Hạ Thụy Bác ấn ấn vài cái vào bảng điều khiển: “Sao thế nhỉ?”

Chữ số màu đỏ lại nhảy lên, thang máy tiếp tục di chuyển xuống.

Hạ Thụy Bác khó hiểu nhìn bảng điều khiển, nói một câu: “Cái quái gì vậy?”

Cảnh Văn nắm chặt cặp sách, miệng mím lại, một câu cũng không nói.

Đinh một tiếng, thang máy mở ra.

Cửa thang máy tầng này có lẽ rất ít khi mở, lâu chưa được bảo tu qua, cửa mở vô cùng chậm, hơn nữa còn có tiếng rin rít ma-xát, khiến người ta cảm thấy ghê răng, đồng thời tim đập nhanh.

Phía ngoài đen nhánh một mảnh. Chẳng phải nói quá, thật sự là đen nhánh, một điểm sáng cũng không có. Sau khi cửa thang máy hoàn toàn mở, bỗng có cơn gió đặc biệt lạnh thổi tới.

“Ngoài đó là nơi nào?” Hạ Thụy Bác đứng ở cửa thang máy ngó ra.

“Trước kia hình như là khu trung tâm mua sắm dưới lòng đất.” Giọng Cảnh Văn rất nhỏ, giống như đang sợ hãi thì thào: “Sau hỏa hoạn, đổi thành chỗ để xe, nhưng nghe nói đã xảy ra tai nạn, xây xong một nửa liền bỏ đấy không thi công nữa.”

“Cậu biết nhiều nhỉ.” Hạ Thụy Bác nhấc chân muốn ra ngoài.

“Này, cậu đừng đi.” Cảnh Văn la lên: “Tối như vậy, hơn nữa tôi nghe nói cửa ra vào ở đây cũng bị khóa rồi, chúng ta không đi bằng lối đó được. Quay lại tầng trên thôi.”

“Đi tìm thang thoát hiểm a, đi bộ một tầng chứ mấy.”

“Nhưng mà......”

Hạ Thụy Bác đưa tay chỉ chỉ bảng điều khiển thang máy: “Thang này ngừng rồi, đi thế nào được?”

Cảnh Văn nhìn vào thấy quả nhiên đúng như vậy. Vừa nãy vẫn còn sáng đèn giờ toàn bộ đã tối sầm, chỉ có đèn khẩn cấp trong thang vẫn sáng, cậu ấn mãi vẫn không có phải ứng, thuận tay cầm lấy điện thoại khẩn cấp trong thang máy: “Chúng ta có thể gọi khu an ninh.”

“Không nhất định phải gọi. Với lại chúng ta cũng không phải bị nhốt trong thang máy, vấn đề này chỉ sợ an ninh tòa nhà sẽ không quản, nói không chừng chỉ biết khuyên chúng ta đi tìm thang thoát hiểm.” Hạ Thụy Bác nói: “Mà chưa biết điện thoại khẩn cấp của khu an ninh có ai bắt máy hay không. Toà nhà này ngoại từ lớp luyện thi buổi tối của chúng ta, những bộ phận văn phòng khác có khi đã đóng cửa hết, có khi người có trách nhiệm kiểm tra tòa lầu đã ngắt điện cũng nên. Như vậy có gọi điện thoại báo khẩn cũng chẳng có ích gì. Cậu không phải vừa nói ở đây trước kia là khu trung tâm mua sắm sao? Chắc chắn phải có thang bộ đi lên phía trên chứ.”

Cảnh Văn không chịu bỏ cuộc: “Nhìn lại mà xem, tối đen thế kia làm sao mà tìm thấy thang bây giờ.” Cảnh Văn vừa nhấc ống nghe, vừa ấn số báo khẩn cấp được dán bên trên vách thang máy.

Hạ Thụy Bác mở màn hình điện thoại di động, ánh sáng màu xanh le lói trong bóng tối, cũng có thể mờ mờ nhìn thấy phía trước một cự ly ngắn.

“Tít...... Tít...... Tít......”

“Thôi, đừng đợi nữa.” Điện thoại thật lâu không có ai bắt máy, Hạ Thụy Bác chậm rãi tiến về phía trước: “Thời gian dùng để tìm thang thoát hiểm có ích hơn.”

Cảnh Văn cúp ống nghe, túm cặp sách do dự mấy giây đồng hồ.

Cậu thực sự không muốn tiến về phía trước.

Có cỗ quỷ khí luẩn quẩn...... Ở đây đã từng có người chết. Trước kia xem báo, thấy hỏa hoạn làm chết hơn 60 người trong khu trung tâm mua sắm này, bởi vì lửa lan nhanh, thang thoát hiểm mắc kẹt, những người đó không thể chạy. Nhưng Hạ Thụy Bác đã đi rồi...... Cảnh Văn khẽ cắn răng, cũng chạy theo: “Này, chờ tôi với.”

Hạ Thụy Bác dừng chân, Cảnh Văn vội vàng tiến tới.

“Cho tôi đi cùng với......”

Bỗng nhiên phía sau có tiếng vang, hai người quay đầu lại nhìn, cửa thang máy đang mau chóng khép lại, ánh sáng bên trong biến thành một đường chỉ, rồi hoàn toàn biến mất.

Nhẹ nhàng đinh một tiếng, thang máy cứ như vậy di chuyển lên trên, đem tất cả lưu lại trong một mảnh hắc ám.

“Con mẹ nó, thật tà ma!”

Bốn phía tối om om, nếu không có ánh sáng từ điện thoại di động thì đưa tay lên cũng chẳng thấy năm ngón. Cảnh Văn nhìn mặt Hạ Thụy Bác xanh lè vì ánh sáng điện thoại chiếu vào, nuốt nước bọt, nói: “Lần này thì đúng là chỉ còn cách đi tìm cầu thang thôi.”

Lúc hai người bọn họ bị nhốt dưới tầng hầm, một bảo vệ xách quần từ phòng vệ sinh phóng trở về. Có hai người trực, một người đi mua cơm rồi, người còn lại không hiểu sao bỗng dưng đau bụng, vừa chạy vào nhà vệ sinh vừa thả rắm, nhưng đến nhà vệ sinh lại không thấy động tĩnh gì liền trở về. Lúc đến bàn trực liếc mắt liền thấy điện thoại báo khẩn nhấp nháy đèn.

Cầm máy gọi lại thì không ai bắt máy.

Nhìn số hiệu báo khẩn, là thang máy số 3. Camera của thang máy đó chiếu cảnh thang dừng một lúc, rồi cửa mở ra.

A, may là không có chuyện gì. Có thể vừa nãy đèn bị nháy hoặc bánh răng thang có chút vấn đề, bất quá bây giờ cửa mở ra rồi, nên chắc người gọi điện đã rời khỏi.

Bảo vệ an tâm cúp điện thoại.

“Này, cậu có nhớ vị trí thang lầu không? Tôi nghĩ vị trí thang bên trên với dưới này không khác nhau.” Hạ Thụy Bác hỏi: “Tôi nghĩ ở đây cậu quen thuộc hơn tôi?”

Cảnh Văn suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ kỹ góc Tây Bắc và Đông Bắc đều có thang thoát hiểm......”

Hạ Thụy Bác vừa nghe xong bỗng dưng kích động: “Vậy chẳng phải cách đây không xa sao?”

“Đúng vậy a.”

Hạ Thụy Bác dậm chân: “Trước cứ ra khỏi đây hẵng!” Hắn bỗng nhiên kéo tay Cảnh Văn: “Nhớ theo sát, đừng có đi lung tung, đường phía trước hình như không giống ở đây, không cẩn thận ngã thì khốn.”

“Ah...... Ừm.” Cảnh Văn có chút ngại ngùng, tay của Hạ Thụy Bác rất lớn, lòng bàn tay ấm áp. Ở tại cái nơi lạnh lẽo này, bàn tay của hắn thật mạnh mẽ, đáng để nắm lấy.

Mặt đất chính xác không bằng phẳng, giống như chỉ được lát bằng một nửa, còn nửa sau trở thành hoang phế. Hai người từng bước, từng bước dò dẫm, dựa vào ánh sáng le lói của điện thoại di động mà đi.

Bởi vì tối om, hơn nữa đường không dễ đi, cho nên cảm giác rất lâu mới tới được phía góc Đông Bắc. Đằng kia đúng là có cửa. Nhưng là...... Là một cửa sắt rất lớn, khóa vừa thô vừa nặng, gỉ ngoèn, không biết đã bao lâu chưa được mở ra.

“Có ai không!” Hạ Thụy Bác kêu lên đập thùng thùng vào cửa sắt: “Có ai nghe thấy không?”

Tôi cũng gào lên, nhưng chỉ có thể thấy tiếng hai chúng tôi tan ra trong khoảng không rộng lớn, xa xa còn có thể nghe thấy tiếng vang vọng lại:”Có ai nghe thấy không không không không......”

Phía sau cửa sắt hoàn toàn im lặng, một tiếng động nhỏ cũng không có.

“Không được, xem ra đường này không ổn rồi.” Hạ Thụy Bác xoay người: “Đi thử bên kia xem sao.”

Cảnh Văn chỉ cảm thấy trên người càng ngày càng lạnh, không nhịn được rùng mình.

Hạ Thụy Bác hỏi: “Cậu lạnh à?”

“Không, không lạnh.”

“Cẩn thận một chút, chúng ta đi sang bên kia.” Hạ Thụy Bác nói: “Điện thoại di động của tôi chỉ sợ pin không đủ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện