“Tiểu Đồng và Hiểu Huyên là người ở đâu vậy?” Sở Vân Dung tươi cười thân thiết, giọng nói dịu dàng.

“Bọn cháu đều là người Bắc Kinh ạ.” Vu Hiểu Huyên trả lời, “Dì, dì còn đẹp hơn khi bọn cháu thấy trên tivi nữa. Dì không biết đâu, mẹ cháu rất thích dì đấy ạ. Nếu như hôm nay bà biết cháu được gặp người thật thì chắc chắn sẽ rất hâm mộ cháu.”

Sở Vân Dung cười khanh khách, “Đúng lúc tháng sau dì định một tổ chức một buổi diễn tấu ở Bắc Kinh. Đến lúc đó dì sẽ tặng các cháu mấy tấm vé để các cháu dẫn người nhà đi cùng.”

Hai mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên: “Thật thế ạ?”

Sở Vân Dung mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”

Thẩm lão gia cũng nói hùa theo: “Sau này các cháu có thời gian thì hãy thường xuyên đến nhà chơi. Lan Lan không có nhiều bạn bè. Bao nhiêu năm vậy rồi mà đây lại là lần đầu tiên ông thấy nó dẫn bạn về nhà.”

“Vâng, vâng, ông Thẩm, bọn cháu sẽ thường xuyên đến. Chỉ cần ông không chê bọn cháu phiền là được ạ.” Vu Hiểu Huyên mỉm cười, để lộ hai cái răng khểnh.

Vu Hiểu Huyên vốn tính cởi mở, sau khi buông bỏ sự căng thẳng ban đầu, nhìn thấy Trầm lão gia và Sở Vân Dung đều thân thiện như thế thì đã nhanh chóng hoạt bát trở lại.

Phương Đồng thì không thoải mái như Vu Hiểu Huyên. Dù sao nhà cô cũng theo chính trị, từ bé đã thấy nhiều chuyện nên tâm tư cũng kín đáo hơn Vu Hiểu Huyên một chút. Gia đình như nhà họ Thẩm chắc chắn có không ít người muốn lôi kéo quan hệ, cô không muốn người lớn nhà Thẩm Thanh Lan nghĩ cô thân thiết với cô ấy là vì gia thế nhà họ.

“Ông nội, cháu dẫn bọn họ lên phòng cháu trước ạ.” Thẩm Thanh Lan thấy Phương Đồng vẫn không nói gì nhiều, liền lên tiếng.

Thẩm lão gia cười gật đầu, biết bọn trẻ không được tự nhiên trước mặt người lớn, bèn ôn hòa nói, “Đi đi, lát nữa ông sẽ bảo anh cháu gọi các cháu xuống ăn cơm.”

Thẩm Thanh Lan dẫn hai người họ lên phòng mình. Vừa vào phòng, Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên liền cùng ngồi lên chiếc giường lớn của cô, “Ôi, hồi hộp chết tớ rồi, tớ còn không dám nói gì luôn, chỉ sợ sẽ nói sai điều gì.”

Vu Hiểu Huyên nhe răng trợn mắt.

“Cậu như vậy còn gọi là không dám nói gì à? Cậu đã lảm nhảm nhiều lắm rồi.” Phương Đồng cãi lại.

“Thanh Lan, mẹ cậu thật sự trông rất trẻ. Nếu đứng bên cạnh cậu, nói dì là chị cậu cũng sẽ có người tin đấy.” Vu Hiểu Huyên chép miệng một cái. Cô vừa rồi đã ăn một miếng bánh ngọt ở dưới tầng, mùi vị rất ngon.

Phương Đồng gật đầu tán thành, “Lại còn rất bình dị thân thiện nữa. Tớ cứ tưởng rằng những nghệ sĩ nổi tiếng như mẹ cậu thì nhất định đều kiêu ngạo lạnh lùng chứ.”

“Còn ông cậu nữa, ông ấy chính là tướng quân đấy. Không ngờ tớ lại được gặp một vị tướng quân còn sống sờ sờ.” Khuôn mặt nhỏ xinh của Vu Hiểu Huyên đỏ bừng vì hưng phấn.

Hai cô cứ mỗi người một câu, bàn tán sôi nổi, Thẩm Thanh Lan nghe đến đen mặt.

“Nếu thích thì sau này hai cậu có thể thường đến chơi.”

Hai người lại đồng loạt lắc đầu, “Chuyện này thì thôi.” Tới một lần đã sợ đủ rồi.

“Nói thật, Thanh Lan, người nhà cậu rất tốt với cậu.” Vu Hiểu Huyên nghiêm túc nói, “Bọn tớ có thể nhìn ra, ông nội và mẹ cậu cũng đều vì cậu nên mới thân thiện với tớ và Phương Đồng như thế. Bọn họ chắc chắn rất yêu quý cậu, nên mới quan tâm đến bạn bè của cậu.”

Phương Đồng ở bên cạnh cũng gật đầu, hoàn đồng ý với câu nói này của Vu Hiểu Huyên. Cô cảm thấy từ trước đến nay, đây có lẽ là câu nói có chiều sâu nhất của Vu Hiểu Huyên.

Thẩm Thanh Lan hơi ngẩn ra, cứ như đây là lần đầu tiên nhận ra được điều này.

Ông nội quả thật luôn là một người hiền hòa, nhưng cũng chưa từng bình dị gần gũi như hôm nay. Nghĩ đến lời nói của Vu Hiểu Huyên, trong lòng cô chợt ấm áp.

“Cốc cốc.” Có người gõ cửa.

Thẩm Thanh Lan đứng dậy đi mở cửa. Thẩm Quân Dục đang bê một cái khay đựng bánh ngọt mà vừa rồi chị Tống dọn lên, “Lúc nãy, mẹ thấy bạn em thích ăn bánh này nên bảo anh mang lên.”

Thẩm Thanh Lan nhận lấy khay bánh rồi cảm ơn.

Thẩm Quân Dục nhìn cửa phòng đóng lại, sờ mũi đi xuống.

“Wow, bánh đậu xanh.” Thấy Thẩm Thanh Lan bê bánh ngọt vào, mắt Vu Hiểu Huyên sáng lên.

Thẩm Thanh Lan đưa bánh cho cô, “Ăn ít thôi, lát nữa còn ăn cơm.”

Vu Hiểu Huyên nhét bánh vào trong miệng, gật đầu qua loa, “Ừ, chờ tớ ăn xong cái này, rồi ăn thêm hai cái nữa sẽ nghỉ ăn.”

“Đồ ăn chị Tống nấu ngon lắm, cậu chắc chắn là ăn bánh ngọt rồi lát nữa vẫn ăn được cơm?” Thẩm Thanh Lan bình thản hỏi.

Vu Hiểu Huyên ngừng nhai bánh, nhìn Thẩm Thanh Lan, hỏi lại: “Ngon thật sao? Ngon hơn cả bánh ngọt?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu.

Vu Hiểu Huyên quả quyết rút tay lại, “Không nên ăn vặt trước khi ăn cơm.”

Phương Đồng yên lặng nhìn cô bạn, không nói lời nào, sự chú ý của cô đã chuyển tới trong phòng Thẩm Thanh Lan.

Phòng Thanh Lan rất rộng. Phương Đồng luôn thấy phòng mình đã rộng rồi, vậy mà phòng của Thẩm Thanh Lan còn rộng gấp đôi phòng cô. Cách bài trí trong phòng đơn giản, lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, cửa sổ sát đất to. Bên ngoài phòng có ban công, trên đó đặt một chiếc ghế quý phi, còn có một bàn tròn nhỏ có đặt một bộ trà cụ.

Phương Đồng bước ra, cầm một cái chén thưởng thức một lát. Mặc dù cô không hiểu gì nhưng cũng nhìn ra bộ trà cụ này rất chất lượng. Ngay cả bộ được sưu tầm trong thư phòng của ông nội cô cũng kém bộ này, có thể đoán được giá trị của nó. Vậy mà Thẩm Thanh Lan lại tùy tiện để nó ngoài ban công.

Phòng Thẩm Thanh Lan có rất nhiều món đồ trang trí nho nhỏ, đươc bày biện ngay ngắn, không tạo cảm giác lộn xộn, mỗi một món đều có giá cao, là minh chứng hoàn hảo cho câu “xa hoa một cách khiêm tốn”.

“Thanh Lan, người nhà cậu đối xử với cậu thật tốt.” Phương Đồng khẽ thở dài.

Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Lan lóe lên, không nói gì thêm. Thật ra, rất nhiều món đồ nhỏ trong phòng đều là quà do Thẩm Quân Dục đi công tác về tặng cho cô. Bao nhiêu năm trôi qua, cộng nhiều món nhỏ lại đúng là không ít. Còn cả quà sinh nhật, ví dụ như bộ trà cụ kia là quà sinh nhật Thẩm lão gia tặng cô vào năm hai mươi tuổi.

Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên cảm thấy rất hứng thú với những món trang trí nhỏ đến từ các quốc gia trong phòng Thẩm Thanh Lan. Hai cô thưởng thức từng món, thỉnh thoảng lại nhỏ giọng thảo luận.

Thẩm Thanh Lan ngồi một bên, để bọn họ tùy ý quan sát.

Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, giọng Thẩm Quân Dục truyền vào từ bên ngoài, “Lan Lan, ăn cơm thôi.”

“Em biết rồi.” Thẩm Thanh Lan trả lời.

Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên cũng nghe thấy, bèn theo Thẩm Thanh Lan xuống lầu.

Trong phòng ăn, Thẩm lão gia và Sở Vân Dung đã ngồi xuống. Ông chỉ vị trí bên tay trái mình, “Các cháu ngồi ở đây.”

Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên không tiến lên mà lén đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, thấy cô bước vào ngồi, bọn họ mới ngồi xuống cạnh cô.

“Sao Hi Đồng vẫn chưa về?” Thẩm lão gia hỏi, “Không biết hôm nay trong nhà có khách sao? Bắt cả nhà đợi nó, còn ra thể thống gì nữa?” Giọng điệu Thẩm lão gia bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra sự bất mãn trong lời ông.

Bầu không khí lập tức cứng lại, Sở Vân Dung hơi im lặng, rồi cười nói: “Con vừa gọi cho nó, thấy bảo là tắc đường, nhưng sắp về đến nơi rồi ạ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện