Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Đường lớn vào thành đã được dọn qua, tất cả xe trên đường đều bị kéo sang ven đường, khoảng trống ở giữa tạo thành lối nhỏ đủ cho một chiếc xe chạy qua, thế nhưng dù có là người dị năng thì bình thường cũng không dám trực tiếp lái xe vào trấn, bởi đường trong trấn còn chưa có ai dám đi thanh lý, lái xe trở về lỡ bị chặn lại thì chỉ có nước chết. Các lãnh đạo cấp cao của thị trấn Vọng Dương đang lên kế hoạch khơi thông con đường vào trấn này, rồi sau đó sẽ khơi thông toàn bộ thị trấn, đến lúc đó rất nhiều đồ tìm được có thể trực tiếp lái xe chở ra, nói không chừng còn có thể hoàn toàn kiểm soát thị trấn. Mà trước đó, người có thể tiến vào nội thành tự nhiên sẽ có thể thu được nhiều thứ tốt hơn, cho nên người dị năng có năng lực đều đặt mục tiêu tới mấy khu buôn bán ở trung tâm, về phần những địa điểm khác xung quanh đều đã có người ghé qua, chẳng mấy ai để ý.

Nơi ba người Nam Thiệu muốn đi không tính là vùng ngoại ô, thế nhưng cũng không vào sâu nội thành, chỉ là trên đường tùy thời đều sẽ nhìn thấy xe hỏng bị bỏ lại, zombie lượn lờ cùng với xác người chết. Hai bên đường thỉnh thoảng xuất hiện cửa hàng, tiệm cơm đã bị thu dọn sạch sẽ, bàn ghế lăn lóc, mảnh kính vỡ phản xạ ánh nắng chói mắt giống như kim cương.

Nam Thiệu đi đầu, Trương Dịch bên trái, Lý Mộ Nhiên bên phải, ba người từng bước tiến về phía trước, nếu nhìn thấy zombie chỉ cần số lượng không nhiều liền lập tức giết sạch. Đương nhiên không giết hết cũng không được, bởi vì nếu để sót sẽ dễ khiến họ lọt vào vòng vây, trước mặt sau lưng đều là địch. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thời gian đào tinh hạch sẽ không đủ, chung quy bọn họ không có năng lực đánh nhanh diệt gọn như người dị năng.

“Vào khu nhà, kéo theo thi thể.” Nam Thiệu quyết đoán nói. Đường đao trong tay càng dùng càng thuận tay, một đao có thể dễ dàng chém rời đầu zombie. Hắn phát hiện thể lực của bản thân tốt hơn trước đây không chỉ gấp đôi, thân thủ cũng càng linh hoạt, hiểu đây là do dị năng tăng lên, vì thế liền nghĩ cho dù có là dị năng vứt đi thì cũng vẫn có chút tác dụng.

Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên không phải lần đầu đối mặt với zombie, vừa nghe liền hiểu ý hắn, nếu không có zombie từ nơi khác bị hấp dẫn lại đây, bọn họ sẽ có đủ thời gian chém giết những con kéo đến cửa khu nhà lầu, như vậy không chỉ có thể dùng mùi hôi thối của chúng át đi mùi trên người bọn họ mà còn có đủ thời gian thu thập tinh hạch. Đương nhiên, nếu hấp dẫn zombie nơi khác tới vậy chỉ có thể từ bỏ tinh hạch mà thôi.

Lúc trước ba người đã hợp tác qua, lúc này càng ăn ý mười phần, giữa sự trầm mặc chỉ nghe tiếng đao chém cuốc bổ, rất nhanh liền thấy khu nhà lầu. Loại nhà này cao bảy tầng, bên ngoài ốp gạch men đỏ, cửa cầu thang tầng một là cửa chống trộm, toàn bộ đều đóng chặt nên không rõ đã có người đến qua hay chưa.

Zombie trong khu nhà nghe được động tĩnh tụ tập lại đây, số lượng không ít, Trương Dịch không dám trì hoãn, nhanh chóng cầm sợi thép nhỏ luôn mang trong người bắt đầu mở cửa, Lý Mộ Nhiên canh giữ bên cạnh cảnh giới, Nam Thiệu thừa dịp này xử lí mấy con zombie tương đối gần Lý Mộ Nhiên, cắt rời đầu rồi nắm trong tay, khi chém tới con thứ ba thì Trương Dịch đã mở được cửa, bọn họ nhanh chóng đi vào, rầm một tiếng đóng chặt cửa.

