Edit: Minh Minh
Lúc này Ngải Tình đang đứng bên bờ biển ngắm từng đợt sóng lớn vỗ vào bờ, đang nghĩ xem có nên đi xuống thêm tí nữa không, đến gần hơn với sóng biển. Thế nhưng trên bờ treo lá cờ màu cam, nhắc nhở rằng – Hôm nay không nên xuống biển.
Cô rầu rĩ nhìn quanh quất, chỗ cứu hộ với cửa cổng cách mình khác xa, hẳn là không ai phát hiện ra đâu nhỉ? Chạy nhanh thêm hai thước, chắc chắn không có vấn đề gì.
Nghĩ xong, cô vén váy nhanh chân chạy về phía trước mấy bước.
Từng đợt sóng biển bị gió thổi không ngừng đập vào bờ, sóng càng ngày càng cao, âm thanh càng lúc càng lớn.
Như sắp đạp được đám sóng, một luồng khí mát lạnh chạy từ gan bàn chân lên bắp chân, bỗng một giây sau cô bị người ta kéo tay lại, túm về.
Ngải Tình giật mình.
Dt?
Quay phắc lại, bị hụt trọng tâm nên bịch một tiếng, cô quỳ gối trên bờ cát.
Xong.
Cô nhìn vạt váy dài ướt đẫm, choáng váng.
“Tôi… sợ chị gặp nguy hiểm.” Dt ngồi xổm, cảm giác được mình tạo rắc rối rồi, lần đầu tiên có cảm giác hoảng sợ như vậy, cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
“Tôi chỉ muốn đuổi theo sóng biển, không phải muốn xuống biển.” Cô khóc không ra nước mắt.
Cậu căng thẳng không biết phải nói gì.
Vốn Ngải Tình định khóc lóc kể lể mấy câu, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác, thật ra cậu mới là người có cảm giác bị hại, chỉ có thể chống hai tay lên mặt đất, biến mình từ tư thế quỳ thành ngồi xổm trên mặt biển, nhỏ giọng nói: “Váy tôi ướt hết rồi…”
Mà bên trong không phải là đồ tắm.
Dt trầm lặng thấp giọng hỏi: “Khó chịu lắm à?”
“Không hẳn,” Mặt Ngải Tình đỏ dần, rất nhanh sau đó là đỏ ửng toàn mặt: “Chỉ là sẽ lộ hàng.”
Tiếng sóng biển đập mạnh bên tai.
Đừng đỏ mặt lúc này mà.
Cô buồn khổ cảnh cáo bản thân, đáng tiếc không có tác dụng.
Giờ phút này Dt mới hiểu hàm ý của cô, không hề nghĩ ngợi nhiều, đứng lên cởi áo, mặc cho cô. Vốn dĩ Ngải Tình muốn cậu đi lấy cái khắn tắm tới, nhưng mà không ngờ Dt hành động nhanh như vậy, cứ thế cô bị tròng áo của cậu, bị cậu kéo lên từ bãi cát.
Phần áo hoàn hảo che đến bắp đùi của cô, thành công che đi vị trí bị ướt nhạy cảm. Chỉ là mặc áo cho cô rồi thì anh chỉ còn một quần biển đen, mặc dù mặc như thế đi biển cũng bình thường thôi, nhưng mà…
Chỗ này đang mười ba độ, rất lạnh.
Bên cạnh là vài du khách đang chơi đùa, căn bản không ai để ý đến hai người đang hơi xấu hổ đằng kia.
Cô hơi liếc mắt, dời khỏi người anh, mạnh mẽ phỉ nhổ nhiệt độ trên mặt mình ngay lúc này: “Nghe nói tháng trước cậu đạt quán quân StarCraft.” Không ngờ trừ “Bão phòng ẩn”, cậu còn kiên trì thi đấu hạng mục khác.
Cậu đáp: “Ừ, cũng sắp kết thúc rồi.”
“Kết thúc?”
Cậu nói: “Còn ba cái cúp quán quân nữa.”
Ba cái?
Cô hơi mù mịt.
“Còn thiếu ba cái nữa là sẽ vượt qua số lần quán quân của Solo trong hạng mục StarCraft,” hiếm khi cậu chịu giải thích dài dòng như vậy, “Mặc dù anh ấy đã giải nghệ, thắng kiểu này cũng chẳng vẻ vang gì nhưng mà tôi vẫn hy vọng có thể vượt qua anh ấy.”
Phá vỡ kỉ lục khó vượt qua trong truyền thuyết kia.
Hết chương 2.3
Lúc này Ngải Tình đang đứng bên bờ biển ngắm từng đợt sóng lớn vỗ vào bờ, đang nghĩ xem có nên đi xuống thêm tí nữa không, đến gần hơn với sóng biển. Thế nhưng trên bờ treo lá cờ màu cam, nhắc nhở rằng – Hôm nay không nên xuống biển.
Cô rầu rĩ nhìn quanh quất, chỗ cứu hộ với cửa cổng cách mình khác xa, hẳn là không ai phát hiện ra đâu nhỉ? Chạy nhanh thêm hai thước, chắc chắn không có vấn đề gì.
Nghĩ xong, cô vén váy nhanh chân chạy về phía trước mấy bước.
Từng đợt sóng biển bị gió thổi không ngừng đập vào bờ, sóng càng ngày càng cao, âm thanh càng lúc càng lớn.
Như sắp đạp được đám sóng, một luồng khí mát lạnh chạy từ gan bàn chân lên bắp chân, bỗng một giây sau cô bị người ta kéo tay lại, túm về.
Ngải Tình giật mình.
Dt?
Quay phắc lại, bị hụt trọng tâm nên bịch một tiếng, cô quỳ gối trên bờ cát.
Xong.
Cô nhìn vạt váy dài ướt đẫm, choáng váng.
“Tôi… sợ chị gặp nguy hiểm.” Dt ngồi xổm, cảm giác được mình tạo rắc rối rồi, lần đầu tiên có cảm giác hoảng sợ như vậy, cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
“Tôi chỉ muốn đuổi theo sóng biển, không phải muốn xuống biển.” Cô khóc không ra nước mắt.
Cậu căng thẳng không biết phải nói gì.
Vốn Ngải Tình định khóc lóc kể lể mấy câu, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác, thật ra cậu mới là người có cảm giác bị hại, chỉ có thể chống hai tay lên mặt đất, biến mình từ tư thế quỳ thành ngồi xổm trên mặt biển, nhỏ giọng nói: “Váy tôi ướt hết rồi…”
Mà bên trong không phải là đồ tắm.
Dt trầm lặng thấp giọng hỏi: “Khó chịu lắm à?”
“Không hẳn,” Mặt Ngải Tình đỏ dần, rất nhanh sau đó là đỏ ửng toàn mặt: “Chỉ là sẽ lộ hàng.”
Tiếng sóng biển đập mạnh bên tai.
Đừng đỏ mặt lúc này mà.
Cô buồn khổ cảnh cáo bản thân, đáng tiếc không có tác dụng.
Giờ phút này Dt mới hiểu hàm ý của cô, không hề nghĩ ngợi nhiều, đứng lên cởi áo, mặc cho cô. Vốn dĩ Ngải Tình muốn cậu đi lấy cái khắn tắm tới, nhưng mà không ngờ Dt hành động nhanh như vậy, cứ thế cô bị tròng áo của cậu, bị cậu kéo lên từ bãi cát.
Phần áo hoàn hảo che đến bắp đùi của cô, thành công che đi vị trí bị ướt nhạy cảm. Chỉ là mặc áo cho cô rồi thì anh chỉ còn một quần biển đen, mặc dù mặc như thế đi biển cũng bình thường thôi, nhưng mà…
Chỗ này đang mười ba độ, rất lạnh.
Bên cạnh là vài du khách đang chơi đùa, căn bản không ai để ý đến hai người đang hơi xấu hổ đằng kia.
Cô hơi liếc mắt, dời khỏi người anh, mạnh mẽ phỉ nhổ nhiệt độ trên mặt mình ngay lúc này: “Nghe nói tháng trước cậu đạt quán quân StarCraft.” Không ngờ trừ “Bão phòng ẩn”, cậu còn kiên trì thi đấu hạng mục khác.
Cậu đáp: “Ừ, cũng sắp kết thúc rồi.”
“Kết thúc?”
Cậu nói: “Còn ba cái cúp quán quân nữa.”
Ba cái?
Cô hơi mù mịt.
“Còn thiếu ba cái nữa là sẽ vượt qua số lần quán quân của Solo trong hạng mục StarCraft,” hiếm khi cậu chịu giải thích dài dòng như vậy, “Mặc dù anh ấy đã giải nghệ, thắng kiểu này cũng chẳng vẻ vang gì nhưng mà tôi vẫn hy vọng có thể vượt qua anh ấy.”
Phá vỡ kỉ lục khó vượt qua trong truyền thuyết kia.
Hết chương 2.3
Danh sách chương