Tác giả: Sáp Sáp Nhi
Edit: Miu
Mạt thế vẫn còn tiếp tục.
Mạc Dịch Phàm đã biết được nguyên nhân thành phố A bị diệt vong kiếp trước, cho nên hiện tại đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Vì thế người nào đó vừa mới bị Mạc Dịch Phàm lấy lý do "trừng phạt" khi dễ, tròng mắt lập tức xoay chuyển, sau đó để lại một tờ giấy trong phòng, liền đi vào không gian bế quan tu luyện.
Lúc trước, khi Tề Ninh trào phúng và khinh bỉ cậu rằng ngay cả Trúc Cơ cũng đều chưa đến. Tuy rằng lúc đó cậu mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng vẫn nhớ vô cùng rõ ràng. Kỳ Ninh tức giận, quyết định bế quan bảy ngày liên tiếp, nổ lực tiếng giai đến tuần luyện khí thứ sáu mới ra ngoài.
Vào không gian, Kỳ Ninh nhìn Ngao nhỏ đang lười biếng nằm bên cạnh Linh Tuyền, bỗng nhiên cảm thấy con Ngao này so với bản thân hình như quá hưu nhàn tự tại, nhất thời trong lòng cậu cảm thấy không phục, liền trừng mắt nhìn Tàng Ngao một cái. Ngao nhỏ đương nhiên cũng không cam lòng để mình yếu thế, lập tức trừng mắt nhìn lại cậu. Thậm chí, hai chi trước của nó khụy sát xuống đất, trong miệng phát ra âm thanh uy hiếp nho nhỏ.
Kỳ Ninh trợn trắng mắt, sau đó lấy từ trong túi ra một lá bùa vây nhốt, đem nó dùng lên trên người của Ngao nhỏ. Cấp bậc của lá bùa vây nhốt này cao hơn năng lực của Ngao nhỏ một chút, vừa hay có thể nhốt được nó. Tiếp theo, Kỳ Ninh lấy một cái chén múc một ít nước từ linh tuyền lên đặt cách người Ngao nhỏ một khoảng, nhìn nó nói.
"Chủ nhân của ngươi bây giờ muốn đi tu luyện một chút, ngươi cũng phải nỗ lực cho tốt vào, chừng nào phá được lá bùa trên người, thì mới có thể uống được chén nước linh tuyền này có biết không."
Linh trí của Ngao nhỏ ngày một cao lên, hiển nhiên đã có thể nghe hiểu lời Kỳ Ninh nói. Nó mở to mắt lên hung tợn nhìn chằm chằm cậu, nhưng sau đó lại nhìn chén linh tuyền trước mặt mình, không khỏi phát ra âm thanh nức nở ủy khuất, vô cùng đáng thương.
Kỳ Ninh đương nhiên không tin tưởng vật nhỏ này, cậu lần nữa đem hy vọng của Ngao nhỏ dập tắt.
"Trừ khi tự ngươi phá được lá bùa, tự mình thoát ra, nếu không đợi lúc ta xuất quan, ngươi vẫn chưa làm được, thì chén nước này, ta sẽ đem đi tưới cây."
Tàng Ngao vốn có cơ thể vô cùng lớn, lại không có nhân tính, linh trí hiện tại lại ngày càng gia tăng, rất mau liền hiểu được sự "nhẫn tâm" của Kỳ Ninh. Nó thấp giọng kêu vài tiếng, sau đó bắt đầu vặn vẹo cơ thể, quay mông sang hướng Kỳ Ninh, đưa mặt mình sang hướng khác, muốn dùng sức mạnh để phá lá bùa.
Khóe miệng Kỳ Ninh giật giật, lập tức không thèm để ý đến Ngao nhỏ giận dỗi, xoay người đi vào nhà trúc, muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó mới tĩnh tâm ngồi trên đệm hương bồ đả tọa.
Công hiệu nghịch thiên của đệm hương bồ khiến cho Kỳ Ninh nhận được rất nhiều lợi ích, tu luyện bảy ngày bảy đêm quả nhiên cậu đã đột phá được tầng luyện khí thứ sáu.
Kỳ Ninh lập tức thử sử dụng thuật trói buộc, thuật giam cầm, và sinh trưởng, quả nhiên linh hoạt hơn so với lúc trước rất nhiều, cơ thể cũng không xuất hiện triệu chứng mệt mỏi như trước.
Vừa bước ra khỏi nhà trúc, Kỳ Ninh liền thấy Ngao nhỏ ngao ngao chạy đến.
Nhân loại trước mặt này tuy rằng ép buộc nó nhận chủ, khiến nó không thể giết cậu ta, nhưng từ lúc nó được sinh ra đến giờ, người đối xử tốt với nó nhất là nhân loại trước mặt này, không sợ hãi nó cũng chỉ có cậu ta. Người chăm sóc Ngao nhỏ lúc trước, tuy rằng cũng thích nó, nhưng người đó vẫn luôn có chút sợ hãi nó, cho nên nó đối với người nhân viên đó cũng không mấy thân thiết.
Kỳ Ninh rất hào phóng. Ngoại trừ nước linh tuyền có giới hạn ra, thì cho dù nó muốn ăn cái gì, Kỳ Ninh cũng đều không hề keo kiệt với nó. Không kể lần đầu tiên gặp mặt, về sau Kỳ Ninh chưa bao giờ đánh chửi nó, thậm chí còn chơi với nó, dạy nó kỹ xảo vật lộn.
Ngao nhỏ không vui khi phải đổi chủ nhân, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, nó cũng rất nguyện ý ở chung với Kỳ Ninh.
"Không tồi! Quả nhiên ngươi có thể phá được bùa giam cầm cấp thấp."
Kỳ Ninh thực vừa lòng xoa cái đầu xù của Ngao nhỏ, Ngao nhỏ thuận theo tay cậu cọ cọ, nhưng nó giống như đột nhiên nhớ đến việc gì, lập tức xoay mặt, xụ hai tai, đưa mông về phía Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh nhìn Ngao nhỏ nhếch môi, chậm rãi nói.
"Nếu bùa cấp thấp không thể nhốt ngươi được, như vậy lần sau phải đổi thành bùa trung cấp rồi."
Ngao nhỏ lập tức bắt đầu dậm chân. Cấp thấp hay trung cấp gì đó nó nghe không hiểu, nhưng mà "nguy hiểm" trong lời nói của Kỳ Ninh nó lại nghe được rõ ràng.
Không nói đến Kỳ Ninh đã bế quan bảy ngày nữa, hiện tại thành phố A bởi vì sự kiện Mạc Dịch Phàm trở về, mọi người trong dong binh đoàn đều cảm thấy vô cùng vui mừng. Ai cũng đều biết, dong binh đoàn của Mạc gia đứng đầu là hai vị dị năng giả hệ lôi, một người là dị năng giả cấp năm, người còn lại là dị năng giả cấp ba. Người trước là người có cấp bậc dị năng cao nhất ở thành phố A, mà người sau vốn là quân nhân, có giá trị vũ lực lại sở hữu dị năng, vốn không sợ một ai.
Dong binh đoàn của Mạc gia cực kỳ thành thục, từ các hạng mục trừng trị người vi phạm, đến các quy định cũng vô cùng rành mạch, dị năng giả và người có năng lực ở dong binh đoàn có thể hưởng được đãi ngộ như nhau, cho nên bọn họ đương nhiên nguyện ý quy thuận dong binh đoàn của Mạc gia.
Cùng lúc đó, dong binh đoàn của Mạc gia cũng phảng phất đạt thành hiệp nghị với các gia chủ đứng đầu của thành phố A, vì vậy ở căn cứ này, dong binh đoàn của Mạc gia như một tổ kiến chói lọi đấu tranh giành quyền lợi hợp pháp cho các dị năng giả cùng căn cứ thượng tầng.
Căn cứ thượng tầng có ý đồ muốn áp chế hiện tượng này xuống, dù sao đi nữa từ trước đến nay họ luôn nắm quyền hành trong tay, làm sao có thể chịu đựng được cảnh chia sẻ quyền lực. Có điều chỉ vừa mới áp xuống được không bao lâu, các loại phương tiện vận hành của thành phố A lập tức dừng lại.
Bởi vì thành phố A hiện tại, không thể không có dị năng giả.
Một khi dị năng giả bãi công, đất đai của thành phố A lập tức sẽ không có dị năng hệ mộc phục sinh cây trồng, cùng lúc đó nguồn nước cần thiết và quý giá của tất cả mọi người cũng không còn bởi vì dị năng giả hệ thủy không cung cấp nữa; dị năng giả hệ kim và dị năng giả hệ mộc đồng thời cự tuyệt gia cố thành trì của căn cứ; thậm chí dị năng giả hệ không gian vốn đã thưa thớt càng không chấp nhận cùng quân nhân ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ, vì vậy cũng sẽ không có ai có thể chứa được các vật tư còn tồn đọng bên ngoài thành phố A...
Tần lão nhìn văn kiện mà cấp dưới đưa lên trên bàn tất cả quăng xuống đất, ông ta tới tới lui lui trong văn phòng mười mấy vòng, rốt cuộc mới hạ quyết tâm, kêu cảnh vệ viên đến nói.
"Phân phó xuống dưới, tiến hành thực nghiệm thuốc dị năng..... không được lấy dị năng giả thí nghiệm nữa, phạm sai lầm quá lớn cũng không được, chỉ có thể lấy gen và máu của họ, nếu trong một tháng bọn họ không đưa ra được thành quả, thì đời này đừng hòng bước vào phòng thí nghiệm nửa bước."
Cảnh vệ viên thấp giọng chấp lệnh, vừa muốn rời đi phân phó, liền nghe Tần lão nói.
"Mời Mạc Dịch Phàm và Lục Uyên Mặc đến đây."
Cảnh vệ viên lại đợi một lát sau đó mới rời khỏi, hắn thở dài, đi mời hai vị lão đại của dong binh đoàn Mặc gia đến.
Tần lão không thể không thoái nhượng. Ở mạt thế, thứ quan trọng nhất một là vật tư hai là nhân tài. Ông ta còn tưởng rằng, trước mạt thế Mạc gia đã đầu tư không ít cho ông ta, cho nên tài nguyên còn lại của Mạc gia nhất định không đủ để so với ông, không ngờ Mạc gia đã có không ít lượng muối ăn, ngay cả vật tư cũng không hề thua kém ông ta. Tần lão nghĩ tới nghĩ lui cũng đều không ổn. Bọn họ từ thủ đô đào vong đến thành phố A, đồ ăn vốn đem theo rất nhiều, nhưng về phần gia vị bọn họ lại kiếm không được bao nhiêu.
