Chuyển ngữ: MéoBiên tập: Tiểu Sên
Đình Hòa nhẹ nhàng thả Đào Bảo xuống. Sau khi đứng vững mới ngẩng đầu gọi: "Phụ thân."
Mặc dù Đình Hòa nghiêm khắc với bé nhưng tính tình rất tốt, vì vậy Đào Bảo chỉ kính trọng mà không sợ hắn. Hôm qua bé nhắc tới mẫu thân với hắn, tuy hắn chưa nói gì nhưng cũng không nói bé không đươc gặp mẫu thân. Tiểu hài tử dù hiểu chuyện nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, theo lẽ thường tất nhiên muốn gặp mẫu thân. Bây giờ bé đứng cạnh phụ thân, dè dặt nhìn A Đào, đôi mắt to nhìn nàng chăm chú.
Đình Hòa dắt tay Đào Bảo, nói với bé: "Theo ta trở về."
"Phụ thân, con..." Đào Bảo mấp máy môi nhưng vẫn bị phụ thân dẫn đi. Bé vừa đi vừa quay đầu ra sau nhìn mẫu thân, há miệng muốn gọi nàng nhưng cuối cùng lại nhịn. Sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo Đình Hòa.
Bọn Thược Dược đúng lúc đi ra tìm A Đào ăn tối thì trông thấy Đình Hòa thượng tiên dắt tay một đứa bé, đứa bé kia lại còn gọi hắn là phụ thân, nhất thời kinh ngạc.
Thược Dược đi tới cạnh A Đào, khẽ nói: "Trước kia có người thấy Đình Hòa thượng tiên dẫn một đứa trẻ đến trường mầm non ở ngay gần đây. Đứa bé này thường đi theo chín đứa trẻ nhà Dung Lâm thượng thần. Người ta nói đó là con của thượng tiên. Ban đầu ta không tin đâu, không ngờ lại là thật..."
Trước kia khi Đình Hòa thượng tiên còn dạy học ở Di sơn, đức hạnh của hắn thế nào mọi người đều biết. Con người thanh tâm quả dục lại khiêm tốn lễ độ như vậy làm sao chưa thành thân mà đã có con chứ. Ban đầu Thược Dược không tin, cảm thấy chắc chắn có sự hiểu lầm, nhưng hôm nay thấy đứa bé này thì không thể không tin được. Thượng tiên quả thật có con trai.
Dạ Đàm nói: "Hèn chi hôm qua gặp đứa bé kia cứ cảm thấy quen mắt, hóa ra lớn lên giống thượng tiên."
Đứa bé còn nhỏ, mặt mũi giống thượng tiên như đúc, hơn nữa nói chuyện cũng vô cùng khéo léo, phong thái giống hệt thượng tiên.
Đang nói thì Mạnh Cực tiên nhân bán xiên nướng ven đường đi tới, trong tay còn cầm một vật nói với A Đào: "Chiếc khăn này của cô nương sao? Ta nhặt được nó." Là chiếc khăn màu xanh ngọc quàng dưới cổ Đào Bảo khi ăn xiên nướng vừa nãy.
A Đào nhìn thoáng qua, không do dự giơ tay nhận lấy chiếc khăn từ Mạnh Cực tiên nhân: "Đa tạ."
Tiểu tử kia được Đình Hòa dạy dỗ rất tốt, còn biết cách buộc khăn.
A Đào xưa nay lạnh nhạt, thuở nhỏ không cha không mẹ, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé có liên hệ máu mủ với nàng, trong lòng tự nhiên có cảm giác kỳ diệu. Trước kia lúc hoài thai bé cũng không có bao nhiêu cảm giác, cho đến khi sinh bé ra, chớp mắt đã biến thành một tiểu thượng tiên... Cảm giác khi tiếp xúc với bé bây giờ, A Đào chưa từng có, nhưng nàng không hề bài xích, hơn nữa còn thấy thích.
Bọn Thược Dược đang thảo luận về thượng tiên, chỉ có Ngọc Quản sắc mặt tái nhợt nhìn A Đào, bàn tay trong tay áo nắm thật chặt.
A Đào cất chiếc khăn đi, cùng bọn Thược Dược đi ăn tối.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Thược Dược cố ý chạy đến ngủ cạnh A Đào. Ký túc xá của Cửu Tiêu các có quy định nghiêm khắc, mặc dù A Đào ở một mình nhưng cũng không có ai đến ngủ cùng. Thược Dược bởi vì nhớ A Đào, nửa năm không gặp vô cùng nhớ nàng, đợi khi đèn tắt mới vụng trộm đi ra, chạy đến chỗ A Đào.
Lúc hai người ngủ, Thược Dược nằm ở trên giường, nhớ tới chuyện hôm nay, nói: "Nàng nói xem... Thượng tiên chưa thành thân, vậy mẫu thân của bé trai kia rốt cuộc là ai chứ? Có phải là vị tiên tử nào đó không? Nhưng tiên tử trên thiên giới người nào cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, được dạy dỗ nghiêm khắc, chắc sẽ không vụng trộm sinh đứa nhỏ đâu nhỉ?"
Thược Dược càng nghĩ càng thấy lạ, muốn thảo luận với A Đào nhưng nói một hồi mà không thấy A Đào phản ứng, chợt nhớ ra nàng không thích đàm luận loại chuyện này nên trầm mặc không nói nữa.
Hôm sau khi ăn sáng ở nhà ăn, Hi Quỳ cũng nhập hội, thấy thái độ A Đào vẫn như trước kia, không quá vui vẻ với nàng. Trước đây vì A Đào có pháp thuật cao nên nàng ta không dám nói lời nào, nhưng bây giờ nàng ta với Cừ Chúc thường xuyên qua lại, đương nhiên thấy kiêu ngạo, nói chuyện cũng tùy ý hơn một chút, ở trên bàn cơm cười nói tự nhiên, nhìn qua thấy tâm tình vô cùng tốt.
Lúc mấy người đi vào học đường, đi qua ven hồ chợt thấy thượng tiên mặc cẩm bào màu trắng, dắt theo một đứa bé.
Ban đầu chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy, hôm nay đứa trẻ này được thượng tiên dẫn vào Cửu Tiêu các mà không che giấu gì.
Hi Quỳ nói: "Ta nghe mẫu thân Cừ Chúc nói, Đình Hòa thượng tiên vô cùng thương yêu đứa con trai này, nhưng mẫu thân đứa bé lại không rõ tung tích, chắc là không có. Thượng tiên có thân phận tôn quý, trước kia lại không gần nữ sắc, có tiên nữ ái mộ cũng không dám hạ thủ, có điều hôm nay ngược lại có sơ hở..." Hi Quỳ cười cười, nói tiếp, "Nếu lấy lòng được vị tiểu công tử này thì vị trí phu nhân thượng tiên cũng dễ như trở bàn tay thôi."
Còn nhỏ như vậy đúng là rất cần mẫu thân ở bên cạnh, dù thượng tiên chu đáo thế nào nhưng chung quy lại vẫn có một số việc không cẩn thận bằng nữ tử. Do đó thượng tiên sẽ bắt đầu cân nhắc đến chuyện thành thân. Dẫu sao thượng tiên thương yêu đứa bé này như vậy, nếu con trai chủ động mở miệng thì nhất định thượng tiên sẽ gật đầu.
Trong lòng Hi Quỳ có chút ngứa ngáy, hiện giờ nàng đang hẹn hò với Cừ Chúc, chỉ sợ ra tay thì kết cục như công dã tràng, nên nhất thời không dám thử.
Hi Quỳ liếc mắt nhìn A Đào thấy nàng ăn mặc không khác ngày thường. Từ khi trở về từ Đông Hải, phẩm vị của nàng cũng không tiến bộ hơn, nhưng gương mặt càng ngày càng xinh đẹp trắng hồng, dáng người cũng lồi lõm nhấp nhô càng nổi rõ. Ở Đông Hải lâu như vậy, trên người chút xíu mùi cá biển cũng không có, chỉ có hương đào ngọt ngào.
Hi Quỳ thong thả nói: "A Đào, ngươi nhìn xuất thần như vậy chẳng lẽ muốn thử một chút? Muốn lấy lòng vị tiểu công tử này để dễ trở thành phu nhân thượng tiên sao?"
A Đào lạnh nhạt liếc nàng.
Hi Quỳ nghĩ nàng bị mình nói trúng tâm tư nên thẹn quá hóa giận, bèn nói tiếp: "Trước kia ở Di sơn, ngươi dùng mọi cách quyến rũ thượng tiên chẳng lẽ không phải muốn cùng thượng tiên ra khỏi Di sơn sao? Bây giờ đã ra ngoài được rồi, nhưng chẳng so được với hậu duệ thiên giới, ngươi có ý niệm như vậy cũng là bình thường. Có điều khi ở Di sơn, thượng tiên không có hứng thú với ngươi, bây giờ chỉ sợ cũng chẳng làm được gì nhỉ."
Thấy Hi Quỳ nói như vậy, Ngọc Quản liền mở miệng nói: "Ngươi không nên nói A Đào như vậy, nàng ấy không nghĩ như vậy đâu."
Hi Quỳ nhìn Ngọc Quản cao gầy thanh tú, cười cười nói: "Trông ngươi lại có tiến bộ đấy. Làm sao? Cho là mình được Ly Chu Thần Quân coi trọng thì có hậu thuẫn à? Một cây hoa cúc bị đụng thành hoa hướng dương còn muốn bảo vệ người khác à?"
Ngọc Quản á khẩu không trả lời được, xấu hổ không chịu nổi, đặc biệt bây giờ A Đào còn đứng bên cạnh hắn nên chỉ đành mặt đỏ tai hồng cúi đầu.
A Đào lạnh nhạt giơ tay, trực tiếp xách Hi Quỳ lên, "tõm" một tiếng ném nàng ta vào trong hồ nước, sau đó quay đi đầu không ngoảnh lại.
Hi Quỳ ở trong hồ ra sức giãy giụa, sặc mấy ngụm nước rồi mới nhớ ra mình biết bơi, sau đó chậm rì rì bơi vào bờ.
Mặc dù luật lệ ở Cửu Tiêu các nghiêm khắc nhưng cũng không đến mức không có nhân tình. Ngày thường chưa có tiên quân nào mang con tới Cửu Tiêu các nhưng ở đây cũng không nói là không thể. Huống chi Đình Hòa thượng tiên không thành thân, nam tử độc thân độc lập nuôi dưỡng hài tử như thế, tất nhiên phải thông cảm nhiều hơn.
Đứa bé này không chạy lung tung, một mực đi theo phụ thân.
Các đệ tử kính trọng thượng tiên nên vị tiểu công tử này đến đây đương nhiên cũng được yêu quý. Huống chi tiểu tử này lại khiến người ta yêu thích, vừa thông minh vừa ngoan ngoãn.
Đến lớp, đầu tiên Đào Bảo nhìn qua các đệ tử phía dưới rồi liếc nhìn phụ thân một cái. Sau đó bé cầm một chiếc ghế nhỏ, chạy xuống hàng cuối cùng, đi vào tận bên trong muốn ngồi cạnh A Đào.
Ngọc Quản đang ngồi cạnh A Đào.
Đào Bảo ngoan ngoãn nhìn hắn, khẽ nói: "Có thể nhường đệ không? Đệ muốn ngồi ở đây."
Ngọc Quản nhìn A Đào thấy nàng không nói gì nên do dự dịch ghế ra để thừa một khoảng trống. Tên tiểu tử này liền ngồi vào giữa hai bọn họ, gần sát A Đào.
Đình Hòa dạy học ở phía trên, A Đào ngồi nghe. Tuy hiện giờ nàng đã bớt phóng túng hơn trước nhiều nhưng tật xấu hay thất thần trong giờ học vẫn còn đó. Chỉ có Ngọc Quản biết, từ đầu tới cuối luôn ghi bài giúp nàng.
Ngọc Quản như thường lệ đang ghi bài cho nàng thì thấy tiểu tử kia đã lấy quyển vở của A Đào, cầm bút cúi đầu viết chữ. Hắn nghĩ tên tiểu tử này còn nhỏ, chắc chỉ tô tô vẽ vẽ linh tinh thôi, đang định lấy lại quyển vở từ trong tay bé thì thấy dòng chữ viết ngay ngắn, mà nhìn qua nội dung thì đúng là điều mà thượng tiên giảng, hơn nữa bé còn nhớ đầy đủ hơn hắn.
Ngọc Quản nhất thời không biết nói gì.
Đào Bảo khôn khéo hiểu chuyện nói với hắn: "Ca ca, huynh ghi hai quyển vất vả quá, đệ sẽ ghi giúp tỷ tỷ." Bé nháy mắt mấy cái, nhìn A Đào, "Có được không ạ?"
A Đào thấy bé viết vui vẻ, chữ viết còn đẹp hơn nàng rất nhiều nên cũng tùy bé, gật gật đầu.
Đào Bảo vui vẻ cười, lại gần nhắc nhở nàng: "Đừng mất tập trung trong giờ học nữa nhé! Phụ thân giảng bài hay lắm." Vừa rồi còn là đứa con nít ngoan ngoãn, chớp mắt liền biến thành tiểu thượng tiên nhắc nàng phải nghe giảng.
Nhưng chẳng qua chỉ là đứa bé, thượng tiên giảng bài khoảng một canh giờ thì Đào Bảo đã ngủ gật nửa canh giờ, sau đó mơ mơ màng màng ngã lên người Ngọc Quản. Ngọc Quản cúi đầu nhìn đứa bé phấn điêu ngọc trác, nhất thời không biết làm thế nào.
*phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa.
Đến khi tên tiểu tử này lảo đảo sắp ngã xuống thì có một cánh tay mảnh khảnh giơ ra kéo bé.
Ngọc Quản nhìn A Đào che chở bé, tiểu tử kia ngủ say nhưng vẫn giơ tay ôm chặt cánh tay nàng. Cuối cùng A Đào dứt khoát ôm tên tiểu tử này lên đùi để bé an tâm ngủ.
Ánh mắt Ngọc Quản thoáng tối sầm lại, cảm thấy hơi mất mát, sau đó cúi đầu tiếp tục ghi bài.
Đến khi hết giờ học, các đệ tử tốp năm tốp ba thu dọn sách vở trở về nhà. Đình Hòa đi xuống, tới tận bên trong hàng cuối cùng, thấy Đào Bảo ngủ say sưa trong ngực A Đào liền khom người ôm bé.
Tiểu tử kia dù ngủ say nhưng vẫn ôm chặt A Đào, làm thế nào cũng không chịu buông ra, trong miệng lẩm bẩm: "Mẫu thân..."
Tay Đình Hòa khựng lại, nhìn A Đào.
A Đào trái lại không nhìn hắn. Nàng cúi đầu nhìn bé, nói với thượng tiên: "Ta đưa nó về."
Đình Hòa lạnh nhạt nói: "Được." Sau đó thu tay lại, khoanh tay đi trước.
A Đào bế Đào Bảo, đi theo sau thượng tiên, cùng hắn một trước một sau đi ra ngoài.
Đình Hòa nhẹ nhàng thả Đào Bảo xuống. Sau khi đứng vững mới ngẩng đầu gọi: "Phụ thân."
Mặc dù Đình Hòa nghiêm khắc với bé nhưng tính tình rất tốt, vì vậy Đào Bảo chỉ kính trọng mà không sợ hắn. Hôm qua bé nhắc tới mẫu thân với hắn, tuy hắn chưa nói gì nhưng cũng không nói bé không đươc gặp mẫu thân. Tiểu hài tử dù hiểu chuyện nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, theo lẽ thường tất nhiên muốn gặp mẫu thân. Bây giờ bé đứng cạnh phụ thân, dè dặt nhìn A Đào, đôi mắt to nhìn nàng chăm chú.
Đình Hòa dắt tay Đào Bảo, nói với bé: "Theo ta trở về."
"Phụ thân, con..." Đào Bảo mấp máy môi nhưng vẫn bị phụ thân dẫn đi. Bé vừa đi vừa quay đầu ra sau nhìn mẫu thân, há miệng muốn gọi nàng nhưng cuối cùng lại nhịn. Sau đó cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo Đình Hòa.
Bọn Thược Dược đúng lúc đi ra tìm A Đào ăn tối thì trông thấy Đình Hòa thượng tiên dắt tay một đứa bé, đứa bé kia lại còn gọi hắn là phụ thân, nhất thời kinh ngạc.
Thược Dược đi tới cạnh A Đào, khẽ nói: "Trước kia có người thấy Đình Hòa thượng tiên dẫn một đứa trẻ đến trường mầm non ở ngay gần đây. Đứa bé này thường đi theo chín đứa trẻ nhà Dung Lâm thượng thần. Người ta nói đó là con của thượng tiên. Ban đầu ta không tin đâu, không ngờ lại là thật..."
Trước kia khi Đình Hòa thượng tiên còn dạy học ở Di sơn, đức hạnh của hắn thế nào mọi người đều biết. Con người thanh tâm quả dục lại khiêm tốn lễ độ như vậy làm sao chưa thành thân mà đã có con chứ. Ban đầu Thược Dược không tin, cảm thấy chắc chắn có sự hiểu lầm, nhưng hôm nay thấy đứa bé này thì không thể không tin được. Thượng tiên quả thật có con trai.
Dạ Đàm nói: "Hèn chi hôm qua gặp đứa bé kia cứ cảm thấy quen mắt, hóa ra lớn lên giống thượng tiên."
Đứa bé còn nhỏ, mặt mũi giống thượng tiên như đúc, hơn nữa nói chuyện cũng vô cùng khéo léo, phong thái giống hệt thượng tiên.
Đang nói thì Mạnh Cực tiên nhân bán xiên nướng ven đường đi tới, trong tay còn cầm một vật nói với A Đào: "Chiếc khăn này của cô nương sao? Ta nhặt được nó." Là chiếc khăn màu xanh ngọc quàng dưới cổ Đào Bảo khi ăn xiên nướng vừa nãy.
A Đào nhìn thoáng qua, không do dự giơ tay nhận lấy chiếc khăn từ Mạnh Cực tiên nhân: "Đa tạ."
Tiểu tử kia được Đình Hòa dạy dỗ rất tốt, còn biết cách buộc khăn.
A Đào xưa nay lạnh nhạt, thuở nhỏ không cha không mẹ, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé có liên hệ máu mủ với nàng, trong lòng tự nhiên có cảm giác kỳ diệu. Trước kia lúc hoài thai bé cũng không có bao nhiêu cảm giác, cho đến khi sinh bé ra, chớp mắt đã biến thành một tiểu thượng tiên... Cảm giác khi tiếp xúc với bé bây giờ, A Đào chưa từng có, nhưng nàng không hề bài xích, hơn nữa còn thấy thích.
Bọn Thược Dược đang thảo luận về thượng tiên, chỉ có Ngọc Quản sắc mặt tái nhợt nhìn A Đào, bàn tay trong tay áo nắm thật chặt.
A Đào cất chiếc khăn đi, cùng bọn Thược Dược đi ăn tối.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Thược Dược cố ý chạy đến ngủ cạnh A Đào. Ký túc xá của Cửu Tiêu các có quy định nghiêm khắc, mặc dù A Đào ở một mình nhưng cũng không có ai đến ngủ cùng. Thược Dược bởi vì nhớ A Đào, nửa năm không gặp vô cùng nhớ nàng, đợi khi đèn tắt mới vụng trộm đi ra, chạy đến chỗ A Đào.
Lúc hai người ngủ, Thược Dược nằm ở trên giường, nhớ tới chuyện hôm nay, nói: "Nàng nói xem... Thượng tiên chưa thành thân, vậy mẫu thân của bé trai kia rốt cuộc là ai chứ? Có phải là vị tiên tử nào đó không? Nhưng tiên tử trên thiên giới người nào cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, được dạy dỗ nghiêm khắc, chắc sẽ không vụng trộm sinh đứa nhỏ đâu nhỉ?"
Thược Dược càng nghĩ càng thấy lạ, muốn thảo luận với A Đào nhưng nói một hồi mà không thấy A Đào phản ứng, chợt nhớ ra nàng không thích đàm luận loại chuyện này nên trầm mặc không nói nữa.
Hôm sau khi ăn sáng ở nhà ăn, Hi Quỳ cũng nhập hội, thấy thái độ A Đào vẫn như trước kia, không quá vui vẻ với nàng. Trước đây vì A Đào có pháp thuật cao nên nàng ta không dám nói lời nào, nhưng bây giờ nàng ta với Cừ Chúc thường xuyên qua lại, đương nhiên thấy kiêu ngạo, nói chuyện cũng tùy ý hơn một chút, ở trên bàn cơm cười nói tự nhiên, nhìn qua thấy tâm tình vô cùng tốt.
Lúc mấy người đi vào học đường, đi qua ven hồ chợt thấy thượng tiên mặc cẩm bào màu trắng, dắt theo một đứa bé.
Ban đầu chỉ nghe nói chứ chưa từng thấy, hôm nay đứa trẻ này được thượng tiên dẫn vào Cửu Tiêu các mà không che giấu gì.
Hi Quỳ nói: "Ta nghe mẫu thân Cừ Chúc nói, Đình Hòa thượng tiên vô cùng thương yêu đứa con trai này, nhưng mẫu thân đứa bé lại không rõ tung tích, chắc là không có. Thượng tiên có thân phận tôn quý, trước kia lại không gần nữ sắc, có tiên nữ ái mộ cũng không dám hạ thủ, có điều hôm nay ngược lại có sơ hở..." Hi Quỳ cười cười, nói tiếp, "Nếu lấy lòng được vị tiểu công tử này thì vị trí phu nhân thượng tiên cũng dễ như trở bàn tay thôi."
Còn nhỏ như vậy đúng là rất cần mẫu thân ở bên cạnh, dù thượng tiên chu đáo thế nào nhưng chung quy lại vẫn có một số việc không cẩn thận bằng nữ tử. Do đó thượng tiên sẽ bắt đầu cân nhắc đến chuyện thành thân. Dẫu sao thượng tiên thương yêu đứa bé này như vậy, nếu con trai chủ động mở miệng thì nhất định thượng tiên sẽ gật đầu.
Trong lòng Hi Quỳ có chút ngứa ngáy, hiện giờ nàng đang hẹn hò với Cừ Chúc, chỉ sợ ra tay thì kết cục như công dã tràng, nên nhất thời không dám thử.
Hi Quỳ liếc mắt nhìn A Đào thấy nàng ăn mặc không khác ngày thường. Từ khi trở về từ Đông Hải, phẩm vị của nàng cũng không tiến bộ hơn, nhưng gương mặt càng ngày càng xinh đẹp trắng hồng, dáng người cũng lồi lõm nhấp nhô càng nổi rõ. Ở Đông Hải lâu như vậy, trên người chút xíu mùi cá biển cũng không có, chỉ có hương đào ngọt ngào.
Hi Quỳ thong thả nói: "A Đào, ngươi nhìn xuất thần như vậy chẳng lẽ muốn thử một chút? Muốn lấy lòng vị tiểu công tử này để dễ trở thành phu nhân thượng tiên sao?"
A Đào lạnh nhạt liếc nàng.
Hi Quỳ nghĩ nàng bị mình nói trúng tâm tư nên thẹn quá hóa giận, bèn nói tiếp: "Trước kia ở Di sơn, ngươi dùng mọi cách quyến rũ thượng tiên chẳng lẽ không phải muốn cùng thượng tiên ra khỏi Di sơn sao? Bây giờ đã ra ngoài được rồi, nhưng chẳng so được với hậu duệ thiên giới, ngươi có ý niệm như vậy cũng là bình thường. Có điều khi ở Di sơn, thượng tiên không có hứng thú với ngươi, bây giờ chỉ sợ cũng chẳng làm được gì nhỉ."
Thấy Hi Quỳ nói như vậy, Ngọc Quản liền mở miệng nói: "Ngươi không nên nói A Đào như vậy, nàng ấy không nghĩ như vậy đâu."
Hi Quỳ nhìn Ngọc Quản cao gầy thanh tú, cười cười nói: "Trông ngươi lại có tiến bộ đấy. Làm sao? Cho là mình được Ly Chu Thần Quân coi trọng thì có hậu thuẫn à? Một cây hoa cúc bị đụng thành hoa hướng dương còn muốn bảo vệ người khác à?"
Ngọc Quản á khẩu không trả lời được, xấu hổ không chịu nổi, đặc biệt bây giờ A Đào còn đứng bên cạnh hắn nên chỉ đành mặt đỏ tai hồng cúi đầu.
A Đào lạnh nhạt giơ tay, trực tiếp xách Hi Quỳ lên, "tõm" một tiếng ném nàng ta vào trong hồ nước, sau đó quay đi đầu không ngoảnh lại.
Hi Quỳ ở trong hồ ra sức giãy giụa, sặc mấy ngụm nước rồi mới nhớ ra mình biết bơi, sau đó chậm rì rì bơi vào bờ.
Mặc dù luật lệ ở Cửu Tiêu các nghiêm khắc nhưng cũng không đến mức không có nhân tình. Ngày thường chưa có tiên quân nào mang con tới Cửu Tiêu các nhưng ở đây cũng không nói là không thể. Huống chi Đình Hòa thượng tiên không thành thân, nam tử độc thân độc lập nuôi dưỡng hài tử như thế, tất nhiên phải thông cảm nhiều hơn.
Đứa bé này không chạy lung tung, một mực đi theo phụ thân.
Các đệ tử kính trọng thượng tiên nên vị tiểu công tử này đến đây đương nhiên cũng được yêu quý. Huống chi tiểu tử này lại khiến người ta yêu thích, vừa thông minh vừa ngoan ngoãn.
Đến lớp, đầu tiên Đào Bảo nhìn qua các đệ tử phía dưới rồi liếc nhìn phụ thân một cái. Sau đó bé cầm một chiếc ghế nhỏ, chạy xuống hàng cuối cùng, đi vào tận bên trong muốn ngồi cạnh A Đào.
Ngọc Quản đang ngồi cạnh A Đào.
Đào Bảo ngoan ngoãn nhìn hắn, khẽ nói: "Có thể nhường đệ không? Đệ muốn ngồi ở đây."
Ngọc Quản nhìn A Đào thấy nàng không nói gì nên do dự dịch ghế ra để thừa một khoảng trống. Tên tiểu tử này liền ngồi vào giữa hai bọn họ, gần sát A Đào.
Đình Hòa dạy học ở phía trên, A Đào ngồi nghe. Tuy hiện giờ nàng đã bớt phóng túng hơn trước nhiều nhưng tật xấu hay thất thần trong giờ học vẫn còn đó. Chỉ có Ngọc Quản biết, từ đầu tới cuối luôn ghi bài giúp nàng.
Ngọc Quản như thường lệ đang ghi bài cho nàng thì thấy tiểu tử kia đã lấy quyển vở của A Đào, cầm bút cúi đầu viết chữ. Hắn nghĩ tên tiểu tử này còn nhỏ, chắc chỉ tô tô vẽ vẽ linh tinh thôi, đang định lấy lại quyển vở từ trong tay bé thì thấy dòng chữ viết ngay ngắn, mà nhìn qua nội dung thì đúng là điều mà thượng tiên giảng, hơn nữa bé còn nhớ đầy đủ hơn hắn.
Ngọc Quản nhất thời không biết nói gì.
Đào Bảo khôn khéo hiểu chuyện nói với hắn: "Ca ca, huynh ghi hai quyển vất vả quá, đệ sẽ ghi giúp tỷ tỷ." Bé nháy mắt mấy cái, nhìn A Đào, "Có được không ạ?"
A Đào thấy bé viết vui vẻ, chữ viết còn đẹp hơn nàng rất nhiều nên cũng tùy bé, gật gật đầu.
Đào Bảo vui vẻ cười, lại gần nhắc nhở nàng: "Đừng mất tập trung trong giờ học nữa nhé! Phụ thân giảng bài hay lắm." Vừa rồi còn là đứa con nít ngoan ngoãn, chớp mắt liền biến thành tiểu thượng tiên nhắc nàng phải nghe giảng.
Nhưng chẳng qua chỉ là đứa bé, thượng tiên giảng bài khoảng một canh giờ thì Đào Bảo đã ngủ gật nửa canh giờ, sau đó mơ mơ màng màng ngã lên người Ngọc Quản. Ngọc Quản cúi đầu nhìn đứa bé phấn điêu ngọc trác, nhất thời không biết làm thế nào.
*phấn điêu ngọc trác: gương mặt đẹp như bức tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã được mài giũa.
Đến khi tên tiểu tử này lảo đảo sắp ngã xuống thì có một cánh tay mảnh khảnh giơ ra kéo bé.
Ngọc Quản nhìn A Đào che chở bé, tiểu tử kia ngủ say nhưng vẫn giơ tay ôm chặt cánh tay nàng. Cuối cùng A Đào dứt khoát ôm tên tiểu tử này lên đùi để bé an tâm ngủ.
Ánh mắt Ngọc Quản thoáng tối sầm lại, cảm thấy hơi mất mát, sau đó cúi đầu tiếp tục ghi bài.
Đến khi hết giờ học, các đệ tử tốp năm tốp ba thu dọn sách vở trở về nhà. Đình Hòa đi xuống, tới tận bên trong hàng cuối cùng, thấy Đào Bảo ngủ say sưa trong ngực A Đào liền khom người ôm bé.
Tiểu tử kia dù ngủ say nhưng vẫn ôm chặt A Đào, làm thế nào cũng không chịu buông ra, trong miệng lẩm bẩm: "Mẫu thân..."
Tay Đình Hòa khựng lại, nhìn A Đào.
A Đào trái lại không nhìn hắn. Nàng cúi đầu nhìn bé, nói với thượng tiên: "Ta đưa nó về."
Đình Hòa lạnh nhạt nói: "Được." Sau đó thu tay lại, khoanh tay đi trước.
A Đào bế Đào Bảo, đi theo sau thượng tiên, cùng hắn một trước một sau đi ra ngoài.
Danh sách chương