua bọn họ, nhìn bọn họ còn có một bộ muốn tiếp tục đi thẳng phía trước, liền nhắc nhở người thanh niên: “Đi thêm chút nữa cách ba con phố, chúng tôi gặp mười mấy con gián biến dị ở chỗ đó, các cậu muốn đi, thì phải cẩn thận chút.”

Nhận được nhắc nhở thật tâm của người xa lạ, tựa hồ làm thanh niên rất cảm động, hắn vẻ mặt cảm kích nhìn Nghiêm Phi, nói: “Đã biết, cám ơn các anh nhắc nhở, các anh đi về cũng cẩn thận.”

Chờ sau khi không thấy bóng người của đám Nghiêm Phi nữa, những người phía sau thanh niên kia hỏi: “Trạch Hoa, chúng ta còn đi tiếp hay không? Xung quanh đây có cái gì đại khái đều bị người của căn cứ Thự Quang tịch thu rồi, đi tiếp còn có thể gặp con gián ăn thịt người nữa.”

Thanh niên tên Trạch Hoa lắc đầu một cái, đáp: “Không đi nữa, nhưng người kia cũng chỉ kéo được một xe sách trở lại, chúng ta có đi cũng không tìm được thứ gì hữu dụng, ngày hôm nay trước đi trở về đi.”

Người đặt câu hỏi lúc nãy cũng nói: “Ôi, huyện thành bây giờ đâu còn có thể tìm được đồ vật gì a, địa phương còn đồ vật đều bị hoa ăn thịt chiếm rồi, cũng không biết chúng ta còn có thể ở lại huyện thành bao lâu nữa.”

Đây là một vấn đề càng ngày càng gay go, mọi người cũng không muốn nói thêm, làm hỏng tâm tình, người kia cũng chỉ oán giận hai câu liền ngậm miệng, theo thanh niên rời khỏi nơi này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện