Edit: Minh Minh
Nước trong xanh sóng sánh, trong bể bơi có mười người đàn ông đang chơi đùa.
Ngải Tình mặc váy dài ngồi trên bờ, bên cạnh chỉ có một mình Inin nhỏ tuổi nhất đang học thêm.
Trên bảng trắng chỉ có tên của Solo và Gun:
“Mười năm trước, chiến đội Solo nằm trong danh sách “Mười điều không thể tưởng tượng được” của CS Trung Quốc, thành viên chủ lực là Solo với Gun liên tục đứng trong top 10 trên bảng xếp hạng thế giới, là một trong những chiến đội có nhiều cá nhân nằm trong bảng xếp hạng thế giới nhất, top 2 tuyển thủ có lối đánh ổn định, top 4 sát thủ mở màn, tuyển thủ khống chế thứ 1, thứ 2, top 2 tuyển thủ súng ngắn, xạ thủ đứng thứ 1, 3 lần được vinh dự là MVP (*) trong các trận,” Cô vòng lại cái tên Solo, “Solo am hiểu nhất là chiến thuật, khi đó từng được lưu truyền câu “Thượng đế mãi luôn đứng sau lưng Solo”, mỗi trận đấu anh ấy đều ăn chắc, không một ai theo kịp, cũng là điều quan trọng dẫn đến thành công vang dội trong mỗi trận đấu của đội. Còn Gun, tại thời điểm đó anh ta đã đạt đến trình độ cao nhất của một tuyển thủ chuyên nghiệp.”
(*) MVP – Most Valuable Player: để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu. (Theo Baomuctim)
Inin ngồi trên thành bể, chăm chú ghi chép: “Nói cách khác, nếu để hai người bọn họ thi đấu thì lão đại sẽ thua?”
Có thua không? Đúng là cô chưa từng nghĩ đến: “Không rõ, bọn họ chưa từng đấu trực diện.”
Inin ngẫm nghĩ: “Mười năm qua không đấu trực tiếp, nên sau mười năm không cam tâm, đành tạo ra hai chiến đội lớn mạnh làm đại diện à?”
Không cam tâm ư?
Ngòi bút cô dừng giữa không trung.
Mười năm trước, Solo với Gun là một thể, ước nguyện lớn nhất của bọn họ là giành được quán quân các giải tầm quốc tế.
Còn bây giờ…
“Được rồi, toàn là mấy ông già đã giải nghệ, không nói về hai người họ nữa,” Ngải Tình thuận miệng lướt qua chủ đề này, “Sở dĩ tôi giới thiệu bối cảnh của chiến đội Solo là muốn cho cậu biết phong cách làm việc của hai lão đại của hai câu lạc bộ thôi. Cậu sẽ thấy được lộ trình của hai đội chúng ta.”
Rất nhanh sau đó, cô ghi một dãy tên lên bảng trắng:
Dt, Grunt, 97, Hoạt Thê, Following, Tiểu Mễ, All…
“Không nghi ngờ gì, những tuyển thủ này đều là chủ lực của cả SP chúng ta lẫn K&K,” cây bút trong tay cô khoanh chặt vào cái tên Dt, “Mười ngày trước, bên tổ khảo sát vừa gửi báo cáo, dựa vào bảng xếp hạng một trăm tuyển thủ chuyên nghiệp một năm trước làm một bài phân tích. Có thể nói, cho dù là World of Warcraft, StarCraft hay DotA, và giờ là “Bão phòng ẩn” thì năng lực cá nhân lẫn chiến thuật của Dt đều mạnh nhất.”
Inin gật đầu, đôi mắt lóe sáng như sao mà nhìn cô: “Tất nhiên, anh ta không có điểm yếu nào.”
Không có điểm yếu?
Hơi cường điệu quá rồi, nhưng tất nhiên, cho đến tận bây giờ thì Dt vẫn chưa bộc lộ bất kì nhược điểm nào.
“Dẫn đội, nói cho cô biết một bí mật,” Inin cười ngượng ngùng, “Sở dĩ tôi đến SP là vì có cơ hội được làm đối thủ của cậu ta.”
“Hở?” Cô không nhịn được bật cười, “Mục tiêu của cậu cao quá ha!”
“Thật đó.” Inin giơ hai ngón tay lên trời thề.
“Trận đấu StarCraft năm trước, cậu ta là quán quân khu vực châu Âu, cậu là khu vực châu Mỹ, không phải đến cuối gặp nhau ở trận chung kết à? Còn không phải thua đủ?” Cô chế nhạo Inin.
“Thì thua thôi, nhưng vẫn chưa đã nghiền.” Inin phiền muộn đáp lại.
“… Là thua chưa đã nghiền à?”
“Không sai lắm,” ngược lại Inin trịnh trọng đáp trả, “Làm đối thủ của cậu ta rất đã.”
Vậy à?
Ngải Tình hồi tưởng lại mấy lần đấu tay đôi với cậu.
Đúng là… rất đã.
Kiểu cảm giác này, nếu là đồng đội của cậu ấy thì khó mà cảm nhận được sâu sắc.
Muốn biết một người lớn mạnh đến mức nào thì tốt nhất là nên làm đối thủ của người đó.
Cô thất thần, nhận thấy câu chuyện của hai người đã bước đi trên con đường sùng bái Dt, đành uốn nắn lại: “Mặc dù Dt là một đội trưởng mạnh, nhưng mà thi đấu đồng đội không phải chỉ phụ thuộc vào một cá nhân nào. Chiến đội của chúng ta ai cũng từng đạt được quán quân, các cậu lại là đội ngũ chủ lực, thực lực tương đương không kém cạnh, tương xứng với Grunt của bên đó, ưu thế lớn nhất của đoàn chúng ta chính là “không có kẻ yếu”. Mà K&K thì…”
Cô nhìn một lượt những cái tên trên bảng trắng, “Chỉ có Dt là mạnh vượt bậc, còn lại thì chỉ có Grunt là có tư cách đối kháng với chúng ta nhất, thực lực các đội viên cách xa nhau là vết thương trí mạng của bọn họ.”
Trận chung kết châu Á năm 2007 lần đó, nếu nói là cuộc tranh tài giữa hai chiến đội, không bằng nói nó là cuộc đọ sức giữa cô với Dt thì đúng hơn, bởi vì ngoại trừ hai người cô trường kì kháng chiến ra thì những người còn lại quá yếu.
Lần đó, cô thua trong tâm phục khẩu phục.
Còn lần này, trên chiến trường “Bão phòng ẩn” này, hai quân giao chiến, một kì tài hay một tập thể vững mạnh quan trọng hơn?
Cô rửa mắt ngóng chờ.
…
“Vẫn chưa nói xong à? Chúng tôi đã đi du lịch được một vòng rồi đấy,” là giọng của All, một thân nước ướt đẫm bò lên từ bể bơi, cười híp mắt lấy khăn tắm vắt trên thành ghế xoa xoa tóc, “Còn nói gì nhiều thế? Hận không thể gặp bọn hắn ở mỗi trận, đã sớm thuộc lòng như cháo rồi mà.”
Tất cả mọi người đi tới, ngồi xuống vậy quanh Ngải Tình.
Hoạt Thê cầm lên một hộp bài poker trên ghế, giật khăn tắm trải xuống đất bắt đầu xáo bài: “Là Cẩu Cẩu muốn thổ lộ hết mong muốn của mình, trọng trách của mỗi thành viên trong đội là tỏ thái độ đoan chính nghe giảng, biết chưa.”
Hết chương 2.1
Nước trong xanh sóng sánh, trong bể bơi có mười người đàn ông đang chơi đùa.
Ngải Tình mặc váy dài ngồi trên bờ, bên cạnh chỉ có một mình Inin nhỏ tuổi nhất đang học thêm.
Trên bảng trắng chỉ có tên của Solo và Gun:
“Mười năm trước, chiến đội Solo nằm trong danh sách “Mười điều không thể tưởng tượng được” của CS Trung Quốc, thành viên chủ lực là Solo với Gun liên tục đứng trong top 10 trên bảng xếp hạng thế giới, là một trong những chiến đội có nhiều cá nhân nằm trong bảng xếp hạng thế giới nhất, top 2 tuyển thủ có lối đánh ổn định, top 4 sát thủ mở màn, tuyển thủ khống chế thứ 1, thứ 2, top 2 tuyển thủ súng ngắn, xạ thủ đứng thứ 1, 3 lần được vinh dự là MVP (*) trong các trận,” Cô vòng lại cái tên Solo, “Solo am hiểu nhất là chiến thuật, khi đó từng được lưu truyền câu “Thượng đế mãi luôn đứng sau lưng Solo”, mỗi trận đấu anh ấy đều ăn chắc, không một ai theo kịp, cũng là điều quan trọng dẫn đến thành công vang dội trong mỗi trận đấu của đội. Còn Gun, tại thời điểm đó anh ta đã đạt đến trình độ cao nhất của một tuyển thủ chuyên nghiệp.”
(*) MVP – Most Valuable Player: để chỉ người chơi có thành tích tốt nhất trận và để lại những ảnh hưởng lớn đến kết quả trận đấu. (Theo Baomuctim)
Inin ngồi trên thành bể, chăm chú ghi chép: “Nói cách khác, nếu để hai người bọn họ thi đấu thì lão đại sẽ thua?”
Có thua không? Đúng là cô chưa từng nghĩ đến: “Không rõ, bọn họ chưa từng đấu trực diện.”
Inin ngẫm nghĩ: “Mười năm qua không đấu trực tiếp, nên sau mười năm không cam tâm, đành tạo ra hai chiến đội lớn mạnh làm đại diện à?”
Không cam tâm ư?
Ngòi bút cô dừng giữa không trung.
Mười năm trước, Solo với Gun là một thể, ước nguyện lớn nhất của bọn họ là giành được quán quân các giải tầm quốc tế.