Bên trong hành lang không có zombie, ba người lên đến tầng thứ nhất, cửa các phòng hai bên đều đóng chặt, Nam Thiệu ném đống đầu xuống đất, cười nói với Trương Dịch “Đường đao này tuy dùng tốt, đáng tiếc không dám mang đầu đã cắt xuống trên người, nó biết cắn người.” Vừa nói vừa cầm khảm đao của Trương Dịch ngồi xổm xuống lấy tinh hạch. Thật sự không phải hắn quá mức keo kiệt chỉ vài viên tinh hạch mà cũng không bỏ qua, mà bởi vì hắn tu luyện tốn tinh hạch hơn người khác rất nhiều, đương nhiên hắn muốn lấy về thêm một chút.

Trương Dịch gõ cửa phòng trộm của căn phòng bên trái, đợi một lát bên trong không có tiếng vang, lại gõ hai lần, vẫn thấy như thế mới khom lưng mở cửa ra, cùng lúc đó cũng trả lời Nam Thiệu “Muốn lấy tinh hạch cũng đơn giản thôi, đợi lát nữa chúng ta nghĩ biện pháp để zombie tiến vào từng chút, sau đó vào một con ta giết một con.” Trong khi nói chuyện, cửa phòng trộm trong hành lang bị zombie tụ tập tới đập vang oành oành, có điều cửa cũng khá chắc chắn, xem ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không hỏng được.

“Được đó.” Nam Thiệu cầm ba viên tinh hạch trong tay, xoa xoa lên quần áo một con zombie nhìn tương đối sạch sẽ, kết quả rẹt một tiếng cắt nát bộ quần áo kia, hắn nhíu mày “Nếu cứ tiếp tục như vậy, con người sớm muộn gì cũng thành xác khô.”

Đối với đề tài này, hai người còn lại đều không muốn bàn luận, bởi vì thực tế nếu cứ phát triển như vậy, trừ khi tìm được nơi khác thích hợp để sinh tồn thì bọn họ không còn biện pháp khác. Nhưng hiện tại các phương tiện liên lạc không thông, làm cách nào biết nơi nào có thể sinh sống đây? Cửa mở ra, bên trong quả nhiên không có người cũng không có zombie nhưng tràn ngập mùi hôi thối, hiển nhiên khi tận thế đến trong nhà còn có người sống sót, bởi vì trong thị trấn ngắt nước cúp điện vì thế mấy thứ bài tiết bị tồn lại. Xem trong phòng tuy rằng loạn nhưng không có vết máu, rất có khả năng trong này không ai bị biến thành zombie.

Ba người tìm kiếm, phát hiện đồ ăn không thừa lại chút gì, về phần quần áo thì không còn đồ sạch sẽ, đồ bẩn thì vương vãi khắp nơi. Cuối cùng Trương Dịch tìm được một ít công cụ như cờ lê linh tinh, ném vào ba lô sau lưng.

“Nói không chừng có lúc dùng được.” Đối với ánh mắt nghi hoặc của hai người khác, anh giải thích.

Căn nhà đối diện có hai zombie, một bà cụ và một đứa nhỏ nhìn qua tầm ba bốn tuổi. Thời điểm nhìn thấy tình cảnh trong phòng, ánh mắt Trương Dịch bỗng chốc mông lung, không khỏi nghĩ đến mẹ và con trai, tay nắm khảm đao không thể chém ra, may mắn được Nam Thiệu kéo sang bên cạnh mới tránh được kết cục bị zombie cắn.

“Lúc này ngẩn người cái gì!” Nam Thiệu nổi giận, một đao dứt khoát chém đầu zombie già kia xuống, nhìn zombie nhỏ đã bị Lý Mộ Nhiên giải quyết mới chửi ầm lên. Không biết vì sao khi nhìn thấy móng vuốt sắp đụng tới Trương Dịch, hắn lại cảm giác toàn bộ đầu óc muốn nổ tung, cho tới bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

“Xin lỗi!” Trương Dịch nâng tay lau mặt, trả lời.

Nhìn khuôn mặt anh hoảng hốt, Nam Thiệu tức giận đạp lên cửa một cước rồi vào phòng. Lý Mộ Nhiên hơi mím môi, nói “Anh Dịch, sao anh phạm sai lầm cấp thấp như vậy. Nếu anh chết thì ai sẽ giúp anh chăm sóc tiểu Dương Dương.” Dứt lời, cô cũng đi vào.

Trương Dịch cúi đầu nhìn thi thể xanh đen hôi thối của một già một trẻ trên mặt đất, nhắm chặt mắt, hạ thấp người đập vỡ đầu chúng lấy ra tinh hạch, sau đó lại kéo thi thể ném qua một bên. Làm xong hết thảy, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc nghẹn đắng không chịu nổi, thế nhưng ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng, kiên định hơn trước.

Nhà này điều kiện không tệ, thêm việc đa số người già có thói quen thích trữ thức ăn nên trong nhà còn không ít đồ, bỏ qua phần không thể ăn nữa thì vẫn lấy được một ít gạo, đậu xanh, hoa quả khô, dưa muối cùng với đồ ăn vặt cho trẻ nhỏ. Quần áo giày dép trẻ con cũng không ít, Trương Dịch tìm một ít đồ thích hợp cho Trương Duệ Dương mặc. Thu thập linh tinh một hồi, ba lô của ba người đều đầy hơn nửa.

“Mẹ tôi thường làm rất nhiều đồ chua, ngày nào đó chúng ta tới một chuyến lấy về đi.” Lúc rời tầng một, Trương Dịch nói. Từ sau khi rời nhà, dù sống gian nan đến đâu anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ quay về, nhất là chỉ một người cũng không mang được nhiều đồ, hơn nữa cũng không muốn thấy cảnh cũ mà đau lòng.

Thấy anh rốt cuộc khôi phục bình thường, Nam Thiệu âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Hai tầng kế tiếp gặp bảy zombie, may mắn là chúng tách nhau chứ không thì cũng không dễ đối phó, đáng tiếc ở tầng này đều là người trẻ tuổi, trừ lấy được vài bộ quần áo thì cũng không có thu hoạch gì lớn, đến ba lô cũng chưa thể chứa đầy. Khó trách nơi này không ai đến, người dị năng căn bản khinh thường chút ít đồ ấy, về người thường, thu hoạch không nhiều mà nguy hiểm lại lớn, nơi đây tự nhiên không phải lựa chọn tốt nhất bằng không cũng không tới lượt bọn họ đến đây.

Thời điểm đến tầng bốn, Trương Dịch đang định mở cánh cửa bên trái thì cửa nhà bên phải đột nhiên bật mở, một người thanh niên bước ra. Ba người giật mình, không hẹn mà cùng phòng bị nhìn về phía cậu ta.

Dáng vẻ người thanh niên rất đẹp, mặc sơ-mi trắng quần bò, tóc dài tới gáy, dáng người cao gầy, nhìn qua vô cùng sạch sẽ. Trên lưng cậu ta đeo một túi du lịch không lớn, cậu ta làm như không thấy ba người coi đi thẳng về hướng lầu dưới, nhưng khi đi qua Nam Thiệu lại lui trở về, ngón tay ra đòn trên cổ tay cầm đường đao của Nam Thiệu, hắn chỉ cảm thấy cổ tay tê dại, đường đao đã lọt vào tay người nọ.

“Đao này không tệ, anh giữ không được thì không bằng cho tôi đi.” Cậu ta ném lại một câu, người đã nhảy qua lan can rơi xuống tầng dưới, hai ba cái liền không thấy bóng dáng nữa, mà tiếng nói chuyện vẫn vang vọng bên tai, đến vỏ đao cũng không cần.

Động tác quá nhanh, ba người căn bản không kịp phản ứng. Sau khi lấy lại tinh thần, sắc mặt Nam Thiệu thoáng chốc âm trầm, nhưng rất nhanh liền trở lại khuôn mặt không chút thay đổi, không có thất thố tức giận hay là mắng mỏ. Sau khi trải qua chuyện thuê phòng, hắn đã hoàn toàn nhận rõ tình cảnh của mình, biết rằng nếu không đủ mạnh, chuyện như vậy về sau còn có thể thường xuyên xảy ra, phẫn nộ căn bản không làm nên chuyện gì.

“Trước xem xem bên này có vũ khí dùng được hay không.” Một lát sau, Trương Dịch mở miệng, dĩ nhiên không hề an ủi. Anh cũng là đàn ông, tự nhiên biết lúc này bất kể an ủi thế nào nghe vào trong tai đều sẽ giống như trào phúng, còn không bằng ngẫm lại biện pháp giải quyết.

“Ừ.” Nam Thiệu rất biết cho anh mặt mũi, lập tức đáp lời.

Ba người đi vào căn phòng mở rộng cửa, phát hiện trên đất có một thi thể zombie nữ, nhìn qua hẳn là mới bị giết không lâu, tuyệt đối không vượt quá hai ngày. Ở mi tâm zombie có một lỗ nhỏ, không còn vết thương nào khác, hiển nhiên là biến đổi ngay khi tận thế mới bắt đầu.

Trương Dịch ngồi xổm xuống đập vỡ đầu zombie, nhưng mà đào nửa ngày cũng không thấy tinh hạch.

“Không thấy tinh hạch.” Anh ngẩng đầu nhìn về hai người đang tìm tòi trong phòng, chợt thấy lạnh cả người. Anh tuyệt đối không tin là do zombie đặc biệt, như vậy lý do duy nhất chính là tinh hạch đã bị lấy đi.

Nam Thiệu cùng Lý Mộ Nhiên đi tới, lại tìm tòi trong bộ óc đã có phần khô cứng thêm lần nữa, quả thật không tìm được tinh hạch màu trắng.

“Đây là dị năng gì?” Lý Mộ Nhiên hít một hơi, hỏi, phải biết rằng dù là mấy người dị năng lợi hại cũng nhất định phải mở đầu zombie mới có thể lấy được tinh hạch, chỉ là tốc độ nhanh hơn so với người thường thôi, còn kiểu dùng một lỗ nhỏ đã lấy được tinh hạch thì cô chưa nghe bao giờ. Đương nhiên, không ai có thể trả lời vấn đề này. Cô nhìn hướng Nam Thiệu “Anh Thiệu, em cảm giác đường đao bị lấy đi cũng không phải chuyện xấu, không thì chỉ sợ chúng ta sẽ rước lấy họa sát thân. Người này tuy rằng bá đạo nhưng không có ác ý với chúng ta, nếu không cả ba ta cộng lại cũng chỉ có thể chịu chết.”

Nam Thiệu hơi gật đầu tỏ vẻ mình hiểu. Lý Mộ Nhiên có thể nghĩ đến điều này hắn đương nhiên cũng nghĩ đến, chỉ có điều, thân là đàn ông lại bị người khác cướp vũ khí ngay trên tay, mặc kệ đối phương xuất phát từ ý đồ gì thì đều là một chuyện cực kỳ sỉ nhục. Trước khi có thể tự mình đoạt lại đường đao từ tay người nọ, hắn sẽ không thể bỏ qua cho chuyện này.

“Cậu ta cũng không ở lại đây.” Bộ óc zombie đã bị tìm qua hai lần không có khả năng nghiên cứu lâu lắm, Trương Dịch đứng dậy dò xét một chút tình huống trong phòng rồi đưa ra kết luận.

Trừ giường ngủ cho khách có dấu vết từng được ngủ qua, những chỗ khác phủ đầy tro bụi, hiển nhiên người thanh niên kia chỉ tá túc trong này. Đồ vật trong phòng đều không xê dịch, còn một ít gạo với thực phẩm, ô mai, chân gà ngâm ớt, đồ ăn vặt đều được nhồi vào ba lô. Lý Mộ Nhiên tìm được một bao quần lót nữ với mấy gói băng vệ sinh, dĩ nhiên cô đều thu hết. Về phần quần áo, một cái cô cũng không muốn.

Nam Thiệu không thể tìm được vũ khí có thể sử dụng liền cầm một con dao phay, nhưng cũng hiểu rằng tác dụng duy nhất của nó chỉ là cho chính mình chút an ủi mà thôi.

“Chúng ta có thể tìm trong các nhà khác…” Trương Dịch nói, đối với Nam Thiệu trong lòng anh kỳ thật có chút áy náy, bởi vì anh suy nghĩ không chu toàn, thiếu chút nữa tạo thành đại họa. Chỉ là giải thích thì cũng đã muộn, không bằng nghĩ biện pháp bồi thường.

“Vài zombie đang lên đây!” Lý Mộ Nhiên bỗng nhiên trừng lớn mắt chỉ vào phía cửa đang mở rộng, thần sắc kinh hoảng kêu lên.

Trương Dịch và Nam Thiệu theo tiếng nói nhìn lại, quả nhiên thấy trên cầu thang lộ ra thân ảnh một zombie chậm chạp bò lên, đều không quá cả kinh, lập tức đoán được vì người thanh niên kia rời đi nên đám zombie này mới có thể tiến vào.

“Đi mau, lên sân thượng!” Bất chấp mọi thứ khác, Trương Dịch gọi. Dứt lời, để Nam Thiệu không có vũ khí sát thương chạy trước, Lý Mộ Nhiên thứ hai còn anh đi cuối.

May mắn zombie hành động chậm chạp, sau khi chạy hai tầng liền bị bọn họ cắt đuôi. Lối đi thông lên sân thượng ở tầng bảy bị một cửa sắt ngăn lại, Trương Dịch đi qua, nhoay nhoáy một chút đã mở được khóa, ba người đi qua lập tức khóa lại mới thả lỏng một chút.

Một đường chạy này chân Trương Dịch lại bắt đầu đau, chỉ có thể ngồi xuống tạm nghỉ. Lý Mộ Nhiên tuy thức tỉnh dị năng nhưng thể lực vẫn kém đàn ông bình thường, lúc này cũng thở hồng hộc ngồi xuống. Chỉ có Nam Thiệu ở trên sân thượng dạo một vòng, nhìn các cửa thông hành lang khác có khóa hay không, lại dò xét một chút tình huống dưới lầu.

“Dưới lầu đại khái có năm sáu mươi con, còn có zombie từ nơi khác đang tụ tập lại đây nhưng không nhiều.” Hắn trở lại bên cạnh hai người, ngồi xuống nói tiếp “Trong hành lang khả năng cũng có mấy chục. Nếu muốn trốn chỉ có thể từ rút từ hành lang khác nhưng tôi đề nghị luyện tập chém giết zombie ở chỗ này, được không?” Nói đến đây, ánh mắt hắn híp lại, trong đó có sát khí nói không nên lời, hiển nhiên chuyện vũ khí bị đoạt khiến hắn rốt cuộc không muốn lại cho qua.

Trương Dịch buông mi suy nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý. Về phần Lý Mộ Nhiên, trước sau như một không có ý kiến. Ba người nhanh chóng thương lượng đối sách, cuối cùng trước khi zombie trèo đến Trương Dịch mở ra một cửa sắt, nhưng không phải chỗ bọn họ đi lên mà là một cánh cửa nhỏ ở cuối, để lỡ như không chống đỡ được thì có thể nhanh chóng rời đi. Tin rằng, bên kia cho dù có zombie trèo lên cũng sẽ không quá nhiều, bọn họ có thể dễ dàng giải quyết.

“Ba người chúng ta thay phiên nghỉ ngơi, vũ khí cũng thay nhau dùng.” Trương Dịch nhìn thoáng qua đám zombie đã bổ nhào vào trên cửa sắt hướng về phía bọn họ thở hà hà chảy dãi “Nam Thiệu, cậu đầu tiên.” Vừa nói vừa cầm khảm đao trong tay lật lại, đưa chuôi đao qua. Chân anh đang đau, không nhất thiết phải thể hiện.

Nam Thiệu tiếp nhận, đi tới phía cửa sắt, tay phải giơ lên, ánh đao phản chiếu ánh nắng lóe ra một độ cong chói mắt, móng vuốt zombie vươn đến lập tức rơi xuống đất, sau đó thân đao xuyên qua khe hở lan can sắt, từ cao chém xuống, zombie kia thế nhưng giống như củi gỗ bị một đao chém thành hai nửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện