Editor: Fuurin



*Ed: Đếm ngược nào: Còn sáu chương nữa (Six chapters left :* )



Thời gian trôi nhanh như nước chảy, nháy mắt đã tới cuối tháng mười một. Thời tiết càng ngày càng lạnh, lúc lạnh nhất còn xuất hiện cả sương giá, nhiệt độ không khí nhiều khi còn xuống dưới không độ.



Từ sau khi bệnh độc T bùng nổ, tin tức đều bị tắc nghẽn, nền văn minh công nghiệp của toàn bộ thế giới đã bị đánh một đòn cực mạnh. Giữa các quốc gia trên thế giới, thậm chí là giữa các thành phố trong một đất nước đều không hề giao tiếp hay liên quan gì đến nhau, tất cả tự làm theo ý mình, thế giới bị tụt lùi lại như thời còn xã hội nguyên thủy. Nhưng khi tháng mười hai lạnh giá đang đến gần, thì lại xảy ra một chuyện đủ để làm thay đổi bố cục thế giới hiện nay.



Sáng sớm ngày hai bảy tháng mười một, một con nhện Zombie khổng lồ dẫn theo hàng nghìn con Zombie biến dị đột nhiên bao vây trụ sở Hy Vọng, hơn nữa thời điểm bao vây còn cực kỳ vi diệu, bởi vì mùa đông đang đến gần, thời tiết chuyển lạnh, vật tư thiếu thốn hơn nữa còn có đàn Zombie do ảnh hưởng của thời tiết nên khoảng thời gian này cũng di chuyển chậm chạp hơn nhiều so với bình thường, người đi mười bước thì chúng nó khó khắn lắm mới đi được một, cho nên hơn chín phần mười số người sống sót trong trụ sở đều đi ra ngoài thu thập vật tư trụ qua mùa đông hết cả.



Vì thế, trong trụ sở ngoài trừ chút nhân viên chủ yếu phụ trách quản lý hoạt động của trụ sở ra thì cũng không còn ai khác. Mấy nhân viên đó làm sao mà địch nổi cả bầy Zombie chứ? Thế là, chỉ chưa đầy một phút đồng hồ, cả trụ sở đã bị con nhện chiếm lấy. Nhưng mà nó còn chưa kịp ổn định cuộc sống, thì đã có một bầy sinh vật hình thù kỳ quái như chui ra từ phim khoa học viễn tưởng không biết từ đâu tới, hai bên vừa thấy nhau đã lao vào chiến đấu. Máu thịt văng tứ tung, không khí tràn ngập mùi hôi thối.



Cuộc chiến kéo dài liên tục một ngày một đêm, tuy rằng sinh vật dị hình cũng mạnh, nhưng lại không địch nổi số lượng đông đúc từ bầy tiểu đệ của nhện Zombie, hơn nữa đám này còn biết hấp thụ máu của địch để bổ sung thể lực, nên bọn chúng rất nhanh liền rơi vào thế bất lợi hơn, có điều thế sự khó lường, ngay vào lúc tất cả gần như đã kết thúc, lại có biến cố bất ngờ xảy ra, mấy chục người mang dị năng gia nhập vào cuộc chiến, nháy mắt tình thế lập tức xoay chuyển theo chiều ngược lại.



Một vài người sống sót về sớm may mắn chứng kiến chuyện này, liền truyền miệng khắp nơi, chỉ cần nghĩ cũng biết kết quả, sự tồn tại của người dị năng nháy mắt được truyền ra khắp Nam Bắc. Cùng lúc đó, tin tức về việc bệnh độc T có thể cải thiện thể chất, nhờ đó làm cho con người có được các loại dị năng cũng nhanh như chớp được tung ra.



Lúc tin tức được truyền ra, tất cả mọi người đều chấn động.



Một vài người dị năng cũng đứng ra chứng minh tính chân thực của tin đồn, đồng thời cũng nói rõ rằng bệnh độc T chỉ có thể thay đổi thể chất của một vài người có cơ địa đặc thù, biến họ thành người dị năng mà thôi, xác suất của nó là một phần trăm vạn thậm chí là ngàn vạn, cực kỳ nhỏ. Đương nhiên, nếu như mà xác suất cao, thì là gì còn nhiều Zombie như vậy chứ? Thường thì ở một thành phố cỡ lớn có thể xuất hiện từ một đến hai người dị năng đã coi như không tệ rồi.



Nhưng mà, dù có là xác suất nhỏ bé cũng chẳng hề khiến cho những người sống sót trở nên điên cuồng khi nhìn thấy hi vọng lùi bước, càng ngày càng xuất hiện thêm nhiều người bắt đầu ôm tâm lý may mắn của dân cờ bạc ra đi tìm vận may. Điều này có thể được suy luận như sau, từ khi bệnh độc bùng nổ tới nay đã là tám tháng, trong mấy tháng này, phương tiện trồng trọt chăn nuôi đều bị tê liệt, toàn bộ thế giới rơi vào trạng thái miệng ăn núi lở --- sinh tồn dựa vào vật tư còn sót lại, tuy rằng hơn bảy mươi phần trăm con người trên toàn thế giới đều đã thành Zombie hoặc là thức ăn của Zombie, nhưng vẫn còn hẳn vài triệu người may mắn sống sót, vật tư dù nhiều đi nữa, nhưng có thể đủ cho chừng đấy con người ăn trong bao lâu?



Đã từ lâu, thế giới bây giờ không còn giống như lúc trước, không đủ thực lực thì sinh tồn thế nào bây giờ? Các siêu thị, nơi trồng lương thực, công xưởng đều trải đầy Zombie, những người không biết sợ tiến vào đó thu thập vật tư đều bị những con Zombie bên ngoài xé thành từng mảnh! Hơn nữa tháng mười hai gần kề, không có đồ ăn áo ấm, căn bản không có cách nào bình yên vượt qua mùa đông này. So với việc cứ thế mà chết thê thảm, còn không bằng đi liều một phen, nếu như may mắn trở thành người dị năng, thì đầu tiên là không cần lo lắng sẽ bị lây nhiễm vi rút, hơn nữa sẽ không cần phải chui rúc trong các trụ sở ăn nhờ ở đậu, dựa vào chút xíu vật tư khó khăn lắm mới không bị chết đói kia nữa? Đã có đủ sức mạnh rồi, còn lo chết đói nữa sao?



Người ôm suy nghĩ đó trong đầu rất nhiều, những người đem suy nghĩ đó biến thành hành động lại càng không ít, cũng không biết có phải là do ý nghĩ thắng làm vua thua làm giặc đã loại bỏ tất cả những người không đủ tiêu chuẩn rồi không, mà còn thừa lại đều là những người có ý chí ương ngạnh, thân thể có tố chất tốt, những ngời này còn thật sự đánh cược ra vận khí! Trong số những người bị lây nhiễm đó, trong vạn người bị thì thậm chí có tới tận ba hay bốn người gì đó đạt được dị năng, nhờ đó mà thành người dị năng!



Trong một tháng ngắn ngủi, nhóm người có dị năng mọc lên như nấm sau mưa, đồng thời, bố cục thế giới cũng xảy ra biến hóa lớn.



Cuối tháng mười hai, vào thời khắc tạm biệt năm cũ chào đón năm mới, gần mười vạn người dị năng không hẹn mà cùng lấy ngày mùng một tháng giêng này trở đi gọi thành Thế Kỷ Mới, những người dị năng tự xưng là Tân Nhân Loại, đồng thời gọi một bộ phần những người không bị lây bệnh còn sót lại là Cựu Nhân Loại, vì thế, lịch sử văn minh thế giới lại bước sang một trang mới.



Mà lúc này, Diệp Man hoàn toàn không biết gì về những chuyện đang xảy ra ngoài kia cả, cô đang cùng Ân Việt, Lâm Uy, Vết Đao, A Hưng đang chuyển vào trong tầng ngầm được cô nhờ bầy Zombie đào hộ trong một tiệm tạp hóa, họ quyết định ở trong tầng hầm ấm áp qua mùa đông cực lạnh này.



Gió bấc rít gào, tuyết như lông ngỗng lất phất rơi xuống, cả vùng đất biến thành màu trắng bạc, nước sông đóng băng, tựa như thủy tinh lóng lánh, đẹp không sao tả xiết.



Trên màn hình TV là khung cảnh bên ngoài do webcam thu được. Bên ngoài nhiệt độ đã hạ xuống âm mấy chục độ, trong tầng hầm vẫn rất ấm áp.



Đêm ba mươi, uống canh nóng hầm hập, Diệp Man hưởng thụ nheo lại mắt. Cho dù phía trên hầm ngầm truyền tới tiếng bước chân lộc cộc cũng thể ngăn lại tâm trạng đang tốt của cô.



"Ngày mai lại là một năm mới, chỉ đang tiếc là cái tân niên này không được yêu thích cho lắm, có không ít người đều hi vọng nó vĩnh viễn không tới mới tốt đó." Lâm Uy uống một ngụm canh, nước canh nóng hầm hập trôi xuống dạ dày, hơi ấm lập tức lan tỏa toàn thân, hắn đặt chén xuông, giọng nói có chút phiền muộn, mùa đông này tuy rằng không có điều gì phải lo lắng, nhưng mà năm sau cuộc sống không biết còn gặp phải những cái gì nữa.



"Đi bước nào hay bước đó, nghĩ nhiều làm gì nha." Diệp Man cười cho qua chuyện. Lời còn chưa dứt, Ân Việt đã nhíu nhíu mày, đặt chén đũa xuống, đứng dậy đi đến trên ghế sofa, dưới ánh mắt kinh ngạc của Diệp Man, giữ chặt tay, kéo cô ra ngoài.



Vết Đao thấy thế, chậc chậc hai tiếng, vừa nhìn theo bóng lưng hai người vừa nói với A Hưng: "Cậu nói xem, có phải là đại ca đột nhiên nghĩ thông, ngộp lâu quá không chịu nổi nữa nên tính làm *** một phát không? Cậu nói chúng ta có nên đi theo nhìn tí không nhỉ?" (*Ed: Anh này chắc sợ mình bị hành chưa đủ thảm hay gì :))) )



A Hưng dùng ánh mắt "anh thật ngu ngốc" quét hắn từ trên xuống dưới" "Anh chưa bị đại ca cho ăn hành công khai lẫn lén lút đủ hả? Sao vẫn còn tha thiết tìm cơ hội ăn đập như vậy? Vợ chồng son người ta nói chuyện yêu đương mắc mớ gì đến anh chứ?"



Đây lời nói mười phần sắc bén, Vết Đao ngượng ngùng sờ sờ mũi, không nói thêm nữa.



*Ed: đố các bạn Ân Việt kéo Diệp Man đi làm gì haha :))))



----- Hết chương 44 -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện