Chuyển ngữ: Tiểu Sên

Đình Hòa trước đây cũng là đệ tử Cửu Tiêu các, hắn xưa giờ đều là đệ tử gương mẫu, từ nhỏ đã tài giỏi hơn người, nên không biết chuyện đệ tử hư hỏng phải mời trưởng bối là như thế nào.

Sắc mặt hắn không được tốt, khẽ ho một cái, nói với Xung Hư tôn giả:"Ta hôm nay đến đây là để nói chuyện với tôn giả về việc của a Đào."

Xung Hư tôn giả dù sao cũng là tiên quân nổi danh ở Cửu Tiêu các, mặc dù kinh ngạc nhưng cũng chỉ sững sờ một lát rồi thôi.

Hắn liếc a Đào, sau đó nói với thượng tiên: "Nếu đã vậy thì thượng tiên ngồi xuống nói chuyện đi."

Hắn không ngờ người giám hộ của Đào yêu này là thượng tiên!

Thái độ của Xung Hư tôn giả mềm mỏng hơn, nhưng dù sao cũng giải quyết công việc, hắn nói: "A Đào đánh Cừ Chúc, có rất nhiều đệ tử Cửu Tiêu các tận mắt nhìn thấy. Cừ Chúc này là con của Dung Hư nguyên quân, thượng tiên cũng biết rồi đó, Dung Hư nguyên quân chỉ có một đứa con trai, lúc trước xảy ra chuyện không may nên giờ lại càng bảo vệ che chở hắn như trân bảo, chuyện này cần phải giải quyết thích đáng với bà ấy.

Thân phận của Dung Hư nguyên quân mặc dù không cao bằng thượng tiên Cửu Nguyên sơn, nhưng dù sao cũng là tiên nhân tôn quý trên thiên giới, đắc tội không nổi.

Đình Hòa không phải dạng người không biết đúng sai, nghe Xung Hư nói vậy, đáp: "Mặc dù vậy, nhưng ban nãy ta nghe đệ tử nói a Đào ra tay là vì Cừ Chúc có hành vi không đứng đắn, động tay động chân với a Đào."

Này......

Xung Hư nói:"Chỉ chạm tay chút thôi mà..."

Trong mắt Xung Hư tôn giả, chỉ chạm tay một chút đã bị đánh thành vậy là Cừ Chúc bị thiệt.

Đình Hòa khẽ lắc đầu, ôn hòa nói: "A Đào là một cô nương, ban ngày ban mặt bị nam tử sàm sỡ, nếu nàng ấy không phản ứng nhanh nhạy chẳng lẽ lại đứng im chịu đựng?"

Xung Hư nhìn thoáng qua a Đàp bên cạnh thượng tiên, cảm thấy đào này không phải loại dễ dàng bị người ta bắt nạt. Nàng dựa vào hộ tịch thiên giới mới vào ban trọng điểm được, trong đám đệ tử thì nàng tu vi thấp nhất, nhưng thiên phú lại cao hơn các đệ tử khác rất nhiều, học pháp thuật chỉ một chút đã tinh thông. Bằng tu vi bây giờ của Cừ Chúc làm sao có thể khi dễ Đào yêu này được?

Có điều thượng tiên nói vậy cũng có đạo lí. Nếu đổi lại là một cô nương yếu ớt khác, bị Cừ Chúc làm như vậy...

Xung Hư tôn giả nói:"Nhưng cũng không thể ra tay tàn nhẫn thế được."

Đình Hòa nói:"A Đào am hiểu pháp thuật dụng hình, điểm này hẳn tôn giả cũng biết, thế nên nàng ra tay mới mạnh hơn các cô nương bình thường một chút... Chuyện này do Cừ Chúc gây sự trước, a Đào chỉ tự vệ thôi, nếu tôn giả muốn truy cứu thì chúng ta cũng chẳng có gì đuối lý. Mấy năm nay tôn giả dạy dỗ vô số đệ tử vĩ đại, ở Cửu Tiêu các có uy vọng, chắc sẽ xử lý chuyện này theo công bằng."

Hắn dừng một chút, giọng lạnh hơn: "A Đào là cô đào của Cửu Nguyên sơn ta, nếu nàng bị ủy khuất, Cửu Nguyên sơn ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng."

