Chuyển ngữ: Tiểu Sên

Đình Hòa thượng tiên đúng là khiên tốn, khối tài sản này nếu không tính là nhiều, thì trên thiên giới chẳng có mấy tiên quân nào giàu có.

A Đào chợt cảm thấy hai tay nặng trịch, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của thượng tiên, so với vẻ nghiêm nghị trên học đường có chút khác lạ.

Ý của hắn là gì, cho dù nàng là kẻ ngốc cũng biết được.

Đình Hòa thấy nàng im lặng, biết chuyện này với một tiểu cô nương như nàng cũng có đôi chút ngượng ngùng.

Hắn nói:"Phía trước là Tư Duyên cục, chúng ta lĩnh hôn thư xong sẽ dẫn nàng đi Minh Nguyệt lâu ăn bữa ngon. Hai tháng nữa đến Cửu Tiêu các tu luyện rồi, ta dẫn nàng đi tham quan trước."

Mặc dù chưa quyết định danh sách, nhưng chỉ cần không có bất trắc gì xảy ra thì a Đào chắc chắn được chọn.

Vào Cửu Tiêu các thì dĩ nhiên khác với ở Di sơn. Nếu có thể thuận lợi tốt nghiệp, thì ra trường chính là Cửu Tiêu các cao tài sinh. Hắn không quan tâm chức danh đó, nhưng nếu sau này nàng ở cùng hắn tại Cửu Trọng Thiên thì mới có lợi cho nàng.

Đình Hòa lẳng lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói:"A Đào, nàng có bằng lòng hay không?" làm thê tử của Đình Hòa, bên hắn suốt quãng đời còn lại.

Lời nói đêm đó của thượng tiên còn thoảng bên tai, A Đào nghĩ nghĩ, liền đưa đống đồ vật nặng trĩu trong lòng trả cho hắn, nói: "Ta cùng thượng tiên chỉ là sương sớm nhân duyên, hôn thư này vẫn không cần thì hơn."

Nữ yêu không quan tâm đến trinh tiết, nhưng nàng cũng không hứng thú với loại chuyện này. Nàng ở Di sơn thật lâu thật lâu, xung quanh chỉ toàn Di sơn tiểu yêu, chưa từng gặp ai khác cho nên mới cảm thấy hứng thú với thượng tiên. Mà thượng tiên phong thái quân tử khác xa với nam yêu ở Di sơn, thế nên nàng mới thích chọc hắn.

Ái ân thôi, nàng không nghĩ tới chuyện phải gả cho hắn. Nàng đã thấy không ít nam yêu nữ yêu kết hôn, rồi lại vì hôn ước mà chia tay.

Đình Hòa sửng sốt một lúc lâu, mới lặp lại câu nói của nàng:"Sương sớm nhân duyên."

A Đào gật đầu.

Nàng ngồi trên thiên mã nhìn phong cảnh chung quanh, đúng là rất khác Di sơn. Thật lâu không thấy thượng tiên đáp lại, bèn nghiêng đầu nhìn hắn:"Vừa rồi thượng tiên nói muốn dẫn ta đi Minh Nguyệt lâu ăn bữa ngon, còn giữ lời không?" Lúc trước ăn cơm ở nhà ăn thấy tạm được, nhưng hưởng qua tay nghề thượng tiên rồi, đồ ăn ở nhà ăn chẳng còn vừa miệng nữa, ban nãy nàng chỉ ăn có một chút.

Sắc mặt Đình Hòa trầm xuống, theo bản năng nắm lấy cổ tay nàng, thấp giọng nói:"A Đào......"

A Đào mỉm cười:"Thượng tiên đừng nói nữa, chuyện ngươi tình ta nguyện, thượng tiên cũng không chịu thiệt mà."

Nàng lúm đồng tiền như hoa, đúng là không muốn làm thê tử hắn. Đình Hòa chợt thấy lòng lạnh lẽo, siết chặt xấp giấy trong tay, ngón tay trở nên trắng bệch. Lại nhìn nàng dung mạo xinh đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ yêu Di sơn.

Yêu tính như vậy.

Là hắn tự mình đa tình.

Thượng tiên vẫn luôn làm theo khuôn phép suốt sáu ngàn năm, lần đầu tiên quyết định làm chuyện khác người, lại bị dội một chậu nước lạnh. Cũng may hắn làm việc ổn trọng, chỉ một lát đã khôi phục bình tĩnh, chậm rãi buông cổ tay Đào yêu, đem phòng khế ngân phiếu nhét vào trong tay áo.

Đình Hòa nói:"...... Được thôi."

Sau đó không liếc nàng một cái, dẫn nàng đi Minh Nguyệt lâu.

A Đào xinh đẹp vô ngần, dáng người yểu điệu, lại là gương mặt mới, vừa bước vào Minh Nguyệt lâu liền có rất nhiều Tiên quân liếc nhìn. Nàng xưa nay chẳng để ý tới xung quanh, đi theo thượng tiên lên lầu, vào phòng. Gọi một bàn đồ ăn thịnh soạn, Đình Hòa vẫn không nói gì, thấy nàng giơ tay muốn bốc đồ ăn, theo bản năng định răn dạy, khẽ mở miệng nhưng lại không nói nên lời.

Nàng đã không muốn gả cho hắn, hắn lấy thân phận gì dạy bảo nàng? Thôi.

A Đào thấy thượng tiên không răn dạy mình như ngày thường, tay khẽ dừng một chút, thấy hắn không nói, cử chỉ càng thêm thô tục. Nhưng thượng tiên lại ngoảnh mặt làm ngơ, áo mũ chỉnh tề ngồi ở chỗ kia, giống như cách một tầng mây.

Có điều bảng hiệu của Minh Nguyệt lâu chỉ là hư danh, còn không bằng tay nghề của thượng tiên nữa.

Ăn xong phải về Di sơn.

Mặc dù Đình Hòa dẫn A Đào đi, nhưng ngày nào nàng còn mang hộ tịch ở Di sơn thì vẫn là Di sơn yêu. Cho dù đi ra nhưng trên người vẫn mang phong ấn của Di sơn, đi tới đâu cũng phải quay về.

Ra khỏi Minh Nguyệt lâu liền gặp một tiên ông đẩy một xe kẹo, bên trên cắm kẹo mạch nha đủ màu sắc hình dáng, thấy a Đào liền nói: "Cô nương mua kẹo đi."

Kẹo này Di sơn không có.

Tiên ông cũng nhanh nhạy, nói với Đình Hòa đứng cạnh:"Vị Tiên quân này mua cho cô nương một ít đi, kẹo này số lượng có hạn, hôm nay chỉ làm được một mẻ, nếu khôg mua nhanh đợi các đệ tử Cửu Tiêu các tan học thì tiên quân muốn mua cũng không có đâu."

Sau đó chỉ vào mấy cây kẹo,"Giá chỉ một hai đồng thôi. Tiên quân đừng lo lão lừa ngài, ngài nhìn bảng hiệu này đi, là chi nhánh của Mạnh Cực tiên quân, không có chuyện lừa đảo đâu."

Mạnh Cực Tiên quân lúc trước là chủ của Minh Nguyệt lâu, nhưng sau kinh doanh phá sản, lại mở một tiệm đồ nướng nhỏ bên ngoài Cửu Tiêu các. Không ngờ tiệm ngày càng làm ăn phát đạt, một tiệm đồ nướng ban đầu phát triển thêm các món điểm tâm ăn vặt, nay đã thành thương hiệu lớn, cũng là tấm gương điển hình "dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng".

Đình Hòa thấy cô đào cứ nhìn kẹo mạch nha trên xe đẩy của tiên ông, biết nàng rất muốn, mà hắn cũng biết nàng chẳng làm gì ra tiền, trên người không có một đồng bạc. Một hai đồng với hắn chẳng là gì, nhưng nàng đã không muốn kết hôn với hắn, thì quan hệ của bọn họ chỉ là sư sinh, không có gì khác.

Thế là không để ý đến ánh mắt của nàng, thản nhiên nói:"Đi thôi."

A Đào cũng chỉ nhìn thêm mấy lần, liền im lặng đi theo thượng tiên.

Tiên ông nhìn theo bóng hai người, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh cao lớn, lời nói sâu xa: "Người trẻ tuổi yêu nhau, lão cũng không giúp được." Nói xong đẩy xe, hát mấy câu rồi đi xa.



Đình Hòa đưa A Đào về học xá rồi quay về nhà gỗ.

Vừa vào liền thấy cái yếm phơi ngoài sân, hắn đi qua sờ thấy đã khô, bèn lấy xuống gấp lại, trong nhà còn có mấy đồ vật của Đào yêu để lại, hắn dọn dẹp một chút rồi để cho nàng mang về. Mấy ngàn năm giáo dưỡng đủ cho hắn hiểu, nếu hắn cùng đào yêu đã vô duyên, thì chuyện trước đây phải quên đi thì hơn.

Nằm xuống giường, ngay cả đệm chăn cũng thoảng hương đào.

Đình Hòa trằn trọc khó ngủ, bèn dậy giặt chăn nệm, tẩy sạch mùi hương đó.

Hôm sau mặt trời vừa lên, các đệ tử tốp năm tốp ba bước vào học đường.

Tiết đầu tiên là của Đan Đề Tiên quân, các đệ tử không ai dám tới muộn.

Quy định để được chọn vào Cửu Tiêu các đã đưa ra, trong hai tháng này ai biểu hiện tốt, thành tích học tập tốt sẽ được cộng điểm, mà ai biểu hiện kém thì sẽ bị trừ điểm số, trong vòng hai tháng 5 người được điểm cao nhất sẽ được chọn. Điểm cộng nhiều nhất là trong tiết thực hành pháp thuật, tiếp theo là lý luận tri thức. Những tiểu yêu có tu vi thấp đành phải cố gắng tu luyện, càng không dám để bị trừ điểm.

Chúng đệ tử đến đông đủ, Đan Đề Tiên quân mang theo giáo án chuẩn bị dạy, chợt thấy ngoài cửa có một thân ảnh đi tới.

Đan Đề liếc qua, chỉ thấy tiểu yêu kia làn da trắng bóc, ngực cao ngất, hương đào thoang thoảng, đôi chân thon thả bước đi như ẩn như hiện, vô cùng xinh đẹp. Dù vậy, cũng chỉ nhìn thêm mấy lần, sau đó liền trách mắng: "Còn vào lớp làm gì? Đứng ngoài đó nghe giảng, không được vào lớp!"

Hi Quỳ bên trong thấy A Đào bị Đan Đề Tiên quân răn dạy như thế, che miệng cười cười.

Mà Thược Dược lại lo lắng không yên.

Nếu là nữ yêu khác thì năn nỉ xin lỗi mấy câu là được, dù sao Đan Đề Tiên quân mặc dù nghiêm khắc nhưng đối nữ đệ tử rất tốt, có rất nhiều nữ đệ tử được hắn nhiệt tình "dạy riêng" cho. Có điều A Đào mặc dù xinh đẹp nhưng lại không thích nói chuyện, theo lời Sơn Trưởng dặn dò cũng không vô lễ với các vị tiên quân, bèn cầm túi sách đứng ngoài nghe giảng.

Đan Đề Tiên quân liếc đào yêu một cái, sau đó bắt đầu dạy học.

Tiết của Đình Hòa trễ hơn một chút, nhưng hắn đã quen dậy sớm, nên đến học đường sớm hơn. Đi ngang qua hành lang chợt thấy a Đào đứng đó, nắng sớm ôn hòa hắt trên lưng hắn, tiên tư thanh nhã.

Đã đến giờ học, nàng một mình đứng ngoài cửa làm gì, đương nhiên không cần nói cũng biết.

Đình Hòa nhìn nàng một cái.

A Đào đang híp mắt phơi nắng, thấy thượng tiên đi tới liền nhìn hắn cười.

Nhưng thượng tiên lại không mặt đỏ tai hồng như ngày trước, mà lại thản nhiên liếc nàng một cái rồi điềm nhiên bước qua nàng, không nhìn nàng thêm lần nào nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện