Chuyển ngữ: Tiểu Sên

Đình Hòa tốt tính, biết nói nhiều nàng cũng không nghe, nên thôi không nói nữa. Dù sao có hắn che chở, nàng sẽ không phải chịu ấm ức.

Đình Hòa hỏi nàng:"Tối nay muốn ăn gì?"

A Đào thực sự thấy mình chẳng làm sai gì cả, nếu sau này lại xảy ra chuyện như thế thì nàng vẫn làm vậy.

Nàng nói: "Có cá không?"

Đình Hòa cười nói:"Có." Chỉ cần nàng muốn ăn, sao lại không có? Đặt đĩa anh đào rửa sạch trước mặt a Đào để nàng ăn trước, Đình Hòa lại vào bếp bận rộn. Hắn mặc dù nấu ăn ngon nhưng ít khi xuống bếp, sau khi quen biết cô Đào này, thì ngày nào cũng đặt chân xuống đây.

Ra hồ bắt một con cá chép, đánh vảy mổ bụng, rửa sạch sẽ xong, đợi dầu trong chảo sôi lên thì thả cá vào chiên.

Chỉ một lát sau mùi cá chiên thơm phức lan tỏa.

A Đào ăn hết đĩa anh đào, nhả hạt xong mới nhìn thoáng qua phòng bếp.

Thượng tiên đang chiên cá.

Hắn là thượng tiên cao cao tại thượng, mà nay nhìn hắn không còn cao quý xa cách như ngày đầu mới gặp nữa rồi. a Đào cười cười, cảm thấy thượng tiên nghiêm túc cao quý thú vị, mà thượng tiên hiền lành chu đáo cũng thu hút.

Ngửi mùi cá chiên thơm phức, a Đào đứng dậy đi qua.

Đình Hòa cầm cán chảo, chợt ngửi thấy hương đào bên cạnh.

Quay đầu liền thấy a Đào, bèn nhíu mi nói: "Đừng vào bếp." Nàng có thai, ngửi mùi dầu khói không tốt.

Lại thấy Đào kia ngẩng đầu mỉm cười nhìn mình. Nàng xinh đẹp, ngẩng đầu lên để lộ cần cổ trắng muốt, xinh đẹp vô ngần.

Mặt Đình Hòa bị khói hun đỏ bừng.

A Đào nhẹ nhàng gọi hắn: "Thượng tiên."

"Ừ." Đình Hòa đáp.

A Đào hỏi:"Có phải nam nhân đều thích nữ tử biết nấu nướng không?"

Nàng mặc dù không hiểu sự đời, nhưng cũng biết một chút về chuyện này, ví dụ như theo lời Thược Dược nói, rồi "hiền thê" trong miệng Thanh Loan phu nhân. Hẳn là vậy, nữ tử hiền lành luôn được yêu thích hơn.

Nấu nướng ư... Đình Hòa nghĩ nghĩ, gật đầu nói:"Ừ." Đa số nam tử đều thích nữ nhân hiền lành đảm đang.

A Đào nhìn hắn.

Đại khái cũng hiểu được ý nàng, Đình Hòa chậm rãi nói: "Đa số mọi người đều vậy, chẳng qua... ta thích vừa đúng nữ tử không biết nấu nướng, không hiền lành dịu dàng thôi."

A Đào thấy vành tai hắn đỏ bừng, có lẽ vì ít khi nói những lời như vậy.

Nàng sững sờ một lát, sau đó mỉm cười vui vẻ.

Gọi hắn một tiếng:"Thượng tiên......"

"Hử?" Đình Hòa cúi đầu nhìn nàng.

A Đào cười nói: "... Cháy rồi."

Đình Hòa đơ ra, lúc này mới ngửi thấy mùi khét, nghiêng đầu nhìn chảo cá cháy đen mới vội vàng nhấc chảo ra.

A Đào cũng không giúp đỡ, đứng một bên cười.

Đình Hòa thu dọn chảo cá xong, bất đắc dĩ nhìn a Đào bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng nhìn nàng lại thôi. Đành đi ra hồ bắt con cá khác.



Cửu Tiêu các là trường học đứng đầu thiên giới, lịch sử lâu đời, các vị tiên quân giỏi dang hiện nay phần lớn đều xuất thân từ Cửu Tiêu các, vậy nên môi trường đào tạo ở đây khắc nghiệt thế nào không cần nói cũng biết. A Đào vào ban trọng điểm của Cửu Tiêu các, nàng là đệ tử mới, lại thêm dung mạo xinh đẹp nên thu hút sự chú ý của mọi người, cộng thêm xuất thân từ Di sơn cũng làm cho cô đào tăng thêm vẻ thần bí.

Sau khi khai giảng có một cuộc kiểm tra tuệ căn, dựa vào ánh sáng từ xanh biếc đến đỏ rực mà đánh giá tuệ căn của mọi người, kết quả càng về màu đỏ thì tuệ căn càng cao.

Hậu duệ của quý tộc thiên giới đều màu đỏ nhạt, còn kết quả của a Đào là màu đỏ son.

Hoài Sương tiên ông cùng Xung Hư tôn giả đều là tiên quân dạy A Đào. Hoài Sương tiên ông là một lão tiên hòa ái dễ gần, mái tóc hoa râm, là trưởng bối được mọi người tôn trọng, có điều lớn tuổi nên hay nói những câu cảm thán châm ngôn này nọ. Còn Xung Hư tôn giả mặc dù trẻ tuổi nhưng cũng có địa vị cao ở Cửu Tiêu các, hắn dạy học vô cùng nghiêm khắc, hầu như đệ tử nào thấy hắn cũng đi đường vòng. Nhưng vì hắn nghiêm khắc như vậy mà những đệ tử hắn dạy đều thành tài, tương lai rộng mở.

Hoài Sương tiên ông nói:"Đào này linh khí bức người, hồn nhiên thiên thành, là đệ tử giỏi đây, nếu dạy dỗ tốt thì chỉ một thời gian là có thể thành Đào yêu tinh anh đấy."

Ông luôn đối xử bình đẳng với mọi người, cảm thấy yêu hay tiên đều giống nhau.

Xung Hư tôn giả lại không nghĩ vậy, Đào này tư chất không tệ, nhưng tính tình thì sao? Mới mấy ngày thôi đã lộ bản chất, chữ viết như gà bới, lý thuyết học không thông, tính tình thì ngang bướng quái đản.

Xung Hư tôn giả đóng hồ sơ lại, nói: "Yêu tính khó sửa, tinh anh không dám nói, chỉ cần không gây ra tai họa ảnh hưởng đến thanh danh Cửu Tiêu các là may lắm rồi."

Hoài Sương tiên ông vẫn thích A Đào, cảm thấy Xung Hư quá nghiêm khắc, chỉ cần hắn liếc mắt một cái là các đệ tử đều sợ.

A Đào từ Di sơn đến, cũng là lần đầu tiên đến Cửu Tiêu các, đương nhiên không thân thiết với các đệ tử ở đây, mỗi ngày Thược Dược đều đứa ngoài cửa chờ nàng cùng đi ăn trưa, đi cùng những tiểu yêu Di sơn khác.

Cũng không phải bọn họ không muốn kết giao với các đệ tử thiên giới, mà vì đệ tử thiên giới đều coi thường tiểu yêu Di sơn, ai cũng nghĩ ở Di sơn đều là yêu quái độc ác, không biết trước đây đã làm việc xấu gì. Tỉ như Hi Quỳ, nhiều ngày nay đều nghĩ cách chung đụng với các đệ tử thiên giới nhưng không ai để ý đến nàng ta cả. Hi Quỳ là người kiêu căng ngạo mạn làm sao chịu được cảnh đó, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn đi cùng đám tiểu yêu Di sơn.

Ăn trưa xong, a Đào giống như thường ngày lấy hộp canh trong bình ngọc hồ lô ra.

Là hộp canh gà tiềm thuốc bắc.

Nhà ăn ở Cửu Tiêu các ngon gấp mấy lần Di sơn, nhưng cũng không bằng hộp canh a Đào mang đến.

Hi Quỳ thấy A Đào uống canh gà, lại vì chuyện mất mặt ở Minh Nguyệt lâu mà khó chịu, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ cố gắng kìm lại.

Thược Dược nói với A Đào:"Nàng ngày nào cũng uống canh bổ mà không mập, hâm mộ quá đi."

Điều này cũng đúng, A Đào từ khi nhập học tới giờ ngày nào cũng mang theo hộp canh, mỗi ngày một loại khác nhau, cũng ngày càng tinh xảo. Còn a Đào cũng dễ tính, ăn hết cả hộp canh, mà cơ thể vẫn thon thả như thường, chỉ có trước ngực đẫy đà còn lại không hề có chút thịt thừa nào cả.

Không biết bổ nơi nào.

Có điều khí sắc ngày càng tốt hơn.

A Đào uống hết ngụm canh cuối cùng, nhả xương ra.

Trong bụng còn có một đứa nhỏ nữa, có lẽ canh gà này bổ cho nó.

Ăn xong đi ra khỏi nhà ăn, từ xa nhìn thấy bên Lưu Vân đài có một nam tử mặc trường bào màu lam ôm một cái thùng giấy, ủ rũ cúi đầu đi ra. Ở Cửu Tiêu các mấy ngày rồi, Thược Dược cũng biết mấy vị tiên quân ở Cửu Tiêu các. Nhìn thấy vị kia liền nói: "Kia... không phải là Chiết Đan Tiên quân sao?"

Chiết Đan Tiên quân là hậu duệ quý tộc trên thiên giới, trước đây cũng là đệ tử Cửu Tiêu các, sau này ở lại đây dạy học.

Lan Hoa trước nay hiểu biết nhiều, chậm rãi nói: "Nghe nói Chiết Đan Tiên quân này hành vi phóng đãng, tan học thường lấy danh dạy bù để quấy rầy nhiều nữ đệ tử, nhưng những đệ tử đó đều không dám nói. Bây giờ không hiểu sao mọi chuyện bỗng nhiên bị phơi bày."

Thì ra là vậy...

Ánh mắt Thược Dược sáng rực nhìn Lan Hoa:"Lan Hoa sư huynh lợi hại quá, cái gì cũng biết."

Lan Hoa mỉm cười tao nhã, cúi đầu nhìn nàng: "Chúng ta đều là đệ tử Cửu Tiêu các, không cần gọi ta là sư huynh nữa."

Dạ Đàm đứng bên khẽ hừ một tiếng, ném túi sách cho Thược Dược. Đây là túi sách của Thược Dược, ban nãy Dạ Đàm nói là muốn cầm giùm nàng.

Thược Dược ôm túi sách, kỳ quái nói: "Không phải huynh muốn cầm giùm ta à? Sao lại ném cho ta?"

Dạ Đàm đáp: "Bây giờ không muốn cầm nữa."

"Đồ nhỏ mọn." Thược Dược trừng mắt liếc hắn một cái. Nàng luôn nhát gan, lúc nào cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Bây giờ thân thiết với Dạ Đàm nên lá gan lớn hơn một chút, còn cãi nhau với hắn.

Ngọc Quản yên lặng đứng cạnh A Đào, thi thoảng liếc nàng một cái, hắn cúi đầu nhìn túi sách trong lòng, vui vẻ cười.

Đây là túi sách của A Đào cô nương đó.

Ban nãy đi qua thư quán mua giấy bút, hắn lấy dũng khí nói cầm giúp nàng, không ngờ A Đào cô nương lại đồng ý. Ngọc Quản cười cười, cảm thấy như vậy cũng tốt, có thể lặng lẽ đứng bên a Đào.

Ngọc Quản biết nàng thích uống canh, liền xê dịch bước chân lại gần nàng, trong lòng ôm túi sách bảo bối thật chặt, nhỏ giọng hỏi:"A Đào cô nương, mấy ngày nay ta đều đi theo Nam Hạc tiên ông học nấu ăn, nếu nàng thích uống canh, ta... sau này ta có thể hầm canh cho nàng uống được không?"

Hắn sợ A Đào không đồng ý, đỏ mặt bổ sung thêm: "Ta nhất định sẽ cố gắng nấu thật ngon!"

Hi Quỳ cười khẩy: "Đúng là đồ ẻo lả, một nam yêu lại đăng ký vào hội nấu ăn, đúng là nực cười."

Cửu Tiêu các có thành lập các bang hội để chúng đệ tử tu luyện bộ môn mình yêu thích, đăng ký khi mới vào học. Thược Dược theo Lan Hoa vào ban thư pháp, Dạ Đàm lúc đầu đăng ký ban khác, nhưng sau đó lại vào chung với Thược Dược Lan Hoa, Hi Quỳ chọn ban lễ nghi học tập lễ nghi quý tộc thiên giới, còn A Đào chọn ban bơi lội, nhưng trước mắt bể bơi ở Cửu Tiêu các còn chưa xây xong. Mà Ngọc Quản lại chọn ban nấu ăn.

Ngọc Quản đỏ mặt ngượng ngùng, không dám phản bác Hi Quỳ nhưng lại sợ A Đào cô nương cũng thấy hắn ẻo lả.

A Đào thường ngày không để ý Ngọc Quản, nhưng nàng luôn độc lai độc vãng, sau khi đến Cửu Tiêu các hay bị Thược Dược lôi kéo đi chung với bọn họ, cũng có tiếp xúc với Ngọc Quản.

Nhìn ánh mắt lo sợ của hắn, nếu là trước đây nàng sẽ không để ý, nhưng giờ lại nói: "Nam tử học nấu ăn không có gì đáng cười cả."

Nam tử biết nấu ăn... nàng cũng không thấy ẻo lả.

Ngọc Quản tròn mắt, không ngờ A Đào cô nương luôn lạnh lùng ít nói lại bênh vực mình, lập tức không cảm thấy tổn thương khi bị Hi Quỳ cười nhạo nữa, mỉm cười nhìn A Đào. Biết A Đào cô nương thấy hắn không ẻo lả là được rồi.

Đi qua hành lang dài về phòng học A Đào chợt thấy phía trước tụ tập rất nhiều người.

Phía trước là một bãi cỏ xanh biếc, giờ lại có vô số quả đào tươi ngon mọng nước xếp thành hình trái tim, phía trước mặt có bạt ngàn hoa hồng trải thành lối đi, lại nhìn phía xa có bóng trắng đang chậm rãi bay tới.

Chờ lại gần một chút, liền thấy bóng trắng kia chính là một con thiên mã trắng muốt.

Trên thiên mã có một nam tử đang ngồi thổi sáo ngọc, chậm rãi bay tới.

Mọi người dừng lại nhìn.

Có người nhanh chóng nhận ra, nam tử kia chính là Cừ Chúc – đệ tử của Cửu Tiêu các.

Cừ Chúc này năm trăm năm trước đã là đệ tử Cửu Tiêu các, nhưng tu luyện nữa chừng thì xuất hiện một con hồ yêu hút hết tinh nguyên của hắn. Tổ phụ hắn là Nam Đẩu tinh quân, mẫu thân là Dung Hư nguyên quân, gã Cừ Chúc này chính là phú nhị đại(*) điển hình trên thiên giới, đương nhiên không thể dễ dàng mất mạng như vậy được. Cuối cùng tổ phụ Nam Đẩu tinh quân của hắn mất năm trăm năm mới kết lại hồn phách cho hắn được, một lần nữa vào Cửu Tiêu các.

(*) Phú nhị đại: Con nhà giàu đời thứ hai, thường chỉ những kẻ có ba mẹ giàu có còn mình chỉ biết ăn chơi trác táng.

Nhưng dù sao hắn cũng tổn hao nhiều nguyên khí, cho dù sống lại cũng không thể trở về như ban đầu được.

Giờ đã bị lưu ban hai năm rồi.

Có điều tính tình phong lưu mãi không sửa được.

Cừ Chúc khẽ cười nhảy xuống thiên mã, tay cầm sáo ngọc dừng lại trước vô số trái đào, nhìn a Đào đối diện nói:"A Đào cô nương, Cừ Chúc ngưỡng mộ nàng đã lâu. Nếu nàng đồng ý kết giao với ta, ta sẽ bao cho nàng toàn bộ vườn bàn đào trên thiên giới, được không?"

A Đào dung mạo xinh đẹp, trên người luôn thơm nức mùi đào, mới nhập học mấy ngày ngắn ngủi mà đã trở thành hoa khôi, nam tử ngưỡng mộ nàng nhiều vô số kể.

Có điều đệ tử thiên giới quân tử hơn, cũng không làm gì quá đáng, nhiều nhất là giả bộ vô tình gặp phải thôi, nào có ai giống Cừ Chúc làm rầm rộ như vậy?

Cừ Chúc cũng là cao thủ tình trường, cảm thấy A Đào lạnh lùng thì sao chứ, dù sao cũng chỉ xuất thân nơi Di sơn thôn dã, làm sao có thể cưỡng lại bảo mã đào lâm dụ hoặc?

Thế là vừa nói vừa đi qua, giơ tay sờ lên tay a Đào:"A Đào cô nương......"



Một khắc sau, Xung Hư tôn giả nhìn Cừ Chúc mặt mũi bầm dập cùng a Đào thản nhiên đứng bên cạnh, giận dữ nói:"Trong Cửu Tiêu các nghiêm cấm đánh nhau, trò coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai hả? Trò nói xem, tại sao lại đánh hắn như vậy?"

A Đào chính là cô đào bất lương điển hình, Xung Hư tôn giả cũng thường xuyên răn dạy nàng, mắng nàng cũng không phải lần một lần hai, nhưng tình huống hôm nay thực sự rất nghiêm trọng. Trước mặt bao nhiêu người đánh Cừ Chúc bầm dập thế kia.

A Đào nhìn Xung Hư tôn giả, nói:"Hắn động vào ta."

Xung Hư tôn giả hừ một tiếng:"Chỉ động một cái mà đánh hắn thành như vậy, trò tưởng trò làm bằng vàng hả?"

Cừ Chúc mặt mũi bầm dập, cũng vô cùng ủy khuất.

Xung Hư tôn giả cũng biết một chút sự tình, Cừ Chúc cầu yêu nàng, nhưng không ngờ đào này lại thô lỗ như vậy... Cửu Tiêu các mặc dù khắc nghiệt nhưng cũng không cấm đệ tử khác phái kết giao, Cừ Chúc mặc dù làm chuyện xấu, nhưng đào này cũng hơi quá đáng.

Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, bèn nói với A Đào:"Ngày mai bảo trưởng bối trò đến Cửu Tiêu các một chuyến, ta có chuyện muốn nói."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện