Ở phía trước.

Tên đầu lĩnh xoay người sang trái tránh kiếm, chẳng qua tay phải vẫn cầm kiếm để hẳn sau lưng, một bộ không thèm chấp Lăng Phong.

Trong sát na Lăng Phong tiếp cận, đầu lĩnh mới chợt nhớ ra một chuyện. Thằng nhãi này không chỉ biết chạy.

Lăng Phong đâm kiếm tới bằng tay phải chỉ là hư chiêu, cái tay trái của hắn mới chính thức sát chiêu. Tên kia né kiếm đổ sang trái, tay phải vung ra thì đã quá muộn. Lăng Phong mượn thế áp sát, lách người sang trái, tay trái hắn quặp lấy cánh tay cầm kiếm của tên mặt nạ. Đồng thời xuất choáng.

“Hự”

Tên đầu lĩnh lập tức bị một cỗ cảm giác tử vong cận kề phủ lấy. Hắn không chỉ là cận vệ của Triệu Hanh, thực ra còn có một thân phận khác. Võ công hắn luyện cũng không hề đơn giản, chỉ vì nhất thời chủ quan ...

“Hự”

Một cảnh tượng rất kỳ quái.

Tên đầu lĩnh bị chính kiếm của mình đâm xuyên ngực.

Tất cả hộ vệ đều bị tình huống trước mắt làm cho ngây người. Triệu Hanh cũng vừa lúc xuống xe ngựa, hai mắt trợn trừng mặt tái mét. Kẻ kia là cao thủ số một dưới trướng gã, còn một tên nữa chuyên mang mặt nạ bạc lúc này không có ở đây. Lâu nay có hai người này bên cạnh, Triệu Hanh luôn an tâm, không nghĩ đến đêm nay tổn thất một.

Lăng Phong không rảnh rỗi đứng chờ đối phương phản ứng. Hắn ngay lập tức bỏ đầu lĩnh, phi tới vị trí của Triệu Hanh. Kẻ kia hại mẫu thân hắn bệnh nằm giường, không thể bỏ qua.

- Bảo vệ điện hạ!

Bên cạnh Triệu Hanh có 6 tên hộ vệ cũng mang mặt nạ, lập tức tụ lại phòng thủ. Đám này tu vi tuy kém hơn tên vừa rồi, nhưng nếu 6 người một chỗ, Lăng Phong rơi vào hạ phong.

Chẳng qua, một màn Lăng Phong uy hiếp vẫn còn đó, cả đám đều khá e dè, chỉ thủ không dám công. Lăng Phong liên tục dùng Hoạt Bất Lưu Thủ đảo qua lại, hy vọng tìm ra được chỗ đột phá. Đáng tiếc, 6 người này phối hợp rất ăn ý, chỉ cần nhận ra hướng di chuyển của Lăng Phong liền tạo ngay vòng vây mới, luôn luôn để Lăng Phong vào vị trí mặt đối mặt với chúng.

Lăng Phong biết cứ dây dưa thế này sẽ bất lợi.

Trời tuy tối, nhưng thông qua thần thức Lăng Phong nhạy cảm phát hiện, kẻ ở giữa hình như hơi lùi ra sau so với 5 đồng bạn. Chỉ một tiểu tiết nhỏ nhưng cũng đủ để Lăng Phong nhìn ra cơ hội.

Hắn quyết định liều lĩnh tấn công vào vị trí nọ.

“Vù”

Đúng như dự đoán, vòng vây bị phá, sáu người tách thành hai. Vừa rồi Lăng Phong cũng dùng tư thế này giết gọn đội trưởng của chúng, cả sáu đều chùn chân không dám đỡ.

Lăng Phong lọt qua khe hở.

- Aa? Triệu Hanh hoảng sợ, lùi về sau chụp lấy Vương Diệu Mai.

“Sang”

Vương Diệu Mai còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy một mũi kiếm sáng loáng ở ngay trước mặt, cả người nàng ta bị khóa cứng, hai tay bị Triệu Hanh ngoặt cả ra sau. Nàng ta trên mặt một mảnh mê mang, cơ bản không dám tin Triệu Hanh lại đem mình ra làm bia.

Bởi vì tay bị ngoặt ra sau, bầu ngực Vương Diệu Mai cứ thế nhô hẳn ra trước cao ngất. Chẳng qua Lăng Phong lúc này chẳng có tâm tư đâu mà nhìn.

