Editor: Fuurin



*Ed: Chương này Diệp Man không còn sợ Zombie nữa nên tớ sửa cách xưng hô từ "nó" sang "hắn" nhé.



Diệp Man không còn lo lắng, tảng đá ngàn cân đè nặng trong lòng cũng được dỡ bỏ. Vốn không để ý, nhưng giờ tinh thần nhẹ nhõm rồi thì bụng cũng bắt đầu réo lên, cô đã một ngày một đêm chưa ăn uống gì rồi.



May mà lúc ở thành phố B, Diệp Man không có lấy đồ ăn trong không gian ra dùng, cũng không hiểu sao, rau dưa trong đống đồ để chồng chất trong nhà trúc vẫn rất tươi mới như vừa được hái xuống vậy. Diệp Man đoán chắc là do không gian có chức năng giữ tươi.



Vừa mới quay người lại, một vật thể màu đen cứng rắn nhào tới, Diệp Man đau tới nhe răng nhếch miệng, vừa lấy tay đỡ trán vừa ngẩng đầu lên.



"Oa oa..." Một khuôn mặt màu than chì đập vào mắt, Zombie thấy cô nhìn hắn thì ánh mắt lập tức sáng lên, cổ họng phát ra âm thanh ừng ực hưng phấn, đôi mắt đỏ nhìn cô không chớp, chân mày cũng nhiễm sự vui mừng. Đôi tai vì lây nhiễm bệnh độc nên biến thành hơi nhòn nhọn cũng rung rung, vẻ mặt mong chờ, trông giống như một con thú cưng cỡ lớn.



À há, xém chút cô quên mất nó! Diệp Man sửng sốt, muốn dùng tay vỗ vỗ cái đầu tóc ngắn của Zombie, nhưng do chênh lệch chiều cao giữa hai bên, nên dù đã nhón chân thì tay cũng chỉ có thể vỗ vào vai hắn, lực vỗ cũng rất nhẹ, giống như không có. Vậy mà phương thức đối xử giống như đối với thú cưng này lại khiến Zombie hưng phấn đến toàn thân run rẩy, âm thanh ừng ực trong cổ họng cũng càng lúc càng lớn, nghe giống như tiếng nước đang sôi.



Đây...đây là đồ ngốc sao.



Khóe miệng Diệp Man giật giật, rất không khách khí làm bộ ói mửa.



Trước kia, bởi vì đủ thứ nguyên nhân, Diệp Man căn bản không có tử tế nhìn xem khuôn mặt của Zombie, lúc này đã gỡ bỏ thành kiến, cô mới phát hiện thật ra bộ dạng của nó rất được. Khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mày rậm mũi cao thẳng, ngũ quan có điểm sắc bén lạnh lùng, nhưng mà môi mỏng lại nhếch lên thành một đường con hiền hòa, xem ra có chút đa tình. Tổng thể mà nói, thì đây chính là một người đàn ông đẹp trai đầy hấp dẫn...



Đương nhiên, là phải bỏ qua màu da đen như than chì của hắn bây giờ đã.



Diệp Man nhìn mà muốn hét to một tiếng, đàn ông đẹp mắt như vậy ao mà đổi nghề làm Zombie làm chi? Ặc, đây tuyệt đối chỉ là suy nghĩ linh tinh của cô mà thôi.



"Òng ọc..." Đang nghĩ ngợi lung tung, cái bụng cô cũng không cam lòng bắt đầu réo lên. Lỗ tai Zombie nhúc nhích, hai con mắt như gắn ra đa lập tức quét tới bụng cô, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nóng hừng hực khiến Diệp Man thẹn đỏ mặt囧.



Zombie thậm chí còn hiếu kỳ giơ tay ra sờ bụng cô một phen.



"Nhìn cái gì mà nhìn, bộ anh không biết đói chắc?" Cuộc đời này cô chưa từng xấu hổ như vậy đâu! Diệp Man thẹn quá hoá giận tát cái tay của hắn ra, đổi lấy ánh mắt tủi thân của Zombie, cô lớn tiếng nói với hắn, "Mau đi lấy nước vo gạo đi, tôi muốn nấu cơm."



Lời nói vừa ra khỏi miệng, Diệp Man liền muốn đập đầu, mày là heo sao Diệp Man, lại đi gọi một Zomie đi vo gạo, bị chập mạch à? Mày thấy một Zombie có thể biết làm việc đó sao? !



Không đợi Diệp Man kiểm điểm xong, trước mắt chợt lóe lên một cái, Diệp Man phản ứng không kịp, chỉ liếc qua góc tường, thấy một bao gạo chất ngay đó đã mất tích, cô đột nhiên có cảm giác chẳng lành, liền vội vàng đuổi theo.



Zombie một tay cắp theo bao gạo, dùng tốc độ cực nhanh chạy tới dưới cây táo, nhìn chằm chằm A Bố. Toàn thân A Bố đột nhiên run lên, "sa" một tiếng rồi ngồi thụp xuống ôm đầu, ôi trời ơi hắn tới trả thù rồi, số A Bố thật khổ mà, chủ nhân ơi, cô đang ở đâu, cứu A Bố với...



Zombie chẳng thèm quan tâm tới nội tâm đang gào khóc của A Bố, cũng chẳng coi gai nhọn có thể sánh ngang kim loại của nó ra gì, lấy tay chụp lên A Bố, rồi hơi dùng lực chút, cứ vậy mà lôi A Bố ra khỏi đất như nhổ củ cải. Sau đó tay xách A Bố tay xách bao gạo, lao vút như tên bắn tới chỗ đầm nước, đem nó ném vào trong đó, trợn mắt nhìn cảnh báo, duỗi bàn tay ra, móng tay trong nháy mắt đột nhiên dài ra mấy chục centimet, Zombie giơ tay lên, xoẹt một tiếng, túi gạo nhanh chóng rách tung, gạo trắng xóa đổ ra đầy đất.



Zombie gào thét mấy tiếng, quơ quơ móng vuốt đầy ý uy hiếp, vô cùng ác bá, A Bố cùi thấp đầu không cam chịu mà cắm rễ vào đầm hút nước, theo ý Zombie, giơ rễ lên hướng về phía đám gạo mà xả, cột nước như nước lũ ầm ầm ập vào đống gạo, phút chốc làm chúng trôi tứ tán, bờ đất ngay gần mép đầm cũng bị nước xối thành cái lỗ to.



Zombie thấy thế thì gãi gãi đầu, bộ dạng có vẻ khó xử, mới nãy rõ ràng là gạo còn nhiều mà, sao rửa một cái chỉ còn có tí teo vậy?



Chưa thấy Zombie kêu ngừng, nên căn bản A Bố không dám tự tiện dừng lại, vẫn tiếp tục hút nước xả vào gạo, cứ như vậy, một bao gạo bây giờ trộn lẫn với bùn đất thành một mớ, trên mặt đất là từng đốm trăng xem với mảng nâu.



Thời điểm Diệp Man vội vội vàng vàng từ trong nhà chạy ra, vừa thấy chính là cảnh này, "A Bố! !" Một tiếng hét kinh thiên vang lên, to như sấm nổ dọa hai kẻ kia nhảy dựng.



Hai mắt Zombie sáng ngời, hai ba bước liền chạy đến trước mặt Diệp Man nhe răng cười tranh công.



Cùng lúc, A Bố cũng muốn chạy lại bên Diệp Man tố cáo, nhưng mà có ánh mắt uy hiếp trắng trợn của Zombie nên nó đành phải kiêng dè ở lại trong đầm nước không dám bước ra một bước, chỉ có thể dùng rễ khuấy nước, phát ra âm thanh "sa sa" tội nghiệp, trông chờ Diệp Man có thể thấu hiểu nỗi ấm ức của nó mà dạy dỗ cái thứ Zombie ỷ thế hiếp người kia một trận đàng hoàng.



Mà bây giờ, Diệp Man đã bị bao gạo hỏng thu hút ánh mắt, sao mà còn tâm trí đi suy nghĩ nội tâm A Bố chứ. Từng mảng trắng nâu trên mặt đất khiến cô muốn nổi điên, một bao gạo hơn hai mươi cân, đủ đẻ cô ăn rất lâu, thế nhưng đều bị A Bố làm hư sạch bách!



Diệp Man tức nổ phổi!



"A Bố, sao em lại làm gạo thành ra vậy hả..." Diệp Man giận dữ nhìn A Bố, hét lên, sắc mặt cô bây giờ đen hệt đáy nồi. Zombie biết nhìn sắc mặt thấy không ổn lắm liền lùi lại mấy bước, đứng sau lưng Diệp Man, "Em có biết bây giờ lương thực khan hiếm, không có nó thì không thể sống nổi, vậy mà em lại đem gạo ra làm đồ chơi...Em chê chị chứa quá nhiều thức ăn có phải không? Có tin là giờ chị nấu em lên ăn luôn không hả!"



Nó thật là oan quá mà...



A Bố nhìn Diệp Man đang tức xì khói, thiếu điều muốn khóc, nếu như A Bố mà biết nhân vật Đậu Nga, nó nhất định sẽ ôm lấy đùi Diệp Man mà trình bày nỗi oan ức có thể so với tuyết tháng sáu, hạn hán ba năm, so với Đậu Nga còn oan hơn cho mà xem!



Đây đâu phải là chuyện mà nó tự ý làm, nó bị ép đó, chính là bị con Zombie ghê gớm kia ép phải bơm nước vào đống gạo đó, nó tuyệt đối không có một chút xíu ý nghĩ lãng phí lương thực của chủ nhân đâu mà. A Bố rụt rè giơ tay lên, muốn trách cứ con Zombie hại nó mang tiếng xấu.



"Em nghịch ngợm đi trồng cây khắp nơi thì cũng được đi, đằng này bây giờ còn nghĩ tới phá lương thực, chuyện này chị không thể tha..." Diệp Man tức tối mắng một trận liên hoàn, âm vang to tới nỗi muốn thủng nóc nhà. Zombie đứng ở phía sau sờ sờ mũi, rụt đầu lại giả bộ ngớ ngẩn.



A Bố chỉ vừa mới phát ra một tiếng "sa" liền bị giọng nói của Diệp Man á mất. Zombie thấy thế còn nhe răng nhếch mép, dứ dứ quả đấm, giơ móng vuốt uy hiếp, mắt thì trừng A Bố, bộ dạng "Mày dám nói thật thử xem". A Bố quả thật là khóc không ra nước mắt.



Vì sao vậy trời, chẳng qua nó chỉ đứng dưới tán cây âm thầm chửi rủa mấy câu thôi, thế nhưng trên trời lại rớt xuống cái tai họa bất ngờ như thế, làm nó phải đeo tiếng xấu như vậy? Vì sao thế hả, chẳng lẽ báo ứng đến nhanh vậy ư?



Hu hu hu...



Thứ quan trọng nhất trong mạt thế chính là lương thực, lúc ấy Diệp Man cũng chỉ mua có bốn bao gạo mà thôi. Bây giờ một bao đã bị lãng phí một cách vô ích, chẳng trách cô tức đến thế. Mắng A Bố một trận tơi bời nhưng chẳng nguôi được chút nào.



Zombie thấy cảnh này liền toét miệng cười, bỗng nhiên lủi vào trong nhà, không biết từ đâu lôi ra được một sợi dây mây, vô cùng nịnh nọt đưa cho Diệp Man.



Đúng lúc Diệp Man đã mắng tới miệng đắng lưỡi khô, thấy một sợi dây mây chìa ra, cũng không cần biết là ai đưa tới, chỉ cầm lấy rồi quất về phía A Bố. A Bố sao mà ngoan ngoãn chờ đánh được, nhảy ào một cái ra khỏi đầm nước, chạy biến đi. Sau đó là một trận rượt đuổi khiến không gian gà bay chó sủa.



"Oa oa oa..." Mà tên đầu sỏ thì một mình dựa vào tường, lười biếng nhìn cảnh A Bố chạy trốn khắp nơi một cách chật vật, trong đôi mắt lóe lên sự hả hê khi kẻ khác gặp nạn, và một tia giả dối hiếm thấy



*Ed: Chương này dễ thương với buồn cười quá, tội em A Bố ghê, bạn Zombie thì quá là phúc hắc :)))))



----- Hết chương 23 -----

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện