Chương 731: Xem kịch (hai chương hợp nhất)

Edit: Trang Nguyễn

Thấy Lâm Xảo Mạn không nói lời nào, Bạc Sa hít sâu một hơi, đè xuống sự bạo ngược trong lòng, cười lạnh một tiếng.

"Hừ, cô Lâm, không phải đến hỗ trợ à, chẳng lẽ muốn rời khỏi đây? Cô không nghĩ lại sao, nói thế nào chúng ta cũng là người cùng một thuyền, hôm nay căn cứ gặp nguy cơ, sao cô có thể một mình rời khỏi như vậy?"

Ánh mắt hung ác nham hiểm của Bạc Sa gắn vào bóng dáng cả người mặc áo choàng đen bên người Lâm Xảo Mạn, tuy không thấy rõ bộ dáng, nhưng Bạc Sa vừa liếc đã nhận ra đó là Dư Thanh Dương.

Quả nhiên đều ả ta giờ trò quỷ!

Tay phải Bạc Sa vắt chéo sau lưng, lặng lẽ làm mấy động tác với thuộc hạ phía sau.

Ở nơi Lâm Xảo Mạn không chú ý đến, vài người đàn ông lặng yên không một tiếng động rời khỏi đám người.

Nhìn đám người này bao vây bọn họ lại, Lâm Xảo Mạn biết rõ hôm nay sợ rằng không cách nào yên lành được. truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Người của cô ta ít hơn người bên Bạc Sa rất nhiều, nhưng chuyện cũng không phải tuyệt đối.

Cửa vào thông đạo dưới mặt đất ở sau lưng cô ta cách đây không đến một ngàn mét, chỉ cần thoát khỏi vòng vây, tiến xuống thông đạo dưới đất, bọn hắn đã thành công một nửa, đến lúc đó chỉ cần thoát khỏi đám người này là được rồi.

"Làm sao lại như thế, thủ lĩnh Bạc Sa suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là..."

Lâm Xảo Mạn vừa mở miệng giao thiệp với Bạc Sa, trong đầu vừa hạ lệnh với Dư Thanh Dương.

Nhưng cô ta không biết, đôi mắt bao phủ bên dưới chiếc áo choàng đen kia, không ngừng hiện lên vẻ giãy dụa.

Ôn Dao trốn trong một gian phòng hoang phế cách đó không xa, tinh thần lực hóa thành sợi tơ, cẩn thận đến gần tinh thần lực của Dư Thanh Dương.

Khoảng cách có chút xa, điều này cần hao phí nhiều tinh thần lực của Ôn Dao hơn nữa.

Trong nháy mắt tiếp xúc tinh thần lực của Dư Thanh Dương, trong đầu Ôn Dao vang lớn tiếng còi báo động!

Không kịp suy nghĩ, Ôn Dao quyết đoán từ bỏ tia tinh thần lực kia, chặt đứt liên hệ giữa nó và tinh thần chủ.

Mặc dù không biết cụ thể là gì, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc kai cũng đủ để Ôn Dao phát hiện tinh thần lực Dư Thanh Dương không đúng.

Tinh thần lực của hắn rất cường đại, nhưng phát ra hơi thở khiến người ta chán ghét.

Hơn nữa tinh thần lực không giống với người bình thường, tinh thần lực chủ thể của hắn cảm giác như là vài loại tinh thần lực hỗn tạp lại với nhau, bị người cường hành nhét vào trong đầu Dư Thanh Dương.

Ôn Dao dựa theo phương pháp nhận thức tinh thần lực chấn động, Ôn Doa cảm thấy, đây chưa tính là Dư Thanh Dương à nha...

Nhưng Ôn Dao đã không có ý định dùng tinh thần lực của mình đi thử nghiệm một phen, loại cảm giác vừa rồi làm cho người ta rất kinh tâm rồi.

Ôn Dao cảm thấy, nếu không phải mình phản ứng kịp thời, nói không chừng tinh thần lực của đối phương sẽ thôn phệ tinh thần lực của mình.

Ôn Dao cũng không có ý định lấy tinh thần lực của mình cho người khác ăn.

Cho nên vẫn ngồi yên xem kịch thôi, xem xem có nhặn được tiện nghi gì không, thuận tiện thông báo cho bọn người Đới Chí Nghĩa.





Lại nói bọn hắn cứ như vậy mặc kệ người xông vào căn cứ rồi hả?

Ôn Dao cũng bắt đầu cảm thấy đầu óc những người này không tốt cho lắm, mà những kẻ đầu óc không tốt này lại dám biến căn cứ Hoa Tây thành như vậy, làm cho Ôn Dao không biết nên nói thế nào.

Mà lúc này Lâm Xảo Mạn sau vài lần dùng ngôn ngữ thăm dò Bạc Sa, hai người đều có lòng riêng, không ai dẫn đầu vạch mặt nhau.

Có người ở bên tai Bạc Sa nói nhỏ vài câu, đôi mắt Bạc Sa sáng ngời lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Xảo Mạn dường như đang nhìn một người chết.

Hắn không khách sáo nữa, thâm trầm nói: "Cô Lâm, người sáng mắt không nói tiếng lóng, cô muốn đi cũng không phải không thể, nhưng thứ đồng ý cho tôi trước đó cũng không thể không đưa cho tôi." truyện được đăng tại wattpad: hongtrang301

Đừng nói đồ tốt trước đó, coi như một viên tinh thạch Lâm Xảo Mạn đều không có ý định đưa ra.

Đây đều là vật tư cô ta liều mạng lắm mới lấy được từ trong tay Dư Thanh Dương, làm sao sao có thể chắp tay để cho người khác.

Nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ không biến sắc: "Thủ lĩnh Bạc Sa nói rất đúng, bây giờ tôi tôi liền đi ra ngoài, đến lúc đó phái người đưa đến."

"Không làm phiền cô Lâm rồi, tôi phái người đi theo là được rồi, cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy."

Làm sao Lâm Xảo Mạn có thể để người của Bạc Sa đi theo mình.

Cô ta đang định nói thêm gì nữa, liền nhìn thấy Bạc Sa đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Hừ, cô Lâm, nếu cô đã không phối hợp, vậy thì đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn đặc biệt, ra tay!"

Vừa dứt lời, vốn đám người Bạc Sa bao vây bọn người Lâm Xảo Mạn liền lao ra vài bóng đen, mà người bên cạnh Lâm Xảo Mạn cũng nghênh đón, tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Bạc Sa chính yếu nhất bóp chặt đồ vật trong tay Lâm Xảo Mạn, cho nên hắn không có khả năng để cô ta chết, chỉ cần giải quyết hết đám người bên cạnh cô ta, hắn tự nhiên có vô số biện pháp nạy đồ vật từ trong miệng cô ta ra.

Lâm Xảo Mạn không nghĩ hắn ra tay nhanh như vậy, nhưng cô ta cũng không sợ.

Trong đầu cô ta lập tức hạ lệnh cho Dư Thanh Dương, nhưng trừ một vài con rối bên cạnh họ, còn lại mấy tên cô ta bảo Dư Thanh Dương âm thầm điều đi nấp trong bóng tối đều không thấy bóng dáng.

Người đâu?!

Bạc Sa dường như biết rõ Lâm Xảo Mạn đang suy nghĩ cái gì, hắn cười ha ha, giọng điệu ôn hòa khó có được.

"Cô Lâm có phải đang tìm người hay không? Nhưng có khả năng cô Lâm phải thất vọng rồi, người cô tìm không thể xuất hiện được nữa."

Đã đoán ra người kia là Dư Thanh Dương, cũng biết Dư Thanh Dương khác thường là do Lâm Xảo Mạn đang giở trò, làm sao hắn có thể không chuẩn bị?

Tuy Dư Thanh Dương là một trong những lá bài tẩy tốt nhất trong tay hắn, nhưng hắn chưa từng có ý nghĩ có trứng gà đều thả tất cả vào trong một giỏ xách.

Dư Thanh Dương khống chế những người kia, đa phần đều là những người đã mất đi lý trí, có Dư Thanh Dương chỉ huy mới có thể phát huy ra tác dụng càng lớn.

Mà những người gắng gượng vượt qua vẫn còn tư tưởng của bản thân, tự nhiên bị hắn dùng cách thu giữ cho bản thân dùng.

Vẻ mặt Lâm Xảo Mạn khiếp sợ nhìn qua bên người Dư Thanh Dương, nếu đã xảy ra chuyện, Dư Thanh Dương không có khả năng không biết, vậy tại sao hắn không nói cho cô ta biết?

Nhân số cô ta mang kém xa người của Bạc Sa, nếu không phải chính mình tốn tiền vốn rất nhiều, thực lực những người này thật không tăng nhanh như vậy, cũng không có khả năng tốn nhiều thời gian như vậy.

Cho dù như vậy nhìn bộ dáng bọn hắn cũng không chống được bao lâu.

Lâm Xảo Mạn biết rõ tuy những người này bảo vệ cô ta, nhưng giữa bọn hắn chỉ có quan hệ lợi ít, trong tay cô ta có thứ có thể gia tăng dị năng của bọn hắn.





Nhưng bọn hắn tuyệt sẽ không vì bảo vệ cô ta mà hi sinh bản thân!

Đến lúc đó, người bị từ bỏ tuyệt đối chính là cô ta!

Trong lòng Lâm Xảo Mạn giống như gương sáng, cô ta chưa từng nghĩ qua tình huống bây giờ đấy.

Từ khi kéo Dư Thanh Dương xuống, bản thân đi đến vị trí này, cô ta đã rất lâu không hoảng hốt như vậy.

Nhưng, đây cũng không phải kết cục cuối cùng.

Bạc Sa nhìn một đám người bên cạnh Lâm Xảo Mạn dần ngã xuống, những kẻ có ý định che chở cho Lâm Xảo Mạn đã có ý định lùi bước.

Khóe miệng của hắn hơi vểnh, đang định mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Lâm Xảo Mạn lấy thứ gì đó trong thắt lưng ném lên bầu trời.

Ánh sáng trắng chói mắt chiếu sáng toàn bộ đêm tối, giống như ban ngày.

Đột nhiên xuất hiện cường quang khiến cho tất cả mọi người không tự chủ nhắm chặt mắt lại.

Cùng lúc đó, vài tiếng nổ mạnh cực lớn vang lên.

Bạc Sa cảm nhận được sóng nhiệt bên người, còn chưa kịp làm ra phòng ngự gì, chỉ có thể nhắm mắt bổ nhào về phía trước, sau đó lăn trên mặt đất về hướng ngược lại.

Bên cạnh hắn đều là người, bởi vậy tất cả mọi người ngược lại với nhau, tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên.

Bạc Sa cảm giác có người đập vào trên người mình, tay cũng bị người giẫm mạnh mấy cước.

Càng nghiêm trọng hơn chính là, hắn cảm thấy có mảnh đạn cứng rắn bắn vào vai cùng chân của mình, ngược lại sự đau đớn kịch liệt khiến hắn hít một hơi lạnh.

Cường quang kéo dài một khoảng thời gian ngắn, đợi ánh sáng biến mất, con mắt của mọi người vẫn không quá thích ứng, có mấy người bởi vì nhắm mắt trễ, thậm chí còn xuất hiện hiện trạng mù tạm thời.

Không ngừng có người phát ra tiếng kêu la thảm thiết đầy thống khổ, trong không khí tràn ngập hỗn tạp mùi máu tanh cùng mùi khói thuốc súng.

Có người đỡ Bạc Sa dậy, Bạc Sa cố gắng chịu đựng vai và chân đau nhức kịch liệt, Bạc Sa chớp chớp đôi mắt không ngừng chảy nước mắt sinh lý, đợi sau khi thích ứng được bóng tối, một màn trước mắt khiến hắn sợ vỡ mật.

"Lâm Xảo Mạn, đồ tiện nhân!"

Lâm Xảo Mạn sau khi phóng đạn cường quang đồng thời còn ném về phía bọn hắn thứ cùng loại lựu đạn.

Bởi vì mọi người bị cường quang cường chế nhắm mắt nên không phòng bị, căn bản không kịp phóng dị năng làm phòng ngự, dẫn đến mọi người đứng ở trung tâm vụ nổ đều bị tạc nổ tung.

Mà bọn hắn vốn bao vây Lâm Xảo Mạn cũng không thấy bóng dáng, đồng thời không còn nhìn thấy Dư Thanh Dương.

Vài tên bảo tiêu bị Lâm Xảo Mạn vứt bỏ liếc nhìn nhau, không chờ những người khác phản ứng, cưỡng ép đột phá ở nơi vòng vây yếu nhất, tan vào trong bóng đêm, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất trước mặt tất cả mọi người.

Bọn hắn đi theo Lâm Xảo Mạn đấy, nhưng cũng không có ý định bán mạng cho cô ta.

Lúc ấy đã có quyết định lùi bước, mà bây giờ Lâm Xảo Mạn cũng không thấy người, thậm chí không để ý đến bọn hắn ném thẳng lựu đạn, tự nhiên bọn hắn cũng không ngây ngốc ở lại ngăn cản người thay cô ta.

Sắc mặt Bạc Sa biến thành màu đen, trong mắt lóe ra cổ lửa giận không cách nào ngăn chặn được, trên trán gân xanh bạo khởi, trên mặt và màng tang đang không ngừng co giật.

Môi hắn không ngừng rung động, cả người bị tức giận đến phát run.





Hắn hít sâu mấy hơi, muốn chính mình phải tỉnh táo lại, nhưng hiển nhiên điều này không có tác dụng bao nhiêu.

"Còn ngây ngốc làm gì, còn không mau đuổi theo!"

Người bên cạnh Bạc Sa đều ngây ngốc nhìn người ở đằng kia, đồng thời vội vàng xem xét tình huống thương vong của người khác.

Lúc này người chung quanh mới kịp phản ứng, nhưng còn chưa chờ bọn hắn làm ra động tác, một âm thanh chói tai bỗng dưng vang lên.

"Tư —— "

Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy trên chỗ mái nhà đang có một người đàn ông mặc quần áo tác chiến đứng đấy, bởi vì ban đêm nên không nhìn thấy rõ bộ dáng, nhưng trong tay hắn cầm một thứ có bộ dáng như loa.

Mà vừa rồi âm thanh chói tai kia đúng là phát ra từ chiếc lo này đấy.

Đới Chí Nghĩa phủi tay trên loa, hắn không nghĩ đến lại có thể tìm được thứ này ở chỗ này, cũng may còn có thể sử dụng được, phát huy công dụng đúng lúc.

Sau hai tiếng alo alo, Đới Chí Nghĩa lại hắng giọng, mới nói một câu nói: "Bây giờ các người đã bị..."

Chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, một đạo tàn ảnh nhào tới Đới Chí Nghãi, nhưng còn chưa đến gần đối phương, dường như đã đánh trúng tấm chắn trong suốt gì đó giữa không trung, cả người bay ngược ra ngoài.

Đới Chí Nghĩa sờ sờ đồ vật trong tay, nghĩ thầm dùng vòng phòng hộ này quá tốt, quả thật chính là đao thương bất nhập!

Chỉ là hơi phí tinh thạch.

Trang bị phòng hộ vẫn còn trong giai đoạn phát minh nghiên cứu, cũng chưa cho chiến sĩ căn cứ khác... Đới Chí Nghĩa vì nhiệm vụ lần này nên mới được phát một cái.

Cho nên người căn cứ Hoa Tây căn bản không biết thứ này.

Mà người bên dưới dường như cũng lấy lại tinh thần, biết rõ đối phương không phải người của mình, đủ loại dị năng khác nhau đều nện tới Đới Chí Nghĩa, dẫn đến nơi hắn đến ánh lên đủ loại màu sắc đấy.

Đợi sau khi tất cả công kích đều kết thúc, Đới Chí Nghĩ vẫn hoàn hảo đứng ở đó, lông tóc không tổn hao gì.

Chiêu này khiến tất cả mọi người đều kinh trụ, mặt ngoài Đới Chí Nghĩa tỉnh bơ không biến sắc, nhìn có vẻ không để những công kích này vào mắt.

Nhưng chỉ trong lòng hắn biết rõ, viên tinh thạch này đã sắp tiêu hao hết, thêm một lần công kích nữa căn bản không chịu nổi!

Hắn cũng không có thời gian thay đổi tinh thạch nha!

Hắn cũng phát hiện cử động vừa rồi của mình có chút ngốc, hắn đều rõ ràng người bên dưới là ai, chẳng lẽ còn trông cậy bọn hắn tay không đầu hàng.

Không hề lãng phí thời gian, Đới Chí Nghĩa liền giơ loa lần nữa hô lên: "Người đầu hàng không giết!"

Nói xong lời này, từ chỗ bọn họ bay ra vô số kỹ năng dị năng, không biết từ nơi nào xuất hiện binh sĩ tách bọn hắn ra, bắt đầu đánh tan từng người.

Bạc Sa ngây người, hắn không phải hoàn toàn bỏ mặc những kẻ tập kích căn cứ, hắn phải người đi bao vây bọn họ, còn thả hết những vật phẩm thí nghiệm thất bại nhốt trong phòng thí nghiệm ra ngoài.

Những con quái vật kia rất khó đối phó, thậm chí hắn còn phân phó người cho bọn hắn dùng thuốc phát cuồng.

Chẳng lẽ bọn họ nhanh như vậy đã giải quyết xong đám quái vật đó?

Bởi vì một phen động tác vừa rồi của Lâm Xảo Mạn, một phần người bên Bạc Sa đã đánh mất sức chiến đấu, còn những người còn chưa điều chỉnh được trạng thái, vì vậy đối với đối thủ có khí thế hung hăng kia, căn bản không có bao nhiêu năng lực phản kích.

Mắt nhìn người bên mình không ngừng ngã xuống, Bạc Sa cắn răng, để thân tín bên người tranh thủ thời gian đưa mình đi.

Lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt, dù sao trong tay hắn còn một đội ngũ đã rời khỏi căn cứ, chỉ cần có thể chạy thoát, không sợ không có cơ hội xoay người!

Đáng tiếc, hắn không biết, đội ngũ muốn rời khỏi căn

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện