Chuyển ngữ: Tặc Gia
Từ xưa tới nay, núi Di Sơn ngăn cách với tam giới, chưa bao giờ có tiên quân nào tới nơi này chỉ dạy, khó trách Sơn Trưởng lại vui mừng như vậy.
Thược Dược đứng bên cạnh A Đào phấn khích siết chặt ống tay áo của nàng: "Trời ơi, ba vị tiên quân kia mới tuấn tú làm sao, đặc biệt là người mặc áo trắng đứng giữa..."
A Đào ngước mắt lên nhìn sang ba vị tiên quân đứng cách đó không xa, bên trái là vị mặc áo màu xanh lục, bên phải là áo bào xanh lam, người nào người nấy đẹp trai lai láng hơn nam yêu ở Di Sơn này nhiều, hơn nữa y quan thì sạch sẽ, lại có dáng vẻ tiên phong đạo cốt có một không hai của riêng người tiên giới, đặc biệt là vị tiên quân mặc áo trắng ở giữa, người gầy cao cao, có lẽ tiên cấp cũng cao nhất trong ba người, bởi vì dù cho hắn đứng yên lẳng lặng, trên người vẫn tản ra ánh hào quang nhẹ nhàng, đó là tiên huy mà chỉ những tiên cấp đến cấp bậc nhất định mới có được.
Sơn Trưởng dẫn A Đào đi tới trước mặt của ba vị tiên quân.
Giới thiệu người bên trái: "Đây là Vô Vi tiên quân." Sau đó là bên phải, "Đây là Đan Đề tiên quân."
Cuối cùng mới dừng lại ở giữa: "Đây là Đình Hòa thượng tiên."
Quả nhiên cấp bậc không giống nhau.
Sau đó Sơn Trưởng tiếp tục giới thiệu nàng như ba người vừa nãy: "Còn đây là A Đào, là đào yêu lớn lên ở Di Sơn chúng ta, cũng là yêu tinh có tư chất tốt nhất ở trong lũ yêu này."
A Đào khẽ ừ nhẹ một tiếng, Thược Dược bên cạnh vẫn e thẹn ngại ngùng, liên tục ngước nhìn ba vị nam tử có dung mạo xuất chúng, cuối cùng một người trong số đó phóng tầm mắt khinh nhờn như có như không, nàng mới đỏ mặt rồi lần lượt vấn an.
Vô Vi tiên quân mặc áo xanh lục trông có vẻ tốt tính, hắn quay lại nói với Sơn Trưởng: "Dạo trước ta có nghe, dưới sự dẫn dắt của Sơn Trưởng, núi Di Sơn càng phồn vinh tiến tới, khác hẳn với hình ảnh chướng khí nặng nề của ngày xưa, hôm nay có dịp nhìn xem thử quả là không phải dối. Hai tiểu yêu này trông cực kì linh khí, tố chất cũng tốt lắm."
Sơn Trưởng cười toe toét, ngoài miệng còn giả bộ: "Nào có nào có! Vẫn phải nhờ các vị thượng tiên, tiên quân chỉ bảo cho."
Tính tình của vị Đan Đề tiên quân mặc áo màu xanh lam thì không tốt cho lắm, Sơn Trưởng vừa dẫn bọn họ đi nhìn xem hoàn cảnh ở học đường thế nào, quả thật là khó có thể sánh được với những nơi thanh nhã. Đan Đề tiên quân xuất thân từ thế gia thiên giới, vô cùng tôn quý, vốn hắn chỉ nên đi dạy ở Cửu Tiêu Các trên thiên giới mà thôi, giờ đột nhiên bị phái đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, trong lòng hắn thấy rất không dễ chịu. Huống chi bây giờ còn nghe Vô Vi tiên quân nói mấy câu khách sáo, hắn nhíu mày quan sát hai tiểu yêu trước mặt, cây Thược Dược yêu không bắt mắt chút nào, đã thế linh khí còn bình thường hết sức, còn cô đào tinh này...
Đan Đề tiên quân tự nhận đã đi vạn bụi hoa, nhưng hắn chưa từng thấy một nàng đào tinh nào lại đẹp đến nhường này, da thịt trắng noãn non mềm như mọng nước, đó là thứ dù tô son điểm phấn cũng không sao làm được, càng bắt mắt hơn là, cô nàng đào tinh này lại có vòng ngực "vô cùng nhỏ", bộ quần áo ngoại cỡ khoác qua loa lên người, thế mà đường cong trước ngực vẫn vô cùng sống động, mà hình như nàng ta lại không biết điều đó, cứ cà nhơn cà chớn lết tới đây.
Khuôn mặt xinh xắn lại thanh thuần nhường ấy, Đan Đề tiên quân khinh bỉ nói trong lòng: Hóa ra thế gian này lại có một yêu vật không chịu nổi như thế!
Người nào đó liếc nhìn vùng mỹ cảnh bao la dưới cần cổ ngọc ngà mảnh khảnh thêm mấy bận.
Chuyện ba vị tiên quân đến Di Sơn làm chúng yêu ở đây phấn khích đến sục sôi. Thược Dược làm bài tập cho A Đào rồi đến bên an ủi, nàng nói: "Ta nghe nói nếu có biểu hiện tốt, sau này khi tiên quân rời đi có khi còn mang được một người".
Cái này còn hấp dẫn hơn nhiều so với đồ tiếp tế.
Trong núi Di Sơn này, có lẽ không có tiểu yêu nào không muốn đi thăm thú bên ngoài. Nhưng bốn phía Di Sơn đều giăng đầy kết giới, là do Thần tộc của thiên giới bày ra, yêu tinh không phá được. Có những tiểu yêu khát khao được giải phóng ra ngoài rồi muốn thử, nhưng người xông vào kết giới chỉ chung một cái kết mà thôi, biến thành tro bụi.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất trong suốt ngàn năm qua.
Thấy A Đào không để ý chút nào, Thược Dược bèn hỏi lại: "Lẽ nào... nàng không muốn sao?"
Như Sơn Trưởng đã nói, A Đào là tiểu yêu có tư chất tốt nhất trong bọn họ, nếu có thể biểu hiện tốt một chút, chắc chắn cơ hội này sẽ nằm trong tay nàng ấy.
A Đào lại chẳng nói chẳng rằng.
Thược Dược nói tiếp: "Cũng phải nhỉ, sao mà không muốn được, ta cũng muốn lắm, nhưng mà ta..." Đạo hạnh của nàng quá tầm thường, bình thường dù cố gắng đi nữa cũng khó có thể bộc lộ được tài năng.
Ba vị tiên quân bắt đầu bàn bạc cùng Sơn Trưởng, lập ra kế hoạch dạy học. Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân cùng nhất trí cho rằng, y quan của các tiểu yêu ở núi Di Sơn cần phải được chỉnh đốn, việc đầu tiên không phải là dạy phép mà là các lễ nghi cơ bản. Lúc trước Sơn Trưởng chỉ yêu cầu mọi người không được đến muộn về sớm, phải hoàn thành việc học hành đúng hạn, những điều khác ông cũng không quản thúc nhiều, nhưng bây giờ cần thống nhất nội quy.
Các tiểu yêu hớn hở muốn thể hiện bản thân ở trước mặt tiên quân, người người xung phong nhận quét tước.
Lúc Sơn Trưởng và ba vị tiên quân nọ gọi mọi người tập trung, thông báo sẽ đo đạc để may đồ phù hợp, từ đó thống nhất đồng phục lớp.
Các tiểu yêu ngày thường vẫn tranh nhau chen lấn, lúc này đây lại xếp hàng nghiêm chỉnh, từng người một đi tới chỗ Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân lấy số đo, ghi kích thước.
Sơn Trưởng nhìn cảnh tượng ngay ngắn thẳng hàng trước nay chưa từng có, đột nhiên lại lệ nóng tuôn trào, ông cảm thấy tháng ngày núi Di Sơn quay trở về chính đạo đã nằm gọn trong tay.
Mãi đến tận người cuối...
Thược Dược được Vô Vi tiên quân lấy số đo xong, nàng thấy A Đào vẫn lẳng lặng đứng cuối, Đan Đề tiên quân đã cầm vải thước trong tay chờ một lúc, nàng ấy cũng không buồn đưa tay, chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn nàng chằm chặp.
"A Đào..." Thược Dược đi qua nhắc, "Mau đưa tay lên, để tiên quân đo kích thước cho nàng".
Ấn tượng lần đầu tiên là vô cùng quan trọng, nàng không mong A Đào sẽ để lại ấn tượng xấu ở trong lòng tiên quân.
A Đào từ tốn liếc Đan Đề tiên quân rồi đáp lại: "Ta không muốn hắn đo."
Mọi người cảm thấy A Đào thật quá đáng, ngày thường nàng ta vẫn ỷ tu vi mình cao hơn mà ngông cuồng tự đại, chưa bao giờ để tâm mấy tiểu yêu bình thường, bây giờ trước mặt tiên quân còn làm mình làm mẩy, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao!
Đan Đề tiên quân thấy ngực nàng khủng bố đến mức ấy, vốn còn tưởng nàng không đứng đắn gì, nào ngờ vừa nghe nàng nói vậy, vẻ mặt hắn sụp đổ ngay lập tức.
Cuối cùng Vô Vi tiên quân tốt tính nhất đi ra, trấn an Đan Đề tiên quân rồi nhìn sang A Đào: "Đan Đề tiên quân đo áo lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, hay là để ta giúp cho nhé?"
Y hệt tới làm hòa.
Vốn cứ tưởng khúc nhạc dạo ngắn ngủi sẽ qua đi như thế, nào ngờ đào yêu lại mặt không đổi sắc, nhếch cằm nhìn về phía xa xa: "... Ta muốn hắn đo cơ."
Không gian yên tĩnh ngay tức thì.
Ánh mắt của Vô Vi tiên quân nhìn theo hướng mà đào yêu vừa chỉ, thấy nam tử áo bào trắng nhẹ nhàng ở đằng kia, dù ở giữa Di Sơn hỗn loạn đến nhường này, hắn vẫn giữ được phong thái của thượng tiên đến vậy, như thể đang lạc trong tiên giới với tiên khí lượn quanh.
Đình Hòa thượng tiên này không phải là tiên quân bình thường, mẫu thân hắn là phu nhân Thanh Loan của bộ tộc Phượng Hoàng, phụ thân hắn lại là Đông Cực đế quân của ngọn núi Cửu Nguyên.
Mà bản thân hắn chính là kì tài ở thiên giới, mới mấy ngàn năm đạo hạnh đã giành được chức thượng tiên tôn sư, có hi vọng ngày sau có thể sẽ thành thần.
Một thượng tiên tôn quý đến bực này, sao có thể đo đồ cho tiểu yêu nhỏ bé?
Vô Vi tiên quân ho nhẹ một tiếng rồi đáp lại: "Thế không được đâu, thượng tiên tôn quý đến bực nào, ta thấy cô nên..."
Đang định khuyên bảo dạy dỗ cô nàng đào yêu nhỏ nên nghe lời mới tốt, không ngờ phía sau lưng lại vang lên tiếng trầm thấp nhẹ nhàng.
"... Để ta."
Từ xưa tới nay, núi Di Sơn ngăn cách với tam giới, chưa bao giờ có tiên quân nào tới nơi này chỉ dạy, khó trách Sơn Trưởng lại vui mừng như vậy.
Thược Dược đứng bên cạnh A Đào phấn khích siết chặt ống tay áo của nàng: "Trời ơi, ba vị tiên quân kia mới tuấn tú làm sao, đặc biệt là người mặc áo trắng đứng giữa..."
A Đào ngước mắt lên nhìn sang ba vị tiên quân đứng cách đó không xa, bên trái là vị mặc áo màu xanh lục, bên phải là áo bào xanh lam, người nào người nấy đẹp trai lai láng hơn nam yêu ở Di Sơn này nhiều, hơn nữa y quan thì sạch sẽ, lại có dáng vẻ tiên phong đạo cốt có một không hai của riêng người tiên giới, đặc biệt là vị tiên quân mặc áo trắng ở giữa, người gầy cao cao, có lẽ tiên cấp cũng cao nhất trong ba người, bởi vì dù cho hắn đứng yên lẳng lặng, trên người vẫn tản ra ánh hào quang nhẹ nhàng, đó là tiên huy mà chỉ những tiên cấp đến cấp bậc nhất định mới có được.
Sơn Trưởng dẫn A Đào đi tới trước mặt của ba vị tiên quân.
Giới thiệu người bên trái: "Đây là Vô Vi tiên quân." Sau đó là bên phải, "Đây là Đan Đề tiên quân."
Cuối cùng mới dừng lại ở giữa: "Đây là Đình Hòa thượng tiên."
Quả nhiên cấp bậc không giống nhau.
Sau đó Sơn Trưởng tiếp tục giới thiệu nàng như ba người vừa nãy: "Còn đây là A Đào, là đào yêu lớn lên ở Di Sơn chúng ta, cũng là yêu tinh có tư chất tốt nhất ở trong lũ yêu này."
A Đào khẽ ừ nhẹ một tiếng, Thược Dược bên cạnh vẫn e thẹn ngại ngùng, liên tục ngước nhìn ba vị nam tử có dung mạo xuất chúng, cuối cùng một người trong số đó phóng tầm mắt khinh nhờn như có như không, nàng mới đỏ mặt rồi lần lượt vấn an.
Vô Vi tiên quân mặc áo xanh lục trông có vẻ tốt tính, hắn quay lại nói với Sơn Trưởng: "Dạo trước ta có nghe, dưới sự dẫn dắt của Sơn Trưởng, núi Di Sơn càng phồn vinh tiến tới, khác hẳn với hình ảnh chướng khí nặng nề của ngày xưa, hôm nay có dịp nhìn xem thử quả là không phải dối. Hai tiểu yêu này trông cực kì linh khí, tố chất cũng tốt lắm."
Sơn Trưởng cười toe toét, ngoài miệng còn giả bộ: "Nào có nào có! Vẫn phải nhờ các vị thượng tiên, tiên quân chỉ bảo cho."
Tính tình của vị Đan Đề tiên quân mặc áo màu xanh lam thì không tốt cho lắm, Sơn Trưởng vừa dẫn bọn họ đi nhìn xem hoàn cảnh ở học đường thế nào, quả thật là khó có thể sánh được với những nơi thanh nhã. Đan Đề tiên quân xuất thân từ thế gia thiên giới, vô cùng tôn quý, vốn hắn chỉ nên đi dạy ở Cửu Tiêu Các trên thiên giới mà thôi, giờ đột nhiên bị phái đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi thế này, trong lòng hắn thấy rất không dễ chịu. Huống chi bây giờ còn nghe Vô Vi tiên quân nói mấy câu khách sáo, hắn nhíu mày quan sát hai tiểu yêu trước mặt, cây Thược Dược yêu không bắt mắt chút nào, đã thế linh khí còn bình thường hết sức, còn cô đào tinh này...
Đan Đề tiên quân tự nhận đã đi vạn bụi hoa, nhưng hắn chưa từng thấy một nàng đào tinh nào lại đẹp đến nhường này, da thịt trắng noãn non mềm như mọng nước, đó là thứ dù tô son điểm phấn cũng không sao làm được, càng bắt mắt hơn là, cô nàng đào tinh này lại có vòng ngực "vô cùng nhỏ", bộ quần áo ngoại cỡ khoác qua loa lên người, thế mà đường cong trước ngực vẫn vô cùng sống động, mà hình như nàng ta lại không biết điều đó, cứ cà nhơn cà chớn lết tới đây.
Khuôn mặt xinh xắn lại thanh thuần nhường ấy, Đan Đề tiên quân khinh bỉ nói trong lòng: Hóa ra thế gian này lại có một yêu vật không chịu nổi như thế!
Người nào đó liếc nhìn vùng mỹ cảnh bao la dưới cần cổ ngọc ngà mảnh khảnh thêm mấy bận.
Chuyện ba vị tiên quân đến Di Sơn làm chúng yêu ở đây phấn khích đến sục sôi. Thược Dược làm bài tập cho A Đào rồi đến bên an ủi, nàng nói: "Ta nghe nói nếu có biểu hiện tốt, sau này khi tiên quân rời đi có khi còn mang được một người".
Cái này còn hấp dẫn hơn nhiều so với đồ tiếp tế.
Trong núi Di Sơn này, có lẽ không có tiểu yêu nào không muốn đi thăm thú bên ngoài. Nhưng bốn phía Di Sơn đều giăng đầy kết giới, là do Thần tộc của thiên giới bày ra, yêu tinh không phá được. Có những tiểu yêu khát khao được giải phóng ra ngoài rồi muốn thử, nhưng người xông vào kết giới chỉ chung một cái kết mà thôi, biến thành tro bụi.
Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất trong suốt ngàn năm qua.
Thấy A Đào không để ý chút nào, Thược Dược bèn hỏi lại: "Lẽ nào... nàng không muốn sao?"
Như Sơn Trưởng đã nói, A Đào là tiểu yêu có tư chất tốt nhất trong bọn họ, nếu có thể biểu hiện tốt một chút, chắc chắn cơ hội này sẽ nằm trong tay nàng ấy.
A Đào lại chẳng nói chẳng rằng.
Thược Dược nói tiếp: "Cũng phải nhỉ, sao mà không muốn được, ta cũng muốn lắm, nhưng mà ta..." Đạo hạnh của nàng quá tầm thường, bình thường dù cố gắng đi nữa cũng khó có thể bộc lộ được tài năng.
Ba vị tiên quân bắt đầu bàn bạc cùng Sơn Trưởng, lập ra kế hoạch dạy học. Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân cùng nhất trí cho rằng, y quan của các tiểu yêu ở núi Di Sơn cần phải được chỉnh đốn, việc đầu tiên không phải là dạy phép mà là các lễ nghi cơ bản. Lúc trước Sơn Trưởng chỉ yêu cầu mọi người không được đến muộn về sớm, phải hoàn thành việc học hành đúng hạn, những điều khác ông cũng không quản thúc nhiều, nhưng bây giờ cần thống nhất nội quy.
Các tiểu yêu hớn hở muốn thể hiện bản thân ở trước mặt tiên quân, người người xung phong nhận quét tước.
Lúc Sơn Trưởng và ba vị tiên quân nọ gọi mọi người tập trung, thông báo sẽ đo đạc để may đồ phù hợp, từ đó thống nhất đồng phục lớp.
Các tiểu yêu ngày thường vẫn tranh nhau chen lấn, lúc này đây lại xếp hàng nghiêm chỉnh, từng người một đi tới chỗ Vô Vi tiên quân và Đan Đề tiên quân lấy số đo, ghi kích thước.
Sơn Trưởng nhìn cảnh tượng ngay ngắn thẳng hàng trước nay chưa từng có, đột nhiên lại lệ nóng tuôn trào, ông cảm thấy tháng ngày núi Di Sơn quay trở về chính đạo đã nằm gọn trong tay.
Mãi đến tận người cuối...
Thược Dược được Vô Vi tiên quân lấy số đo xong, nàng thấy A Đào vẫn lẳng lặng đứng cuối, Đan Đề tiên quân đã cầm vải thước trong tay chờ một lúc, nàng ấy cũng không buồn đưa tay, chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn nàng chằm chặp.
"A Đào..." Thược Dược đi qua nhắc, "Mau đưa tay lên, để tiên quân đo kích thước cho nàng".
Ấn tượng lần đầu tiên là vô cùng quan trọng, nàng không mong A Đào sẽ để lại ấn tượng xấu ở trong lòng tiên quân.
A Đào từ tốn liếc Đan Đề tiên quân rồi đáp lại: "Ta không muốn hắn đo."
Mọi người cảm thấy A Đào thật quá đáng, ngày thường nàng ta vẫn ỷ tu vi mình cao hơn mà ngông cuồng tự đại, chưa bao giờ để tâm mấy tiểu yêu bình thường, bây giờ trước mặt tiên quân còn làm mình làm mẩy, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao!
Đan Đề tiên quân thấy ngực nàng khủng bố đến mức ấy, vốn còn tưởng nàng không đứng đắn gì, nào ngờ vừa nghe nàng nói vậy, vẻ mặt hắn sụp đổ ngay lập tức.
Cuối cùng Vô Vi tiên quân tốt tính nhất đi ra, trấn an Đan Đề tiên quân rồi nhìn sang A Đào: "Đan Đề tiên quân đo áo lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, hay là để ta giúp cho nhé?"
Y hệt tới làm hòa.
Vốn cứ tưởng khúc nhạc dạo ngắn ngủi sẽ qua đi như thế, nào ngờ đào yêu lại mặt không đổi sắc, nhếch cằm nhìn về phía xa xa: "... Ta muốn hắn đo cơ."
Không gian yên tĩnh ngay tức thì.
Ánh mắt của Vô Vi tiên quân nhìn theo hướng mà đào yêu vừa chỉ, thấy nam tử áo bào trắng nhẹ nhàng ở đằng kia, dù ở giữa Di Sơn hỗn loạn đến nhường này, hắn vẫn giữ được phong thái của thượng tiên đến vậy, như thể đang lạc trong tiên giới với tiên khí lượn quanh.
Đình Hòa thượng tiên này không phải là tiên quân bình thường, mẫu thân hắn là phu nhân Thanh Loan của bộ tộc Phượng Hoàng, phụ thân hắn lại là Đông Cực đế quân của ngọn núi Cửu Nguyên.
Mà bản thân hắn chính là kì tài ở thiên giới, mới mấy ngàn năm đạo hạnh đã giành được chức thượng tiên tôn sư, có hi vọng ngày sau có thể sẽ thành thần.
Một thượng tiên tôn quý đến bực này, sao có thể đo đồ cho tiểu yêu nhỏ bé?
Vô Vi tiên quân ho nhẹ một tiếng rồi đáp lại: "Thế không được đâu, thượng tiên tôn quý đến bực nào, ta thấy cô nên..."
Đang định khuyên bảo dạy dỗ cô nàng đào yêu nhỏ nên nghe lời mới tốt, không ngờ phía sau lưng lại vang lên tiếng trầm thấp nhẹ nhàng.
"... Để ta."
Danh sách chương