Thành Bích đeo mạng che mặt, chỉ là trên thân lại mặc một bộ đồ hơi bó một chút, khiến đường cong trên thân thể cứ thế hiển lộ, chẳng trách quần chúng đều mắt tròn mắt dẹt.

Nàng vừa đến nơi, việc đầu tiên là đảo mắt tìm bóng Lăng Phong.

Mãi sau một hồi vất vả Thành Bích mới phát hiện tên kia đang ngồi bất động gần xe tượng đá, khiến nàng không khỏi lo lắng. Lẽ nào hắn đã bị thương? Thành Bích rất rõ Lăng Phong bình thường thuộc lại trâu chó. Tỷ như bị Bạch Vân Thành chưởng cho te tua vẫn đùa được. Thế nhưng bây giờ lại bất chấp xung quanh chém giết như vậy ngồi điều tức, chỉ e thương thế phải rất nặng.

Ài, oan gia này, đã dặn đừng có đánh nhau rồi.

“Giá!”

Thành Bích lập tức thúc ngựa lao xuống.

Tiêu Thiên Phóng lúc này cũng trong bộ dạng bịt mặt, vội chặn ngang hỏi:

- Đường chủ, ngươi đi đâu vậy? Kế hoạch có gì thay đổi sao?

Đường chủ? Xưng hô này có chút cổ quái.

Chỉ nghe Thành Bích đằng sau mạng che mặt nhàn nhạt nói:

- Không có thay đổi. Các huynh đệ cứ tiếp tục như đã bàn. Ta... phải lo chút việc riêng.

- Việc riêng...?

Tiêu Thiên Phóng nhíu mày.

Gã thực ra biết việc riêng kia là cái gì.

Vốn Tiêu Thiên Phóng cho rằng chuyện Thành Bích với Lăng Phong là trong kế hoạch chung của môn hội, giống như với Triệu Doãn trước kia. Đây chính là lý do Tiêu Thiên Phóng tuy võ công cao cường vẫn rất thân thiện với Lăng Phong, còn nhiệt tình lôi kéo Bắc đường để Lăng Phong làm quen.

Chỉ là, đến gần đây Tiêu Thiên Phóng chợt nhận ra, dường như Thành Bích đang có ý định riêng, thậm chí muốn rút chân khỏi môn hội.

Quả nhiên, chỉ nghe Thành Bích nhẹ giọng mông lung nói:

- Sau hôm nay, có lẽ ta sẽ rời khỏi.

- Đường chủ, ngươi đây là...?

Dù đã đoán đươc một ít, Tiêu Thiên Phóng vẫn không hết bất ngờ.

Thành Bích thổn thức một lát mới nói:

- Chỗ Tổng đà chủ ta sẽ tự thân xử lý. Việc ở đây về sau có lẽ phải nhờ Tiêu đại ca tiếp quản.

- Đường chủ, ngươi cũng biết hội quy nghiêm khắc ra sao. Hơn nữa, hắn ta...

Thành Bích ngắt lời:

- Tiêu đại ca không cần khuyên nữa, ta đã quyết ý!

Tiêu Thiên Phóng đành phải dừng câu, liếc mắt nhìn Đại Đao vẫn trầm mặc một bên, chỉ thấy trong mắt Đại Đao tuy điềm tĩnh nhưng đầy mất mát.

Thanh Đường chủ không lẽ thực sự yêu tên họ Lăng kia, muốn bỏ tất cả theo hắn?

Tiêu Thiên Phóng thở dài nghĩ nghĩ.

Thân phận Thành Bích, Lăng Phong suy đoán cũng chỉ sai một chút. Không phải Bạch Liên giáo, nhưng là Thiên Địa hội.

Thành Bích và Tiêu Thiên Phóng là 2 thành viên chủ chốt của Thiên Địa hội tại Hà Bắc. Thành Bích là Đường chủ Hoằng Hóa đường, mật hiệu "Hoàng Long". Còn Tiêu Thiên Phóng có mật hiệu "Hồng Côn", phụ trách võ trang. Hoa phủ ở Đại Danh và Trường Phong tiêu cục chính là hai cứ điểm chính. Mà Bắc đường Cái bang cũng là hậu thuẫn đắc lực. Kỳ thực Cái bang từ khi thành lập đã có liên quan sâu xa đến hoạt động "phản Tống phục Minh".

Bọn họ ẩn thân ở Hà Bắc âm thầm tranh đấu từ lâu. Riêng Thành Bích, năm đó bị ép làm "mỹ nhân kế", rút cục kế bất thành kế lại thành thực sự thất thân vì Triệu Doãn. Chuyện này chính là tổng đà có lỗi với nàng, trong hội ai ai cũng biết.

Tổng Đà chủ có lẽ vì áy náy mới để Thành Bích làm Đường chủ, lại ra sức bù đắp nàng tài lực để nàng sống thật thoải mái. Cũng chính vì vậy mới có một mỹ phụ Văn Thành Bích nức tiếng cả Đại Danh. Hoàn toàn không phải do Triệu Doãn chu cấp như lời vẫn đồn.

Nhưng 10 năm thanh xuân, trinh tiết một nữ tử, đâu thể cứ dùng tiền là bù đắp hết được. Đừng nói Thành Bích còn có thân phận đặc biệt khác. Nay nàng nói muốn rửa tay gác kiếm, Tổng đà chủ có lẽ cũng phải chấp nhận.

Chỉ là, về tình nghĩa là vậy, nhưng đã là người của Thiên Địa hội nói muốn rút là rút dễ vậy sao?

Trọng yếu nhất là, kẻ họ Lăng kia lại là mật thám triều đình, chính là kẻ địch trực tiếp nhất của Thiên Địa hội. Cho dù hắn ta chỉ là loại tiểu tốt chăng nữa, Tổng đà ở Tô Châu nếu biết khẳng định không bao giờ cho phép Thành Bích đi theo hắn.

"Giá"

Mặc kệ Tiêu Thiên Phóng ngẫm nghĩ, Thành Bích đã thúc ngựa lao xuống.

Thành Bích tuy là đường chủ, nhưng võ công gần như không có, một mình lao vào hỗn loạn chẳng khác nào tự sát. Nhất là khi nàng ăn mặc nổi bật như vậy, càng dễ thành đối tượng trọng điểm cho kẻ xấu.

Tiêu Thiên Phóng định ra tay ngăn lần hai, nhưng rồi nghĩ gì đó lại thôi. Hơn nữa đã có Đại Đao và vài huynh đệ đi cùng.

Nhìn bóng dáng Đại Đao và Thành Bích, Tiêu Thiên Phóng nhếch mép cười khổ:

- Ài, hai kẻ si tình.

Xong rồi lại nghĩ chính bản thân mình lẩm bẩm:

- Ài, còn ta thì sao đây? Hay là cũng rút lui đi tìm nàng ấy...

...

Quan Thắng như một cái bóng, âm thầm hộ vệ sát Thành Bích.

Yển Nguyệt Đao đã rời bọc vải từ lúc nào, mũi đao thi thoảng kéo đất phát ra những tiếng rợn người. Một ngựa một đao, sát khí bức người, không khác nào thần tướng hạ phàm, quan binh vì thế không ai dám vọng động, mặc cho Thành Bích nửa khắc đã tiếp cận chiếc xe lớn ở trung tâm.

Vừa rồi nghe Thành Bích muốn từ bỏ theo Lăng Phong, Quan Thắng không khỏi cay đắng trong lòng. 10 năm yêu thầm của lão Quan, lại chẳng bằng nửa năm của Lăng thiếu gia, thật là đau a.

Chỉ là, Thắng ca cũng mặc kệ, chỉ cần nàng ấy hạnh phúc... Ai, lời kịch này thật quá cẩu huyết.

Quan Thắng tả xung hữu đột, hộ vệ Thành Bích đến gần chỗ Lăng Phong, bỗng...

“Choang”

Một mũi thương lớn chặn ngang mũi Yển Nguyệt đao.