Còn bây giờ…
“Được rồi, toàn là mấy ông già đã giải nghệ, không nói về hai người họ nữa,” Ngải Tình thuận miệng lướt qua chủ đề này, “Sở dĩ tôi giới thiệu bối cảnh của chiến đội Solo là muốn cho cậu biết phong cách làm việc của hai lão đại của hai câu lạc bộ thôi. Cậu sẽ thấy được lộ trình của hai đội chúng ta.”
Rất nhanh sau đó, cô ghi một dãy tên lên bảng trắng:
Dt, Grunt, 97, Hoạt Thê, Following, Tiểu Mễ, All…
“Không nghi ngờ gì, những tuyển thủ này đều là chủ lực của cả SP chúng ta lẫn K&K,” cây bút trong tay cô khoanh chặt vào cái tên Dt, “Mười ngày trước, bên tổ khảo sát vừa gửi báo cáo, dựa vào bảng xếp hạng một trăm tuyển thủ chuyên nghiệp một năm trước làm một bài phân tích. Có thể nói, cho dù là World of Warcraft, StarCraft hay DotA, và giờ là “Bão phòng ẩn” thì năng lực cá nhân lẫn chiến thuật của Dt đều mạnh nhất.”
Inin gật đầu, đôi mắt lóe sáng như sao mà nhìn cô: “Tất nhiên, anh ta không có điểm yếu nào.”
Không có điểm yếu?
Hơi cường điệu quá rồi, nhưng tất nhiên, cho đến tận bây giờ thì Dt vẫn chưa bộc lộ bất kì nhược điểm nào.
“Dẫn đội, nói cho cô biết một bí mật,” Inin cười ngượng ngùng, “Sở dĩ tôi đến SP là vì có cơ hội được làm đối thủ của cậu ta.”
“Hở?” Cô không nhịn được bật cười, “Mục tiêu của cậu cao quá ha!”
“Thật đó.” Inin giơ hai ngón tay lên trời thề.
“Trận đấu StarCraft năm trước, cậu ta là quán quân khu vực châu Âu, cậu là khu vực châu Mỹ, không phải đến cuối gặp nhau ở trận chung kết à? Còn không phải thua đủ?” Cô chế nhạo Inin.
“Thì thua thôi, nhưng vẫn chưa đã nghiền.” Inin phiền muộn đáp lại.
“… Là thua chưa đã nghiền à?”
“Không sai lắm,” ngược lại Inin trịnh trọng đáp trả, “Làm đối thủ của cậu ta rất đã.”
Vậy à?
Ngải Tình hồi tưởng lại mấy lần đấu tay đôi với cậu.
Đúng là… rất đã.
Kiểu cảm giác này, nếu là đồng đội của cậu ấy thì khó mà cảm nhận được sâu sắc.
Muốn biết một người lớn mạnh đến mức nào thì tốt nhất là nên làm đối thủ của người đó.
Cô thất thần, nhận thấy câu chuyện của hai người đã bước đi trên con đường sùng bái Dt, đành uốn nắn lại: “Mặc dù Dt là một đội trưởng mạnh, nhưng mà thi đấu đồng đội không phải chỉ phụ thuộc vào một cá nhân nào. Chiến đội của chúng ta ai cũng từng đạt được quán quân, các cậu lại là đội ngũ chủ lực, thực lực tương đương không kém cạnh, tương xứng với Grunt của bên đó, ưu thế lớn nhất của đoàn chúng ta chính là “không có kẻ yếu”. Mà K&K thì…”
Cô nhìn một lượt những cái tên trên bảng trắng, “Chỉ có Dt là mạnh vượt bậc, còn lại thì chỉ có Grunt là có tư cách đối kháng với chúng ta nhất, thực lực các đội viên cách xa nhau là vết thương trí mạng của bọn họ.”
Trận chung kết châu Á năm 2007 lần đó, nếu nói là cuộc tranh tài giữa hai chiến đội, không bằng nói nó là cuộc đọ sức giữa cô với Dt thì đúng hơn, bởi vì ngoại trừ hai người cô trường kì kháng chiến ra thì những người còn lại quá yếu.
Lần đó, cô thua trong tâm phục khẩu phục.
Còn lần này, trên chiến trường “Bão phòng ẩn” này, hai quân giao chiến, một kì tài hay một tập thể vững mạnh quan trọng hơn?
Cô rửa mắt ngóng chờ.
…
“Vẫn chưa nói xong à? Chúng tôi đã đi du lịch được một vòng rồi đấy,” là giọng của All, một thân nước ướt đẫm bò lên từ bể bơi, cười híp mắt lấy khăn tắm vắt trên thành ghế xoa xoa tóc, “Còn nói gì nhiều thế? Hận không thể gặp bọn hắn ở mỗi trận, đã sớm thuộc lòng như cháo rồi mà.”
Tất cả mọi người đi tới, ngồi xuống vậy quanh Ngải Tình.
Hoạt Thê cầm lên một hộp bài poker trên ghế, giật khăn tắm trải xuống đất bắt đầu xáo bài: “Là Cẩu Cẩu muốn thổ lộ hết mong muốn của mình, trọng trách của mỗi thành viên trong đội là tỏ thái độ đoan chính nghe giảng, biết chưa.”
Hết chương 2.1
Danh sách chương