Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Ninh Vũ được nhận vào viện thiết kế, cậu vừa đạt được chứng chỉ kỹ sư máy móc nên muốn đưa Nam Húc đi ăn một bữa thật ngon, vừa tan làm liền lái xe đến đón anh.
Ninh Vũ mở một cửa hàng đồ ngọt cho Nam Húc, món tráng miệng chính ở đây là bánh su kem nhân đào, tiệm được đặt tên là ‘Mật Ngữ’.
Mỗi ngày trên người Nam Húc đều thơm ngát, luôn toả ra mùi ngọt ngào của kem bơ và mứt đào, hệt như một cái bánh su nho nhỏ biết đi.
Một đôi tay từ phía sau vòng ra trước, dịu dàng ôm lấy eo Nam Húc.
“Anh ơi, tan làm nha, mình đi ăn cơm.” Ninh Vũ từ phía sau ôm lấy Nam Húc, hôn một cái lên vành tai của anh, lại dùng mặt mình dán lên cái tai hồng nhuận xinh xắn ấy, đưa tay lấy một đoá kem bơ bỏ vào trong miệng.
Nam Húc xoay người, nhìn người nam nhân thành thục trước mặt, hai mắt cong lên cười dịu dàng.
“Ngày hôm nay em nhận được chứng chỉ kỹ sư, cũng là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, em đã đặt bàn rồi, chúng ta đi thôi.” Ninh Vũ tháo tạp dề trên người Nam Húc xuống, rồi giúp anh buộc lại chỏm tóc nhỏ lỏng lẻo phía sau.
Thật ra cái nhà này từ lâu đã không còn cần Nam Húc cật lực làm việc để kiếm tiền nữa rồi, Ninh Vũ biết người yêu rất thích làm điểm tâm liền mở một cửa hàng ngọt ngào xinh xắn này cho anh.
Ninh Vũ lái xe đưa Nam Húc đến một nhà hàng Tây vừa mới mở trong thành phố.
Ở phía đối diện, có một quý công tử thân mặc âu phục chân mang giày da đeo kính râm bước tới, tay kéo theo một vị tổng giám đốc khí tràng cao lãnh phong thái bất phàm.
Nhiếp tổng đẩy cánh tay Thẩm Bạch Băng đang khoác trên vai mình ra, “Thẩm tổng, cách xa tôi một chút.”
Thẩm Bạch Băng không thèm để tâm, quay đầu lại thì trông thấy người quen liền lên tiếng chào hỏi.
Ninh Vũ nhíu mày, “Tại sao cậu lại ở đây.”
Thẩm Bạch Băng cởi kính râm xuống, “Nơi này là em do mở thì sao em lại không được phép đến đây chứ?”
Những năm qua báo chí liên tục đưa tin về việc Thẩm công tử tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, sự nghiệp phát triển không ngừng. Cha mẹ Thẩm đã hoàn toàn buông tay, cùng nhau ra nước ngoài hưởng thụ.
Nam Húc cười cười hỏi thăm, “Vị kia là?”
Thật ra từ khi nhìn thấy hai người họ thì Thẩm Bạch Băng đã mong chờ Nam Húc sẽ hỏi mình câu này, cậu nhóc hết sức tự hào mà long trọng giới thiệu, “Vị kia là tinh anh của Nhiếp tổng Nhiếp Phong Trí... con trai ông ấy.”
Ninh Vũ khinh bỉ nhìn cậu nhóc.
Thẩm Bạch Băng ghé lại bên người Ninh Vũ nhỏ giọng nói thầm, “Em có tìm Lưu Kiêu nhờ anh ta gửi cho đoạn video, để dành từ từ xem mà học hỏi.”
Sắc mặt Ninh Vũ tối sầm lại.
Thẩm Bạch Băng vừa lẩm bẩm giai điệu thường xuất hiện trong các đám cưới vừa bật video lên.
Mười năm về trước, vào ngày Ninh Vũ tốt nghiệp đại học, cậu mời tất cả bạn bè đến ăn một bữa cơm, sau đó ở ngay trước mặt mọi người quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ lâu đưa đến trước mặt Nam Húc.
Vừa bá đạo vừa ngọt ngào nói, “Anh ơi, cùng em kết hôn đi.”
HOÀN
Ninh Vũ mở một cửa hàng đồ ngọt cho Nam Húc, món tráng miệng chính ở đây là bánh su kem nhân đào, tiệm được đặt tên là ‘Mật Ngữ’.
Mỗi ngày trên người Nam Húc đều thơm ngát, luôn toả ra mùi ngọt ngào của kem bơ và mứt đào, hệt như một cái bánh su nho nhỏ biết đi.
Một đôi tay từ phía sau vòng ra trước, dịu dàng ôm lấy eo Nam Húc.
“Anh ơi, tan làm nha, mình đi ăn cơm.” Ninh Vũ từ phía sau ôm lấy Nam Húc, hôn một cái lên vành tai của anh, lại dùng mặt mình dán lên cái tai hồng nhuận xinh xắn ấy, đưa tay lấy một đoá kem bơ bỏ vào trong miệng.
Nam Húc xoay người, nhìn người nam nhân thành thục trước mặt, hai mắt cong lên cười dịu dàng.
“Ngày hôm nay em nhận được chứng chỉ kỹ sư, cũng là ngày kỉ niệm kết hôn của chúng ta, em đã đặt bàn rồi, chúng ta đi thôi.” Ninh Vũ tháo tạp dề trên người Nam Húc xuống, rồi giúp anh buộc lại chỏm tóc nhỏ lỏng lẻo phía sau.
Thật ra cái nhà này từ lâu đã không còn cần Nam Húc cật lực làm việc để kiếm tiền nữa rồi, Ninh Vũ biết người yêu rất thích làm điểm tâm liền mở một cửa hàng ngọt ngào xinh xắn này cho anh.
Ninh Vũ lái xe đưa Nam Húc đến một nhà hàng Tây vừa mới mở trong thành phố.
Ở phía đối diện, có một quý công tử thân mặc âu phục chân mang giày da đeo kính râm bước tới, tay kéo theo một vị tổng giám đốc khí tràng cao lãnh phong thái bất phàm.
Nhiếp tổng đẩy cánh tay Thẩm Bạch Băng đang khoác trên vai mình ra, “Thẩm tổng, cách xa tôi một chút.”
Thẩm Bạch Băng không thèm để tâm, quay đầu lại thì trông thấy người quen liền lên tiếng chào hỏi.
Ninh Vũ nhíu mày, “Tại sao cậu lại ở đây.”
Thẩm Bạch Băng cởi kính râm xuống, “Nơi này là em do mở thì sao em lại không được phép đến đây chứ?”
Những năm qua báo chí liên tục đưa tin về việc Thẩm công tử tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, sự nghiệp phát triển không ngừng. Cha mẹ Thẩm đã hoàn toàn buông tay, cùng nhau ra nước ngoài hưởng thụ.
Nam Húc cười cười hỏi thăm, “Vị kia là?”
Thật ra từ khi nhìn thấy hai người họ thì Thẩm Bạch Băng đã mong chờ Nam Húc sẽ hỏi mình câu này, cậu nhóc hết sức tự hào mà long trọng giới thiệu, “Vị kia là tinh anh của Nhiếp tổng Nhiếp Phong Trí... con trai ông ấy.”
Ninh Vũ khinh bỉ nhìn cậu nhóc.
Thẩm Bạch Băng ghé lại bên người Ninh Vũ nhỏ giọng nói thầm, “Em có tìm Lưu Kiêu nhờ anh ta gửi cho đoạn video, để dành từ từ xem mà học hỏi.”
Sắc mặt Ninh Vũ tối sầm lại.
Thẩm Bạch Băng vừa lẩm bẩm giai điệu thường xuất hiện trong các đám cưới vừa bật video lên.
Mười năm về trước, vào ngày Ninh Vũ tốt nghiệp đại học, cậu mời tất cả bạn bè đến ăn một bữa cơm, sau đó ở ngay trước mặt mọi người quỳ một chân xuống, lấy ra chiếc nhẫn đã được chuẩn bị từ lâu đưa đến trước mặt Nam Húc.
Vừa bá đạo vừa ngọt ngào nói, “Anh ơi, cùng em kết hôn đi.”
HOÀN
Danh sách chương