Mạc Dịch Phàm và Lục Uyên Mặc rất nhanh liền đến chỗ Tần lão. Hai người bọn họ ở văn phòng của Tần lão thảo luận đến tận chiều mới rời đi. Quyền lực của thành phố A như cũ vẫn do căn cứ thượng tầng nắm giữ, chỉ là một số vị trí quan trọng trong đó cũng phải có dị năng giả của dong binh đoàn đảm nhận, ngoài ra, hiệp hội dị năng giả cũng cần phải có được phần thưởng nhất định sau nhiệm vụ, dị năng giả cũng sẽ có quyền tham dự vào tham luận an nguy của căn cứ, hơn nữa việc quản lý tường thành và phòng thí nghiệm, dị năng giả cũng có quyền can thiệp vào.
Bộ máy quyền lực của thành phố A, chính thức hiện ra.
Dị năng giả và quân nhân bắt đầu từ bây giờ có cùng địa vị.
- ----
Mạc gia.
"Anh Tiểu Ninh! Bên ngoài có người nói... nói bọn họ là cha và chị gái của anh Tiểu Ninh, muốn được gặp anh."
Hàn Miểu hoang mang nhìn Kỳ Ninh, chú Mạc đối xử với anh Tiểu Ninh tốt như vậy, nếu hai người kia thật sự là cha và chị của anh Tiểu Ninh, thì tại sao ngay cả cửa họ cũng không thể tự mình đi vào? Mà còn phải ngăn nó và Tiểu Cổ Dạ để dò hỏi chứ.
Tiểu Cổ Dạ rất nhanh nhẹn, nhìn thấy Kỳ Ninh vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, nghe lời của Hàn Miễu nói sắc mặt liền trở nên không tốt, lập tức nắm lấy cánh tay bé bé của Hàn Miểu bên cạnh, vừa chạy vừa quay đầu nói với Kỳ Ninh.
"Anh Tiểu Ninh! Em và Tiểu Miểu muốn đi luyện tập một chút, anh giải quyết vấn đề đi nhé."
Tiểu Cổ Dạ dùng sức nắm lấy tay của Hàn Miểu, trong lòng kêu to, thật là mềm mại quá đi =)), muốn nắn nắn... Hàn Miểu chạy phía sau ngáp dài một cái, trong lòng nghĩ nghĩ, rõ ràng bé có thể thuấn di tới chỗ luyện tập, tại sao Tiểu Dạ lại không kêu bé sử dụng dị năng nhỉ?
Kỳ Ninh lại không có để ý đến vấn đề xưng hô của Tiểu Cổ Dạ. Cha và chị gái sao?
Cậu thực sự không nhớ rõ, từ lúc nào cha của cậu lại chết đi sống lại nhỉ, cũng không nhớ được, con một như cậu lại có thêm một người chị gái thất lạc như vậy.
Bất quá, nghi thức của cậu và Mạc Dịch Phàm sắp phải tiến hành, cậu không muốn trong ngày này có bất kì vấn đề nào chen ngang.
Kỳ Ninh vừa nghĩ như vậy liền chậm rãi bước xuống lầu, quả nhiên liền thấy một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi cùng một cô gái tóc dài khoảng 20 tuổi đang đứng bên ngoài cửa ngóng vào trong.
Hai người vừa thấy Kỳ Ninh bước xuống, lập tức chạy đến hô to tên của cậu mặc kệ mấy người thủ vệ ngăn cản.
"Tiểu Ninh! Mau để hai người chúng ta vào nhà đi, ba có chuyện muốn nói với con."
"Đúng vậy! Tiểu Ninh! Ba và chị đã đứng đợi bên ngoài mấy ngày rồi, mẹ và em trai chị được người em phái tới dẫn đi rồi, cũng không quay trở về nhà, có phải bọn họ được em đón đến hưởng thụ không? Như vậy cũng không thể mặc kệ ba và chị chứ?"
Sắc mặt của cô gái cực kì không tốt. Việc nhà của bọn họ đều là do mẹ kế của cô ta cũng là mẹ ruột Kỳ Ninh làm hết, bây giờ bà ta đem theo em trai duy nhất của cô ta bỏ đi rồi, cho nên trong nhà chỉ còn lại cô ta có thể làm.
Mấy người thủ vệ kia hiển nhiên cũng nhân ra được Kỳ Ninh, liền gật gật đầu chào hỏi cậu sau đó tránh sang một bên. Hai cha con kia thấy vậy lập tức vọt đến phòng khách, cũng không thèm để ý tới Kỳ Ninh ra sau, chỉ nhìn mấy người thủ vệ hô to gọi nhỏ.
"Chúng tôi là thông gia của Mạc thiếu nhà mấy người, còn không mau đem điểm tâm lên chiêu đãi sao? Chúng toi cũng không kén chọn, chỉ cần một cốc nước với nấu một bát mì là được rồi."
Dong binh đoàn của Mạc gia phát triển vô cùng nhanh, hai người bọn họ đã sớm đến nơi này cọ ăn cọ uống, cố tình lúc trước tin tức của Kỳ Ninh vẫn luôn không có, người của Mạc gia cũng chỉ cung cấp cho bọn họ cơm nước đủ sống liền mặc kệ. Một nhà của bọn họ sợ Kỳ Ninh đã chết, cũng không dám nháo lớn bao nhiêu, nhưng bây giờ Kỳ Ninh đã quay trở lại, còn lớn mật đem mẹ ruột và em trai của mình đi, để lại hai cha con bọn họ tự sinh tự diệt, cho nên sợi ác khí này bọn họ nhất định phải nôn ra.
Kỳ Ninh biết, mẹ và em trai của cậu chết là do Tưởng Yên Nhiên động tay động chân, thi thể cũng bị cô ta thu vào không gian, muốn lấy thi thể ra đã là điều không có khả năng. Chỗ mà Tưởng Yên Nhiên ra tay không may lại có một cái camera, cho nên toàn bộ quá trình động thụ của cô ta đều được ghi lại tất cả.
Kỳ Ninh biết rõ người ra tay là Tưởng Yên Nhiên, lại không có cách nào đem bản ghi của camera đưa cho hai người này xem. Bởi vì nguyên bản là Tề Ninh mạo danh cậu đến Mạc gia, cũng phái Tưởng Yên Nhiên đến đón tiếp hai mẹ con kia, đó cũng là trên danh nghĩa Kỳ Ninh, nếu cậu càng giải thích thì sẽ càng rối cho nên Kỳ Ninh dứt khoát không thèm giải thích.
"Không phải tôi mặc kệ các người, mà chủ ý này là do mẹ tôi đưa ra, bà ấy không cần hai người."
Kỳ Ninh nhàn nhạt nhìn về phía hai cha con kia, gằn từng chữ một.
"Giống như lúc trước các người không cần tôi vậy, bà ấy không cần các người, như vậy tôi tại sao phải nhận hai người?"
Hai cha con kia nghe vậy liền giật mình, hình ảnh bà ta cùng bọn họ ôm hết gia sản chạy đi bỏ lại con trai của mình hiện lên. Bây giờ Kỳ Ninh nói như vậy, bọn họ cũng đã tin chín phần, quả thực điều này mẹ của Kỳ Ninh có khả năng làm được. Chỉ là công việc mưu sinh của bọn họ đều là do Mạc gia nhìn mặt mũi của mẹ Kỳ Ninh cung cấp cho, bây giờ bà ta đi rồi, Kỳ Ninh lại không chịu nhận bọn họ, như trong tương lai bọn họ làm sao để sinh tồn trong mạt thế đây?
Người đàn ông trung niên gãi gãi đầu, đôi mắt dừng lại trên người con gái mình một chút, sau đó liền sáng mắt.
Hắn cúi người, hèn mọn mà thô bỉ nói với Kỳ Ninh.
"Tiểu Ninh! Hôn sự của con và Mạc thiếu... chúng ta đã biết rồi. Mạc thiếu thương con, chịu cho con một danh phận quả thực rất tốt. Chẳng qua, gia môn của Mạc gia khẳng định phải lưu lại huyết thống mới được. Việc nối dõi này, ha ha..."
Người đàn ông túm lấy tay con gái mình, chỉ vào cô ta rồi nở nụ cười, giả bộ khuyên nhủ.
"Con nhìn chị gái của con xem, vừa nhìn liền biết có thể sinh được con trai, tục ngữ có câu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Thay vì để người khác giúp Mạc thiếu sinh con nối dõi, thôi thì để chị của con sinh đi có đúng không. Đến lúc đó, chúng ta cũng không cần phải có danh phận gì hay là đòi đứa bé, chỉ cần Tiểu Ninh con thường xuyên cung cấp cho chúng ta một ít điểm cống hiến mỗi ngày là được."
Hiện tại thành phố A nếu muốn mua thứ gì, một là lấy đồ trao đổi với nhau, hai là dùng điểm cống hiến để đổi, cho nên người đàn ông này mới dùng điểm để nói.
Cô con gái sắc mặt ửng đỏ, cô ta đã từng gặp qua Mạc Dịch Phàm, nếu có thể được ở bên anh... cô ta đương nhiên nguyện ý.
Không đợi Kỳ Ninh lên tiếng nói cái gì, ở đại sảnh liền vang lên tiếng giày cao gót cọc cọc, một người phụ nữ trung niên tuy ở mạt thế nhưng vẫn trang điểm vô cùng nổi bật bước vào, bà ta vừa đi vừa lớn tiếng nói.
"Hôn sự gì? Danh phận gì? Tôi là mẹ của Dịch Phàm, nó vẫn chưa nói với tôi bất kì thứ gì, xem ra tầm quan trọng của cậu cũng chỉ đến đó mà thôi."
Người phụ nữ dùng ánh mắt đầy khinh thường đầy đánh giá nhìn Kỳ Ninh và cả hai người kia, thổi thổi móng tay vừa được làm xong, cười nhạo nói.
"Chỉ bằng hai chị em các người mà muốn bước vào cửa của Mạc gia sao? Em trai có danh, chị gái có con nối dõi, thật đúng là tính toán đẹp. Tiếc là, chỉ cần ngày nào còn có tôi ở Mạc gia, thì hai người các ngươi đừng hòng bước vào cửa Mạc gia một bước. Vợ của con trai tôi, đương nhiên phải do chính tôi chọn."
- ----
Edit: Miu
Mạt thế vẫn còn tiếp tục.
Mạc Dịch Phàm đã biết được nguyên nhân thành phố A bị diệt vong kiếp trước, cho nên hiện tại đương nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Vì thế người nào đó vừa mới bị Mạc Dịch Phàm lấy lý do "trừng phạt" khi dễ, tròng mắt lập tức xoay chuyển, sau đó để lại một tờ giấy trong phòng, liền đi vào không gian bế quan tu luyện.
Lúc trước, khi Tề Ninh trào phúng và khinh bỉ cậu rằng ngay cả Trúc Cơ cũng đều chưa đến. Tuy rằng lúc đó cậu mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng vẫn nhớ vô cùng rõ ràng. Kỳ Ninh tức giận, quyết định bế quan bảy ngày liên tiếp, nổ lực tiếng giai đến tuần luyện khí thứ sáu mới ra ngoài.
Vào không gian, Kỳ Ninh nhìn Ngao nhỏ đang lười biếng nằm bên cạnh Linh Tuyền, bỗng nhiên cảm thấy con Ngao này so với bản thân hình như quá hưu nhàn tự tại, nhất thời trong lòng cậu cảm thấy không phục, liền trừng mắt nhìn Tàng Ngao một cái. Ngao nhỏ đương nhiên cũng không cam lòng để mình yếu thế, lập tức trừng mắt nhìn lại cậu. Thậm chí, hai chi trước của nó khụy sát xuống đất, trong miệng phát ra âm thanh uy hiếp nho nhỏ.
Kỳ Ninh trợn trắng mắt, sau đó lấy từ trong túi ra một lá bùa vây nhốt, đem nó dùng lên trên người của Ngao nhỏ. Cấp bậc của lá bùa vây nhốt này cao hơn năng lực của Ngao nhỏ một chút, vừa hay có thể nhốt được nó. Tiếp theo, Kỳ Ninh lấy một cái chén múc một ít nước từ linh tuyền lên đặt cách người Ngao nhỏ một khoảng, nhìn nó nói.
"Chủ nhân của ngươi bây giờ muốn đi tu luyện một chút, ngươi cũng phải nỗ lực cho tốt vào, chừng nào phá được lá bùa trên người, thì mới có thể uống được chén nước linh tuyền này có biết không."
Linh trí của Ngao nhỏ ngày một cao lên, hiển nhiên đã có thể nghe hiểu lời Kỳ Ninh nói. Nó mở to mắt lên hung tợn nhìn chằm chằm cậu, nhưng sau đó lại nhìn chén linh tuyền trước mặt mình, không khỏi phát ra âm thanh nức nở ủy khuất, vô cùng đáng thương.
Kỳ Ninh đương nhiên không tin tưởng vật nhỏ này, cậu lần nữa đem hy vọng của Ngao nhỏ dập tắt.
"Trừ khi tự ngươi phá được lá bùa, tự mình thoát ra, nếu không đợi lúc ta xuất quan, ngươi vẫn chưa làm được, thì chén nước này, ta sẽ đem đi tưới cây."
Tàng Ngao vốn có cơ thể vô cùng lớn, lại không có nhân tính, linh trí hiện tại lại ngày càng gia tăng, rất mau liền hiểu được sự "nhẫn tâm" của Kỳ Ninh. Nó thấp giọng kêu vài tiếng, sau đó bắt đầu vặn vẹo cơ thể, quay mông sang hướng Kỳ Ninh, đưa mặt mình sang hướng khác, muốn dùng sức mạnh để phá lá bùa.
Khóe miệng Kỳ Ninh giật giật, lập tức không thèm để ý đến Ngao nhỏ giận dỗi, xoay người đi vào nhà trúc, muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó mới tĩnh tâm ngồi trên đệm hương bồ đả tọa.
Công hiệu nghịch thiên của đệm hương bồ khiến cho Kỳ Ninh nhận được rất nhiều lợi ích, tu luyện bảy ngày bảy đêm quả nhiên cậu đã đột phá được tầng luyện khí thứ sáu.
Kỳ Ninh lập tức thử sử dụng thuật trói buộc, thuật giam cầm, và sinh trưởng, quả nhiên linh hoạt hơn so với lúc trước rất nhiều, cơ thể cũng không xuất hiện triệu chứng mệt mỏi như trước.
Vừa bước ra khỏi nhà trúc, Kỳ Ninh liền thấy Ngao nhỏ ngao ngao chạy đến.
Nhân loại trước mặt này tuy rằng ép buộc nó nhận chủ, khiến nó không thể giết cậu ta, nhưng từ lúc nó được sinh ra đến giờ, người đối xử tốt với nó nhất là nhân loại trước mặt này, không sợ hãi nó cũng chỉ có cậu ta. Người chăm sóc Ngao nhỏ lúc trước, tuy rằng cũng thích nó, nhưng người đó vẫn luôn có chút sợ hãi nó, cho nên nó đối với người nhân viên đó cũng không mấy thân thiết.
Kỳ Ninh rất hào phóng. Ngoại trừ nước linh tuyền có giới hạn ra, thì cho dù nó muốn ăn cái gì, Kỳ Ninh cũng đều không hề keo kiệt với nó. Không kể lần đầu tiên gặp mặt, về sau Kỳ Ninh chưa bao giờ đánh chửi nó, thậm chí còn chơi với nó, dạy nó kỹ xảo vật lộn.
Ngao nhỏ không vui khi phải đổi chủ nhân, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, nó cũng rất nguyện ý ở chung với Kỳ Ninh.
"Không tồi! Quả nhiên ngươi có thể phá được bùa giam cầm cấp thấp."
Kỳ Ninh thực vừa lòng xoa cái đầu xù của Ngao nhỏ, Ngao nhỏ thuận theo tay cậu cọ cọ, nhưng nó giống như đột nhiên nhớ đến việc gì, lập tức xoay mặt, xụ hai tai, đưa mông về phía Kỳ Ninh.
Kỳ Ninh nhìn Ngao nhỏ nhếch môi, chậm rãi nói.
"Nếu bùa cấp thấp không thể nhốt ngươi được, như vậy lần sau phải đổi thành bùa trung cấp rồi."
Ngao nhỏ lập tức bắt đầu dậm chân. Cấp thấp hay trung cấp gì đó nó nghe không hiểu, nhưng mà "nguy hiểm" trong lời nói của Kỳ Ninh nó lại nghe được rõ ràng.
Không nói đến Kỳ Ninh đã bế quan bảy ngày nữa, hiện tại thành phố A bởi vì sự kiện Mạc Dịch Phàm trở về, mọi người trong dong binh đoàn đều cảm thấy vô cùng vui mừng. Ai cũng đều biết, dong binh đoàn của Mạc gia đứng đầu là hai vị dị năng giả hệ lôi, một người là dị năng giả cấp năm, người còn lại là dị năng giả cấp ba. Người trước là người có cấp bậc dị năng cao nhất ở thành phố A, mà người sau vốn là quân nhân, có giá trị vũ lực lại sở hữu dị năng, vốn không sợ một ai.
Dong binh đoàn của Mạc gia cực kỳ thành thục, từ các hạng mục trừng trị người vi phạm, đến các quy định cũng vô cùng rành mạch, dị năng giả và người có năng lực ở dong binh đoàn có thể hưởng được đãi ngộ như nhau, cho nên bọn họ đương nhiên nguyện ý quy thuận dong binh đoàn của Mạc gia.
Cùng lúc đó, dong binh đoàn của Mạc gia cũng phảng phất đạt thành hiệp nghị với các gia chủ đứng đầu của thành phố A, vì vậy ở căn cứ này, dong binh đoàn của Mạc gia như một tổ kiến chói lọi đấu tranh giành quyền lợi hợp pháp cho các dị năng giả cùng căn cứ thượng tầng.
Căn cứ thượng tầng có ý đồ muốn áp chế hiện tượng này xuống, dù sao đi nữa từ trước đến nay họ luôn nắm quyền hành trong tay, làm sao có thể chịu đựng được cảnh chia sẻ quyền lực. Có điều chỉ vừa mới áp xuống được không bao lâu, các loại phương tiện vận hành của thành phố A lập tức dừng lại.
Bởi vì thành phố A hiện tại, không thể không có dị năng giả.
Một khi dị năng giả bãi công, đất đai của thành phố A lập tức sẽ không có dị năng hệ mộc phục sinh cây trồng, cùng lúc đó nguồn nước cần thiết và quý giá của tất cả mọi người cũng không còn bởi vì dị năng giả hệ thủy không cung cấp nữa; dị năng giả hệ kim và dị năng giả hệ mộc đồng thời cự tuyệt gia cố thành trì của căn cứ; thậm chí dị năng giả hệ không gian vốn đã thưa thớt càng không chấp nhận cùng quân nhân ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ, vì vậy cũng sẽ không có ai có thể chứa được các vật tư còn tồn đọng bên ngoài thành phố A...
Tần lão nhìn văn kiện mà cấp dưới đưa lên trên bàn tất cả quăng xuống đất, ông ta tới tới lui lui trong văn phòng mười mấy vòng, rốt cuộc mới hạ quyết tâm, kêu cảnh vệ viên đến nói.
"Phân phó xuống dưới, tiến hành thực nghiệm thuốc dị năng..... không được lấy dị năng giả thí nghiệm nữa, phạm sai lầm quá lớn cũng không được, chỉ có thể lấy gen và máu của họ, nếu trong một tháng bọn họ không đưa ra được thành quả, thì đời này đừng hòng bước vào phòng thí nghiệm nửa bước."
Cảnh vệ viên thấp giọng chấp lệnh, vừa muốn rời đi phân phó, liền nghe Tần lão nói.
"Mời Mạc Dịch Phàm và Lục Uyên Mặc đến đây."
Cảnh vệ viên lại đợi một lát sau đó mới rời khỏi, hắn thở dài, đi mời hai vị lão đại của dong binh đoàn Mặc gia đến.
Tần lão không thể không thoái nhượng. Ở mạt thế, thứ quan trọng nhất một là vật tư hai là nhân tài. Ông ta còn tưởng rằng, trước mạt thế Mạc gia đã đầu tư không ít cho ông ta, cho nên tài nguyên còn lại của Mạc gia nhất định không đủ để so với ông, không ngờ Mạc gia đã có không ít lượng muối ăn, ngay cả vật tư cũng không hề thua kém ông ta. Tần lão nghĩ tới nghĩ lui cũng đều không ổn. Bọn họ từ thủ đô đào vong đến thành phố A, đồ ăn vốn đem theo rất nhiều, nhưng về phần gia vị bọn họ lại kiếm không được bao nhiêu.
Mạc Dịch Phàm và Lục Uyên Mặc rất nhanh liền đến chỗ Tần lão. Hai người bọn họ ở văn phòng của Tần lão thảo luận đến tận chiều mới rời đi. Quyền lực của thành phố A như cũ vẫn do căn cứ thượng tầng nắm giữ, chỉ là một số vị trí quan trọng trong đó cũng phải có dị năng giả của dong binh đoàn đảm nhận, ngoài ra, hiệp hội dị năng giả cũng cần phải có được phần thưởng nhất định sau nhiệm vụ, dị năng giả cũng sẽ có quyền tham dự vào tham luận an nguy của căn cứ, hơn nữa việc quản lý tường thành và phòng thí nghiệm, dị năng giả cũng có quyền can thiệp vào.
Bộ máy quyền lực của thành phố A, chính thức hiện ra.
Dị năng giả và quân nhân bắt đầu từ bây giờ có cùng địa vị.
- ----
Mạc gia.
"Anh Tiểu Ninh! Bên ngoài có người nói... nói bọn họ là cha và chị gái của anh Tiểu Ninh, muốn được gặp anh."
Hàn Miểu hoang mang nhìn Kỳ Ninh, chú Mạc đối xử với anh Tiểu Ninh tốt như vậy, nếu hai người kia thật sự là cha và chị của anh Tiểu Ninh, thì tại sao ngay cả cửa họ cũng không thể tự mình đi vào? Mà còn phải ngăn nó và Tiểu Cổ Dạ để dò hỏi chứ.
Tiểu Cổ Dạ rất nhanh nhẹn, nhìn thấy Kỳ Ninh vừa mới bước ra khỏi cửa phòng, nghe lời của Hàn Miễu nói sắc mặt liền trở nên không tốt, lập tức nắm lấy cánh tay bé bé của Hàn Miểu bên cạnh, vừa chạy vừa quay đầu nói với Kỳ Ninh.
"Anh Tiểu Ninh! Em và Tiểu Miểu muốn đi luyện tập một chút, anh giải quyết vấn đề đi nhé."
Tiểu Cổ Dạ dùng sức nắm lấy tay của Hàn Miểu, trong lòng kêu to, thật là mềm mại quá đi =)), muốn nắn nắn... Hàn Miểu chạy phía sau ngáp dài một cái, trong lòng nghĩ nghĩ, rõ ràng bé có thể thuấn di tới chỗ luyện tập, tại sao Tiểu Dạ lại không kêu bé sử dụng dị năng nhỉ?
Kỳ Ninh lại không có để ý đến vấn đề xưng hô của Tiểu Cổ Dạ. Cha và chị gái sao?
Cậu thực sự không nhớ rõ, từ lúc nào cha của cậu lại chết đi sống lại nhỉ, cũng không nhớ được, con một như cậu lại có thêm một người chị gái thất lạc như vậy.
Bất quá, nghi thức của cậu và Mạc Dịch Phàm sắp phải tiến hành, cậu không muốn trong ngày này có bất kì vấn đề nào chen ngang.
Kỳ Ninh vừa nghĩ như vậy liền chậm rãi bước xuống lầu, quả nhiên liền thấy một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi cùng một cô gái tóc dài khoảng 20 tuổi đang đứng bên ngoài cửa ngóng vào trong.
Hai người vừa thấy Kỳ Ninh bước xuống, lập tức chạy đến hô to tên của cậu mặc kệ mấy người thủ vệ ngăn cản.
"Tiểu Ninh! Mau để hai người chúng ta vào nhà đi, ba có chuyện muốn nói với con."
"Đúng vậy! Tiểu Ninh! Ba và chị đã đứng đợi bên ngoài mấy ngày rồi, mẹ và em trai chị được người em phái tới dẫn đi rồi, cũng không quay trở về nhà, có phải bọn họ được em đón đến hưởng thụ không? Như vậy cũng không thể mặc kệ ba và chị chứ?"
Sắc mặt của cô gái cực kì không tốt. Việc nhà của bọn họ đều là do mẹ kế của cô ta cũng là mẹ ruột Kỳ Ninh làm hết, bây giờ bà ta đem theo em trai duy nhất của cô ta bỏ đi rồi, cho nên trong nhà chỉ còn lại cô ta có thể làm.
Mấy người thủ vệ kia hiển nhiên cũng nhân ra được Kỳ Ninh, liền gật gật đầu chào hỏi cậu sau đó tránh sang một bên. Hai cha con kia thấy vậy lập tức vọt đến phòng khách, cũng không thèm để ý tới Kỳ Ninh ra sau, chỉ nhìn mấy người thủ vệ hô to gọi nhỏ.
"Chúng tôi là thông gia của Mạc thiếu nhà mấy người, còn không mau đem điểm tâm lên chiêu đãi sao? Chúng toi cũng không kén chọn, chỉ cần một cốc nước với nấu một bát mì là được rồi."
Dong binh đoàn của Mạc gia phát triển vô cùng nhanh, hai người bọn họ đã sớm đến nơi này cọ ăn cọ uống, cố tình lúc trước tin tức của Kỳ Ninh vẫn luôn không có, người của Mạc gia cũng chỉ cung cấp cho bọn họ cơm nước đủ sống liền mặc kệ. Một nhà của bọn họ sợ Kỳ Ninh đã chết, cũng không dám nháo lớn bao nhiêu, nhưng bây giờ Kỳ Ninh đã quay trở lại, còn lớn mật đem mẹ ruột và em trai của mình đi, để lại hai cha con bọn họ tự sinh tự diệt, cho nên sợi ác khí này bọn họ nhất định phải nôn ra.
Kỳ Ninh biết, mẹ và em trai của cậu chết là do Tưởng Yên Nhiên động tay động chân, thi thể cũng bị cô ta thu vào không gian, muốn lấy thi thể ra đã là điều không có khả năng. Chỗ mà Tưởng Yên Nhiên ra tay không may lại có một cái camera, cho nên toàn bộ quá trình động thụ của cô ta đều được ghi lại tất cả.
Kỳ Ninh biết rõ người ra tay là Tưởng Yên Nhiên, lại không có cách nào đem bản ghi của camera đưa cho hai người này xem. Bởi vì nguyên bản là Tề Ninh mạo danh cậu đến Mạc gia, cũng phái Tưởng Yên Nhiên đến đón tiếp hai mẹ con kia, đó cũng là trên danh nghĩa Kỳ Ninh, nếu cậu càng giải thích thì sẽ càng rối cho nên Kỳ Ninh dứt khoát không thèm giải thích.
"Không phải tôi mặc kệ các người, mà chủ ý này là do mẹ tôi đưa ra, bà ấy không cần hai người."
Kỳ Ninh nhàn nhạt nhìn về phía hai cha con kia, gằn từng chữ một.
"Giống như lúc trước các người không cần tôi vậy, bà ấy không cần các người, như vậy tôi tại sao phải nhận hai người?"
Hai cha con kia nghe vậy liền giật mình, hình ảnh bà ta cùng bọn họ ôm hết gia sản chạy đi bỏ lại con trai của mình hiện lên. Bây giờ Kỳ Ninh nói như vậy, bọn họ cũng đã tin chín phần, quả thực điều này mẹ của Kỳ Ninh có khả năng làm được. Chỉ là công việc mưu sinh của bọn họ đều là do Mạc gia nhìn mặt mũi của mẹ Kỳ Ninh cung cấp cho, bây giờ bà ta đi rồi, Kỳ Ninh lại không chịu nhận bọn họ, như trong tương lai bọn họ làm sao để sinh tồn trong mạt thế đây?
Người đàn ông trung niên gãi gãi đầu, đôi mắt dừng lại trên người con gái mình một chút, sau đó liền sáng mắt.
Hắn cúi người, hèn mọn mà thô bỉ nói với Kỳ Ninh.
"Tiểu Ninh! Hôn sự của con và Mạc thiếu... chúng ta đã biết rồi. Mạc thiếu thương con, chịu cho con một danh phận quả thực rất tốt. Chẳng qua, gia môn của Mạc gia khẳng định phải lưu lại huyết thống mới được. Việc nối dõi này, ha ha..."
Người đàn ông túm lấy tay con gái mình, chỉ vào cô ta rồi nở nụ cười, giả bộ khuyên nhủ.
"Con nhìn chị gái của con xem, vừa nhìn liền biết có thể sinh được con trai, tục ngữ có câu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Thay vì để người khác giúp Mạc thiếu sinh con nối dõi, thôi thì để chị của con sinh đi có đúng không. Đến lúc đó, chúng ta cũng không cần phải có danh phận gì hay là đòi đứa bé, chỉ cần Tiểu Ninh con thường xuyên cung cấp cho chúng ta một ít điểm cống hiến mỗi ngày là được."
Hiện tại thành phố A nếu muốn mua thứ gì, một là lấy đồ trao đổi với nhau, hai là dùng điểm cống hiến để đổi, cho nên người đàn ông này mới dùng điểm để nói.
Cô con gái sắc mặt ửng đỏ, cô ta đã từng gặp qua Mạc Dịch Phàm, nếu có thể được ở bên anh... cô ta đương nhiên nguyện ý.
Không đợi Kỳ Ninh lên tiếng nói cái gì, ở đại sảnh liền vang lên tiếng giày cao gót cọc cọc, một người phụ nữ trung niên tuy ở mạt thế nhưng vẫn trang điểm vô cùng nổi bật bước vào, bà ta vừa đi vừa lớn tiếng nói.
"Hôn sự gì? Danh phận gì? Tôi là mẹ của Dịch Phàm, nó vẫn chưa nói với tôi bất kì thứ gì, xem ra tầm quan trọng của cậu cũng chỉ đến đó mà thôi."
Người phụ nữ dùng ánh mắt đầy khinh thường đầy đánh giá nhìn Kỳ Ninh và cả hai người kia, thổi thổi móng tay vừa được làm xong, cười nhạo nói.
"Chỉ bằng hai chị em các người mà muốn bước vào cửa của Mạc gia sao? Em trai có danh, chị gái có con nối dõi, thật đúng là tính toán đẹp. Tiếc là, chỉ cần ngày nào còn có tôi ở Mạc gia, thì hai người các ngươi đừng hòng bước vào cửa Mạc gia một bước. Vợ của con trai tôi, đương nhiên phải do chính tôi chọn."
- ----
Danh sách chương