Quan Thắng không khỏi nhìn lại đối phương. Có thể chặn Yển Nguyệt đao của hắn, tuyệt đối phải là tầm cỡ đại tướng. Nên biết Lăng Phong từng suýt chút mất mạng dưới cây đao này.

- Ngươi là ai?

- Loại phản tặc như ngươi mà cũng xứng hỏi tên bản tướng?

Quan Thắng hừ lạnh. Gã hỏi tên đối phương, là cho đối phương mặt mũi, chẳng ngờ bị tên kia sỉ nhục lại.

Người nọ là Khương Tuấn.

Lão Quan đang buồn bực thất tình không chỗ phát tiết. Được lắm, lại có thằng tìm chết. Liền hừ lạnh một cái, vung đao chém tới.

"Choang"

Quan Thắng Khương Tuấn, một người là hậu duệ của Quan Vũ, một người là con cháu của Khương tướng gia, cũng không biết ai mới xứng đáng với tổ tiên.

Nhân lúc Khương Tuấn bị Quan Thắng giữ lại, Thành Bích liền lách ngựa tới chỗ Lăng Phong. Còn chưa kịp lại gần hỏi han, đã nghe một tiếng phẫn nộ:

- Nữ tặc, ngươi dám đụng đến Tứ ca, ta sẽ không tha cho ngươi.

Thành Bích không khỏi thảng thốt, mấy người Lăng Hổ cũng ngẩn ra.

Là Tần Quyền, tên này đang làm trò gì? Thành Bích tuy đang hóa trang, nhưng nàng vừa rồi đã ra dấu hiệu, Tần Quyền không thể không hiểu.

Chỉ thấy Tần Quyền học điệu bộ Lăng Phong, vuốt vuốt mũi nhỏ giọng nói với chúng huynh đệ:

- Nhìn cái gì? Chúng ta là lương dân nha, nàng ta đang là phỉ tặc đó. Không thấy tên thối kia phải giả vờ ngủ say sao? Mau diễn!

- A...

Cả đám Lăng Hổ lập tức hiểu ra, liền lập tức phối hợp.

- A, ngươi chính là nữ thần tiên đã đánh bị thương Thiên Diện Quỷ Thủ kia sao?

- Nữ thần tiên, tiểu nhân trên có mẹ già 80 dưới có con nhỏ...

- A-di-đà Phật. Không ngờ hôm nay bần tăng lại phải bỏ mạng chốn này. Thiện tai!

Mặc kệ màn diễn xuất thối hoắc của đám Tần Quyền, quan binh xung quanh lại đều hoảng hốt ra mặt.

Từ đầu đã thấy nhóm người này võ công cao cường, còn hy vọng bọn họ trợ giúp một tay. Thế mà nữ nhân này vừa đến còn chưa làm gì bọn họ đã lăn ra đầu hàng. Lại còn cái gì đánh bị thương ma nữ khủng bố đằng kia.

Vốn đoạn kịch này kẻ hở khắp nơi. Chỉ là kẻ bịt mặt mang đao đi cùng xem chừng chỉ là hộ vệ cho nàng ta, lại có thể đánh ngang ngửa với cả Khương giáo đầu. Xem chừng nữ nhân này thực sự là siêu cao thủ. Thế là cả đám binh lính đều nghĩ thôi kệ m* thần tiên đánh nhau đi thôi, bọn ta chỉ làm lính kiếm tí cháo có điên mới tặng mạng vào. Không ai nhủ ai, liền biết ý tránh ra xa không chút nghi ngờ.

Thành Bích trong lòng muốn cười, nhưng cũng biết lúc này phải diễn theo, chỉ lạnh giọng quát:

- Biết điều thì tự trói mình lại.

Nói rồi liếc mắt nhìn sang Lăng Phong. Tên kia từ khi nàng đến vẫn chẳng có phản ứng gì, vẫn nhắm tịt mắt ngồi đó. Nàng nửa giận nửa lo ấp úng ra lệnh:

- Trói cả tên ở kia nữa, mang đi.

Vài thủ hạ lập tức nhảy xuống thi hành.

Đám A Trình từ lúc đám Lăng Phong tới cứ nghĩ xe hàng mình sẽ an tòan rồi. Chẳng ngờ giữa đường toát ra một nữ tặc chưa đánh đã khiến quân ta đầu hàng sạch, liền nơm nớp nói:

- Nữ đại nhân, vậy xe hàng này...

Thành Bích liếc mắt một cái, nói:

- Phong Vân tiêu cục sao? Được đấy, ta... à lão nương không cần. Các ngươi... cố mà bảo vệ cho tốt.

- A?

A Trình ngẩn ra, vị nữ tặc này rất có phong cách nha.

Thành Bích thấy đối phương ngây ra thẹn quá nói:

- Làm sao? Muốn bị cướp mới chịu?

A Trình nghe mà mù mịt, liền xua tay lia lịa:

- Không không không. Bảo vệ, hết mình bảo vệ.

Thành Bích nghĩ gì đó lại nói:

- Có điều, lão nương trưng dụng vài con ngựa.

- A?

- Làm sao? Phản đối?

A Trình lại xua tay. Hiện tại xung quanh cướp bóc, ngựa vô chủ đầy ra, vội vàng nói:

- Không không không. Trưng dụng, ngài phải trưng dụng chục con mới tốt.

Thế là giữa trận liền có một vở hài kịch. Quan binh tiêu sư đều khoanh tay nơm nớp nhìn một màn “nghĩa đệ anh dũng bảo vệ Tứ ca kết cục bi thảm bị nữ thần tiên trói mang đi".

Đương nhiên, màn kịch vụng về này tuy tránh được phần lớn sự chú ý, vẫn không thoát khỏi vài ánh mắt sắc sảo.

Câu hỏi đặt ra là, nhân vật chính của vở kịch “Phi Long sát thủ” kiêm “nhân viên mật thám rởm” Lăng Phong, hiện đang ra sao?

Hắn đang ngủ.

Lần này không phải diễn, mà thực sự là ngủ.

Giữa chiến trường mấy trăm mạng quần thảo, cũng chỉ có anh ấy, mặc kệ chúng sinh, siêu thoát tất cả. Thậm chí bị người ta trói lại mang đi vẫn không hề mảy may phản ứng, so với cái tượng đá bên kia còn giống tượng hơn.

...

Vừa rời khỏi phạm vi giao tranh, Thành Bích không nhịn được lay Lăng Phong:

- Lăng Phong...

Im lặng.

- Lăng Phong, không còn ai nữa rồi, mau tỉnh!

Vẫn là im lặng.

Phong ca vẫn như người chết bất động. Trên mặt còn cười đê tiện, thậm chí nước miếng chảy cả ra khóe miệng. Thành Bích không khỏi nhìn mà hờn dỗi.

Người này bị làm sao đây, dáng ngủ xấu chết đi được, khẳng định đang mơ về nữ nhân nào đi?

Nàng liền sốt sắng hỏi:

- Đương gia hắn đang bị làm sao vậy?

Tần Quyền khoanh tay buồn chán giải thích:

- Chắc đang minh tưởng.

- Minh tưởng?

Thành Bích không khỏi dở khóc dở cười.

Thuật ngữ “minh tưởng”, phàm là dân luyện khí luyện thần, đến một trình độ nhất định đều sẽ được nghe qua.

Dựa theo quyển “Minh tưởng, nơi bạn không thể tự kiếm chế“, thì chỉ riêng định nghĩa đã dài đến 69 trang. Ngắn gọn mà nói, minh tưởng là một phần trong tâm pháp. Bình tâm tĩnh khí, khí huyết tràn đầy, tinh lực dư thừa, mở ra tâm cảnh...

Chỉ là, người ta minh tưởng đều phải lựa chỗ an toàn yên tĩnh. Đâu có ai giữa lúc đánh nhau lại minh tưởng?

Còn phải hỏi sao? Bởi vì Phong ca là cao thủ. Khụ, thôi bỏ đi. Bởi vì Phong ca thân là nam chính, phải nổi bật mới được. Còn nhớ lần trước đụng ba tên Hộ giáo Thiên Nhẫn cũng thế này, đang đánh lăn ra ngủ, không muốn nổi bật cũng không xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện