Trong thư phòng yên tĩnh khác thường, Bạch Tùng Chi rốt cuộc ý thức được ca ca không thích hợp, ánh mắt hơi hơi lóe lóe, cười hỏi: “Ca ca, anh làm sao vậy?”

Bạch Phi chậm rãi vươn tay bắt lấy cánh tay hắn, trước mặt là đệ đệ cười đến đơn thuần ngoan ngoãn như cũ, làm sao có thể rắp tâm hại người? “Tùng chi, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau đã bao lâu?”

Bạch Tùng Chi ngẩn ra, không cần nghĩ ngợi liền nói: “Mười bảy năm.”

Ca ca đây là làm sao vậy?

Bạch Phi bên môi nổi lên một tia ý cười, “Mười bảy năm…… Nhoáng cái em đã lớn như vậy, thời điểm ba mẹ qua đời em vẫn là tiểu đậu đinh, cái gì cũng không biết!”

Tầm mắt dừng ở tay Bạch Phi, Bạch Tùng Chi cũng chậm rãi cười, “Em luôn muốn lớn lên a, nhiều năm như vậy đều là anh nuôi em, em phải nhanh lớn lên còn giúp anh a!”

Lắc đầu cười cười, Bạch Phi vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: “Anh là anh trai em, em dù lớn thế nào thì ở trong mắt anh đều chỉ là hài tử.”

Không chờ Bạch Tùng Chi phản bác, Bạch Phi nói tiếp: “Gần đây để em giám thị Trần tiến sĩ, khẳng định nhàm chán đi? Căn cứ gần đây nhận được tin tức, h tỉnh z thị, nơi đó có khu an toàn, nhưng gần nơi đó tang thi số lượng càng ngày càng nhiều, căn cứ thu được tin tức cầu cứu, quyết định phái người đưa bọn họ về đây, em đi theo đi.”

“Ca?” Bạch Tùng Chi ánh mắt lóe lóe, sao lại bỗng nhiên điều động hắn?

“Người khác đều không thích hợp, anh nghĩ nghĩ, vẫn là em đi tương đối thỏa đáng.”

“Nhưng không phải là anh muốn đi ra ngoài đánh người Nhật Bản sao?”

Gật gật đầu, Bạch Phi đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Huynh đệ chúng ta liền chia làm hai đường a!”

“Em……” Em muốn đi theo anh a……

“Hảo!” Bạch Phi đi qua án thư, “Ngươi còn chưa có nói cho ta là có tin tức tốt gì đâu!”

“Nga! Kỳ thật cũng không có gì……” Bạch Tùng Chi bất động thanh sắc mà nắm chặt bình thủy tinh trong tay, cười nói: “Ca ca hiện tại đã khuya, anh trước nghỉ ngơi đi! Ngày mai lại nói cho anh!”

Hãn Mã bên trong xe.

Diệp Thu quay mặt nhìn Diệp Cẩn, nói: “Ca ca, anh nghĩ tin tốt mà Tùng Chi nói đến rốt cuộc là cái gì?”

Nhíu nhíu mày, Diệp Cẩn xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía nơi thư phòng xa xa đã tắt đèn: “Không biết.”

Gãi gãi tóc, Diệp Thu cũng rất hoang mang, cảm giác không giống như là không có việc gì a!

Hưng phấn vậy mà chạy tới, chẳng lẽ chuyện gì cũng không có?

Nhíu mày nhìn thời gian, Diệp Cẩn nói: “Đi về trước.”

Mắt thấy đêm nay không chiếm được đáp án, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa.

Diệp Thu quay đầu lại nhìn biệt thự xa xa, gật đầu nói: “Ân, về trước đi! Bọn họ đều đã ngủ.”

Biệt thự yên tĩnh đứng sừng sững ở trong bóng tối, như là một con thú lâm vào ngủ say.

Bạch Tùng Chi trợn tròn mắt nằm trên giường, mặt không biểu tình.

Hắn không biết ca ca vì cái gì muốn cho hắn cùng đội đi cứu người, nhưng chỉ cần là ca ca bảo hắn làm, hắn đều sẽ không cự tuyệt.

Không phải chỉ là cứu người sao?

Có thể.

Nhưng an toàn của ca ca thì làm sao bây giờ?

Hắn vẫn là một người thường không có dị năng a!

Tay trong ổ chăn vô ý thức mà vuốt ve bình thủy tinh bị nắm mà nóng lên, Bạch Tùng Chi nhíu mày cẩn thận nghĩ cách.

Ca ca an ủi không thể vứt bỏ không thèm nhìn lại, chính mình phải hảo hảo suy nghĩ một chút.

Thuốc có thể kích phát dị năng nằm trong tay mình, nhất định phải tìm cơ hội cho ca ca uống.

Thay áo ngủ, Bạch Phi nằm trên giường, thật cẩn thận mà ôm lấy vợ chìm vào mộng đẹp.

Động tác phi thường mềm nhẹ mà xoa mềm mại bụng nhỏ của vợ, Bạch Phi chỉ cảm thấy nội tâm nháy mắt liền mềm mại.

Vợ, con, nhà.

Hắn được làm ba ba.

Vừa ra phòng tắm Diệp Thu liền cảm thấy một tia không thích hợp.

Diệp Cẩn ăn mặc áo tắm dài dựa ngồi ở đầu giường, ánh mắt cực nóng không hề chớp mắt mà gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

Tai nóng lên, Diệp Thu ngượng ngùng mà gãi gãi sau cổ, căng da đầu đi đến mép giường.

Diệp Cẩn cánh tay dài duỗi ra dễ dàng liền đem ôm ái nhân trước mặt thẹn thùng tiến trong lồng ngực, môi dán lên tai đỏ bừng của hắn, Diệp Cẩn thanh âm có chút trầm thấp.

“Hôm nay, em có phải hay không đã quên gì?”

“Cái gì?” Diệp · không hề nhận ra· thu chớp chớp mắt, hỏi.

Trừng phạt cắn vành tai hắn, Diệp Cẩn ánh mắt tối sầm lại: “Chính mình nghĩ lại.”

Mẫn cảm muốn trốn, Diệp Thu muốn đứng lên, lại hoàn toàn không có cách nào thoát được cánh tay sắt đang giam cầm mình của Diệp Cẩn, đành phải duỗi tay ôm cổ hắn, “Nhắc nhở em đi?”

“Thơm một chút.” Diệp Thu ngẩn ra, mới vừa còn đang suy nghĩ đây là kiểu nhắc nhở gì, đã bị gương mặt thấu đi lên nhắc nhở.

Thật nhỏ mọn…… Diệp Thu trong lòng yên lặng chửi thầm, nhưng vẫn nhận mệnh mà ở trên mặt Diệp Cẩn ấn một cái hôn.

Vừa lòng mà nhướng mày, Diệp Cẩn lúc này mới nhắc nhở nói: “Nghĩa vụ của người vợ.”

Diệp Thu hắc tuyến, đây là cái kiểu nhắc nhở gì?!

“Nhắc lại một chút?”

Diệp Cẩn khóe môi hơi câu, duỗi tay chỉ chỉ môi mình, trong mắt ám chỉ ý vị rất là nồng hậu.

Không biết nói gì mà híp mắt, Diệp Thu giận dỗi thật mạnh ở trên môi hắn cắn một ngụm.

Diệp Cẩn ánh mắt tối sầm lại, nguy hiểm mà mị mị, nói: “Em muốn làm anh tức giận.”

“So what?” Diệp Thu khiêu khích tránh thoát cánh tay hắn, ngồi ở trên giường.

Rất là thú vị mà chớp chớp mắt, Diệp Cẩn thấp giọng cười cười, “Làm anh tức giận, là phải phụ trách.”

Cố ý vô tình mà hơi hơi rộng mở áo tắm dài, Diệp Thu cười hướng hắn chớp chớp mắt: “Em chờ a ~”

“Ngày mai chúng ta không có việc gì.” Diệp Cẩn cong môi, ám chỉ mà nhướng mày.

Ái muội mà liếm liếm môi, Diệp Thu cười chậm rãi bò hướng hắn, chui đầu vô lưới mà khóa ngồi ở trên đùi hắn.

“Anh nói em hôm nay đã quên cái gì, phạm vào sai lầm gì?” Diệp Thu đôi tay đáp ở trên vai Diệp Cẩn, ngón cái cố ý vô tình mà ở cổ lỏa lồ của hắn ma sát.

“Ngươi nói đi.” Duỗi tay bắt vòng eo Diệp Thu, Diệp Cẩn ngồi thẳng thân thể, tới gần trên người Diệp Thu.

Đem Diệp Thu dựa lại đây đẩy tới đầu giường, Diệp Thu cười tủm tỉm mà đi về phía trước, há mồm ngậm lấy vành tai hắn.

Hắn đã sớm muốn làm như vậy.

“Nếu em phạm sai…… Em đây liền nhận sai, anh có tiếp nhận không?”

Diệp Cẩn ánh mắt đen đặc như mực, ái muội nhẹ nhàng vuốt ve thân thể ái nhân, thanh âm có chút khàn khàn: “Xem thành ý của ngươi.”

“Lão công……” Diệp Thu trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, đầu lưỡi liếm tai mẫn cảm của hắn, nhẹ nhàng ở bên tai hắn kêu lên.

Diệp Cẩn đột nhiên nheo mắt, thật là……

Đáng chết!

Hạ thân thong thả cọ qua Diệp Cẩn cương cứng, Diệp Thu đắc ý mà nhướng mày, đầu ngón tay theo ngực Diệp Cẩn trượt xuống, động tác dụ hoặc cực kỳ.

“Từ nơi nào học được, ân?” Diệp Cẩn đột nhiên đem người đè dưới thân, ngữ khí nguy hiểm.

Duỗi tay ôm lấy bả vai người trên người, hai chân cũng quấn lên eo Diệp Cẩn, Diệp Thu bĩu môi, “Ngươi còn đang đợi cái gì?”

“Như vậy……” Diệp Cẩn híp híp mắt.

“Làm ta thoải mái liền nói cho ngươi!” Diệp Thu đột nhiên cười, dụ hoặc vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi.

Khi bị nam nhân trên người đầy mắt lửa nóng đưa lên đỉnh, Diệp Thu còn đang suy nghĩ.

Quyển sách nhỏ Trần Thần đưa cho mình vẫn là thực dùng tốt!

Quả thực là vũ khí dập tắt lửa sắc bén!

Nhìn đi! Ca ca nháy mắt đã quên tìm mình tính sổ!

Phía sau nơi nào đó nóng rát lần thứ ba thừa nhận vũ khí sắc bén xâm lấn, Diệp Thu mê mang. Cắn môi nhưng vẫn ức chế không được buột miệng thốt ra tiếng rên rỉ.

Ngón tay gắt gao nắm lấy khăn trải giường dưới thân, khăn trải giường bị chất lỏng từng mảng lớn thấm ướt, lưu lại từng khối dấu vết ái muội không thôi.

Diệp Thu mềm mại mà ghé vào khăn trải giường, thừa nhận phía sau va chạm lần lượt càng thêm mãnh liệt.

Lần thứ hai bị ôm ngồi ở trên người, Diệp Thu quả thực sức lực nhấc ngón tay đều không có.

Hắn quả thực không đếm được đã làm bao nhiêu lần, nguyên bản còn tưởng rằng hai lần trong phòng tắm đã là cuối cùng, không nghĩ tới……

“Ca ca…… Ta không được……” Ngón tay mềm mại mà đặt sau cổ Diệp Cẩn, Diệp Thu cả người vô lực mà mềm mại ngã xuống ở trong lòng ngực hắn.

“Không được?” Diệp Cẩn hôn bả vai ái nhân trong lòng ngực đã được rửa sạch qua, gợi lên một nụ cười rất là nghiền ngẫm: “Lửa còn không có diệt xong, đã muốn chạy trốn?”

Không chút khách khí mà động thân, Diệp Cẩn duỗi tay bắt vòng eo Diệp Thu, một bên cố định tư thế hắn một bên trên dưới động tác.

Lúc này thân thể có bao nhiêu mẫn cảm Diệp Thu căn bản không rõ, chỉ có thể phập phập phồng phồng bị lần hải triều thứ hai thổi quét đến.

Diệp Cẩn hung hăng mà hôn hắn, đầu lưỡi bá đạo mà theo động tác dưới thân xâm lấn.

Đêm còn dài, lửa còn chưa diệt xong, muốn chạy trốn?

A.

Tia nắng ban mai quang mang xuyên thấu qua khe hở bức màn, nghịch ngợm mà khắc ở trên lưng Diệp Thu lỏa lồ bên ngoài, lộ ra loang lổ những dấu hôn màu đỏ.

Mặc tốt quần áo, Diệp Cẩn cong cong môi, cúi người đắp tốt lại chăn cho ái nhân đang hôn mê.

Tối hôm qua hoạt động thể lực thành công làm Diệp Thu tiêu hao quá độ, cuối cùng được đem rửa sạch cũng không hề biết.

Diệp Cẩn ở trên đỉnh đầu lông xù của hắn mà hôn, đứng dậy đi ra ngoài.

Tuy rằng hắn vẫn luôn có ý muốn đem Diệp Thu làm mấy ngày không xuống giường được, nhưng tối hôm qua sở dĩ làm như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.

Phương Phỉ……

Diệp Cẩn thật cẩn thận mà đóng lại cửa phòng, khi quay mặt đi trên mặt đã không còn biểu tình.

Hắn cũng không biết rốt cuộc nên xử lý như thế nào chuyện này.

Thẳng thắn sao?

Nói cho Diệp Thu, hắn không phải hài tử của phụ thân hắn, chỉ là một dụng cụ để trả thù của nữ nhân?

Nói cho hắn, cho tới nay, mẫu thân tốt đẹp là giả, bà ta chỉ đem hắn coi như công cụ trả thù?

Thậm chí việc mẫu thân mất cũng là giả, cho tới nay bi thương cùng hoài niệm chỉ đáng chê cười?!

Diệp Cẩn môi mím chặt, sự thật này sẽ mang cho Diệp Thu thương tổn lớn đến thế nào? Hắn liền nghĩ cũng không dám nghĩ.

Hắn hận không thể phủng người yêu trong lòng bàn tay, sao có thể để hắn chịu loại thương tổn vô ích này?

Giấu đi trong mắt suy nghĩ sâu xa, Diệp Cẩn đem cà phê trên bàn uống một hơi cạn sạch.

Cứ gạt hắn đi, chỉ cần không gặp được, Diệp Thu liền sẽ không biết chân tướng, cũng liền sẽ không chịu thương tổn.

Như vậy thì hiện tại, việc hắn đầu tiên muốn giải quyết chính là……

Sáng sớm bị người đánh thức, Trần Thần rời giường đỉnh đầu lửa thực muốn xông ra.

Có đạo đức hay không a?! Tối hôm qua làm thật lâu mới ngủ a!!!

Tóc bay loạn khắp nơi mà mở cửa, Trần Thần vừa định chửi ầm lên, đã bị ánh mắt người lạnh lùng trước mắt bức cho nuốt nước miếng.

Mới sáng sớm, làm cái gì vậy a……

“Cho ngươi ba phút, có việc cần tìm ngươi.”

Mặt không biểu tình mà quét hắn liếc mắt một cái, Diệp Cẩn mặt không biểu tình vào cửa, mặt không biểu tình ở trên sô pha ngồi xuống.

“……” Trần Thần hóa đá mà ở cửa đứng vài giây, bị tầm mắt Diệp Cẩn lạnh như băng đảo qua tức khắc bừng tỉnh, vội vội vàng vàng mà chạy vào toilet.

Ra cửa mua bữa sáng tình yêu cho ái nhân trở về, thủy đứng ở cửa, yên lặng mà chớp chớp mắt, nhấc chân đến gần cửa nhà.

Đây là…… Tình huống như thế nào?

Hắn chỉ là mua đồ ăn cho Trần Thần sớm một chút, tại sao trong nhà liền vào một vị đại thần?

Còn là hung thần...

( Candy: Anh Diệp Cẩn bị coi là hung thần:))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện