Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
“Một tháng.” Quỷ Bệnh không kiếm cớ từ chối, nhưng đưa ra một kỳ hạn.
“Đủ rồi đủ rồi.” Lý Mộ Nhiên sửng sốt một chút rồi mới hiểu, vội liên thanh đáp ứng.
Nếu chuyện đã quyết định xong rồi, cô cũng không lo trước lo sau nữa, hai ngày tiếp theo chính là để chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống cho bọn nhỏ trong một tháng tới, tuy rằng tự cô thấy cũng không mất đến tận một tháng nhưng mà thừa còn hơn thiếu. Trước khi đi còn gọi riêng đám nhỏ vào trịnh trọng dặn dò một hồi, để bọn nhỏ nếu thấy tình huống không ổn thì phải nghĩ cách chạy thoát, tìm nơi trốn vào, đợi cô trở về sẽ có biện pháp tìm được chúng.
Phó Đam và Lý Trác Viễn rất nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt nghiêm nghị, hiển nhiên đoán được nỗi băn khoăn của cô, nhưng Ngô Tử Nhiên và Trương Duệ Dương thì lại mơ hồ. Trương Duệ Dương còn được, nghe không hiểu nhưng sẽ ngoan ngoãn đồng ý, Ngô Tử Nhiên lại có nhiều lần muốn há miệng hỏi cái gì đó, nhưng đều bị Phó Đam lườm ngăn lại.
“Nhưng mà tại sao chứ? Chú Bệnh không phải người xấu mà. Đúng không Dương Dương.” Đến khi Lý Mộ Nhiên rời đi, Ngô Tử Nhiên rốt cục vẫn hỏi ra, không quên kéo đồng minh.
Trương Duệ Dương rất nể tình mà gật mạnh đầu “Phải ạ, chú Bệnh là người rất tốt.” Nhưng hiển nhiên đây không phải điểm chú ý của nhóc, điều nhóc quan tâm chính là “Khi nào dì mới về đây?” Nhóc không nghĩ tới chuyện Lý Mộ Nhiên sẽ không trở về, chỉ là từ sau khi rơi xuống căn cứ Đông Châu, đây là lần đầu tiên nhóc tách khỏi Lý Mộ Nhiên, cảm giác có chút không quen.
Ngô Tử Nhiên rõ ràng cũng lo lắng vấn đề này, lực chú ý lập tức bị rời đi, bắt đầu sầu lo cùng nhóc. Lý Viễn Trác cười hì hì với Phó Đam, đột nhiên tìm được biện pháp ứng phó với mấy vấn đề ngu ngốc của cô nhóc kia. Mà trong lòng Phó Đam lại cảm thấy nặng nề, phải biết rằng bắt đầu từ giờ phút này, cậu phải gánh vác trọng trách bảo vệ em trai em gái nhỏ, không thể tồn tại tính ỷ lại như khi có Lý Mộ Nhiên nữa. Mà cho dù Lý Mộ Nhiên không dặn dò, cậu cũng rõ ràng cho dù là người của đoàn xe hay là Quỷ Bệnh đều không thể dựa vào.
Nhưng mà không ai nghĩ tới, ngày Lý Mộ Nhiên rời đi, Quỷ Bệnh tiện tay bói một quẻ, rồi liền bảo bọn nhỏ thu dọn đồ, mang theo chúng lặng lẽ rời khỏi khu nhà máy đoàn xe đang ở, đi tới trung tâm thành phố Tây Lăng. Không ai biết lái xe, cho nên chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi. Một hàng trẻ con, già bệnh này đi trên đường cũng được xem là một cảnh tượng kỳ thú.
“Sao lại phải rời đi? Chị Mộ Nhiên về không thấy chúng ta thì làm sao?” Phó Đam rõ ràng không đồng tình nhưng lại nhớ kỹ câu đi theo Quỷ Bệnh của Lý Mộ Nhiên, vì vậy chỉ có thể cứng rắn truy hỏi bên người Quỷ Bệnh, ngay cả sự kính sợ về gã cũng không rảnh lo nữa.
“Khi nào cô ấy về, ta sẽ để các cháu đi đón.” Quỷ Bệnh bị nói đến mất kiên nhẫn, rốt cuộc đưa ra một câu trả lời cao thâm khó đoán.
“Chú Bệnh ơi, chúng ta đi đâu thế ạ?” Phó Đam vừa mới an tĩnh lại, Trương Duệ Dương lại ôm Ú Ú xán lại, khác biệt chính là trên khuôn mặt nhỏ như con mèo hoa kia không có sự lo lắng hoài nghi như Phó Đam, mà chỉ tràn đầy sự tin cậy.
Quỷ Bệnh cúi đầu nhìn thằng nhóc một cái, cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, khó có dịp nổi lên tâm tư trêu đùa “Nghe nói zombie Tây Lăng rất thích trẻ con, ta muốn mang các ngươi tới đó, đổi lấy đồ ăn ngon.” (ở đây Quỷ Bệnh dùng cổ văn nên Dương Dương nghe không hiểu)
Trương Duệ Dương há hốc mồm, há há cái miệng nhỏ nhưng lại không phát ra tiếng nào, ngơ ngác suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là lắc đầu mờ mịt “Nghe không hiểu, chú Bệnh chú đang nói gì vậy?”
Phó Đam phì một tiếng bật cười, chút băn khoăn trong lòng bỗng chốc hóa thành hư không, người này cả ngày chẳng ăn cái gì cả, đổi đồ ăn ngon cái rắm ý, nếu gã nói chuẩn bị tìm nơi không ai biết nấu bọn họ lên ăn, có lẽ cậu còn tin tưởng hai phần. Không thể không nói, thiếu niên không uổng công ở cùng Lý Mộ Nhiên lâu như vậy, cái nhìn của hai người đối với Quỷ Bệnh vậy mà cực kỳ nhất trí. Hơn nữa, khiến thiếu niên không biết nói gì chính là người này thế mà cũng có chút hài hước, thật sự vượt qua tầm hiểu biết của cậu.
Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng, tâm tư nói đùa dừng tại đây, không hề lên tiếng nữa, cũng không để ý lần trêu đùa này vì vấn đề ngôn ngữ mà ra quân bất lợi. Tính gã cổ quái có tiếng, thái độ đối với Trương Duệ Dương đã xem là tốt lắm rồi, đây có lẽ phải quy công cho thái độ thân thiết tự nhiên không sợ bất kính của thằng bé này.
Nhưng gã mới bắt đầu đã liền quăng đề tài đi, Phó Đam thì không thể làm lơ đôi mắt to ham học hỏi của Dương Dương cũng như ánh mắt nghi vấn của Lý Trác Viễn và Ngô Tử Nhiên được.
“Chú Bệnh nói muốn đưa chúng ta tới thành phố Tây Lăng đổi đồ ăn với zombie.” Thành tích ngữ văn của cậu không tệ, đại khái vẫn có thể nghe hiểu được. Chỉ là cảm thấy cái hài hước này của chú Bệnh kì lạ y như con người của gã vậy.
Nghe xong, Lý Viễn Trác nhìn bóng người ốm yếu tùy thời cũng có thể bị gió thổi bay kia, sau đó không nói gì mà nhìn bầu trời âm u, coi như bản thân chẳng nghe thấy gì cả. Mà Ngô Tử Nhiên đã òa khóc, duỗi tay túm chặt áo Phó Đam kéo về phía sau “Sao còn đi với chú ta nữa… Hu hu hu… em không đi đâu… A Đam, chúng ta đừng đi…”
Trương Duệ Dương hơi giật mình nhìn bên này rồi lại nhìn sang kia, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói “Nhưng em cảm thấy chú Bệnh chỉ nói đùa thôi mà.” Nói đến đây, còn rất cổ vũ mà cười hai tiếng “Thật buồn cười nha!” Cũng không biết nhóc nói chuyện đùa kia buồn cười, hay là chê chị gái bị dọa khóc buồn cười nữa.
Bị một thằng bé nhỏ hơn mình chê cười, Ngô Tử Nhiên lập tức ngừng khóc, chỉ bĩu môi nước mắt lưng tròng nhìn những người khác, trông thật đáng thương. Lý Viễn Trác và Phó Đam đều nhịn không được xoay đầu cười trộm, cảm thấy Trương Duệ Dương thật sự hợp với túi khóc Ngô Tử Nhiên kia.
Không khí vốn có chút căng thẳng thấp thỏm bị pha trộn như vậy không khỏi nhẹ nhàng đi rất nhiều, nếu đường không trống vắng, xung quanh không một bóng người thì ngược lại giống như đang đi du lịch vậy.
***
Lý Mộ Nhiên tới căn cứ Đông Châu vào đúng nửa đêm, cô sử dụng dị năng liên tục năm lần, bôi chút cao da cốt của thú Vực rồi tìm chỗ an toàn ngủ liền mấy tiếng, sau khi tỉnh dậy tiếp tục hành trình đến Đông Châu, trên đường ngoại trừ ngủ để bổ sung tinh thần cùng với hấp thụ tinh hạch để bổ sung dị năng ra thì gần như không có thời gian dừng lại. Nhưng tới địa phương cách căn cứ Đông Châu mấy km, cô lại không trực tiếp xông vào cứu người, mà tìm nơi người dân bỏ hoang dừng lại. Một là từ Tây Lăng đến căn cứ Đông Châu lộ trình hơn 200km, cô đuổi tới gấp như vậy, tinh thần đã tới cực hạn rồi, dị năng không thể sử dụng tiếp, cái chính là cô còn cần phải do thám tình hình trong căn cứ Đông Châu cũng như vị trí của Tống Nghiễn đã. Nóng vội thì không thành công, tuy cô muốn cứu người, nhưng cũng không muốn cả bản thân cũng bị rơi vào đó.
Ăn hai cái bánh bột ngô chuẩn bị sẵn trước khi lên đường, sau đó bôi thêm cao da cốt, Lý Mộ Nhiên ngã đầu liền ngủ. Nơi này không giống chỗ nghỉ chân lần trước, bởi vì quá gần căn cứ, trong phòng hễ là đồ vật có thể dùng được đều bị lục soát mang đi, ngay cả khung giường gỗ ghế dựa cùng với sàn nhà cũng đều bị hoặc tách hoặc đào ra mang đi làm nhiên liệu, chỉ còn một ít TV, máy giặt tủ lạnh và mấy thứ đồ vật không ai muốn, nhìn qua lạnh ngắt. Lý Mộ Nhiên chỉ có thể trực tiếp ngủ trên mặt đất, không dám đốt lửa nên không bao lâu lại bị lạnh mà tỉnh. Cũng may cô là người dị năng, đổi lại là người chưa thức tỉnh chỉ sợ đã bị cóng chết rồi.
Sau cơn mưa như thác đổ kia, trời tối nhanh hơn và sáng muộn hơn. Cô tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một vùng đen thui, không có đồng hồ cũng không có cách nào đoán được thời gian cách hừng đông còn bao lâu. Nhưng xác thực là cô bị lạnh không ngủ được, chỉ có thể lấy ra mấy viên tinh hạch khi săn zombie mấy ngày trước ra bổ sung cho dị năng còn chưa hoàn toàn khôi phục. Sau khi hấp thu ba viên, dị năng no đủ xong mà trời vẫn chưa sáng. Tinh thần lực của cô đã khôi phục non nửa, vì thế bắt đầu dò xét tình huống căn cứ Đông Châu cùng với khu vực xung quanh.
Lúc này đại đa số mọi người còn đang chìm trong giấc mộng, so với những người du tản bên ngoài căn cứ thì như chim sợ cành cong, vừa nghe thấy động tĩnh liền xoay người tỉnh giấc, những người sống sót trong căn cứ sau một ngày vất vả được ngủ tương đối an ổn. Tường thành kiên cố, quân đội thủ thành mang súng, đó chính là bảo đảm an toàn của bọn họ. Đây là nguyên nhân chính yếu vì sao mọi người muốn vắt óc chen chân vào thành, giống như Lý Mộ Nhiên hay đám Hoàng Hải đâm đầu ra ngoài, nếu không phải không thể tồn tại được trong căn cứ thì tức là có suy nghĩ khác, chung quy trăm người hẳn chỉ có một.
Đêm thật an tĩnh, giống như có một con quái thú rất lớn cắn nuốt tất cả thanh âm vậy. Rừng cây mênh mang, có sinh vật dạ hành xuyên qua trong đó, thực vật biến dị lười biếng mà tiêu hóa con mồi bắt được ban ngày, kéo dài cành lá và bộ rễ chậm rãi chôn vùi văn minh nhân loại.
Thôn làng, nhà máy, cầu đường… mất đi sự ồn ào náo nhiệt ngày xưa, giống như nấm mồ chết vậy, thỉnh thoảng có bóng người nhảy ra, khiến người ta sau giây lát kích động đó là sự thất vọng và khổ sở, bởi vì không ai có thể không biết mệt mỏi không biết sợ hãi du đãng ban đêm khi mà nơi nơi đều là thực vật biến dị như vậy cả. Có lẽ chúng cũng từng là con người, nhưng đó chuyện thật lâu thật lâu trước kia rồi.
Dù cũng không phải lần đầu dùng tinh thần lực cảm giác mọi thứ xung quanh, Lý Mộ Nhiên vẫn vì loại cảm giác tựa như trông ra thậm chí có thể nắm trong tay toàn bộ thế giới này mà cảm thấy tim đập loạn, tinh thần run rẩy. Cô ổn định lại tinh thần, đưa lực chú ý tới hướng căn cứ, lướt qua tường cao có người tuần tra, quét về phía kiến trúc tao nhã san sát bên trong thành, thẳng hướng tới ba khu Thượng.
Lý Mộ Nhiên cũng không biết Tống Nghiễn đang ở nơi nào, chỉ có thể áp dụng biện pháp ngu ngốc nhất đó là tìm từng chỗ từng chỗ một, nhưng mà dường như trời cao nhìn thấu tấm lòng thành của cô, cho nên chỉ cho cô một con đường sáng, một tòa nhà đèn đuốc sáng trưng vẫn có người đi lại xâm nhập vào phạm vi cảm giác của cô. Giống như thiêu thân, người cũng có tính hướng sáng, cho dù tinh thần lực dò xét của Lý Mộ Nhiên không bị ảnh hưởng bởi đêm tối nhưng vẫn không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn.
Hiện tại sắc trời chưa sáng nhưng những người đó xem chừng chưa từng thả lỏng cảnh giới kể cả lúc ban đêm. Phòng thủ nghiêm mật như vậy khiến người ta không thể không suy đoán trong đó có phải có nhân vật hay đồ vật gì quan trọng hay không. Tinh thần Lý Mộ Nhiên rung lên, lẳng lặng mà nhòm ngó vào trong. Qua bức tường làm bình phong ở cổng, tiến vào cửa thùy hoa, xuyên qua hành lang hiên nhà, tập trung tìm chỗ được canh gác nghiêm ngặt nhất.
Nhưng mà khi tinh thần lực tiến vào cửa phòng đóng chặt kia, cô lại kinh ngạc phát hiện bên trong không có gì cả. Thật sự chẳng có gì, kể cả vật dụng trong nhà, bên trong trống không cùng với bên ngoài phòng thủ nghiêm mật hình thành sự đối lập rõ ràng, khiến lòng người nảy lên cảm giác quái dị.
Chẳng lẽ là cố tình bày trận giả, dụ thủ hạ của chủ nhiệm Tống mắc mưu? Trong lòng Lý Mộ Nhiên nảy lên nghi hoặc, tinh thần lực bồi hồi ở trong căn phòng trống trơn một lúc lâu, không cam lòng cứ vậy mà rời đi. Cô biết đầu óc mình không đủ thông minh, cho nên thời điểm cần đưa ra quyết định yêu cầu phán đoán mà không có cách nào phân tích rõ ràng cô luôn ỷ lại vào trực giác.
Cô cảm thấy nơi này rất kỳ quái, cho dù muốn diễn không thành kế, cũng không cần thiết phải dọn dẹp sạch sẽ đồ vật trong nhà thế này, trừ phi vốn dĩ đã không có đồ vật gì rồi. Nhưng căn phòng này không quá giống những căn phòng cô từng tới, phải biết rằng cho dù không có người ở thì cũng sẽ bày biện vật dụng cũ, chứ không thể giống nơi này ngay cả chỗ nghỉ chân cho ruồi bọ cũng không có, ở trong toàn bộ khu nhà không khỏi quá mức quái dị.
Nhưng mà dò xét toàn bộ căn nhà từ trên xuống dưới vài lần, cô cũng không phát hiện chỗ dị thường nào cả. Không thể trì hoãn mãi ở chỗ này, đương lúc cô quyết định lục soát chỗ khác trước một lần, nếu không có phát hiện gì sẽ quay lại, thì sàn nhà căn phòng bỗng dưng chuyển động.
Lý Mộ Nhiên không kịp đề phòng sợ hết hồn, tinh thần lực vụt thu lại, còn tưởng rằng là động đất, đang muốn đi ra ngoài lại phát hiện không có cảm giác rung chuyển gì cả. Cô sửng sốt, cẩn thận cảm nhận, xác thật không có, lập tức nghĩ đến gian phòng kia có vấn đề, vội kéo tinh thần lực đi qua.
Tinh thần lực vừa thu vào phóng ra chẳng qua cũng chỉ là chuyện chớp mắt, bởi vậy khi cô trở lại căn phòng kia, mặt đất còn đang chậm rãi mở ra hai bên, hiện ra một cái cầu thang xi măng nghiêng nghiêng đi thông xuống phía dưới. Một lát sau, sàn nhà dừng chấn động, có hai người mặc áo blouse trắng đi ra từ bên trong, nói nói cười cười bước ra bên ngoài, mặt đất thì chậm rãi khép lại phía sau bọn họ.
Lý Mộ Nhiên kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét được một quả trứng gà, cũng mặc kệ hai người vừa rời đi kia, trực tiếp đưa tinh thần lực đi xuống dưới tìm kiếm.
Sau đó, cô thấy được Tống Nghiễn.
Beta: Yến Phi Ly
“Một tháng.” Quỷ Bệnh không kiếm cớ từ chối, nhưng đưa ra một kỳ hạn.
“Đủ rồi đủ rồi.” Lý Mộ Nhiên sửng sốt một chút rồi mới hiểu, vội liên thanh đáp ứng.
Nếu chuyện đã quyết định xong rồi, cô cũng không lo trước lo sau nữa, hai ngày tiếp theo chính là để chuẩn bị tốt đồ ăn thức uống cho bọn nhỏ trong một tháng tới, tuy rằng tự cô thấy cũng không mất đến tận một tháng nhưng mà thừa còn hơn thiếu. Trước khi đi còn gọi riêng đám nhỏ vào trịnh trọng dặn dò một hồi, để bọn nhỏ nếu thấy tình huống không ổn thì phải nghĩ cách chạy thoát, tìm nơi trốn vào, đợi cô trở về sẽ có biện pháp tìm được chúng.
Phó Đam và Lý Trác Viễn rất nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt nghiêm nghị, hiển nhiên đoán được nỗi băn khoăn của cô, nhưng Ngô Tử Nhiên và Trương Duệ Dương thì lại mơ hồ. Trương Duệ Dương còn được, nghe không hiểu nhưng sẽ ngoan ngoãn đồng ý, Ngô Tử Nhiên lại có nhiều lần muốn há miệng hỏi cái gì đó, nhưng đều bị Phó Đam lườm ngăn lại.
“Nhưng mà tại sao chứ? Chú Bệnh không phải người xấu mà. Đúng không Dương Dương.” Đến khi Lý Mộ Nhiên rời đi, Ngô Tử Nhiên rốt cục vẫn hỏi ra, không quên kéo đồng minh.
Trương Duệ Dương rất nể tình mà gật mạnh đầu “Phải ạ, chú Bệnh là người rất tốt.” Nhưng hiển nhiên đây không phải điểm chú ý của nhóc, điều nhóc quan tâm chính là “Khi nào dì mới về đây?” Nhóc không nghĩ tới chuyện Lý Mộ Nhiên sẽ không trở về, chỉ là từ sau khi rơi xuống căn cứ Đông Châu, đây là lần đầu tiên nhóc tách khỏi Lý Mộ Nhiên, cảm giác có chút không quen.
Ngô Tử Nhiên rõ ràng cũng lo lắng vấn đề này, lực chú ý lập tức bị rời đi, bắt đầu sầu lo cùng nhóc. Lý Viễn Trác cười hì hì với Phó Đam, đột nhiên tìm được biện pháp ứng phó với mấy vấn đề ngu ngốc của cô nhóc kia. Mà trong lòng Phó Đam lại cảm thấy nặng nề, phải biết rằng bắt đầu từ giờ phút này, cậu phải gánh vác trọng trách bảo vệ em trai em gái nhỏ, không thể tồn tại tính ỷ lại như khi có Lý Mộ Nhiên nữa. Mà cho dù Lý Mộ Nhiên không dặn dò, cậu cũng rõ ràng cho dù là người của đoàn xe hay là Quỷ Bệnh đều không thể dựa vào.
Nhưng mà không ai nghĩ tới, ngày Lý Mộ Nhiên rời đi, Quỷ Bệnh tiện tay bói một quẻ, rồi liền bảo bọn nhỏ thu dọn đồ, mang theo chúng lặng lẽ rời khỏi khu nhà máy đoàn xe đang ở, đi tới trung tâm thành phố Tây Lăng. Không ai biết lái xe, cho nên chỉ có thể dựa vào hai chân mà đi. Một hàng trẻ con, già bệnh này đi trên đường cũng được xem là một cảnh tượng kỳ thú.
“Sao lại phải rời đi? Chị Mộ Nhiên về không thấy chúng ta thì làm sao?” Phó Đam rõ ràng không đồng tình nhưng lại nhớ kỹ câu đi theo Quỷ Bệnh của Lý Mộ Nhiên, vì vậy chỉ có thể cứng rắn truy hỏi bên người Quỷ Bệnh, ngay cả sự kính sợ về gã cũng không rảnh lo nữa.
“Khi nào cô ấy về, ta sẽ để các cháu đi đón.” Quỷ Bệnh bị nói đến mất kiên nhẫn, rốt cuộc đưa ra một câu trả lời cao thâm khó đoán.
“Chú Bệnh ơi, chúng ta đi đâu thế ạ?” Phó Đam vừa mới an tĩnh lại, Trương Duệ Dương lại ôm Ú Ú xán lại, khác biệt chính là trên khuôn mặt nhỏ như con mèo hoa kia không có sự lo lắng hoài nghi như Phó Đam, mà chỉ tràn đầy sự tin cậy.
Quỷ Bệnh cúi đầu nhìn thằng nhóc một cái, cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, khó có dịp nổi lên tâm tư trêu đùa “Nghe nói zombie Tây Lăng rất thích trẻ con, ta muốn mang các ngươi tới đó, đổi lấy đồ ăn ngon.” (ở đây Quỷ Bệnh dùng cổ văn nên Dương Dương nghe không hiểu)
Trương Duệ Dương há hốc mồm, há há cái miệng nhỏ nhưng lại không phát ra tiếng nào, ngơ ngác suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là lắc đầu mờ mịt “Nghe không hiểu, chú Bệnh chú đang nói gì vậy?”
Phó Đam phì một tiếng bật cười, chút băn khoăn trong lòng bỗng chốc hóa thành hư không, người này cả ngày chẳng ăn cái gì cả, đổi đồ ăn ngon cái rắm ý, nếu gã nói chuẩn bị tìm nơi không ai biết nấu bọn họ lên ăn, có lẽ cậu còn tin tưởng hai phần. Không thể không nói, thiếu niên không uổng công ở cùng Lý Mộ Nhiên lâu như vậy, cái nhìn của hai người đối với Quỷ Bệnh vậy mà cực kỳ nhất trí. Hơn nữa, khiến thiếu niên không biết nói gì chính là người này thế mà cũng có chút hài hước, thật sự vượt qua tầm hiểu biết của cậu.
Quỷ Bệnh ho khan hai tiếng, tâm tư nói đùa dừng tại đây, không hề lên tiếng nữa, cũng không để ý lần trêu đùa này vì vấn đề ngôn ngữ mà ra quân bất lợi. Tính gã cổ quái có tiếng, thái độ đối với Trương Duệ Dương đã xem là tốt lắm rồi, đây có lẽ phải quy công cho thái độ thân thiết tự nhiên không sợ bất kính của thằng bé này.
Nhưng gã mới bắt đầu đã liền quăng đề tài đi, Phó Đam thì không thể làm lơ đôi mắt to ham học hỏi của Dương Dương cũng như ánh mắt nghi vấn của Lý Trác Viễn và Ngô Tử Nhiên được.
“Chú Bệnh nói muốn đưa chúng ta tới thành phố Tây Lăng đổi đồ ăn với zombie.” Thành tích ngữ văn của cậu không tệ, đại khái vẫn có thể nghe hiểu được. Chỉ là cảm thấy cái hài hước này của chú Bệnh kì lạ y như con người của gã vậy.
Nghe xong, Lý Viễn Trác nhìn bóng người ốm yếu tùy thời cũng có thể bị gió thổi bay kia, sau đó không nói gì mà nhìn bầu trời âm u, coi như bản thân chẳng nghe thấy gì cả. Mà Ngô Tử Nhiên đã òa khóc, duỗi tay túm chặt áo Phó Đam kéo về phía sau “Sao còn đi với chú ta nữa… Hu hu hu… em không đi đâu… A Đam, chúng ta đừng đi…”
Trương Duệ Dương hơi giật mình nhìn bên này rồi lại nhìn sang kia, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói “Nhưng em cảm thấy chú Bệnh chỉ nói đùa thôi mà.” Nói đến đây, còn rất cổ vũ mà cười hai tiếng “Thật buồn cười nha!” Cũng không biết nhóc nói chuyện đùa kia buồn cười, hay là chê chị gái bị dọa khóc buồn cười nữa.
Bị một thằng bé nhỏ hơn mình chê cười, Ngô Tử Nhiên lập tức ngừng khóc, chỉ bĩu môi nước mắt lưng tròng nhìn những người khác, trông thật đáng thương. Lý Viễn Trác và Phó Đam đều nhịn không được xoay đầu cười trộm, cảm thấy Trương Duệ Dương thật sự hợp với túi khóc Ngô Tử Nhiên kia.
Không khí vốn có chút căng thẳng thấp thỏm bị pha trộn như vậy không khỏi nhẹ nhàng đi rất nhiều, nếu đường không trống vắng, xung quanh không một bóng người thì ngược lại giống như đang đi du lịch vậy.
***
Lý Mộ Nhiên tới căn cứ Đông Châu vào đúng nửa đêm, cô sử dụng dị năng liên tục năm lần, bôi chút cao da cốt của thú Vực rồi tìm chỗ an toàn ngủ liền mấy tiếng, sau khi tỉnh dậy tiếp tục hành trình đến Đông Châu, trên đường ngoại trừ ngủ để bổ sung tinh thần cùng với hấp thụ tinh hạch để bổ sung dị năng ra thì gần như không có thời gian dừng lại. Nhưng tới địa phương cách căn cứ Đông Châu mấy km, cô lại không trực tiếp xông vào cứu người, mà tìm nơi người dân bỏ hoang dừng lại. Một là từ Tây Lăng đến căn cứ Đông Châu lộ trình hơn 200km, cô đuổi tới gấp như vậy, tinh thần đã tới cực hạn rồi, dị năng không thể sử dụng tiếp, cái chính là cô còn cần phải do thám tình hình trong căn cứ Đông Châu cũng như vị trí của Tống Nghiễn đã. Nóng vội thì không thành công, tuy cô muốn cứu người, nhưng cũng không muốn cả bản thân cũng bị rơi vào đó.
Ăn hai cái bánh bột ngô chuẩn bị sẵn trước khi lên đường, sau đó bôi thêm cao da cốt, Lý Mộ Nhiên ngã đầu liền ngủ. Nơi này không giống chỗ nghỉ chân lần trước, bởi vì quá gần căn cứ, trong phòng hễ là đồ vật có thể dùng được đều bị lục soát mang đi, ngay cả khung giường gỗ ghế dựa cùng với sàn nhà cũng đều bị hoặc tách hoặc đào ra mang đi làm nhiên liệu, chỉ còn một ít TV, máy giặt tủ lạnh và mấy thứ đồ vật không ai muốn, nhìn qua lạnh ngắt. Lý Mộ Nhiên chỉ có thể trực tiếp ngủ trên mặt đất, không dám đốt lửa nên không bao lâu lại bị lạnh mà tỉnh. Cũng may cô là người dị năng, đổi lại là người chưa thức tỉnh chỉ sợ đã bị cóng chết rồi.
Sau cơn mưa như thác đổ kia, trời tối nhanh hơn và sáng muộn hơn. Cô tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, một vùng đen thui, không có đồng hồ cũng không có cách nào đoán được thời gian cách hừng đông còn bao lâu. Nhưng xác thực là cô bị lạnh không ngủ được, chỉ có thể lấy ra mấy viên tinh hạch khi săn zombie mấy ngày trước ra bổ sung cho dị năng còn chưa hoàn toàn khôi phục. Sau khi hấp thu ba viên, dị năng no đủ xong mà trời vẫn chưa sáng. Tinh thần lực của cô đã khôi phục non nửa, vì thế bắt đầu dò xét tình huống căn cứ Đông Châu cùng với khu vực xung quanh.
Lúc này đại đa số mọi người còn đang chìm trong giấc mộng, so với những người du tản bên ngoài căn cứ thì như chim sợ cành cong, vừa nghe thấy động tĩnh liền xoay người tỉnh giấc, những người sống sót trong căn cứ sau một ngày vất vả được ngủ tương đối an ổn. Tường thành kiên cố, quân đội thủ thành mang súng, đó chính là bảo đảm an toàn của bọn họ. Đây là nguyên nhân chính yếu vì sao mọi người muốn vắt óc chen chân vào thành, giống như Lý Mộ Nhiên hay đám Hoàng Hải đâm đầu ra ngoài, nếu không phải không thể tồn tại được trong căn cứ thì tức là có suy nghĩ khác, chung quy trăm người hẳn chỉ có một.
Đêm thật an tĩnh, giống như có một con quái thú rất lớn cắn nuốt tất cả thanh âm vậy. Rừng cây mênh mang, có sinh vật dạ hành xuyên qua trong đó, thực vật biến dị lười biếng mà tiêu hóa con mồi bắt được ban ngày, kéo dài cành lá và bộ rễ chậm rãi chôn vùi văn minh nhân loại.
Thôn làng, nhà máy, cầu đường… mất đi sự ồn ào náo nhiệt ngày xưa, giống như nấm mồ chết vậy, thỉnh thoảng có bóng người nhảy ra, khiến người ta sau giây lát kích động đó là sự thất vọng và khổ sở, bởi vì không ai có thể không biết mệt mỏi không biết sợ hãi du đãng ban đêm khi mà nơi nơi đều là thực vật biến dị như vậy cả. Có lẽ chúng cũng từng là con người, nhưng đó chuyện thật lâu thật lâu trước kia rồi.
Dù cũng không phải lần đầu dùng tinh thần lực cảm giác mọi thứ xung quanh, Lý Mộ Nhiên vẫn vì loại cảm giác tựa như trông ra thậm chí có thể nắm trong tay toàn bộ thế giới này mà cảm thấy tim đập loạn, tinh thần run rẩy. Cô ổn định lại tinh thần, đưa lực chú ý tới hướng căn cứ, lướt qua tường cao có người tuần tra, quét về phía kiến trúc tao nhã san sát bên trong thành, thẳng hướng tới ba khu Thượng.
Lý Mộ Nhiên cũng không biết Tống Nghiễn đang ở nơi nào, chỉ có thể áp dụng biện pháp ngu ngốc nhất đó là tìm từng chỗ từng chỗ một, nhưng mà dường như trời cao nhìn thấu tấm lòng thành của cô, cho nên chỉ cho cô một con đường sáng, một tòa nhà đèn đuốc sáng trưng vẫn có người đi lại xâm nhập vào phạm vi cảm giác của cô. Giống như thiêu thân, người cũng có tính hướng sáng, cho dù tinh thần lực dò xét của Lý Mộ Nhiên không bị ảnh hưởng bởi đêm tối nhưng vẫn không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn.
Hiện tại sắc trời chưa sáng nhưng những người đó xem chừng chưa từng thả lỏng cảnh giới kể cả lúc ban đêm. Phòng thủ nghiêm mật như vậy khiến người ta không thể không suy đoán trong đó có phải có nhân vật hay đồ vật gì quan trọng hay không. Tinh thần Lý Mộ Nhiên rung lên, lẳng lặng mà nhòm ngó vào trong. Qua bức tường làm bình phong ở cổng, tiến vào cửa thùy hoa, xuyên qua hành lang hiên nhà, tập trung tìm chỗ được canh gác nghiêm ngặt nhất.
Nhưng mà khi tinh thần lực tiến vào cửa phòng đóng chặt kia, cô lại kinh ngạc phát hiện bên trong không có gì cả. Thật sự chẳng có gì, kể cả vật dụng trong nhà, bên trong trống không cùng với bên ngoài phòng thủ nghiêm mật hình thành sự đối lập rõ ràng, khiến lòng người nảy lên cảm giác quái dị.
Chẳng lẽ là cố tình bày trận giả, dụ thủ hạ của chủ nhiệm Tống mắc mưu? Trong lòng Lý Mộ Nhiên nảy lên nghi hoặc, tinh thần lực bồi hồi ở trong căn phòng trống trơn một lúc lâu, không cam lòng cứ vậy mà rời đi. Cô biết đầu óc mình không đủ thông minh, cho nên thời điểm cần đưa ra quyết định yêu cầu phán đoán mà không có cách nào phân tích rõ ràng cô luôn ỷ lại vào trực giác.
Cô cảm thấy nơi này rất kỳ quái, cho dù muốn diễn không thành kế, cũng không cần thiết phải dọn dẹp sạch sẽ đồ vật trong nhà thế này, trừ phi vốn dĩ đã không có đồ vật gì rồi. Nhưng căn phòng này không quá giống những căn phòng cô từng tới, phải biết rằng cho dù không có người ở thì cũng sẽ bày biện vật dụng cũ, chứ không thể giống nơi này ngay cả chỗ nghỉ chân cho ruồi bọ cũng không có, ở trong toàn bộ khu nhà không khỏi quá mức quái dị.
Nhưng mà dò xét toàn bộ căn nhà từ trên xuống dưới vài lần, cô cũng không phát hiện chỗ dị thường nào cả. Không thể trì hoãn mãi ở chỗ này, đương lúc cô quyết định lục soát chỗ khác trước một lần, nếu không có phát hiện gì sẽ quay lại, thì sàn nhà căn phòng bỗng dưng chuyển động.
Lý Mộ Nhiên không kịp đề phòng sợ hết hồn, tinh thần lực vụt thu lại, còn tưởng rằng là động đất, đang muốn đi ra ngoài lại phát hiện không có cảm giác rung chuyển gì cả. Cô sửng sốt, cẩn thận cảm nhận, xác thật không có, lập tức nghĩ đến gian phòng kia có vấn đề, vội kéo tinh thần lực đi qua.
Tinh thần lực vừa thu vào phóng ra chẳng qua cũng chỉ là chuyện chớp mắt, bởi vậy khi cô trở lại căn phòng kia, mặt đất còn đang chậm rãi mở ra hai bên, hiện ra một cái cầu thang xi măng nghiêng nghiêng đi thông xuống phía dưới. Một lát sau, sàn nhà dừng chấn động, có hai người mặc áo blouse trắng đi ra từ bên trong, nói nói cười cười bước ra bên ngoài, mặt đất thì chậm rãi khép lại phía sau bọn họ.
Lý Mộ Nhiên kinh ngạc đến nỗi miệng có thể nhét được một quả trứng gà, cũng mặc kệ hai người vừa rời đi kia, trực tiếp đưa tinh thần lực đi xuống dưới tìm kiếm.
Sau đó, cô thấy được Tống Nghiễn.
Danh sách chương