Trong mắt Xung Hư tôn giả, Đình Hòa thượng tiên làm người luôn khiêm tốn, hắn được như ngày hôm nay đều do tự mình cố gắng, chưa bao giờ dùng thân phận thiếu chủ Cửu Nguyên sơn mà yêu cầu ưu đãi.

Hắn lúc nào cũng hòa nhã, là người hiểu đạo lý, Xung Hư luôn kính trọng.

Mà đây là lần đầu tiên thấy hắn hơi tức giận...

Xung Hư không phải ngốc, vội nói: "Chuyện này đương nhiên phải giải quyết công bằng rồi, thượng tiên cứ yên tâm."

Đình Hòa gật đầu.

Xung Hư nhìn A Đào, mấy câu muốn đuổi học ban nãy cũng không nói nữa, chỉ bảo nàng: "Sau này nếu có ai quấy rầy trò thì chỉ cần kêu cứu, đừng nóng nảy đánh nhau, Cửu Tiêu các chúng ta kị nhất điều đó." Lại nói với thượng tiên, "Đào này có thượng tiên dạy, hẳn ngày sau có thể thành tài."

Lại nói khách sáo vài câu, Đình Hòa mới dẫn A Đào ra ngoài.

Đi ra ngoài rồi, Đình Hòa liền thấp giọng hỏi nàng:"Chuyện Cừ Chúc sao không nói với ta?"

A Đào đáp:"Hôm qua thượng tiên quay về Cửu Nguyên sơn, sáng nay ta quên mất."

Nghĩa là ban đầu nàng muốn nói cho hắn biết.

Sắc mặt Đình Hòa thoáng dịu đi, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nếu không tiếp xúc với nàng mà chỉ nhìn bên ngoài, thì ai cũng tưởng nàng chỉ là cô đào "bình hoa" dễ bắt nạt.

Ngoài hành lang nhiều đệ tử qua lại, Đình Hòa muốn khuyên bảo nàng nhưng lại không tiện nói, đành bảo nàng về lớp trước, tan học sẽ nói chuyện với nàng.

Đình Hòa mới vào Cửu Tiêu các dạy học, nhưng danh tiếng đã vang dội. Thân phận hắn tôn quý, diện mạo tuấn mỹ, tính tình ôn hòa, có rất nhiều nữ đệ tử ngưỡng mộ hắn.

Đệ tử tốp năm tốp ba đi qua đều cung kính hành lễ với hắn, Đình Hòa thượng tiên mang tiên huy, trước sau như một cao cao tại thượng, cao quý như cách cả đám mây.

A Đào đi theo Đình Hòa, thấy khi hắn nhìn các đệ tử hành lễ mặc dù ôn hòa, nhưng lại mang theo mấy phần thanh lãnh.

Áo bào trắng toát, tóc tai chỉnh tề, làm người ta không thể khinh thường được.

Nàng khẽ cong môi, giơ tay ra sau lưng, nhẹ nhàng gãi thắt lưng hắn.

Thượng tiên ngoài mặt nghiêm trang lại nhỏ giọng nói với nàng: "Đừng xằng bậy."

A Đào chưa bao giờ là một cô đào ngoan ngoãn, nhúc nhích bàn tay dời xuống mông thượng tiên.

Lại có một đệ tử đi ngang qua, tay áo Đình Hòa vung lên, gạt tay a Đào ra.

Chờ đệ tử kia đi xa, sắc mặt Đình Hòa mới thay đổi.

Nắm lấy cổ tay A Đào kéo nàng vào một góc tối, sau đó lập tức ép nàng lên vách tường, cúi đầu hôn.

Cơ thể a Đào thoáng run, khi thượng tiên tiến quân thần tốc mới nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân quấn lấy thắt lưng hắn, hai người dính sát vào nhau.

Nụ hôn càng thêm nóng bỏng.

Tiếng chuông vang lên, đã tới giờ học.

Bên tai là tiếng bước chân vội vàng của các đệ tử đến muộn, tim Đình Hòa đập như trống, ngửi hương thơm từ a Đào, giọng khàn khàn: "...Buông tay."

Bàn tay nhỏ bé nắm tiên căn của a Đào lại không hề buông, tươi cười nhìn thượng tiên, sóng mắt lưu chuyển.

Chương trình học của các đệ tử mới đa phần là lý thuyết để củng cố nền tảng, mà a Đào chưa bao giờ thích mấy thứ đó, nàng chỉ hứng thú với tiết thực hành mà thôi. Bảo nàng đi học cái tiết buồn tẻ thế này chi bằng ở cùng thượng tiên còn hơn. Thế là cúi đầu cắn cắn vành tai đỏ rực của hắn, hỏi:"...... Thật sự không cần?"

Đình Hòa mặt đỏ bừng, nhưng hắn là người có nguyên tắc, ban nãy là xúc động nhất thời, đương nhiên không dung túng a Đào trốn học.

Lập tức bế nàng xuống dưới, sửa sang lại quần áo cho nàng xong mới tự mình dẫn nàng về lớp.

Thời khóa biểu của a Đào thế nào Đình Hòa nhớ như in, bây giờ đến tiết học của Chân Viễn tiên quân. Chân Viễn tiên quân xưa nay nghiêm khắc, không bao giờ nương tay với đệ tử đến muộn. A Đào biểu hiện thế nào hắn cũng biết, hôm nay nhất định không thể Chân Viễn tiên quân có ấn tượng xấu về nàng được.

Hắn tự mình dẫn nàng đi mới yên tâm hơn.

Chân Viễn tiên quân thấy A Đào đến muộn đang định phát tác, lại nghe thượng tiên giải thích mới biết đào này đến chỗ thượng tiên thỉnh giáo vấn đề, dù sao nàng cũng hiếu học, thế mới không phạt nàng đứng bên ngoài, cho nàng vào lớp.

Đình Hòa tạm biệt Tiên quân, tận mắt thấy A Đào ngồi xuống chỗ rồi mới yên tâm rời đi.

Đình Hòa mới nhận chức nên chương trình dạy cũng không nhiều. Nhưng so với những tiên quân khác thì chương trình dạy của hắn đã vô cùng quan trọng. Dù sao Cửu Tiêu các tôn sư trọng đạo, nhân tài vĩ đại như thế đương nhiên không thể lãng phí. Với năng lực của thượng tiên thì sau này tất nhiên phải là tiên quân dạy chương trình trọng điểm.

Buổi chiều có tiết lý thuyết bên Hỏa hệ.

Chuông còn chưa vang lên, Đình Hòa đã mang giáo án đi vào, nghe bên trong có người nói chuyện.

"Lại nói Đào kia mặc dù hoang dã nhưng lại tươi ngon mọng nước, nhìn đám đào tiên trên thiên giới này mà xem, làm gì có ai sánh được với nàng ta đâu. Mà bàn tay kia thật là..."

Người nói chính là gã Cừ Chúc hôm qua mới bị a Đào đánh cho một trận.

Hôm qua trở về hắn mặt mũi bầm dập, nhưng có mẫu thân Dung Hư nguyên quân cưng chiều hắn, xin mấy viên thuốc tiên về uống liền khỏi, sáng nay lại sinh long hoạt hổ đi học. Cừ Chúc bề ngoài cũng tuấn tú lịch sự, trong nhà có quyền có thế, một vài nam đệ tử vẫn chơi với hắn, nghe Cừ Chúc nói vậy thì cắt ngang: "Nhưng đào kia chảnh quá."

Cừ Chúc liền cười cười vỗ vai tên đệ tử kia mấy cái: "Cái này ngươi không hiểu đâu... với người nghèo mới chảnh thôi."

Tên kia cười cười, không nói gì thêm.

Tới giờ học, chúng đệ tử nghiêm túc về chỗ ngồi.

Chương trình Đình Hòa dạy hơi khó, nhưng hắn giảng bài kiên nhẫn, các đệ tử đều thích hắn dạy, học cũng chăm chỉ hơn. Lúc này đã giảng xong bài mẫu, lại đưa ra mấy bài tập khó hơn, theo lệ gọi một người lên làm.

Những lúc thế này các đệ tử vốn đang tập trung tinh thần liền cúi đầu xuống, không dám chống lại ánh mắt Đình Hòa thượng tiên, sợ thượng tiên nghĩ mình biết làm rồi gọi lên bảng.

Nhưng Đình Hòa thượng tiên cũng là vị tiên tốt, chưa bao giờ làm khó đệ tử hết, bình thường sẽ không gọi mấy đệ tử cúi đầu.

Cừ Chúc kiến thức không tốt, bài tập đơn giản cũng không biết làm, bây giờ lại gặp bài khó đương nhiên càng không biết, giờ nghe thượng tiên bảo sẽ gọi người lên bảng làm bài, hắn liền cúi đầu xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện