Edit: Minh Minh
Ngải Tình có thể cảm giác được một vài ánh mắt đang phóng về phía mình.
Trên xe, trừ cô ra, chỉ có ba người là quen biết Tô Trừng.
Gun, All và Solo.
Gun ngồi bên cạnh Tô Trừng có vẻ đang họp qua điện thoại, đang đeo tai nghe, khó nói được mấy câu, đôi mắt xinh đẹp của anh lướt qua Ngải Tình, không có bất cứ một bộc lộ dư thừa nào. Ngược lại All giơ tay vẫy vẫy không ngừng, muốn Ngải Tình ngồi cạnh chỗ cậu ta, giống như ngồi chỗ đó thì an toàn hơn vậy.
Nhưng mà chính xác thì cô không thể ngồi ở đây, sáu hàng phía trước đều là người của K&K.
Cô đi qua sáu hàng người, lúc bước vào khu vực của SP, xe buýt bỗng rung lắc.
Ngay lúc đó, có hai cánh tay đồng thời duỗi ra vịn chặt cô.
Trước mặt là Solo giữ tay cô, còn sau lưng là một cánh tay khác giữ ba lô của cô.
“Không sao chứ?” Solo thấp giọng hỏi.
“Không sao.” Ngải Tình lắc đầu, tránh ánh mắt của anh.
Sau lưng, Dt không hỏi thăm câu nào, tự động buông lỏng tay.
Cô vẫn đi không dừng bước, thẳng đến hàng cuối cùng, không có người nào ngồi, ngồi xuống, nhân tiện đặt ba lô lên ghế bên cạnh, ý rất rõ ràng, không muốn ngồi chung với ai cả.
Đoạn đường này, bầu không khí trên xe từ đầu đến cuối có hơi kỳ lạ.
Im lặng đến mức chẳng giống hai đội vừa chiến thắng chút nào.
Xe buýt dừng trước cổng làng du lịch, các thành viên K&K ngồi ở hàng trước nhao nhao đứng dậy, mỗi người mang theo đồng phục đỏ trắng của đội với ba lô, theo thứ tự xuống xe tập hợp. Mà bên phía SP, tối hôm qua trong lúc huấn luyện, Bảo Na đã thông báo cho mọi người là tối nay họp, cho nên Solo cũng không có ý định tập hợp mọi người, sau khi xuống xe, mỗi người đeo ba lô, đi về khu vực của mình.
Ngải Tình đi cuối cùng.
Lúc cô xuống xe, cô thấy Tô Trừng đang đứng trước xe, thông báo hành trình tiếp theo cho đội viên của mình.
Mà Gun vẫn luôn cúi đầu, loay hoay điện thoại của mình, lười để ý mấy chuyện bình thường thế này, chỉ khi Tô Trừng nói cho mọi người biết đã đặt xong vé máy bay, ngày mai sẽ bay về thì bổ sung một câu: “Từ giờ trở đi đội ngũ giải tán, cho mọi người nghỉ ngơi một tuần, muốn làm gì thì làm. Cho nên về vé máy bay, mọi người có thể đổi bất cứ lúc nào, đổi ngày nào về nước tôi không cần biết, nhưng sau một tuần nhất định phải có mặt ở câu lạc bộ, bắt đầu huấn luyện từ ngày 15 cuối năm này.”
Anh nói xong, lại tiếp thêm câu nữa: “À, đúng rồi, có vấn đề gì thì tìm Tô Trừng, đừng tìm tôi.”
Hết chương 1.39
Ngải Tình có thể cảm giác được một vài ánh mắt đang phóng về phía mình.
Trên xe, trừ cô ra, chỉ có ba người là quen biết Tô Trừng.
Gun, All và Solo.
Gun ngồi bên cạnh Tô Trừng có vẻ đang họp qua điện thoại, đang đeo tai nghe, khó nói được mấy câu, đôi mắt xinh đẹp của anh lướt qua Ngải Tình, không có bất cứ một bộc lộ dư thừa nào. Ngược lại All giơ tay vẫy vẫy không ngừng, muốn Ngải Tình ngồi cạnh chỗ cậu ta, giống như ngồi chỗ đó thì an toàn hơn vậy.
Nhưng mà chính xác thì cô không thể ngồi ở đây, sáu hàng phía trước đều là người của K&K.
Cô đi qua sáu hàng người, lúc bước vào khu vực của SP, xe buýt bỗng rung lắc.
Ngay lúc đó, có hai cánh tay đồng thời duỗi ra vịn chặt cô.
Trước mặt là Solo giữ tay cô, còn sau lưng là một cánh tay khác giữ ba lô của cô.
“Không sao chứ?” Solo thấp giọng hỏi.
“Không sao.” Ngải Tình lắc đầu, tránh ánh mắt của anh.
Sau lưng, Dt không hỏi thăm câu nào, tự động buông lỏng tay.
Cô vẫn đi không dừng bước, thẳng đến hàng cuối cùng, không có người nào ngồi, ngồi xuống, nhân tiện đặt ba lô lên ghế bên cạnh, ý rất rõ ràng, không muốn ngồi chung với ai cả.
Đoạn đường này, bầu không khí trên xe từ đầu đến cuối có hơi kỳ lạ.
Im lặng đến mức chẳng giống hai đội vừa chiến thắng chút nào.
Xe buýt dừng trước cổng làng du lịch, các thành viên K&K ngồi ở hàng trước nhao nhao đứng dậy, mỗi người mang theo đồng phục đỏ trắng của đội với ba lô, theo thứ tự xuống xe tập hợp. Mà bên phía SP, tối hôm qua trong lúc huấn luyện, Bảo Na đã thông báo cho mọi người là tối nay họp, cho nên Solo cũng không có ý định tập hợp mọi người, sau khi xuống xe, mỗi người đeo ba lô, đi về khu vực của mình.
Ngải Tình đi cuối cùng.
Lúc cô xuống xe, cô thấy Tô Trừng đang đứng trước xe, thông báo hành trình tiếp theo cho đội viên của mình.
Mà Gun vẫn luôn cúi đầu, loay hoay điện thoại của mình, lười để ý mấy chuyện bình thường thế này, chỉ khi Tô Trừng nói cho mọi người biết đã đặt xong vé máy bay, ngày mai sẽ bay về thì bổ sung một câu: “Từ giờ trở đi đội ngũ giải tán, cho mọi người nghỉ ngơi một tuần, muốn làm gì thì làm. Cho nên về vé máy bay, mọi người có thể đổi bất cứ lúc nào, đổi ngày nào về nước tôi không cần biết, nhưng sau một tuần nhất định phải có mặt ở câu lạc bộ, bắt đầu huấn luyện từ ngày 15 cuối năm này.”
Anh nói xong, lại tiếp thêm câu nữa: “À, đúng rồi, có vấn đề gì thì tìm Tô Trừng, đừng tìm tôi.”
Hết chương 1.39
Danh sách chương