- Hừ, ngươi đem nhân tình ra đỡ kiếm sao?

Triệu Hanh cười gằn :

- Nhân tình? Cô ta cơ bản chẳng là gì cả.

- Đối với ta cũng chẳng là gì.

Lăng Phong cười nhạt nhìn Triệu Hanh.

Vương Diệu Mai cả người run rẩy, thất thần vô hồn. Nàng ta nghe hai người này hỏi đáp, trong mắt ai cũng chả xem nàng là cái gì. Điều này đối với một quận chúa như nàng, còn nhục nhã hơn bấy lâu hạ thấp mình trong nhà Lăng Phong. Việc bị Triệu Hanh đem ra đỡ kiếm, nàng ta cũng không nghĩ tới nữa.

Lúc này, ở phía sau có tiếng giao tranh. Xem ra Mã Đại đã tới kịp, tạm thời giữ chân 6 tên hộ vệ giúp Lăng Phong có thời gian.

Lăng Phong gân đỏ hiện lên trong mắt, gấp gáp hỏi ngay :

- Ngươi vì sao hạ độc mẫu thân ta?

- Hạ độc?

Triệu Hanh không hiểu ra sao, nhưng ngay sau đó cảm thấy vui sướng khi kẻ địch gặp chuyện, cố cười :

- Vẫn chưa chết à?

Lăng Phong điên tiết, hắn không hỏi thêm nữa, nhấn một cái vung kiếm đâm tới.

Triệu Hanh cuống cuồng, tên bộ hạ cao thủ nhất còn bị người ta chém, gã biết mình chết đến nơi.

- Khoan ... dừng lại!

Lăng Phong dừng lại. Hắn đương nhiên muốn nghe Triệu Hanh nói, ít nhất phải biết thuốc giải cho mẫu thân. Nếu cứ thế giết đi, chỉ e không biết tìm ở đâu.

Triệu Hanh nhìn Lăng Phong, tay đẩy Vương Diệu Mai ra trước.

- Ngươi buông tha cho ta, thứ này vứt cho ngươi.

Lăng Phong cười nhạt. Còn tưởng gã kia nói về thuốc giải, chẳng ngờ đem nàng ta ra trao đổi. Vương Diệu Mai có thể tính là mỹ nữ, nhưng với Lăng Phong căn bản chẳng có tí ý nghĩa nào. Lăng Phong liếc nhìn vẻ mặt vô hồn của Vương Diệu Mai, thầm khinh bỉ cả hai.

Hắn không đáp, tiếp tục đâm tới.

“Vù”

Kiếm sượt cổ Vương Diệu Mai, nàng ta quá hoảng sợ bất tỉnh ngã xuống. Triệu Hanh cũng buông tay, ngả ngồi ra sau, vừa ngửa vừa lùi, trông rất thảm hại.

Lăng Phong nhìn cảnh tượng này, không khỏi sinh thương hại.

Nói thực ra, cũnng vì chuyện mẫu thân gấp gáp, Lăng Phong mới có thể ra tay quyết liệt như vừa rồi. Trước kia hắn chỉ là một nhân viên công ty, làm công ăn lương, lại sống ở xã hội văn minh, xuyên không một thời gian tuy đã làm quen với tràng diện chém giết một hai lần, nhưng vẫn không đủ hoàn toàn xoay 180 độ thành người ngoan lạt.

Triệu Hanh run rẩy :

- Ngươi ... Lăng Phong đúng không? Chỉ cần buông tha cho ta, bao ... nhiêu tiền cũng được.

Lăng Phong không đáp.

Triệu Hanh tiếp tục mua chuộc :

- Chức quan ... chức quan thế nào?

- Thuốc giải!

Lăng Phong gằn giọng bước lại gần.

- Thuốc giải?

Triệu Hanh mờ mịt, gã không hề dính líu đến vụ việc kia, vừa rồi chẳng qua nói bừa. Nhưng gã vẫn hàm hồ nói :

- Có có, đều có. Chỉ cần đưa ta qua sông, thuốc giải đưa ngay cho ngươi.

- Hừ, xem ta con nít 3 tuổi?

Lăng Phong chỉa kiếm ra trước uy hiếp.

Mã Đại ở phía sau nhìn cảnh Lăng Phong rề rề rà rà, gã nóng ruột hét :

- Thập Nhị, lui về cho ta!

Bỗng, từ phía bờ sông có tiếng vó ngựa phi tới. Lăng Phong là người đầu tiên nhận ra.

"Cứu viện của chúng?"

Lăng Phong nghĩ rất nhanh.

Về công, nhiệm vụ của Mật Thám ty lần này là bắt sống đem Triệu Hanh quay lại kinh thành. Còn Triệu Hanh thoát được, hay bị chết, đều như nhau. Trong đó, giết chết là hạ sách, bởi vì như vậy sẽ biến giả thành thật. Yên Vương sẽ danh chính ngôn thuận có cớ trả thù mà khởi binh làm phản.

Về tư, hôm nay thù đã kết, người của đối phương cũng đã giết, thà rằng giết trừ hậu hoạn, còn hơn tha vì thuốc giải. Thuốc giải có thể tìm sau.

Triệu Hanh lợi dụng lúc Lăng Phong suy nghĩ, vội đứng lên xoay lưng muốn bỏ chạy. Lăng Phong ngay lập tức đâm tơi.

"Uung"

Trái với thanh âm mong đợi, Lăng Phong có cảm giác đâm phải một khối sắt. Kiếm không xuyên qua thân thể, ngược lại cong hẳn lại.

"Giáp? Giáp gì khủng như vậy?"

Triệu Hanh tuy vậy vẫn hộc máu ngã xuống lần hai.

Lăng Phong bực tức, muốn tiếp tục ra chiêu. Hắn không tin giáp kia che hết cả người, tỷ dụ phần cổ, chém vào đó là đủ.

Vừa vung kiếm ra, linh tính báo cho Lăng Phong có nguy hiểm, hắn vội lộn nhào ra sau.

"Phập phập phập"

Liên tiếp vài mũi tên cắm xuống đất, ở ngay trước mũi Lăng Phong. Sau đó là một lọat tiếng kêu vang lên :

- Điện hạ! Điện hạ!

Cứu viện của Triệu Hanh tới kịp.

Lăng Phong đã thất bại.

Có tiếng ai đó vang lên :

- Đại nhân, Ngũ Nương bất tỉnh rồi, hơi thở rất yếu.

- Cái gì?

Sau đó là tiếng quát tháo :

- Thập Nhị, mau rút lui!

Lăng Phong chỉ kịp nhìn lại chỗ Triệu Hanh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt căm hận của Triệu Hanh đang nhìn mình, còn có cả ánh mắt vô hồn của Vương Diệu Mai.

Xem ra thù hận giữa hai bên, sau hôm nay sẽ chính thức bắt đầu.

Không ai để ý, cùng lúc này trên bầu trời đêm, có một vài vệt sáng vắt qua.

...

Ở một căn tiểu viện đâu đó.

Đây là biệt viện của Triệu Khánh ở kinh thành, dùng để nghỉ ngơi khi hắn ghé kinh thành. Phủ Tần Vương cũng không ở đây, mà ở Tần Phượng.

Tô Đóa Nhi về đây đã được một thời gian, ban ngày nàng cũng không có việc gì để làm ngoài tập luyện vài điệu múa. Nàng vẫn luôn nhớ lời Lăng Phong khích lệ, muốn trở thành thiên hạ đệ nhất. Nhưng càng ngày nàng càng mất niềm tin, Tô Đóa Nhi giống như con chim, bị nhốt trong lồng, đến giờ thì chủ gọi ra giải trí.

Tiểu Hiên trở thành đệ tử học múa của Tô Đóa Nhi. Hai người trở thành đôi tỷ muội thân thiết.

- Tiểu thư, nô tì vừa nghe được Lăng phủ có tin xấu.

- Tin xấu gì?

Tô Đóa Nhi vội dừng múa. Nàng không thể ra ngoài, cũng chỉ có thể sai Tiểu Hiên đi nghe ngóng.

- Lâm đại nương hình như bị bệnh rất nặng, mấy ngày chưa tỉnh.

- Hả! Làm sao có thể thế được? Còn hỏi được gì nữa không?

- Nô tì ... chỉ nghe được như vậy thôi. Nghe nói lang trung đều đã mời, nhưng đều không có ích gì cả.

Tô Đóa Nhi đi đi lại lại, nghĩ gì đó nói :

- Vẫn còn đại phu bên Y Quan viện đúng không?

Tiểu Hiên gật gật đầu.

Nhân tiện nói, Y Quan viện thực ra cũng không chỉ lo chữa bệnh cho mỗi Hoàng đế phi tần. Trực thuộc Y Quan viện có khá nhiều phường cục, tỷ dụ Huệ Dân phường chuyên phát thuốc cho dân, hoặc An Tế phường chữa bệnh cho người nghèo.

Chẳng qua, việc chữa cho dân nghèo chỉ là hình thức để báo cáo, tỷ dụ một năm làm một lần “buỗi lễ chữa bệnh”, thực tế đều chỉ chữa cho người có quan tước có tiền bạc, vậy mới kiếm được.

Tô Đóa Nhi nói :

- Mấy người này, không phải gia đình quan lại căn bản không mời được. Không được, sáng mai ta muốn đi xem xem.

- Nhưng còn Hoàng tử Khánh ... - Tiểu Hiên cẩn thận nói.

Tô Đóa Nhi thở dài.

Tô Đóa Nhi hiện tại vẫn chẳng có thân phận cụ thể nào, nàng giống như một vũ cơ được Triệu Khánh nuôi riêng, bị giam lỏng ở đây.

Triệu Khánh đem nàng về đây đã được một thời gian, chuyện gì “cần xảy ra” cũng đều đã xảy ra. Việc nàng không còn hoàn bích, Triệu Khánh quả nhiên không để ý. Có điều, Đóa Nhi với hắn một chút cảm giác cũng không có. Cứ mỗi lần Triệu Khánh gần gũi, nàng đều bất động như cái xác không hồn, nhanh chóng xong việc, khiến Triệu Khánh rất mất hứng.

Chẳng qua, tính về nhan sắc, nàng xuất sắc hơn rất nhiều mấy thê thiếp của hắn, khiến hắn không nỡ bỏ.

- Điện hạ giá đáo!

Bên ngoài có tiếng tên hộ viện vang lên. Tô Đóa Nhi lật đật tỉnh táo lại. Rất nhanh đã thấy Triệu Khánh đi vào.

- Điện hạ, ngài ... khuya rồi còn tới đây sao?

Tô Đóa Nhi biết Triệu Khánh bị mẫu hậu cấm đoán tiếp xúc nữ nhân như mình. Dăm bữa nửa tháng hắn mới vào kinh, cũng đều đến vào ban ngày.

Lát sau, Triệu Khánh lim dim ngồi trên ghế, Tô Đóa Nhi đấm bóp cho gã, nhỏ nhẹ nói :

- Điện hạ, người thân của thiếp gặp chuyện, thiếp ...

- Người thân?

Triệu Khánh vẫn nhắm mắt, gã không nhớ ra Tô Đóa Nhi còn có ai thân thích.

- Là Lăng Phong, nghĩa huynh của thiếp.

Triệu Khánh mang máng nhớ ra, cũng không để ý lắm, hỏi cho qua chuyện :

- Làm sao?

Tô Đóa Nhi biết không thể kêu Triệu Khánh trực tiếp lo gì đó cho bệnh của Lâm thị, nàng bèn nói gián tiếp :

- Nghĩa huynh có chút chuyện, lại hiềm thân phận kém không lo được, cho nên ...

- Được rồi được rồi. Ban cho hắn cái chức quan nhỏ, được chưa?

Triệu Khánh không chờ hết câu đã phẩy tay. Đám nữ nhân trong nhà, hễ được sủng ái là lôi người thân vào này nọ. Gã không hơi đâu mà đi quản.

Tô Đóa Nhi sợ kẻ này nói rồi quên, lại nhắc :

- Điện hạ công vụ bận rộn ...

- Trương Bảo!

- Có thuộc hạ.

Triệu Khánh phân phó gì đó.

Đóa Nhi vui vẻ trong lòng. Nàng cũng không biết Lăng Phong đã gia nhập Mật Thám ty.

Lần đó nàng cự tuyệt Lăng Phong, cũng là nghĩ cho cả hai. Hai người kém duyên vô phận, xem như chỉ là một đoạn kỷ niệm.

Thực ra, kể cả không vướng mắc gia đình hay Hoàng tử gì đó, Tô Đóa Nhi cũng không có tâm ý muốn theo Lăng Phong, nàng có lẽ chỉ muốn được tự do.

- Điện hạ, có khẩu dụ của Quan Gia, mời ngài khẩn cấp tiến cung.

- Lại chuyện gì nữa đây? - Triệu Khánh càu nhàu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện