Edit: Minh Minh
Ngải Tình giải thích rất đặc sắc.
Cô đã làm streamer chuyên nghiệp gần một năm, là một trong những streamer rất được yêu thích trong nước, cái danh này không phải là để trưng.
Thao tác, di chuyển, phán đoán sơ bộ, trang bị, năng lực phản kháng…
Cô phân tích năm đối thủ như thể là đầu bếp tróc thịt trâu.
Đúng 8 giờ 30 kết thúc phần giới thiệu, đến giờ toàn đội tiếp tục luyện tập.
Cô ngồi sau quầy bar, nhìn những gương mặt sau màn hình máy tính phía xa xa…
Hoạt Thê… trận đấu năm 2007 anh cầm cúp quán quân Warcraft châu Á, cô chưa xem, nhưng nghe người ta kể lại, cả quá trình không chút phân tâm, nghiền ép người ta đi đến thắng lợi; All bình thường nhìn có vẻ phách lối nhưng vừa vào trò chơi có thể khẳng định anh ta là một sát thủ thầm lặng nhất; Tiểu Mễ tưởng như vô hại, dáng người thanh tú, thao tác tay cũng thanh tú nốt, là một đội viên quyết chí hi sinh để bảo vệ đồng đội, là một trợ thủ hoàn hảo…
Về Inin, lần trước cô đã được thưởng thức khả năng của cậu, đừng nhìn khuôn mặt cậu thanh thuần vô hại, thực ra chiến thuật của cậu ta giống như một binh chủng, là sự tàn nhẫn không hề báo trước; Thao tác của Following ngược lại lại có phần tinh tế tỉ mỉ, ở SP dám nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.
Khác hoàn toàn với đội của K&K, đội này của SP, không có một Dt sắc bén, nói thế nào nhỉ? Dường như đội đầu tiên này của SP có vẻ như là tỉ mỉ chọn lựa, lại giống như sinh ra đã vậy, toàn bộ đều là những con người khát máu, yên lặng không một tiếng động nghiền nát sự tồn tại của đối thủ.
Bén nhọn nhưng cũng lặng im.
Cái này vốn là phong cách riêng của cả Solo lẫn Gun.
“Nếu K&K như một thanh kiếm sáng bóng thì chúng ta chính là… một vùng biển đen.” Cuối cùng cô cũng có kết luận, không nhịn được cười.
Không ai có thể xâm nhập, dịu dàng khát máu ư? Xong, bọn hắn mà biết mình được đánh giá như vậy, nhất định sẽ thổ huyết cho xem.
Solo ngồi bên cạnh lại im lặng hơn bình thường, không đáp lại câu nào, hơi bất ngờ, ánh mắt anh rơi vào vị trí tập luyện của bọn họ, nhưng hồn đã thả đi đâu đó rất xa.
“Solo?” Cô nhận ra được sự khác thường của anh.
“Ừm?” Solo thu lại ánh mắt, quay sang nhìn cô: “Em nói tiếp đi.”
Chắc chắn anh không nghe gì.
Bỗng nhiên Ngải Tình không muốn nói nữa, lắc đầu, nhẹ nhàng chuyển động ly nước thủy tinh trên quầy bar. Đây là đội của bọn họ, trải qua mười năm, như một chu kì không có hồi kết, mối quan hệ như quay về điểm xuất phát.
“Vừa rồi anh mải nghĩ đến một ít chuyện,” Tựa như Solo cũng biết mình thất thần khá lâu, “Ban đầu, cái lúc vẫn chưa có đội của Solo, anh ngày đêm ngồi trong quán net luyện tập không biết ngày đêm, gian phòng rất nhỏ, rất loạn, muốn làm gì cũng khó… Khi đó, mỗi lần hẹn em ra, đều phải chạy đến nhà tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo đẹp nhất. Vì đi nhà anh, hình như chúng ta còn cãi nhau rất nhiều lần.”
Anh thấp giọng nói, không biết là đang nói cho cô nghe, hay chỉ đang nhớ lại chuyện xưa.
Ngải Tình không nghĩ tới, anh sẽ chủ động nói về chuyện mười năm trước.
Lúc đó, không có đội thần thoại của Solo nào cả, cũng chẳng có nhiều đồng đội đến thế, không có cúp, không có bất cứ thứ gì, cô cũng không yêu thể thao điện tử đến vậy, cô thích là thích Solo, bởi vì anh cô mới trở thành một tay bắn tỉa.
Nếu để mọi chuyện quay về lúc xuất phát.
Không có sự xuất hiện của Gun, căn bản sẽ không có đội Solo nào được thành lập. Cái năm đó, quá xa xôi, không ai cho rằng chơi điện tử sẽ thu được cơ hội đầu tư, lại càng không tin chơi điện tử là một loại nghề nghiệp.
Nếu không có bước ngoặt đó, tất cả mọi người có thể sẽ không được như ngày hôm nay, ngồi ở làng du lịch nước ngoài, mà sẽ giống đại đa số những người ở tầng thấp nhất của thể thao điện tử:
Sẽ có mộng ước ban đầu cuồng nhiệt, mờ mịt không có mục đích đi ghi danh nhiều cuộc tranh tài, sau đó nhận chút giải thưởng nho nhỏ;
Sẽ chờ đợi Bá Nhạc chân chính, đồng ý trở thành cổ đông đến tài trợ bọn họ để có những ngày “Thiên lý mã”;
Sẽ mặc sức tưởng tượng tương lai huy hoàng, sau đó phát hiện con đường phía trước mênh mông, bởi vì có quá nhiều người trẻ tuổi có cùng ước mơ và khát vọng, với việc học thường thường, nhưng kĩ thuật trò chơi lại tinh thông, cướp đoạt hết toàn bộ cơ hội của người khác;
Sau đó, trải qua bao năm tháng tuổi trẻ, nhiệt huyết ban đầu dần bị dập tắt, hy vọng xa vời, trở thành một người trong quán net, ngủ ở quán net, thu nhập dựa vào các thể loại trò chơi thông thường, trải qua cuộc sống không có tương lai.
Ngải Tình nhìn gương mặt Solo vẫn đang ở trạng thái cũ, đang nghĩ, có phải anh cũng giống mình, vẫn luôn áy náy với Gun. Cô cho là anh đã mạnh mẽ đến thuần thục, căn bản sẽ không để chuyện cũ năm xưa làm ảnh hưởng.
Nhưng mà có vẻ như không chỉ chừng đó.
Tóm lại, hôm nay anh rất khác thường.
Solo lấy tai nghe xuống, đóng iPad lại, kết thúc hội nghị với tổng bộ Trung Quốc về chiến lược một năm tới. Anh có chừng mực không phát biểu bất cứ ý kiến gì, thuần túy là dự thính, những chuyện này không phải phạm vi mà anh muốn tham gia quản lý, nhưng không còn cách nào khác, anh đã trở thành một trong những người phụ trách chính của SP Trung Quốc rồi.
Anh trầm ngâm một lát, đang muốn nói gì đó, lại nhìn đồng hồ, thấy cuộc họp với trọng tài sắp bắt đầu.
“Trong bóng tối không ánh sáng, vòng xoáy dày đặc, đánh giá của em không hẹn mà cũng giống của anh.” Solo khẽ mỉm cười, cho cô một câu trả lời khẳng định chắc chắn, sau đó cứ vậy cầm theo iPad của mình rời khỏi phòng tập luyện đến phòng họp.
Thì ra… anh đều nghe được?
Hết chương 1.36
Ngải Tình giải thích rất đặc sắc.
Cô đã làm streamer chuyên nghiệp gần một năm, là một trong những streamer rất được yêu thích trong nước, cái danh này không phải là để trưng.
Thao tác, di chuyển, phán đoán sơ bộ, trang bị, năng lực phản kháng…
Cô phân tích năm đối thủ như thể là đầu bếp tróc thịt trâu.
Đúng 8 giờ 30 kết thúc phần giới thiệu, đến giờ toàn đội tiếp tục luyện tập.
Cô ngồi sau quầy bar, nhìn những gương mặt sau màn hình máy tính phía xa xa…
Hoạt Thê… trận đấu năm 2007 anh cầm cúp quán quân Warcraft châu Á, cô chưa xem, nhưng nghe người ta kể lại, cả quá trình không chút phân tâm, nghiền ép người ta đi đến thắng lợi; All bình thường nhìn có vẻ phách lối nhưng vừa vào trò chơi có thể khẳng định anh ta là một sát thủ thầm lặng nhất; Tiểu Mễ tưởng như vô hại, dáng người thanh tú, thao tác tay cũng thanh tú nốt, là một đội viên quyết chí hi sinh để bảo vệ đồng đội, là một trợ thủ hoàn hảo…
Về Inin, lần trước cô đã được thưởng thức khả năng của cậu, đừng nhìn khuôn mặt cậu thanh thuần vô hại, thực ra chiến thuật của cậu ta giống như một binh chủng, là sự tàn nhẫn không hề báo trước; Thao tác của Following ngược lại lại có phần tinh tế tỉ mỉ, ở SP dám nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất.
Khác hoàn toàn với đội của K&K, đội này của SP, không có một Dt sắc bén, nói thế nào nhỉ? Dường như đội đầu tiên này của SP có vẻ như là tỉ mỉ chọn lựa, lại giống như sinh ra đã vậy, toàn bộ đều là những con người khát máu, yên lặng không một tiếng động nghiền nát sự tồn tại của đối thủ.
Bén nhọn nhưng cũng lặng im.
Cái này vốn là phong cách riêng của cả Solo lẫn Gun.
“Nếu K&K như một thanh kiếm sáng bóng thì chúng ta chính là… một vùng biển đen.” Cuối cùng cô cũng có kết luận, không nhịn được cười.
Không ai có thể xâm nhập, dịu dàng khát máu ư? Xong, bọn hắn mà biết mình được đánh giá như vậy, nhất định sẽ thổ huyết cho xem.
Solo ngồi bên cạnh lại im lặng hơn bình thường, không đáp lại câu nào, hơi bất ngờ, ánh mắt anh rơi vào vị trí tập luyện của bọn họ, nhưng hồn đã thả đi đâu đó rất xa.
“Solo?” Cô nhận ra được sự khác thường của anh.
“Ừm?” Solo thu lại ánh mắt, quay sang nhìn cô: “Em nói tiếp đi.”
Chắc chắn anh không nghe gì.
Bỗng nhiên Ngải Tình không muốn nói nữa, lắc đầu, nhẹ nhàng chuyển động ly nước thủy tinh trên quầy bar. Đây là đội của bọn họ, trải qua mười năm, như một chu kì không có hồi kết, mối quan hệ như quay về điểm xuất phát.
“Vừa rồi anh mải nghĩ đến một ít chuyện,” Tựa như Solo cũng biết mình thất thần khá lâu, “Ban đầu, cái lúc vẫn chưa có đội của Solo, anh ngày đêm ngồi trong quán net luyện tập không biết ngày đêm, gian phòng rất nhỏ, rất loạn, muốn làm gì cũng khó… Khi đó, mỗi lần hẹn em ra, đều phải chạy đến nhà tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo đẹp nhất. Vì đi nhà anh, hình như chúng ta còn cãi nhau rất nhiều lần.”
Anh thấp giọng nói, không biết là đang nói cho cô nghe, hay chỉ đang nhớ lại chuyện xưa.
Ngải Tình không nghĩ tới, anh sẽ chủ động nói về chuyện mười năm trước.
Lúc đó, không có đội thần thoại của Solo nào cả, cũng chẳng có nhiều đồng đội đến thế, không có cúp, không có bất cứ thứ gì, cô cũng không yêu thể thao điện tử đến vậy, cô thích là thích Solo, bởi vì anh cô mới trở thành một tay bắn tỉa.
Nếu để mọi chuyện quay về lúc xuất phát.
Không có sự xuất hiện của Gun, căn bản sẽ không có đội Solo nào được thành lập. Cái năm đó, quá xa xôi, không ai cho rằng chơi điện tử sẽ thu được cơ hội đầu tư, lại càng không tin chơi điện tử là một loại nghề nghiệp.
Nếu không có bước ngoặt đó, tất cả mọi người có thể sẽ không được như ngày hôm nay, ngồi ở làng du lịch nước ngoài, mà sẽ giống đại đa số những người ở tầng thấp nhất của thể thao điện tử:
Sẽ có mộng ước ban đầu cuồng nhiệt, mờ mịt không có mục đích đi ghi danh nhiều cuộc tranh tài, sau đó nhận chút giải thưởng nho nhỏ;
Sẽ chờ đợi Bá Nhạc chân chính, đồng ý trở thành cổ đông đến tài trợ bọn họ để có những ngày “Thiên lý mã”;
Sẽ mặc sức tưởng tượng tương lai huy hoàng, sau đó phát hiện con đường phía trước mênh mông, bởi vì có quá nhiều người trẻ tuổi có cùng ước mơ và khát vọng, với việc học thường thường, nhưng kĩ thuật trò chơi lại tinh thông, cướp đoạt hết toàn bộ cơ hội của người khác;
Sau đó, trải qua bao năm tháng tuổi trẻ, nhiệt huyết ban đầu dần bị dập tắt, hy vọng xa vời, trở thành một người trong quán net, ngủ ở quán net, thu nhập dựa vào các thể loại trò chơi thông thường, trải qua cuộc sống không có tương lai.
Ngải Tình nhìn gương mặt Solo vẫn đang ở trạng thái cũ, đang nghĩ, có phải anh cũng giống mình, vẫn luôn áy náy với Gun. Cô cho là anh đã mạnh mẽ đến thuần thục, căn bản sẽ không để chuyện cũ năm xưa làm ảnh hưởng.
Nhưng mà có vẻ như không chỉ chừng đó.
Tóm lại, hôm nay anh rất khác thường.
Solo lấy tai nghe xuống, đóng iPad lại, kết thúc hội nghị với tổng bộ Trung Quốc về chiến lược một năm tới. Anh có chừng mực không phát biểu bất cứ ý kiến gì, thuần túy là dự thính, những chuyện này không phải phạm vi mà anh muốn tham gia quản lý, nhưng không còn cách nào khác, anh đã trở thành một trong những người phụ trách chính của SP Trung Quốc rồi.
Anh trầm ngâm một lát, đang muốn nói gì đó, lại nhìn đồng hồ, thấy cuộc họp với trọng tài sắp bắt đầu.
“Trong bóng tối không ánh sáng, vòng xoáy dày đặc, đánh giá của em không hẹn mà cũng giống của anh.” Solo khẽ mỉm cười, cho cô một câu trả lời khẳng định chắc chắn, sau đó cứ vậy cầm theo iPad của mình rời khỏi phòng tập luyện đến phòng họp.
Thì ra… anh đều nghe được?
Hết chương 1.36
Danh sách chương