Bão Độc trại.
Đợt này trở về, Lăng Phong quyết tâm thúc đẩy việc làm ăn, vì vậy ngang qua Bão Độc liền quyết định tạt vào một chút. Thôi nói trắng ra là tiền đi đường đã cạn, ăn ké nốt được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.
Hai năm trước người nào đó ghé Bão Độc cũng là vào một ngày cuối năm. Bão Độc trại có vẻ đìu hiu hơn trước. Xem ra đám thanh niên khỏe mạnh đều đã tham gia tiêu đội. Còn lại ở Bão Độc cũng chỉ là người già trẻ nhỏ.
Tiện nói, tiêu đội Bão Độc cũng không phải hoàn toàn thuộc Phong Vân đoàn, hai bên đang kiểu hợp tác xã. Việc vận tiêu do Bão Độc tự chủ, quản lý là Công Tôn gia. Chẳng qua lợi nhuận hàng tháng sẽ chia cho Vĩnh Lạc, đổi lại Bão Độc có thể dùng tuyến tiêu khác của Phong Vân.
Chỉ chốc lát, có một tiểu đội ra đón đoàn công tác của Phong ca.
- Hoan nghênh Lăng đoàn trưởng ghé thăm Bão Độc.
- Haha, khách sáo khách sáo. Đồng chí là...? Lăng Phong nhìn trung niên dẫn đầu lục lọi trí nhớ mãi không nhớ là ai.
- Họ Mã, họ Mã.
- A, ha hả, thì ra là Mã... Mã... Ờ?
Hai bên lại nhìn nhau lần hai.
- Lão hủ Mã Tật Phong, trại chủ. Lần trước đoàn trưởng ghé trại lại đúng lúc lão hủ bận ra ngoài. Khó trách đoàn trưởng không nhớ mặt. Lão hủ sau lần đó nuối tiếc không thôi. Nghe Lăng đoàn trưởng lợi hại vô cùng mấy lần muốn gặp, tiếc là đoàn trưởng công tác xa xôi. Mãi hôm nay mới được gặp, quả thật là như chờ đợi trăm năm...
Lăng Phong lau mồ hôi.
Xem đi, nhớ năm đó đến đây, vừa vào trại liền bị tịch thu đồ đạc, lão trại chủ này thậm chí còn không thèm ra tiếp đấy.
Cho nên mới nói, một khi trở thành lãnh đạo, đi đâu làm gì cũng cần có thư kí thông báo cho bên dưới chút. Không nên cứ hứng lên thì tạt đại vào, kể cả là vào xin ăn, sẽ khiến nhân dân hỗn loạn.
Mà cũng không nên xem nhẹ lão Mã này. Một trại chủ, thì chính là đồn trưởng đồn công an, kiêm viện trưởng viện kiểm sát, kiêm hội trưởng hội khuyến nông, cùng với chủ tịch vân vân một loạt các chức vụ khác. Trong Bão Độc tiếng nói không hề nhẹ. Lão ta hô một tiếng, chỉ e một nửa thanh niên Bão Độc đang phục vụ cho Phong Vân đoàn sẽ bỏ việc trở về.
Nghĩ vậy Lăng Phong đành phải làm bộ quan tâm nói:
- Mã đồng chí lâu nay khỏe chứ? Tình hình bà con Bão Độc có gì khởi sắc không?
Mã Tật Phong dù gì cũng trại chủ lâu năm, một thân kinh nghiệm đón tiếp quan trên, lập tức hồ hởi đáp:
- Cám ơn đoàn trưởng đã quan tâm. Dưới sự dẫn dắt sáng suốt của Phong Vân đoàn, bà con Bão Độc hôm nay đã không còn phải làm bữa nay lo bữa mai, ai ai cũng có cơm ăn áo mặc...
Đến lượt ai đó cười ha hả nói:
- Rất tốt rất tốt. Thời gian qua bổn quan công tác xa, không quan tâm sâu sát đến đời sống bà con, lần này trở về sẽ rút kinh nghiệm. Vẫn mong bà con luôn giữ vững tinh thần vượt mọi khó khăn. Cần phải tin tưởng vào chủ trương chính sách của đoàn, chủ động động viên nhân dân yên tâm lao động, như vậy mới cải thiện được cuộc sống sản xuất...
- Khụ khụ...
Có tiếng ho sặc sụa xung quanh, Lăng Phong không khỏi nhìn lại.
Chỉ thấy cả đám Bão Độc trại lẫn anh em Tần Quyền đều nhìn ai đó đầy quan ngại. Đại ca ngươi có phải quá nhập vai không nha?
Phong ca không khỏi tỉnh ngộ.
Ai, lỡ trớn, tẹo nữa thì thành cảnh tượng bí thư tỉnh ủy đi thăm đồng bào huyện vùng cao. Có điều, khó trách đám quan viên thời sau lại thích đi thị sát, thì ra nó dễ gây nghiện như vậy.
Cảm thấy không khí có chút bế tắc, đến lượt Mã Tật Phong ho khan nói:
- Đoàn trưởng lần này ghé trại, là muốn tìm lão Kỳ sao?
- Lão Kỳ?
Mã Tật Phong nháy nháy mắt:
- Công Tôn Kỳ nha, đoàn trưởng ngay cả tên cha vợ tương lai cũng quên?
...
Nửa chén trà trôi qua, trong một căn nhà thấp bé nào đó, có tiếng rèn sắt vang vang.
“Keng, keng”
Từ lúc vào phòng, chào hỏi xong Lăng Phong chỉ biết im lặng uống trà nhìn một trung niên bận bịu rèn sắt. Hắn không nghĩ đến Công Tôn Kỳ vẫn ở Bão Độc trại. Nghe nói toàn bộ Công Tôn gia đều đi Lạc Dương cả.
Rút cục, có lẽ bụng có chút đói, ai đó đành lên tiếng phá vỡ không khí buồn chán:
- Khụ. Kỳ thúc, tiểu chất có chút tò mò, bá mẫu trước kia là người thế nào vậy? Chắc hẳn phải rất xinh đẹp. Có vậy mới khiến Kỳ thúc thà rằng độc thân nuôi con cũng không tái giá...
Công Tôn Kỳ ánh mắt đang đục ngầu bỗng trở nên mê ly nói:
- Nàng ấy đúng là rất xinh đẹp.
Tần Quyền coi bộ nóng ruột hơn cả Lăng Phong, nhanh chân chen vào nói:
- Chẳng trách Dao muội cũng xinh đẹp. Khẳng định là thừa hưởng từ bá mẫu...
Lăng Phong gật gù theo, còn chưa kịp hùa vào khen Công Tôn Kỳ năm xưa có tài tán gái, có thể câu được mỹ nữ làm vợ các kiểu, lại nghe Công Tôn Kỳ nhếch mép buồn rầu nói:
- Đáng tiếc, hồi đó ta chỉ có thể ngắm nàng ta từ xa.
Lăng Phong Tần Quyền đều không chửi chưng hửng.
Vậy là ý gì? Để xem, lẽ nào mẫu thân Công Tôn Dao là tiểu thư cao quý, còn Kỳ thúc chỉ là một gã thợ rèn, hai người không thể đến với nhau. Rút cục vào một ngày Kỳ thúc không chịu nổi đột nhập vào nhà nàng ta cường bạo?
Lại nghe Tần Quyền hào hứng khen nói:
- Chỉ ngắm nữ nhân từ xa thôi mà cũng sinh được con. Kỳ thúc thật là cao thủ nha. Không lẽ đây là tuyệt chiêu bí truyền của Công Tôn gia?
- Ta thực ra không phải họ Công Tôn.
- A?
Tần Quyền vẫn không chịu thua nịnh tiếp:
- Dù sao có thể sinh ra một mỹ nữ như Dao muội, Kỳ thúc lúc trước chắc cũng phải rất đẹp trai.
- Ta hồi đó đúng là rất đẹp trai, nhưng Dao Dao không phải con gái ta.
- A?
Lần này thì cả Lăng Phong cũng không khỏi bất ngờ, trợn trắng mắt liếc sang Tần Quyền. Quyền đệ quả là cùng một đội với Phong ca, đã nhúng mồm vào chuyện gì là sẽ chọc rối tung lên.
Có điều Kỳ thúc nói mình không phải cha Công Tôn Dao lại là chuyện gì? Lẽ nào là đổ vỏ? Khó trách cứ lặm cặm lụi cụi vào cái lò rèn không chịu đi đâu, coi bộ bị cắm sừng vẫn chưa rụng hết.
Công Tôn Kỳ bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lại hỏi:
- Các ngươi muốn biết chuyện của Dao Nhi?
Lăng Phong Tần Quyền đều gật đầu. Công Tôn Kỳ mới dừng việc rèn lại, nhìn Lăng Phong nói:
- Trước khi nói cho ngươi biết về chuyện này. Ta muốn biết, ngươi có sẵn sàng chăm sóc bảo vệ nó cả đời không?
Nghe giọng Công Tôn Kỳ có điểm khác lạ, Lăng Phong không khỏi đoán già đoán non, tuy vậy hắn vẫn gắng miễn cưỡng hứa hẹn:
- Ta... sẽ cố gắng hết sức.
Tần Quyền cũng phụ họa theo:
- Nếu Tứ ca không làm nổi, Kỳ thúc cứ yên tâm vẫn còn có ta.
Lăng Phong không khỏi liếc Tần Quyền trợn mắt lần hai.
Công Tôn Kỳ lúc này mới chậm rãi rút khăn lau lau mồ hôi trên người, ngồi xuống nói:
- Ta và mấy người Công Tôn Hàn vốn là thị vệ cho một vị quý nhân ở kinh thành. Nhiệm vụ của bọn ta chính là thủ tiêu Dao Dao. Chỉ là, rút cục bọn ta không thể hoàn thành, lại trở thành cục diện như bây giờ...
- A?
Lăng Phong kinh hãi, suýt chút ngả ngửa ra sau. Kịch bản xoay chuyển quá chóng mặt, Phong ca có điểm theo không kịp. Chốc lát mới gắng gượng hỏi:
- Dao muội có biết điều này không?
Công Tôn Kỳ lắc đầu nói:
- Lúc đó nó còn quá nhỏ.
- Chuyện này xảy ra đã bao lâu?
Công Tôn Kỳ có chút mông lung, thở dài nói:
- Ta chỉ nhớ lúc đó Dao Nhi mới 1 2 tuổi. Chính vì thấy nó quá nhỏ, bọn ta mới không cách nào xuống tay. Mà sau đó, bọn ta cũng không dám trở về phục mệnh, rút cục chỉ có thể trốn ở Bão Độc này, mới đó thôi mà đã...
Lăng Phong nghe đến đó dường như mang máng đoán ra được cốt truyện nào đó, buột miệng hỏi:
- Kỳ thúc, vị quý nhân kia là ai vậy? Vì sao muốn giết Dao muội? Hơn nữa xem chừng phải rất có địa vị, bằng không đã lâu như vậy rồi mà vẫn khiến ngươi e ngại không dám rời khỏi đây?
Công Tôn Kỳ đưa mắt nhìn về phía tây, cũng là hướng kinh thành Trường An, từ từ nói từng chữ một:
- Hắn chính là... đương kim Hoàng đế.
- Hoàng đế?
Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp Công Tôn Dao, đó là cảnh một sơn nữ xinh xắn nhảy múa dưới lá vàng, làm ai đó còn nhầm là yêu quái chặn đường Tam Tạng. Một cô nương chốn sơn trại hẻo lánh, hóa ra lại có liên quan đến cả Hoàng đế trong thâm cung.
Lăng Phong vuốt vuốt cằm đoán nói:
- Muội ấy đã phạm vào tội lớn gì sao? Ấy không đúng, lúc ấy muội ấy mới chỉ 1 tuổi. Nói vậy, chuyện chắc phải liên quan đến bá mẫu? Thế nhưng lại liên quan cả Hoàng đế thì...
Công Tôn Kỳ gật đầu nói:
- Nàng ta là một vị phi tần trong cung.
- Phi tần?
Lăng Phong còn chưa kịp đặt ra nghi vấn của mình, đã nghe Tần Quyền nhanh nhảu giành nói:
- Kỳ thúc khoan hẵng kể, để ta đoán trước. Có phải mẹ con Dao Dao bị bọn hoàng hậu phi tần gì đó ganh ghét, cho nên truy sát?
Lăng Phong không khỏi gật gù, hắn cũng đang nghĩ theo ý này. Kịch bản này trong mấy bộ phim cung đấu khá hay xảy ra. Phi tần tranh sủng giết con cái của nhau cái gì đó. Không nghĩ Quyền đệ cũng có đầu óc ngôn tình như vậy.
Tần Quyền cũng không đợi Công Tôn Kỳ xác nhận đã tự mình vỗ tay nói:
- Từ từ, nói như vậy Dao muội là một Công chúa?
Lăng Phong nghe vậy cũng tỉnh ngộ.
Phải nha, con gái phi tần không phải Công chúa thì là gì? Ta đã nói mà, kịch yy chẳng phải nam chính sẽ luôn gặp một vị Công chúa giả trai vi hành sao, Phong ca cũng là nam chính nha.
Chỉ là, lại nghe Công Tôn Kỳ phủ nhận:
- Hoàn toàn trái ngược. Dao Nhi căn bản không phải cốt nhục của Bệ hạ.
Lần này đến lượt Tưởng Bình, gã từ đầu vốn chỉ đứng đằng sau hóng chuyện, rút cục không nhịn được chen vào nói:
- Để ta đoán để ta đoán. Khẳng định là lão Hoàng đế bị ai đó cắm sừng, cho nên mới phải sai Kỳ thúc đi thủ tiêu vị cô nương Dao Dao kia, tránh cho thành chuyện đàm tiếu trong cung.
Lăng Phong lại gật gù lần hai, cũng có khả năng này. Không nghĩ đến bọn huynh đệ của mình đều là dân có đầu óc biên kịch. Chỉ là nếu đúng thì hơi tiếc, Phong ca không được quen Công chúa.
Chỉ là, kịch bản ăn khách của Tưởng Bình vẫn bị Công Tôn Kỳ phủ quyết:
- Càng không phải. Mẫu thân Dao Dao bị Hoàng đế đem về cung không lâu thì mới phát hiện nàng ta đã có thai từ trước.
- Oa. Nói như vậy là lão Hoàng đế cướp thê nhi người khác?
Đám Lăng Phong không khỏi nhìn nhau.
Triệu Cát thực ra có tiếng háo sắc. Nhưng chuyện cướp thê nhi thì Lăng Phong lại mới nghe lần đầu. Mà Lăng Phong cũng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Hoàng đế vi hành gặp phải một nữ tử xinh đẹp. Mặc dù biết là vợ người khác vẫn quyết tâm chiếm đoạt. Nạp vào cung rồi thì phát hiện nàng kia đã có thai. Vì không muốn phải nuôi con hộ thằng khác nên sai đám thị vệ Công Tôn Kỳ bí mật thủ tiêu. Chỉ là đám Công Tôn Kỳ lại không nỡ ra tay, thay vì thủ tiêu lại nuôi sống đứa bé đó khôn lớn.
Tần Quyền lại là người tiếp tục câu chuyện:
- Vậy mẫu thân của Dao muội, hiện tại có còn ở trong cung không?
- Theo ta biết, thì đã chết rồi.
- Chết rồi?
Công Tôn Kỳ kể tiếp:
- Nghe nói sau khi Dao Nhi mất tích, nàng ta tuy rất đau khổ, nhưng làm nữ nhân thì cũng không có cách nào. Hình như còn hạ sinh cho bệ hạ một Công chúa, nhưng rồi sau đó bị khép vào một vụ án nào đó trong cung.
Lăng Phong lúc này bỗng có chút hiểu cảm thụ của Công Tôn Kỳ, liền hỏi:
- Kỳ thúc giấu mình ở đây làm thợ rèn, phải chăng lo lắng điều gì?
Công Tôn Kỳ im lặng chốc lát mới nói:
- Ta lo bọn họ vẫn sẽ không buông tha cho Dao Nhi.
Tần Quyền liền nói:
- Kỳ thúc, ngươi có phải hơi cẩn thận quá không? Nếu như vị phi tần kia đã chết, thế thì có lẽ chuyện của Dao muội cũng không ai truy cứu nữa đâu.
- Chuyện trong cung cấm, các ngươi không hiểu.
Đến lượt Lăng Phong khuyên:
- Dù sao bao nhiêu năm rồi. Nếu chúng ta không nói ra, ai biết được Dao muội chính là nữ hài năm đó chứ?
Lăng Phong vừa nói vừa liếc mắt nhìn đám huynh đệ. Cả đám lập tức hiểu ý gật đầu phụ họa. Dù sao chuyện này đối với bọn họ chẳng liên quan, chỉ giống như đọc một câu chuyện trên mạng rồi quên là xong.
Công Tôn Kỳ trầm giọng:
- Ta vốn cũng không lo lắng. Thầm nghĩ chỉ cần 5 10 năm trôi qua là xong. Chỉ là, Dao Nhi càng lớn lại càng giống mẫu thân nó. Không sự nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có người hữu tâm phát hiện ra, thế thì công sức bao lâu...
Lăng Phong vuốt vuốt mũi. Lời của Công Tôn Kỳ khiến Lăng Phong bỗng nhớ đến một chuyện. Nói đúng hơn là nhớ đến một chuỗi hình ảnh.
Đó chính là lần hắn mở Chu Công bảo hạp ở Thái Nguyên, nhìn thấy một đoạn thần ký sót lại. Đáng nói là, người nữ nhân bên trong những mảnh ghép kể chuyện đó, lại có nét hao hao giống một người hắn quen, chính là Công Tôn Dao. Lúc đó hắn còn kỳ quái.
Một ý nghĩ lóe ra khỏi đầu, Lăng Phong buột miệng nói:
- Kỳ thúc, mẫu thân của Dao muội, có phải là Vệ Cơ Vệ Thần phi?
Đợt này trở về, Lăng Phong quyết tâm thúc đẩy việc làm ăn, vì vậy ngang qua Bão Độc liền quyết định tạt vào một chút. Thôi nói trắng ra là tiền đi đường đã cạn, ăn ké nốt được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.
Hai năm trước người nào đó ghé Bão Độc cũng là vào một ngày cuối năm. Bão Độc trại có vẻ đìu hiu hơn trước. Xem ra đám thanh niên khỏe mạnh đều đã tham gia tiêu đội. Còn lại ở Bão Độc cũng chỉ là người già trẻ nhỏ.
Tiện nói, tiêu đội Bão Độc cũng không phải hoàn toàn thuộc Phong Vân đoàn, hai bên đang kiểu hợp tác xã. Việc vận tiêu do Bão Độc tự chủ, quản lý là Công Tôn gia. Chẳng qua lợi nhuận hàng tháng sẽ chia cho Vĩnh Lạc, đổi lại Bão Độc có thể dùng tuyến tiêu khác của Phong Vân.
Chỉ chốc lát, có một tiểu đội ra đón đoàn công tác của Phong ca.
- Hoan nghênh Lăng đoàn trưởng ghé thăm Bão Độc.
- Haha, khách sáo khách sáo. Đồng chí là...? Lăng Phong nhìn trung niên dẫn đầu lục lọi trí nhớ mãi không nhớ là ai.
- Họ Mã, họ Mã.
- A, ha hả, thì ra là Mã... Mã... Ờ?
Hai bên lại nhìn nhau lần hai.
- Lão hủ Mã Tật Phong, trại chủ. Lần trước đoàn trưởng ghé trại lại đúng lúc lão hủ bận ra ngoài. Khó trách đoàn trưởng không nhớ mặt. Lão hủ sau lần đó nuối tiếc không thôi. Nghe Lăng đoàn trưởng lợi hại vô cùng mấy lần muốn gặp, tiếc là đoàn trưởng công tác xa xôi. Mãi hôm nay mới được gặp, quả thật là như chờ đợi trăm năm...
Lăng Phong lau mồ hôi.
Xem đi, nhớ năm đó đến đây, vừa vào trại liền bị tịch thu đồ đạc, lão trại chủ này thậm chí còn không thèm ra tiếp đấy.
Cho nên mới nói, một khi trở thành lãnh đạo, đi đâu làm gì cũng cần có thư kí thông báo cho bên dưới chút. Không nên cứ hứng lên thì tạt đại vào, kể cả là vào xin ăn, sẽ khiến nhân dân hỗn loạn.
Mà cũng không nên xem nhẹ lão Mã này. Một trại chủ, thì chính là đồn trưởng đồn công an, kiêm viện trưởng viện kiểm sát, kiêm hội trưởng hội khuyến nông, cùng với chủ tịch vân vân một loạt các chức vụ khác. Trong Bão Độc tiếng nói không hề nhẹ. Lão ta hô một tiếng, chỉ e một nửa thanh niên Bão Độc đang phục vụ cho Phong Vân đoàn sẽ bỏ việc trở về.
Nghĩ vậy Lăng Phong đành phải làm bộ quan tâm nói:
- Mã đồng chí lâu nay khỏe chứ? Tình hình bà con Bão Độc có gì khởi sắc không?
Mã Tật Phong dù gì cũng trại chủ lâu năm, một thân kinh nghiệm đón tiếp quan trên, lập tức hồ hởi đáp:
- Cám ơn đoàn trưởng đã quan tâm. Dưới sự dẫn dắt sáng suốt của Phong Vân đoàn, bà con Bão Độc hôm nay đã không còn phải làm bữa nay lo bữa mai, ai ai cũng có cơm ăn áo mặc...
Đến lượt ai đó cười ha hả nói:
- Rất tốt rất tốt. Thời gian qua bổn quan công tác xa, không quan tâm sâu sát đến đời sống bà con, lần này trở về sẽ rút kinh nghiệm. Vẫn mong bà con luôn giữ vững tinh thần vượt mọi khó khăn. Cần phải tin tưởng vào chủ trương chính sách của đoàn, chủ động động viên nhân dân yên tâm lao động, như vậy mới cải thiện được cuộc sống sản xuất...
- Khụ khụ...
Có tiếng ho sặc sụa xung quanh, Lăng Phong không khỏi nhìn lại.
Chỉ thấy cả đám Bão Độc trại lẫn anh em Tần Quyền đều nhìn ai đó đầy quan ngại. Đại ca ngươi có phải quá nhập vai không nha?
Phong ca không khỏi tỉnh ngộ.
Ai, lỡ trớn, tẹo nữa thì thành cảnh tượng bí thư tỉnh ủy đi thăm đồng bào huyện vùng cao. Có điều, khó trách đám quan viên thời sau lại thích đi thị sát, thì ra nó dễ gây nghiện như vậy.
Cảm thấy không khí có chút bế tắc, đến lượt Mã Tật Phong ho khan nói:
- Đoàn trưởng lần này ghé trại, là muốn tìm lão Kỳ sao?
- Lão Kỳ?
Mã Tật Phong nháy nháy mắt:
- Công Tôn Kỳ nha, đoàn trưởng ngay cả tên cha vợ tương lai cũng quên?
...
Nửa chén trà trôi qua, trong một căn nhà thấp bé nào đó, có tiếng rèn sắt vang vang.
“Keng, keng”
Từ lúc vào phòng, chào hỏi xong Lăng Phong chỉ biết im lặng uống trà nhìn một trung niên bận bịu rèn sắt. Hắn không nghĩ đến Công Tôn Kỳ vẫn ở Bão Độc trại. Nghe nói toàn bộ Công Tôn gia đều đi Lạc Dương cả.
Rút cục, có lẽ bụng có chút đói, ai đó đành lên tiếng phá vỡ không khí buồn chán:
- Khụ. Kỳ thúc, tiểu chất có chút tò mò, bá mẫu trước kia là người thế nào vậy? Chắc hẳn phải rất xinh đẹp. Có vậy mới khiến Kỳ thúc thà rằng độc thân nuôi con cũng không tái giá...
Công Tôn Kỳ ánh mắt đang đục ngầu bỗng trở nên mê ly nói:
- Nàng ấy đúng là rất xinh đẹp.
Tần Quyền coi bộ nóng ruột hơn cả Lăng Phong, nhanh chân chen vào nói:
- Chẳng trách Dao muội cũng xinh đẹp. Khẳng định là thừa hưởng từ bá mẫu...
Lăng Phong gật gù theo, còn chưa kịp hùa vào khen Công Tôn Kỳ năm xưa có tài tán gái, có thể câu được mỹ nữ làm vợ các kiểu, lại nghe Công Tôn Kỳ nhếch mép buồn rầu nói:
- Đáng tiếc, hồi đó ta chỉ có thể ngắm nàng ta từ xa.
Lăng Phong Tần Quyền đều không chửi chưng hửng.
Vậy là ý gì? Để xem, lẽ nào mẫu thân Công Tôn Dao là tiểu thư cao quý, còn Kỳ thúc chỉ là một gã thợ rèn, hai người không thể đến với nhau. Rút cục vào một ngày Kỳ thúc không chịu nổi đột nhập vào nhà nàng ta cường bạo?
Lại nghe Tần Quyền hào hứng khen nói:
- Chỉ ngắm nữ nhân từ xa thôi mà cũng sinh được con. Kỳ thúc thật là cao thủ nha. Không lẽ đây là tuyệt chiêu bí truyền của Công Tôn gia?
- Ta thực ra không phải họ Công Tôn.
- A?
Tần Quyền vẫn không chịu thua nịnh tiếp:
- Dù sao có thể sinh ra một mỹ nữ như Dao muội, Kỳ thúc lúc trước chắc cũng phải rất đẹp trai.
- Ta hồi đó đúng là rất đẹp trai, nhưng Dao Dao không phải con gái ta.
- A?
Lần này thì cả Lăng Phong cũng không khỏi bất ngờ, trợn trắng mắt liếc sang Tần Quyền. Quyền đệ quả là cùng một đội với Phong ca, đã nhúng mồm vào chuyện gì là sẽ chọc rối tung lên.
Có điều Kỳ thúc nói mình không phải cha Công Tôn Dao lại là chuyện gì? Lẽ nào là đổ vỏ? Khó trách cứ lặm cặm lụi cụi vào cái lò rèn không chịu đi đâu, coi bộ bị cắm sừng vẫn chưa rụng hết.
Công Tôn Kỳ bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lại hỏi:
- Các ngươi muốn biết chuyện của Dao Nhi?
Lăng Phong Tần Quyền đều gật đầu. Công Tôn Kỳ mới dừng việc rèn lại, nhìn Lăng Phong nói:
- Trước khi nói cho ngươi biết về chuyện này. Ta muốn biết, ngươi có sẵn sàng chăm sóc bảo vệ nó cả đời không?
Nghe giọng Công Tôn Kỳ có điểm khác lạ, Lăng Phong không khỏi đoán già đoán non, tuy vậy hắn vẫn gắng miễn cưỡng hứa hẹn:
- Ta... sẽ cố gắng hết sức.
Tần Quyền cũng phụ họa theo:
- Nếu Tứ ca không làm nổi, Kỳ thúc cứ yên tâm vẫn còn có ta.
Lăng Phong không khỏi liếc Tần Quyền trợn mắt lần hai.
Công Tôn Kỳ lúc này mới chậm rãi rút khăn lau lau mồ hôi trên người, ngồi xuống nói:
- Ta và mấy người Công Tôn Hàn vốn là thị vệ cho một vị quý nhân ở kinh thành. Nhiệm vụ của bọn ta chính là thủ tiêu Dao Dao. Chỉ là, rút cục bọn ta không thể hoàn thành, lại trở thành cục diện như bây giờ...
- A?
Lăng Phong kinh hãi, suýt chút ngả ngửa ra sau. Kịch bản xoay chuyển quá chóng mặt, Phong ca có điểm theo không kịp. Chốc lát mới gắng gượng hỏi:
- Dao muội có biết điều này không?
Công Tôn Kỳ lắc đầu nói:
- Lúc đó nó còn quá nhỏ.
- Chuyện này xảy ra đã bao lâu?
Công Tôn Kỳ có chút mông lung, thở dài nói:
- Ta chỉ nhớ lúc đó Dao Nhi mới 1 2 tuổi. Chính vì thấy nó quá nhỏ, bọn ta mới không cách nào xuống tay. Mà sau đó, bọn ta cũng không dám trở về phục mệnh, rút cục chỉ có thể trốn ở Bão Độc này, mới đó thôi mà đã...
Lăng Phong nghe đến đó dường như mang máng đoán ra được cốt truyện nào đó, buột miệng hỏi:
- Kỳ thúc, vị quý nhân kia là ai vậy? Vì sao muốn giết Dao muội? Hơn nữa xem chừng phải rất có địa vị, bằng không đã lâu như vậy rồi mà vẫn khiến ngươi e ngại không dám rời khỏi đây?
Công Tôn Kỳ đưa mắt nhìn về phía tây, cũng là hướng kinh thành Trường An, từ từ nói từng chữ một:
- Hắn chính là... đương kim Hoàng đế.
- Hoàng đế?
Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên.
Còn nhớ lần đầu tiên gặp Công Tôn Dao, đó là cảnh một sơn nữ xinh xắn nhảy múa dưới lá vàng, làm ai đó còn nhầm là yêu quái chặn đường Tam Tạng. Một cô nương chốn sơn trại hẻo lánh, hóa ra lại có liên quan đến cả Hoàng đế trong thâm cung.
Lăng Phong vuốt vuốt cằm đoán nói:
- Muội ấy đã phạm vào tội lớn gì sao? Ấy không đúng, lúc ấy muội ấy mới chỉ 1 tuổi. Nói vậy, chuyện chắc phải liên quan đến bá mẫu? Thế nhưng lại liên quan cả Hoàng đế thì...
Công Tôn Kỳ gật đầu nói:
- Nàng ta là một vị phi tần trong cung.
- Phi tần?
Lăng Phong còn chưa kịp đặt ra nghi vấn của mình, đã nghe Tần Quyền nhanh nhảu giành nói:
- Kỳ thúc khoan hẵng kể, để ta đoán trước. Có phải mẹ con Dao Dao bị bọn hoàng hậu phi tần gì đó ganh ghét, cho nên truy sát?
Lăng Phong không khỏi gật gù, hắn cũng đang nghĩ theo ý này. Kịch bản này trong mấy bộ phim cung đấu khá hay xảy ra. Phi tần tranh sủng giết con cái của nhau cái gì đó. Không nghĩ Quyền đệ cũng có đầu óc ngôn tình như vậy.
Tần Quyền cũng không đợi Công Tôn Kỳ xác nhận đã tự mình vỗ tay nói:
- Từ từ, nói như vậy Dao muội là một Công chúa?
Lăng Phong nghe vậy cũng tỉnh ngộ.
Phải nha, con gái phi tần không phải Công chúa thì là gì? Ta đã nói mà, kịch yy chẳng phải nam chính sẽ luôn gặp một vị Công chúa giả trai vi hành sao, Phong ca cũng là nam chính nha.
Chỉ là, lại nghe Công Tôn Kỳ phủ nhận:
- Hoàn toàn trái ngược. Dao Nhi căn bản không phải cốt nhục của Bệ hạ.
Lần này đến lượt Tưởng Bình, gã từ đầu vốn chỉ đứng đằng sau hóng chuyện, rút cục không nhịn được chen vào nói:
- Để ta đoán để ta đoán. Khẳng định là lão Hoàng đế bị ai đó cắm sừng, cho nên mới phải sai Kỳ thúc đi thủ tiêu vị cô nương Dao Dao kia, tránh cho thành chuyện đàm tiếu trong cung.
Lăng Phong lại gật gù lần hai, cũng có khả năng này. Không nghĩ đến bọn huynh đệ của mình đều là dân có đầu óc biên kịch. Chỉ là nếu đúng thì hơi tiếc, Phong ca không được quen Công chúa.
Chỉ là, kịch bản ăn khách của Tưởng Bình vẫn bị Công Tôn Kỳ phủ quyết:
- Càng không phải. Mẫu thân Dao Dao bị Hoàng đế đem về cung không lâu thì mới phát hiện nàng ta đã có thai từ trước.
- Oa. Nói như vậy là lão Hoàng đế cướp thê nhi người khác?
Đám Lăng Phong không khỏi nhìn nhau.
Triệu Cát thực ra có tiếng háo sắc. Nhưng chuyện cướp thê nhi thì Lăng Phong lại mới nghe lần đầu. Mà Lăng Phong cũng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Hoàng đế vi hành gặp phải một nữ tử xinh đẹp. Mặc dù biết là vợ người khác vẫn quyết tâm chiếm đoạt. Nạp vào cung rồi thì phát hiện nàng kia đã có thai. Vì không muốn phải nuôi con hộ thằng khác nên sai đám thị vệ Công Tôn Kỳ bí mật thủ tiêu. Chỉ là đám Công Tôn Kỳ lại không nỡ ra tay, thay vì thủ tiêu lại nuôi sống đứa bé đó khôn lớn.
Tần Quyền lại là người tiếp tục câu chuyện:
- Vậy mẫu thân của Dao muội, hiện tại có còn ở trong cung không?
- Theo ta biết, thì đã chết rồi.
- Chết rồi?
Công Tôn Kỳ kể tiếp:
- Nghe nói sau khi Dao Nhi mất tích, nàng ta tuy rất đau khổ, nhưng làm nữ nhân thì cũng không có cách nào. Hình như còn hạ sinh cho bệ hạ một Công chúa, nhưng rồi sau đó bị khép vào một vụ án nào đó trong cung.
Lăng Phong lúc này bỗng có chút hiểu cảm thụ của Công Tôn Kỳ, liền hỏi:
- Kỳ thúc giấu mình ở đây làm thợ rèn, phải chăng lo lắng điều gì?
Công Tôn Kỳ im lặng chốc lát mới nói:
- Ta lo bọn họ vẫn sẽ không buông tha cho Dao Nhi.
Tần Quyền liền nói:
- Kỳ thúc, ngươi có phải hơi cẩn thận quá không? Nếu như vị phi tần kia đã chết, thế thì có lẽ chuyện của Dao muội cũng không ai truy cứu nữa đâu.
- Chuyện trong cung cấm, các ngươi không hiểu.
Đến lượt Lăng Phong khuyên:
- Dù sao bao nhiêu năm rồi. Nếu chúng ta không nói ra, ai biết được Dao muội chính là nữ hài năm đó chứ?
Lăng Phong vừa nói vừa liếc mắt nhìn đám huynh đệ. Cả đám lập tức hiểu ý gật đầu phụ họa. Dù sao chuyện này đối với bọn họ chẳng liên quan, chỉ giống như đọc một câu chuyện trên mạng rồi quên là xong.
Công Tôn Kỳ trầm giọng:
- Ta vốn cũng không lo lắng. Thầm nghĩ chỉ cần 5 10 năm trôi qua là xong. Chỉ là, Dao Nhi càng lớn lại càng giống mẫu thân nó. Không sự nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có người hữu tâm phát hiện ra, thế thì công sức bao lâu...
Lăng Phong vuốt vuốt mũi. Lời của Công Tôn Kỳ khiến Lăng Phong bỗng nhớ đến một chuyện. Nói đúng hơn là nhớ đến một chuỗi hình ảnh.
Đó chính là lần hắn mở Chu Công bảo hạp ở Thái Nguyên, nhìn thấy một đoạn thần ký sót lại. Đáng nói là, người nữ nhân bên trong những mảnh ghép kể chuyện đó, lại có nét hao hao giống một người hắn quen, chính là Công Tôn Dao. Lúc đó hắn còn kỳ quái.
Một ý nghĩ lóe ra khỏi đầu, Lăng Phong buột miệng nói:
- Kỳ thúc, mẫu thân của Dao muội, có phải là Vệ Cơ Vệ Thần phi?
Danh sách chương