Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Đợi đến khi trời tối đen thì Trương Dịch và Nam Thiệu mới đi ra ngoài. Vốn Lý Mộ Nhiên cũng muốn đi cùng nhưng bị hai người ngăn lại. Có một số việc, cũng không phải người càng nhiều thì càng tốt.
Từ sau khi bắt đầu tận thế, tuy rằng ban ngày mặt trời rất chói chang thế nhưng buổi tối bầu trời tối đen như thể bị ai bịt lại bằng một tầng bông dày, đừng nói ánh trăng cho dù là một ngôi sao cũng không thấy xuất hiện. Vì tiết kiệm điện, trên đường căn bản không có đèn đường, cho nên khi hai người vừa ra ngoài liền bị bóng tối thăm thẳm chôn vùi, chỉ thỉnh thoảng hai bên đường mới lộ ra tia sáng yếu ớt leo lét qua khung cửa sổ, giúp bọn họ chỉ dẫn phương hướng, bằng không e là ngay cả đường cũng không thấy mà đi.
Dựa theo lời cục thịt Trần, rất nhanh bọn họ tìm đến ngôi nhà bên đường quốc lộ ở cuối thị trấn. Đó là khu nhà của dân địa phương, cao khoảng ba tầng, mỗi tầng có ba phòng cùng một WC, có hành lang ở phía trước và bên hông tòa nhà, hơn ba mươi người ở thì vẫn có hơi chật chội, huống chi Trịnh Côn còn chiếm một mình một phòng. Lúc này cả ngôi nhà chỉ có gian chính ở lầu một và một phòng ngủ ở lầu hai là còn sáng đèn, thanh âm ồn ào từ bên trong truyền ra chứng tỏ có không ít người còn chưa ngủ. Bởi vì thị trấn không chỉ có tường lớn phòng thủ, còn có người dị năng thay phiên trực đêm cho nên bên trong trấn có thể nói là rất an toàn, thế nên đội Tiên Phong cũng không sắp xếp người gác đêm.
Nam Thiệu và Trương Dịch lặng yên lẻn đến phía sau ngôi nhà. Ngôi nhà này ở đằng sau cũng có cửa sổ, cho nên hoàn toàn có thể từ chỗ đó tra xét tình huống bên trong.
Trời nóng, lầu trên lẫn lầu dưới đều mở rộng cửa sổ, ánh sáng của ngọn đèn hắt ra từ ô cửa chiếu sáng một vùng đất phía sau. Hóa ra phía sau vốn là đất trồng rau, có điều lúc này cũng biến thành đất hoang khô cứng, trong không khí phiêu tán mùi nước tiểu nồng đậm, hiển nhiên cho dù có WC vẫn có rất nhiều kẻ ưa giải quyết bên ngoài.
Nam Thiệu và Trương Dịch đứng cạnh cửa sổ, nơi đó rất yên tĩnh, xuyên qua cửa sổ rộng mở hai người quan sát tình huống trong phòng.
Nhà chính rất lớn, bên trong bày hai cái bàn, chung quanh toàn người là người, vừa đánh bài vừa la hét khí thế. Cũng có vài kẻ nằm trực tiếp lên nền đất trống, truyền đến tiếng ngáy vang dội, một chút cũng không bị ảnh hưởng. Đếm sơ thì tất cả có mười bảy người, mà đội Tiên Phong tổng cộng ba mươi ba người, nói cách khác còn có mười sáu người đang ở phòng khác. Lướt qua từng gương mặt trong phòng xác định Trịnh Côn không ở trong đó, Trương Dịch dùng tay ra hiệu trao đổi với Nam Thiệu vài giây, sau đó anh hơi hơi ngồi xuống, vừa chú ý tình huống bên trong vừa dùng hai bàn tay đan vào nhau trợ giúp Nam Thiệu nhảy lên ban công lầu hai. Đợi khi Nam Thiệu xác định bên trên tạm thời an toàn, anh mới nắm tay hắn, mũi chân thoáng mượn lực tại cửa sổ lầu một, cũng lặng yên không một tiếng động vọt lên.
Trong số các phòng của lầu hai và ba, ở giữa có hai cái ban công lớn, phòng Trịnh Côn thì ngay tại lầu hai, cũng là phòng duy nhất còn sáng đèn. Trương Dịch vừa đi lên liền bị Nam Thiệu kéo sang một bên, để cho tấm rèm che đi bóng dáng hai người.
Phòng thông với ban công rộng mở, tấm rèm chỉ kéo một nửa, cho nên có thể tinh tường thấy rõ mọi chuyện bên trong.
Trịnh Côn trong phòng không hề ngủ, thân trên ở trần mặc quần đùi ngồi trên ghế nói chuyện với một tên đàn em, mà bên kia, một cô gái mặc váy dài tóc xoăn xõa tung biếng nhác nằm trên ghế dài xem tạp chí, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng thờ ơ với tất cả mọi thứ quanh mình.
“Còn có một đứa trẻ?” Trịnh Côn tựa hồ rất kinh ngạc.
“Đúng vậy, ngày đó khi bọn họ chuyển vào khu nhà kia có người tận mắt nhìn thấy, khoảng ba bốn tuổi.” Tên đàn em trả lời chắc chắn, bị khói thuốc lá gây sặc, hắn ho khan hai tiếng. Hai người lập tức nhận ra, chính là cái tên đâm chọc ở trên xe cùng Trịnh Côn lúc sáng, đối với lời hắn nói họ không khỏi cảnh giác hơn.
“Thằng béo không phải gãy chân rồi à? Chẳng lẽ bọn nó trị được? Hay là muốn nuôi một con heo để dành khi đói đem ra thịt?” Tay Trịnh Côn cách quần đùi gãi sột sột, không chút để ý hỏi.
Nghe được lời này, Trương Dịch và Nam Thiệu nếu không rõ đối phương đang nói về bọn họ thì đó chính là ngu đến mức heo cũng không bằng. Vì thế cả hai nghiêng người, ngưng thần nín thở không dám nói ra một chữ.
“Thằng béo với cái thằng họ Trương kia quan hệ không đơn giản, nghe nói thằng họ Trương trước kia là đội trưởng đội cảnh sát, có điều hiện tại chân què rồi.”
“Một thằng què có tác dụng khỉ gì.” Trịnh Côn không cho là đúng khoát tay “Dám đối đầu với Trịnh Côn này, chán sống à. Ngày mai mày mang hai đứa tới đó, chờ bọn nó ra ngoài lẻn vào đánh gãy tay chân thằng béo với thằng oắt con kia ném ra xóm nghèo cho tao, lần này tao muốn coi còn đứa nào có gan cứu bọn nó, còn ba đứa kia…”
Những lời kế tiếp Trương Dịch đã nghe không vào nổi nữa, nếu không phải Nam Thiệu cuống quít từ phía sau ôm chặt lấy anh, lại che cái miệng của anh, chỉ sợ anh đã khống chế không được lửa giận mà vọt vào. Đối với Trương Dịch mà nói vũ nhục anh thế nào cũng được, nhưng dám có ý đồ với Dương Dương thì cho dù anh phải liều cái mạng này cũng sẽ không để đối phương dễ chịu.
“Đừng xúc động anh Dịch, chúng ta sẽ không để gã sống đến ngày mai. Dương Dương còn đang ở nhà, Dương Dương còn chờ anh về…” Nam Thiệu sợ mình làm ra tiếng vang lớn, đến lúc đó không chỉ kinh động người trong phòng còn có thể khiến người ở phòng khác chú ý, cho nên nhanh chóng ghé vào sát lỗ tai anh, nhỏ giọng trấn an, ngay khi nói vài chữ ‘Dương Dương còn chờ anh trở về’, thân thể cứng ngắc khó nhẫn nhịn trong lòng mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
Lòng Nam Thiệu trầm xuống, kỳ thật đừng nói Trương Dịch mà chính hắn nghe thấy lời đối phương cũng không thể nhịn được phẫn nộ, hận không thể phân thây người trong phòng thành trăm mảnh, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn bọn họ đã tới ngay đêm nay chứ không phải kéo dài thêm hai ngày nữa.
“Sao hả? Đau lòng thằng béo chết tiệt kia?” Lời Trịnh Côn lại truyền vào tai hai người, lúc này bọn họ mới phát hiện tên đàn em kia đã rời đi từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại Trịnh Côn và cô gái kia, câu nói này rõ ràng là nói với cô ta.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần với anh rồi, là tôi tìm tới anh Trần! Là tôi tìm tới anh Trần! Có quan hệ gì tới anh ấy đâu? Vì sao anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?” Một tay cô cầm lấy tạp chí ném xuống đất, lạnh mặt nói. Ngoại hình của cô rất xinh đẹp, lúc này trên mặt lại bao phủ một tầng lạnh lùng, thoạt nhìn càng thêm vẻ phong tình. Không cần nghĩ cũng biết cô ả chính là người mà cục thịt Trần nói qua, Bạch Mân.
“Nổi giận với với tôi?” Trên mặt Trịnh Côn lộ ra vẻ nguy hiểm, bỗng nhiên gã đứng dậy, hai ba bước đã đi tới túm lấy bộ tóc dài của cô ả, cười lạnh “Tôi muốn khiến mọi người biết, dám đụng vào đàn bà của Trịnh Côn, ông đây sẽ khiến kẻ đó cầu xin ông đây giết chết nó. Em không phải là nhìn trúng thằng béo chết tiệt đó bởi vì nó là biến dị tốc độ sao? Tôi đánh gãy hai chân nó, xem nó làm biến dị tốc độ kiểu gì. Tôi muốn khiến nó giống như giòi bọ, ai cũng có thể đạp cho một cước……”
“Biến thái!” Bạch Mân chán ghét mắng một câu.
“Tôi chính là kẻ biến thái, em không phải thích vì tôi biến thái sao?” Trịnh Côn cười thầm, đột ngột giật tóc cô ả về sau, khiến cho cô ngẩng mặt lên, sau đó điên cuồng thô bạo cắn môi của cô ta.
Trương Dịch lúc này đã tỉnh táo lại, đang muốn trao đổi ý kiến với Nam Thiệu xem có nên nắm chắc cơ hội mà ra tay hay không, lại phát hiện chính mình còn đang bị hắn ôm. Hai thân cao chênh lệch không bao nhiêu, hai người đàn ông ôm ấp như vậy không chỉ nóng mà còn cảm thấy quái dị. Anh không được tự nhiên nhúc nhích thân thể, dùng khuỷu tay thúc nhẹ người phía sau ý bảo hắn buông mình ra, lại không nghĩ chỉ trong nháy mắt, thứ gì đó xẹt qua đùi anh, cuối cùng để ở giữa mông. Cảm giác đó vừa nóng lại vừa cứng, anh dù sao cũng đã là cha của một đứa trẻ, sao có thể không biết là cái gì được.
Không khí nháy mắt trở nên có chút khác thường, Trương Dịch ngược lại không nghĩ nhiều, anh chỉ cho rằng Nam Thiệu dù sao cũng là đàn ông huyết khí phương cương, mà có lẽ là đã lâu chưa chạm vào phụ nữ, giờ lại bị hình ảnh trong phòng kích thích nên sinh ra phản ứng cũng là chuyện bình thường. Có điều bị thứ gì đó chạm vào nói thế nào cũng đều là chuyện vô cùng xấu hổ. Nam Thiệu hiển nhiên cũng mất tự nhiên, đang muốn buông tay ra lui về phía sau một chút, Bạch Mân trong phòng lại tránh khỏi nụ hôn cuồng bạo của Trịnh Côn, sau đó chỉ ban công “Này, chỗ đó hình như có người.”
Hai người và ngay cả Trịnh Côn đồng thời giật mình, Trịnh Côn buông Bạch Mân ra, lấy súng lục bên hông đi tới hướng ban công. Trương Dịch và Nam Thiệu có chết cũng nghĩ không ra Bạch Mân làm sao phát hiện bọn họ, nhưng lúc này không thể đối chọi với Trịnh Côn, lại càng không thể chần chờ, Nam Thiệu sải bước ra lan can, một chân khác được Trương Dịch nâng lên, lặng yên không một tiếng động nhảy lên lầu ba, sau đó hai chân móc vào lan can lầu ba vươn tay kéo Trương Dịch lên. Mà đồng thời, Trịnh Côn cũng đi ra ban công lầu hai.
“Người đâu?” Giọng nói của Trịnh Côn truyền đến từ bên dưới, sau đó là tiếng bước chân của gã đi qua đi lại trên ban công.
Trương Dịch cùng Nam Thiệu ngồi dưới đất tựa vào bức tường, tận lực chậm lại tiếng hít thở để tránh bị phía dưới phát hiện. Về phần xấu hổ trước đó sớm đã bị quăng lên chín tầng mây.
Dưới lầu truyền đến tiếng của cô gái kia, bởi vì cách xa nên nghe không được rõ lắm. Thế nhưng Trịnh Côn mắng một câu ả đàn bà xấu xa rồi đi vào, cũng không gọi những người khác tới điều tra, hiển nhiên lần này hẳn là do cô gái kia cố tình bịa ra chứ không phải thật sự phát hiện bọn họ. Trong bóng đêm, hai người nhìn nhau có chút dở khóc dở cười. Đúng lúc này, trong phòng lầu ba truyền đến tiếng nói chuyện làm cho bọn họ giật thót.
“Anh Uy, phía dưới Trịnh Côn hình như đang tìm người thì phải, có cần ra ngoài xem thử không?”
Một câu, khiến cả hai đang trốn chảy một tầng mồ hôi lạnh, đang chuẩn bị nếu không ổn sẽ lập tức nhảy lên nóc nhà thì lại nghe một giọng nam trầm trả lời “Không cần, Trịnh Côn đang chơi với ả đàn bà kia, không tới phiên chúng ta nhiều chuyện.”
Trương Dịch cùng Nam Thiệu không dám động, tính đợi sau khi tắt điện mới đi xuống. Trong phòng im lặng một lát, giọng nói lúc nãy lại vang lên “Anh Uy, em vẫn không rõ lắm, vì một ả đàn bà mà Trịnh Côn chỉnh tên béo kia thành như vậy, mọi người đều lạnh hết cả tâm. Ả đàn bà kia đẹp thì đẹp nhưng trong lòng ả chỉ có tên béo? Cướp về tay có ý nghĩa gì đâu?”
Người được gọi là anh Uy không lên tiếng trả lời, ngược lại là một người khác nói chen vào.
“Cậu cho rằng Bạch Mân kia có gì tốt? Nếu thật sự thích tên béo thì sẽ không cả ngày nhắc đến y, chuốc thêm phiền toái cho y. Hiện tại bị Trịnh Côn làm vài ngày, ngoại trừ cả ngày làm ra cái vẻ công chúa lạnh lùng trước mặt người khác, chỗ nào nhìn ra ả không bằng lòng? Hừ, tên béo kia thật ngốc, y nghĩ thế nào mà một mỹ nhân có thể khăng khăng thích y thật lòng cơ chứ? Không phải cũng chỉ là tảng đá lót đường thôi sao, còn tưởng rằng mình có sức hút, xui xẻo cũng xứng đáng. Nếu tôi là tên béo đó thì cho dù chết cũng muốn lôi đôi cẩu nam nữ kia ra đánh nhừ tử.”
“Được rồi, bớt nói vài câu đi. Ngủ sớm ngày mai còn phải đi săn, đến lúc đó đừng để xảy ra vấn đề gì.” Anh Uy rốt cuộc lên tiếng ngăn bọn họ định tiếp tục nói tiếp.
Anh ta hiển nhiên rất có uy tín, vừa mở miệng hai người kia liền ngừng lại, trừ dưới lầu truyền đến âm thanh thét to, chung quanh đã trở nên im lặng dị thường. Không qua bao lâu, trong phòng liền vang lên tiếng ngáy.
Beta: Yến Phi Ly
Đợi đến khi trời tối đen thì Trương Dịch và Nam Thiệu mới đi ra ngoài. Vốn Lý Mộ Nhiên cũng muốn đi cùng nhưng bị hai người ngăn lại. Có một số việc, cũng không phải người càng nhiều thì càng tốt.
Từ sau khi bắt đầu tận thế, tuy rằng ban ngày mặt trời rất chói chang thế nhưng buổi tối bầu trời tối đen như thể bị ai bịt lại bằng một tầng bông dày, đừng nói ánh trăng cho dù là một ngôi sao cũng không thấy xuất hiện. Vì tiết kiệm điện, trên đường căn bản không có đèn đường, cho nên khi hai người vừa ra ngoài liền bị bóng tối thăm thẳm chôn vùi, chỉ thỉnh thoảng hai bên đường mới lộ ra tia sáng yếu ớt leo lét qua khung cửa sổ, giúp bọn họ chỉ dẫn phương hướng, bằng không e là ngay cả đường cũng không thấy mà đi.
Dựa theo lời cục thịt Trần, rất nhanh bọn họ tìm đến ngôi nhà bên đường quốc lộ ở cuối thị trấn. Đó là khu nhà của dân địa phương, cao khoảng ba tầng, mỗi tầng có ba phòng cùng một WC, có hành lang ở phía trước và bên hông tòa nhà, hơn ba mươi người ở thì vẫn có hơi chật chội, huống chi Trịnh Côn còn chiếm một mình một phòng. Lúc này cả ngôi nhà chỉ có gian chính ở lầu một và một phòng ngủ ở lầu hai là còn sáng đèn, thanh âm ồn ào từ bên trong truyền ra chứng tỏ có không ít người còn chưa ngủ. Bởi vì thị trấn không chỉ có tường lớn phòng thủ, còn có người dị năng thay phiên trực đêm cho nên bên trong trấn có thể nói là rất an toàn, thế nên đội Tiên Phong cũng không sắp xếp người gác đêm.
Nam Thiệu và Trương Dịch lặng yên lẻn đến phía sau ngôi nhà. Ngôi nhà này ở đằng sau cũng có cửa sổ, cho nên hoàn toàn có thể từ chỗ đó tra xét tình huống bên trong.
Trời nóng, lầu trên lẫn lầu dưới đều mở rộng cửa sổ, ánh sáng của ngọn đèn hắt ra từ ô cửa chiếu sáng một vùng đất phía sau. Hóa ra phía sau vốn là đất trồng rau, có điều lúc này cũng biến thành đất hoang khô cứng, trong không khí phiêu tán mùi nước tiểu nồng đậm, hiển nhiên cho dù có WC vẫn có rất nhiều kẻ ưa giải quyết bên ngoài.
Nam Thiệu và Trương Dịch đứng cạnh cửa sổ, nơi đó rất yên tĩnh, xuyên qua cửa sổ rộng mở hai người quan sát tình huống trong phòng.
Nhà chính rất lớn, bên trong bày hai cái bàn, chung quanh toàn người là người, vừa đánh bài vừa la hét khí thế. Cũng có vài kẻ nằm trực tiếp lên nền đất trống, truyền đến tiếng ngáy vang dội, một chút cũng không bị ảnh hưởng. Đếm sơ thì tất cả có mười bảy người, mà đội Tiên Phong tổng cộng ba mươi ba người, nói cách khác còn có mười sáu người đang ở phòng khác. Lướt qua từng gương mặt trong phòng xác định Trịnh Côn không ở trong đó, Trương Dịch dùng tay ra hiệu trao đổi với Nam Thiệu vài giây, sau đó anh hơi hơi ngồi xuống, vừa chú ý tình huống bên trong vừa dùng hai bàn tay đan vào nhau trợ giúp Nam Thiệu nhảy lên ban công lầu hai. Đợi khi Nam Thiệu xác định bên trên tạm thời an toàn, anh mới nắm tay hắn, mũi chân thoáng mượn lực tại cửa sổ lầu một, cũng lặng yên không một tiếng động vọt lên.
Trong số các phòng của lầu hai và ba, ở giữa có hai cái ban công lớn, phòng Trịnh Côn thì ngay tại lầu hai, cũng là phòng duy nhất còn sáng đèn. Trương Dịch vừa đi lên liền bị Nam Thiệu kéo sang một bên, để cho tấm rèm che đi bóng dáng hai người.
Phòng thông với ban công rộng mở, tấm rèm chỉ kéo một nửa, cho nên có thể tinh tường thấy rõ mọi chuyện bên trong.
Trịnh Côn trong phòng không hề ngủ, thân trên ở trần mặc quần đùi ngồi trên ghế nói chuyện với một tên đàn em, mà bên kia, một cô gái mặc váy dài tóc xoăn xõa tung biếng nhác nằm trên ghế dài xem tạp chí, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng thờ ơ với tất cả mọi thứ quanh mình.
“Còn có một đứa trẻ?” Trịnh Côn tựa hồ rất kinh ngạc.
“Đúng vậy, ngày đó khi bọn họ chuyển vào khu nhà kia có người tận mắt nhìn thấy, khoảng ba bốn tuổi.” Tên đàn em trả lời chắc chắn, bị khói thuốc lá gây sặc, hắn ho khan hai tiếng. Hai người lập tức nhận ra, chính là cái tên đâm chọc ở trên xe cùng Trịnh Côn lúc sáng, đối với lời hắn nói họ không khỏi cảnh giác hơn.
“Thằng béo không phải gãy chân rồi à? Chẳng lẽ bọn nó trị được? Hay là muốn nuôi một con heo để dành khi đói đem ra thịt?” Tay Trịnh Côn cách quần đùi gãi sột sột, không chút để ý hỏi.
Nghe được lời này, Trương Dịch và Nam Thiệu nếu không rõ đối phương đang nói về bọn họ thì đó chính là ngu đến mức heo cũng không bằng. Vì thế cả hai nghiêng người, ngưng thần nín thở không dám nói ra một chữ.
“Thằng béo với cái thằng họ Trương kia quan hệ không đơn giản, nghe nói thằng họ Trương trước kia là đội trưởng đội cảnh sát, có điều hiện tại chân què rồi.”
“Một thằng què có tác dụng khỉ gì.” Trịnh Côn không cho là đúng khoát tay “Dám đối đầu với Trịnh Côn này, chán sống à. Ngày mai mày mang hai đứa tới đó, chờ bọn nó ra ngoài lẻn vào đánh gãy tay chân thằng béo với thằng oắt con kia ném ra xóm nghèo cho tao, lần này tao muốn coi còn đứa nào có gan cứu bọn nó, còn ba đứa kia…”
Những lời kế tiếp Trương Dịch đã nghe không vào nổi nữa, nếu không phải Nam Thiệu cuống quít từ phía sau ôm chặt lấy anh, lại che cái miệng của anh, chỉ sợ anh đã khống chế không được lửa giận mà vọt vào. Đối với Trương Dịch mà nói vũ nhục anh thế nào cũng được, nhưng dám có ý đồ với Dương Dương thì cho dù anh phải liều cái mạng này cũng sẽ không để đối phương dễ chịu.
“Đừng xúc động anh Dịch, chúng ta sẽ không để gã sống đến ngày mai. Dương Dương còn đang ở nhà, Dương Dương còn chờ anh về…” Nam Thiệu sợ mình làm ra tiếng vang lớn, đến lúc đó không chỉ kinh động người trong phòng còn có thể khiến người ở phòng khác chú ý, cho nên nhanh chóng ghé vào sát lỗ tai anh, nhỏ giọng trấn an, ngay khi nói vài chữ ‘Dương Dương còn chờ anh trở về’, thân thể cứng ngắc khó nhẫn nhịn trong lòng mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
Lòng Nam Thiệu trầm xuống, kỳ thật đừng nói Trương Dịch mà chính hắn nghe thấy lời đối phương cũng không thể nhịn được phẫn nộ, hận không thể phân thây người trong phòng thành trăm mảnh, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn bọn họ đã tới ngay đêm nay chứ không phải kéo dài thêm hai ngày nữa.
“Sao hả? Đau lòng thằng béo chết tiệt kia?” Lời Trịnh Côn lại truyền vào tai hai người, lúc này bọn họ mới phát hiện tên đàn em kia đã rời đi từ lúc nào, trong phòng chỉ còn lại Trịnh Côn và cô gái kia, câu nói này rõ ràng là nói với cô ta.
“Tôi đã nói bao nhiêu lần với anh rồi, là tôi tìm tới anh Trần! Là tôi tìm tới anh Trần! Có quan hệ gì tới anh ấy đâu? Vì sao anh nhất định phải đuổi tận giết tuyệt?” Một tay cô cầm lấy tạp chí ném xuống đất, lạnh mặt nói. Ngoại hình của cô rất xinh đẹp, lúc này trên mặt lại bao phủ một tầng lạnh lùng, thoạt nhìn càng thêm vẻ phong tình. Không cần nghĩ cũng biết cô ả chính là người mà cục thịt Trần nói qua, Bạch Mân.
“Nổi giận với với tôi?” Trên mặt Trịnh Côn lộ ra vẻ nguy hiểm, bỗng nhiên gã đứng dậy, hai ba bước đã đi tới túm lấy bộ tóc dài của cô ả, cười lạnh “Tôi muốn khiến mọi người biết, dám đụng vào đàn bà của Trịnh Côn, ông đây sẽ khiến kẻ đó cầu xin ông đây giết chết nó. Em không phải là nhìn trúng thằng béo chết tiệt đó bởi vì nó là biến dị tốc độ sao? Tôi đánh gãy hai chân nó, xem nó làm biến dị tốc độ kiểu gì. Tôi muốn khiến nó giống như giòi bọ, ai cũng có thể đạp cho một cước……”
“Biến thái!” Bạch Mân chán ghét mắng một câu.
“Tôi chính là kẻ biến thái, em không phải thích vì tôi biến thái sao?” Trịnh Côn cười thầm, đột ngột giật tóc cô ả về sau, khiến cho cô ngẩng mặt lên, sau đó điên cuồng thô bạo cắn môi của cô ta.
Trương Dịch lúc này đã tỉnh táo lại, đang muốn trao đổi ý kiến với Nam Thiệu xem có nên nắm chắc cơ hội mà ra tay hay không, lại phát hiện chính mình còn đang bị hắn ôm. Hai thân cao chênh lệch không bao nhiêu, hai người đàn ông ôm ấp như vậy không chỉ nóng mà còn cảm thấy quái dị. Anh không được tự nhiên nhúc nhích thân thể, dùng khuỷu tay thúc nhẹ người phía sau ý bảo hắn buông mình ra, lại không nghĩ chỉ trong nháy mắt, thứ gì đó xẹt qua đùi anh, cuối cùng để ở giữa mông. Cảm giác đó vừa nóng lại vừa cứng, anh dù sao cũng đã là cha của một đứa trẻ, sao có thể không biết là cái gì được.
Không khí nháy mắt trở nên có chút khác thường, Trương Dịch ngược lại không nghĩ nhiều, anh chỉ cho rằng Nam Thiệu dù sao cũng là đàn ông huyết khí phương cương, mà có lẽ là đã lâu chưa chạm vào phụ nữ, giờ lại bị hình ảnh trong phòng kích thích nên sinh ra phản ứng cũng là chuyện bình thường. Có điều bị thứ gì đó chạm vào nói thế nào cũng đều là chuyện vô cùng xấu hổ. Nam Thiệu hiển nhiên cũng mất tự nhiên, đang muốn buông tay ra lui về phía sau một chút, Bạch Mân trong phòng lại tránh khỏi nụ hôn cuồng bạo của Trịnh Côn, sau đó chỉ ban công “Này, chỗ đó hình như có người.”
Hai người và ngay cả Trịnh Côn đồng thời giật mình, Trịnh Côn buông Bạch Mân ra, lấy súng lục bên hông đi tới hướng ban công. Trương Dịch và Nam Thiệu có chết cũng nghĩ không ra Bạch Mân làm sao phát hiện bọn họ, nhưng lúc này không thể đối chọi với Trịnh Côn, lại càng không thể chần chờ, Nam Thiệu sải bước ra lan can, một chân khác được Trương Dịch nâng lên, lặng yên không một tiếng động nhảy lên lầu ba, sau đó hai chân móc vào lan can lầu ba vươn tay kéo Trương Dịch lên. Mà đồng thời, Trịnh Côn cũng đi ra ban công lầu hai.
“Người đâu?” Giọng nói của Trịnh Côn truyền đến từ bên dưới, sau đó là tiếng bước chân của gã đi qua đi lại trên ban công.
Trương Dịch cùng Nam Thiệu ngồi dưới đất tựa vào bức tường, tận lực chậm lại tiếng hít thở để tránh bị phía dưới phát hiện. Về phần xấu hổ trước đó sớm đã bị quăng lên chín tầng mây.
Dưới lầu truyền đến tiếng của cô gái kia, bởi vì cách xa nên nghe không được rõ lắm. Thế nhưng Trịnh Côn mắng một câu ả đàn bà xấu xa rồi đi vào, cũng không gọi những người khác tới điều tra, hiển nhiên lần này hẳn là do cô gái kia cố tình bịa ra chứ không phải thật sự phát hiện bọn họ. Trong bóng đêm, hai người nhìn nhau có chút dở khóc dở cười. Đúng lúc này, trong phòng lầu ba truyền đến tiếng nói chuyện làm cho bọn họ giật thót.
“Anh Uy, phía dưới Trịnh Côn hình như đang tìm người thì phải, có cần ra ngoài xem thử không?”
Một câu, khiến cả hai đang trốn chảy một tầng mồ hôi lạnh, đang chuẩn bị nếu không ổn sẽ lập tức nhảy lên nóc nhà thì lại nghe một giọng nam trầm trả lời “Không cần, Trịnh Côn đang chơi với ả đàn bà kia, không tới phiên chúng ta nhiều chuyện.”
Trương Dịch cùng Nam Thiệu không dám động, tính đợi sau khi tắt điện mới đi xuống. Trong phòng im lặng một lát, giọng nói lúc nãy lại vang lên “Anh Uy, em vẫn không rõ lắm, vì một ả đàn bà mà Trịnh Côn chỉnh tên béo kia thành như vậy, mọi người đều lạnh hết cả tâm. Ả đàn bà kia đẹp thì đẹp nhưng trong lòng ả chỉ có tên béo? Cướp về tay có ý nghĩa gì đâu?”
Người được gọi là anh Uy không lên tiếng trả lời, ngược lại là một người khác nói chen vào.
“Cậu cho rằng Bạch Mân kia có gì tốt? Nếu thật sự thích tên béo thì sẽ không cả ngày nhắc đến y, chuốc thêm phiền toái cho y. Hiện tại bị Trịnh Côn làm vài ngày, ngoại trừ cả ngày làm ra cái vẻ công chúa lạnh lùng trước mặt người khác, chỗ nào nhìn ra ả không bằng lòng? Hừ, tên béo kia thật ngốc, y nghĩ thế nào mà một mỹ nhân có thể khăng khăng thích y thật lòng cơ chứ? Không phải cũng chỉ là tảng đá lót đường thôi sao, còn tưởng rằng mình có sức hút, xui xẻo cũng xứng đáng. Nếu tôi là tên béo đó thì cho dù chết cũng muốn lôi đôi cẩu nam nữ kia ra đánh nhừ tử.”
“Được rồi, bớt nói vài câu đi. Ngủ sớm ngày mai còn phải đi săn, đến lúc đó đừng để xảy ra vấn đề gì.” Anh Uy rốt cuộc lên tiếng ngăn bọn họ định tiếp tục nói tiếp.
Anh ta hiển nhiên rất có uy tín, vừa mở miệng hai người kia liền ngừng lại, trừ dưới lầu truyền đến âm thanh thét to, chung quanh đã trở nên im lặng dị thường. Không qua bao lâu, trong phòng liền vang lên tiếng ngáy.
Danh sách chương