Chuyển ngữ: Tặc Gia

A Đào nhìn về phía hắn, đôi mắt híp lại cười, hiếm khi ra dáng cô học trò ngoan ngoãn trả lời hắn: "...Không trốn đâu".

Đan Đề tiên quân rất thức thời, hắn cười cười quay sang nói với thượng tiên: "Chẳng trách Sơn Trưởng lại kính trọng thượng tiên như thế này, ngài là người cẩn trọng, đến thời gian nghỉ cũng không quên dạy bù cho đệ tử, quả là tấm gương cho chúng ta". Nói xong hắn lại chắp tay với thượng tiên rồi nói với A Đào: "Nếu thượng tiên đồng ý dạy bù cho trò cũng là phúc của trò, chữ của ngài là chữ châu chữ ngọc, trò phải ghi nhớ những lời vàng ngọc của thượng tiên, không nên trốn tiết trên lớp nữa".

Thấy Đan Đề đi rồi, mấy đệ tử Nhất Ngôn Đường cũng lục tục về nhà, thỉnh thoảng lại đi ngang qua bên cạnh Đình Hòa thượng tiên.

Đa số là các tiểu yêu ở Di Sơn.

Yêu tính khó sửa, buổi sáng họ luôn cố gắng thể hiện ở trước mặt tinh quân, ngoan ngoãn nghe lời trên lớp học, bây giờ đã là ngoài giờ rồi, bản tính vốn có của họ lại lần lượt lộ ra. Có người thì giãn gân giãn cốt, bước đi nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều. Có hai cây Kim Ngân Hoa yêu đi ngang qua, kim là đực, ngân là cái, cây hoa đực cầm hộp sinh đẻ kế hoạch được phát sáng hôm nay, cười gian xảo với cây hoa bên cạnh: "Lát nữa nhất định ta sẽ làm cho nàng không xuống giường nổi".

Cây hoa yêu cái bên cạnh e thẹn tựa sát vào cạnh hắn.

Giọng nói của họ không lớn nhưng thượng tiên lại nghe được rõ ràng, nhất thời sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, hắn vô thức ho khan một tiếng.

Kim Ngân yêu nhìn lại mới thấy là thượng tiên, hắn trợn to hai mắt vội vàng quay lại dáng vẻ ngoan ngoãn đúng phận của ngày thường, sau khi hành lễ với thượng tiên thì ảo não dắt díu nhau rời đi.

Mặt trời sắp lặn, ráng chiều bao phủ cả bầu trời Di Sơn như nhuộm bằng máu đỏ, rực rỡ vô ngần. Thượng tiên mặc một chiếc trường bào tay áo lớn, trắng toát như màu tuyết, đắm chìm trong ánh tà dương và gió mát dịu êm, khoáng đạt thoải mái như bất cứ lúc nào cũng có thể đạp lên ráng chiều quay trở về. Hắn rũ ống tay áo vang lên một tiếng vang rất nhỏ, đôi mắt Đình Hòa nhìn sang A Đào ngay bên cạnh, nghiêm túc nói: "Đi thôi".

Sau đó không buồn nhìn xem phản ứng của A Đào, nói xong là đi thẳng về phía trước một mạch.

A Đào liếc mắt đứng yên, nhìn theo bóng lưng hắn chậm rãi đi xa, nhìn một lúc rồi cũng đành theo bước.

Hai người đi dọc theo bờ sông, ở đoạn cuối chính là căn nhà gỗ nhỏ của Đình Hòa. Cả một đường chẳng ai nói câu gì, Đình Hòa cũng không ngoảnh lại xem, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được nàng ấy vẫn lẳng lặng theo mình, còn cả khí tức ở trên người nàng nữa. Tâm tình lại dần dần thả lỏng... hình như quả đào yêu này cũng không phải không nghe lời lắm đâu.

Bước chân của hắn cố ý rề rà hơn một chút, đợi tới khi cảm giác nàng đi bên cạnh mình, hắn mới lên tiếng: "Mặc dù nói thế này thì không thích hợp lắm, nhưng mà ta vẫn phải nhắc nhở nàng một câu... nếu có thể, sau này nàng không nên ở riêng với Đan Đề".

A Đào lại hỏi: "Vì sao cơ?"

Chuyện này...

Đình Hòa quay đầu sang nhìn nàng một chút, thấy góc mặt mịn màng như phấn, đôi môi căng đỏ, đôi mắt sáng và hàng lông mày như sương bụi, vẻ đẹp lồ lộ như thế đó. Hắn vội vàng thu lại tầm mắt, nghiêm túc trả lời: "Hắn có hơi..." Từ nhỏ Đình Hòa đã rất có khí phách quân tử, chưa bao giờ nói xấu ở sau lưng người khác, cho nên bây giờ hắn lại thấy không quen.

Dừng một chút rồi nói tiếp: "Không được đứng đắn lắm".

Mặc dù không quá thân thiết với Đan Đề, nhưng hành vi cử chỉ của hắn thì Đình Hòa vẫn biết. Nhưng mà mỗi người đều có sở thích của riêng mình, cho dù hắn có không thích đi chăng nữa, nhưng người ta làm gì cũng không liên quan đến hắn mà.

A Đào khẽ bật cười.

Bình thường rất ít khi nàng cười, lúc cười lên đôi mắt sáng rực như sao trời, không còn vẻ cao ngạo ít lời giống ngày thường, trông mới giống một cô gái đang tuổi thanh xuân ngây thơ rực rỡ.

Đình Hòa thẹn mặt: "Nàng cười cái gì?"

A Đào đi tới đứng đối diện với hắn, nàng ngẩng đầu lên hỏi: "Không đứng đắn lắm à?" Sau đó lại đưa tay cầm lấy một vật từ trong ống tay áo thùng thình của Đình Hòa, sau đó lại nhẹ nhàng đẩy nó về phía lồng ngực của Đình Hòa, ngón tay thon dài trắng nõn, nàng nhẹ hỏi: "...Còn không đứng đắn hơn thượng tiên nữa à?"

Đột nhiên hương đào ép lại gần, chui tọt vào khoang mũi. Đôi mắt Đình Hòa bỗng mở to, sau đó hắn vội đưa tay cầm lấy món đồ chọt chọt trước ngực mình. Chỉ có điều lại nắm được bàn tay của thiếu nữ trước mặt. Lúc Đình Hòa nắm được, một bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương được siết trong tay mình.

Hắn nắm tay nàng sửng sốt một lát, đến khi phản ứng được mới vội vàng thả ra.

Lẳng lặng khoanh tay trước mặt nàng, sắc mặt Đình Hòa vẫn như thường, hắn nói: "Nếu nàng muốn thì cho nàng đấy". Lúc xé chiều nàng cũng nhận đó thôi, ở Di Sơn chuyện này cũng đâu ghê gớm lắm.

Chỉ là... nhịp tim đột ngột tăng nhanh, Đình Hòa mất tự nhiên cất bước về phía trước, đi xuyên qua khoảng sân trước nhà rồi bước vào nhà gỗ.

Vừa mới mở cửa, A Đào sau lưng hắn đã nhét món đồ đó vào tay mình lần nữa, nhẹ nhàng nói một câu: "Cầm cho chắc".

Ngay lúc hắn vẫn còn hoảng hốt, nàng đã đi thẳng vào trong nhà, tới cạnh bên bàn gỗ, cầm ly lên rót nước rồi tự uống.

Đình Hòa đứng trước ngưỡng cửa bên ngoài liếc nhìn một lúc, hắn vô thức nắm chặt vật trong tay, sau đó nhét nó vào ngăn kéo ở tủ quần áo bên cạnh giường.

Sau khi đứng yên suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới đi tới cạnh A Đào: "Mặc dù nàng có tu vi cao, nhưng ngày thường vẫn nên đến lớp học. Sáng nay nàng không đi, ta đã soạn lại nội dung cho nàng rồi, cái này... nàng cầm xem đi".

Cả buổi chiều nay hắn vừa viết lại những ý chính trong này, đưa qua cho nàng.

A Đào ngồi trên băng ghế nhìn quyển sách mà Đình Hòa đưa tới, nét chữ trên sách rất mạnh mẽ, nước chảy mây trôi, nét chữ cũng giống như hắn vậy.

Nàng khéo léo cười cười đáp lại: "Ngài không cần đưa ta mấy thứ này làm gì, ta không thích xem".

Điển hình của việc xao nhãng học hành. Với thân phận của Đình Hòa, dù các tiểu yêu Nhất Ngôn Đường có không thích học bài, nhưng trước mặt hắn vẫn giả vờ giả vịt, chỉ có nàng chẳng buồn che giấu một chút nào, không thích thì cứ không thích đấy, ai nói gì cũng đều vô ích cả.

Hắn ngồi xuống, tiếp tục nói với nàng: "Sơn Trưởng kì vọng vào nàng lắm, nàng không nên phụ lòng ông ấy".

Mới ở Di Sơn được mấy ngày, nhưng trước mặt Đình Hòa, người Sơn Trưởng nhắc tới nhiều nhất chính là A Đào đây. Trong lòng Đình Hòa cũng hiểu rõ, A Đào rất có thiên phú, nhưng nếu cứ không chịu cần tiên, sớm muộn nàng cũng bị phai mờ. Đã như thế, chắc chắn nàng sẽ không có cơ hội rời khỏi núi Di Sơn. Nếu hắn đã gặp rồi thì sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi đường lệch. Nhưng mà thuyết phục được quả đào này cũng không phải dễ dàng.

A Đào nhìn thấy hắn ân cần dạy dỗ như thế thì đành nói: "Ta suy nghĩ thêm đã".

Cái gì mà nghĩ thêm kia chứ, rõ ràng là chỉ đáp qua loa. Đình Hòa cũng không nhắc lại chuyện này nữa, nhưng mà không nói tới bài vở thì hình như cũng không có gì mà nói nữa... không đúng, vẫn còn. Đình Hòa do dự một lúc, hắn thấy có mấy lời vẫn phải nói với nàng, Đình Hòa ngước mắt lên nhìn: "Chuyện tối hôm qua...."

Sau đó lại không biết phải nói tiếp thế nào.

A Đào bình tĩnh ồ một tiếng, nói thẳng: "Tối hôm qua ta thấy rất thoải mái".

Sống trong những hoàn cảnh khác nhau dẫn đến tư tưởng cũng khác biệt hoàn toàn, hắn cảm thấy chuyện này rất khó để mở lời, còn nàng lại thấy chuyện đó bình thường hết đỗi. Giống như tối hôm qua họ ăn cơm cùng nhau, sau đó nhận xét bữa cơm ngon lắm vậy. Đình Hòa nắm chặt ống tay áo, hình như với nàng mà nói, chuyện đó rất bình thường thì phải... cảm giác không thể nói thành lời, nhưng có vẻ không được thoải mái lắm.

Đình Hòa bình tĩnh một lúc rồi mới thả lỏng hơn, hắn nghĩ chuyện mình lo lắng chắc sẽ không xảy ra.

Nhưng lại không phải là cảm giác trút được gánh nặng như tưởng tượng.

Đình Hòa nói tiếp: "Nếu nàng không thích học thì hôm nay cứ dừng ở đây thôi. Để ta đưa nàng về". Giọng điệu của hắn lạnh lùng hơn khi nãy. Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng mà A Đào vẫn ngồi trên băng ghế, chẳng có ý đứng lên.

A Đào ngửa đầu lên nhìn hắn, lười biếng nói: "Ta hơi đói".

Quả đào này... Đình Hòa thoáng nhíu mày, nghĩ đến buổi trưa trông nàng như đói lắm. Có lẽ ăn được mấy miếng cũng chưa no.

Mà thôi, Đình Hòa nói lại: "Nàng chờ ta một lúc".

"Được". A Đào cười đáp.

Hai khắc sau...

Trên bàn gỗ được dọn lên bốn món một canh, cơm canh nóng hổi. Mặc dù đều là thức ăn chay nhưng sắc hương vị đều đủ cả. Di Sơn hoàn toàn tách biệt với thế gian nhưng cũng có điểm tốt, chẳng hạn như khắp núi rừng đều một màu xanh biếc, chỗ khác làm sao mà bì được. Đặt bát canh cuối cùng lên, Đình Hòa ra sân sau rửa bát, vừa đi được vài bữa đã nghe thấy tiếng động ở phía sau.

Quay đầu nhìn lại, A Đào lại dùng tay ăn cơm.

Cảnh tượng thế này không phải hắn chưa từng nhìn thấy, trong phòng ăn ở Nhất Ngôn Đường, hầu như các đệ tử đều ăn cơm kiểu này, hùng hổ như hổ đói. Đương nhiên hắn cũng không quen với kiểu hoang dã như thế này, nhưng chưa hề nghĩ tới chuyện sửa lại, vậy mà hình ảnh trước mắt... Đình Hòa cau mày, hắn không suy nghĩ nhiều, cầm bát đũa đi sang, sau đó rút một đôi đũa ra đánh lên tay của nàng.

A Đào bất giác thu tay lại, đôi mắt nhìn hắn hơi kinh ngạc.

Đình Hòa thượng tiên lớn tiếng dạy dỗ: "Đi rửa tay trước đã".

Thế là có người theo hắn ra hậu viện rửa tay. Cuối cùng lúc trở lại bàn cơm, nhận lấy bộ bát đũa mà Đình Hòa đưa tới, A Đào mới cầm đũa gắp rau.

Đình Hòa nhìn nàng ngoan ngoãn dùng cơm, so với cái kiểu đưa tay bốc đồ như vừa rồi thì đoan trang hơn nhiều. Nhưng mà hình như có vẻ không đúng lắm... mới ăn một chút đã không ăn thêm nữa.

Không phải mới rồi còn nói đói nữa mà?

Mặc dù Đình Hòa không phải người tự phụ, nhưng với tài nghệ nấu nướng của mình thì hắn hiểu rất rõ, mẫu thân hắn Thanh Loan phu nhân thích nhất là được ăn cơm mà biểu tẩu làm cho, thỉnh thoảng lại sang chỗ biểu ca Dung Lâm, hắn cũng đi qua chỗ biểu tẩu học một chút. Vốn Đình Hòa học cái gì cũng nhanh, khả năng nấu nướng cũng như vậy. Nhưng mà vì thân phận của mình, rất ít khi hắn tự mình xuống bếp.

Nếu không phải là vì món ăn, Đình Hòa suy nghĩ một chút thì hiểu ra, mấy tiểu cô nương tuổi này vẫn thường giữ dáng không dám ăn sợ mập. Thực ra mập một chút cũng tốt lắm mà... Đình Hòa hỏi thử: "Sao thế? Không phải nàng nói là đang đói lắm mà?"

Đúng là nàng nói. A Đào nhìn hắn: "Không có món mặn ạ?"

Nàng tưởng chỗ hắn là quán cơm đấy hả, còn bắt đầu gọi món? Đình Hòa dễ tính nên cũng không để bụng làm gì, nhưng đến mẫu thân muốn ăn cơm hắn nấu còn chưa chắc được ăn, bây giờ tự mình rửa tay làm canh thang cho nàng, nàng lại còn chê cơm này chay quá.

Đình Hòa dừng một chút rồi mới nói với nàng: "Ta không biết cách làm món mặn".

Ồ.

A Đào không nói nữa, cúi đầu miễn cưỡng ăn vài miếng.

*

Ngày hôm sau, Thược Dược nghe nói A Đào đồng ý ở lại học xá mới, nàng vui mừng không ngớt, nói với A Đào: "Nàng chịu ở lại là tốt rồi, nàng yên tâm, sau này dọn vệ sinh cứ để cho ta lo, nàng cứ tới ở là được rồi".

Thược Dược ngoan ngoãn hiền lành, thích nhất là may vá và làm các việc nhà. Còn A Đào lại không hề đụng tay đến mấy chuyện thế này. Từ sau khi hai người quen biết nhau, thỉnh thoảng Thược Dược lại sang nhà A Đào quét tước dọn vệ sinh, giặt quần áo, làm cơm, đã thế A Đào cũng tự nhiên bắt đầu thân với nàng.

A Đào không hề hứng thú với những chuyện thế này, Thược Dược lại tiếp tục oán trách: "Bài giảng sáng qua của thượng tiên thâm sâu quá, ngài ấy giảng lui giảng tới mấy lần mà ta vẫn không hiểu... dù có ghi lại cũng không sao nhớ được".

Thược Dược rất chăm chỉ làm bài, nhưng bình thường nếu một người luôn cần cù siêng này thì học lực của họ không hề tốt.

A Đào suy nghĩ một chút rồi cầm quyển sách trong túi đưa cho nàng.

Hả? Thược Dược tò mò nhận lấy, vừa mở ra nhìn thử, bên trong là nội dung bài giảng hôm qua của thượng tiên, ghi chép ngay ngắn, tường tận, hơn nữa còn dễ hiểu, sinh động hơn ở trên lớp rất nhiều...

Nàng phấn khích ôm sách, chớp mắt mấy cái rồi nhẹ giọng nói: "Nàng lợi hại quá đi". Đây chính là suy nghĩ của Thược Dược, nàng chỉ cảm thấy A Đào quá lợi hại, chứ không hề nghi ngờ đến chuyện nàng ấy lấy nó như thế nào.

A Đào để túi xách xuống rồi ngồi vào vị trí, hôm nay Thược Dược đến gọi nàng từ sớm, cho nên hiếm khi không đi trễ. A Đào định bỏ túi xách vào ngăn bàn, nhưng sau khi mở ngăn kéo ra, nàng lại nhìn thấy một túi đồ bên trong.

Thược Dược cũng nhích qua: "Đây là..."

A Đào mở tấm vải màu xanh buộc ở bên ngoài ra, vừa mở nắp, mùi canh thịt hầm nhừ phảng phất bay khắp chốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện