Trận đua này được tổ chức tại trường đua xe quốc tế Kim Điền, Bắc Kinh.
Trường đua này có diện tích 770ha, với đường đua F3, đường đua off-road, đường đua go-kart, các loại sân kiểm tra và cơ sở vật chất liên quan khác. Lần này, cuộc thi diễn ra ngay trên đường đua F3.
Đường đua quốc tế F3 dài 2.4km, chỗ hẹp nhất 12m, rộng nhất 20m, được thiết kế cho vận tốc tối đa là 180 km/ giờ, tốc độ trung bình 120 km/ giờ, có thể chứa được 25 chiếc xe đồng thời xuất phát. 16 khúc cua, 14 trọng tài, 12 camera, hơn 4 chỗ có khúc cua liên tiếp, mạo hiểm kích thích, rất có tính khiêu chiến.
Trong trận đua này, tổng chiều dài đường đua là 12km, nghĩa là phải chạy 5 lần vòng quanh đường đua F3. Trận chung kết có 16 tuyển thủ, 16 chiếc xe có màu sắc khác nhau đang cùng đỗ ở điểm xuất phát.
Cố Khải nhìn Thẩm Thanh Lan đứng cạnh xe, sắc mặt đen như đít nồi.
“Cố Dương, sao em có thể để chị dâu vào chứ?”
“Em có cách nào đâu? Chị ấy thừa dịp em không chú ý, giật bút ký vào bản cam kết rồi, dù em muốn phản đối cũng không kịp.” Cố Dương rất oan ức.
Bây giờ nói gì cũng không kịp rồi, Cố Khải chỉ có thể hy vọng trước đây Thẩm Thanh Lan đã từng đua xe, “Trước đây, chị dâu đã đua xe bao giờ chưa?”
Cố Dương lắc đầu.
“Là em không biết hay chị dâu chưa từng?” Giọng Cố Khải rất thấp, trời biết bây giờ anh ta muốn phát điên đến mức nào.
“Chưa từng.” Vẻ mặt Cố Dương buồn rười rượi.
Lòng Cố Khải chợt trầm xuống, chưa từng đua xe mà lại dám lên trường đua. Bây giờ anh ta hoàn toàn không quan tâm thắng thua nữa, chỉ cầu mong Thẩm Thanh Lan có thể bình an vô sự ra khỏi trường đua.
Trong trận đua xe này, đa số người tham gia là nam, chỉ có mình Thẩm Thanh Lan là nữ.
Không mặc quần áo đua xe như các tay đua chuyên nghiệp khác, Thẩm Thanh Lan vẫn mặc bộ đồ giản dị lúc tới, có vẻ không hợp với chỗ này lắm.
Vì đặc biệt nên Thẩm Thanh Lan trở thành tiêu điểm của toàn trường đua. Hầu hết mọi người đều nhìn Thẩm Thanh Lan, không chỉ vì cô khác biệt về giới tính và cách ăn mặc, mà còn vì khuôn mặt xa lạ của cô.
Những người có thể vào vòng chung kết thường là đi lên từ vòng loại, về cơ bản thì sẽ không thay người, nhưng Thẩm Thanh Lan lại chưa từng xuất hiện.
“Người đẹp, bây giờ nhận thua còn kịp đấy. Nếu em chủ động nhận thua thì em thuộc về tôi, 50 triệu tiền đặt cược thuộc về em, thế nào?” Vị trí đỗ xe của Lâm Hạo ở ngay bên trái Thẩm Thanh Lan. Gã tựa vào xe đua, vẻ mặt nhàn nhã.
Gã không mong đứng đầu trong cuộc đua này, chỉ cầu thắng được Cố Khải, à không, bây giờ là Thẩm Thanh Lan rồi.
Thẩm Thanh Lan không hề đổi sắc mặt, thậm chí còn không nhìn Lâm Hạo. Thấy sắp đến giờ, cô liền ngồi vào xe đua, trước tiên là kiểm tra tính năng của chiếc xe này một chút.
Quan sát tổng thể một lần, ánh mắt vốn lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan hiện vẻ hài lòng hiếm có.
“Chuẩn bị…” Giọng nói của trọng tài vang lên.
Thẩm Thanh Lan đặt chân lên chân ga. Một tiếng còi to rõ ràng vang lên, 16 chiếc xe như 16 cơn gió biến mất tại chỗ, chỉ để lại một làn khói màu đen.
Trên khán đài, tiếng reo hò rung trời.
Cố Dương và Cố Khải nhìn chằm chằm vào xe Thẩm Thanh Lan. Mọi người nhanh chóng nhận ra xe cô có tốc độ chậm nhất, chỉ theo sát tốc độ của mọi người mà thôi. Chiếc xe nhanh nhất đã vượt lên bốn chiếc xe để dẫn đầu.
Tốc độ xe rất nhanh, mặc dù Thẩm Thanh Lan đã lái chậm, nhưng xe vẫn vừa qua một khúc cua thì đã đến một khúc cua liên tiếp khác trong chớp mắt.
Cố Dương siết chặt hai tay, vì lo lắng nên trán đổ đầy mồ hôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào xe Thẩm Thanh Lan không chớp mắt, kiểu khúc cua liên tục này rất nguy hiểm, không qua được là có khả năng sẽ xe hỏng người chết.
Nhìn Cố Khải có vẻ bình tĩnh hơn Cố Dương, nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi đã bán đứng sự lo lắng trong lòng anh ta.
Ngược lại, từ lúc lên xe, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan chưa từng đổi, vẫn lạnh lùng như cũ.
Nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ nhận ra từ đầu đến cuối, Thẩm Thanh Lan vẫn luôn theo sát sau xe Lâm Hạo. Gã tăng tốc thì cô cũng tăng tốc, theo sát phía sau, ngay cả khoảng cách cũng chưa từng thay đổi, lực khống chế đáng kinh ngạc như vậy hoàn toàn không khớp với lời nói chưa từng đua xe của cô trước đó.
Có điều, lúc này mọi người đều tập trung nhìn chiếc xe vượt lên ba chiếc xe dẫn đầu nên không ai chú ý đến cô. Trừ Cố Dương và Cố Khải cũng chỉ đang lo lắng cho an toàn của cô.
Vừa bắt đầu đua, Lâm Hạo đã thu lại vẻ bất cần đời, chỉ toàn tâm toàn ý lái xe, không hề để ý đến việc Thẩm Thanh Lan vẫn theo sát ở phía sau mình.
Chạy đến khúc cua liên tục, Lâm Hạo vô thức giảm tốc độ. Thẩm Thanh Lan cũng giảm theo, thuận lợi vượt qua khúc cua này. Cố Dương và Cố Khải thở phào một hơi, may quá, không xảy ra chuyện gì.
Vòng thứ nhất đã qua dưới tốc độ không nhanh không chậm của Thẩm Thanh Lan.
Vòng thứ hai, vòng thứ ba cũng vậy. Lâm Hạo đua xe không tồi, mặc dù không nằm trong top 3 nhưng cũng ở vị trí giữa, cách ba chiếc xe đầu nửa vòng.
Gã không coi trọng thứ tự cuộc đua này mà chỉ muốn thắng Thẩm Thanh Lan, nên dù có thể vượt lên trước, nhưng nhìn vào kính chiếu hậu lại không thấy Thẩm Thanh Lan theo sau thì liền lái với tốc độ vừa phải. Nhìn báo hiệu vòng thứ tư ở phía trước, anh ta nhoẻn miệng nở nụ cười đắc ý, còn một vòng cuối cùng là kết thúc cuộc đua.
Trên màn hình điện tử ở khu vực khán giả, bình luận viên đang tường thuật cuộc đua, âm thanh reo hò càng lúc càng to hơn. Cố Dương và Cố Khải thấy sắp qua bốn vòng mà Thẩm Thanh Lan không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Bọn họ không còn cần kết quả nữa, chỉ cần cô bình an là tốt rồi.
Còn về phần cược, tiền có thể cho, nhưng nếu Lâm Hạo dám động vào một sợi tóc của Thẩm Thanh Lan, hừ hừ, con rùa khốn kiếp đó cứ chờ chết đi.
Hai người đứng đó thở phào một hơi, nên không thấy sự thay đổi đột ngột trong trường đua.
Bây giờ đang ở vòng đua thứ tư, chỉ cần người cuối cùng vượt qua khúc cua liên tục là kết thúc vòng bốn. Đúng lúc này, Thẩm Thanh Lan vốn không nhanh không chậm theo sau Lâm Hạo đột nhiên tăng tốc, giẫm mạnh chân ga đến tốc độ cao nhất.
Xe như mũi tên rời cung, lập tức lao vút lên, lướt qua xe Lâm Hạo, chỉ suýt nữa thì hai chiếc xe đã đâm sầm vào nhau.
Trước mắt Lâm Hạo hiện lên một cái bóng màu xanh nhạt. Anh ta đang hoảng hốt thì bỗng nhiên phát hiện cái bóng đó chính là xe của Thẩm Thanh Lan mà anh ta cho rằng đã bỏ lại sau lưng.
Sắc mặt anh ta thay đổi hẳn, đang định tăng tốc đuổi theo, chợt thấy phía trước là khúc cua liên tiếp, với tốc độ của Thẩm Thanh Lan thì tám chín phần là sẽ đâm phải hàng rào bảo vệ, cũng có thể là xe hỏng người chết.
Gã chậc chậc vài tiếng, nở nụ cười tàn nhẫn, “Lần đầu tiên thấy có người vội tìm chết như vậy, thật tiếc cho khuôn mặt đó.”
Trường đua này có diện tích 770ha, với đường đua F3, đường đua off-road, đường đua go-kart, các loại sân kiểm tra và cơ sở vật chất liên quan khác. Lần này, cuộc thi diễn ra ngay trên đường đua F3.
Đường đua quốc tế F3 dài 2.4km, chỗ hẹp nhất 12m, rộng nhất 20m, được thiết kế cho vận tốc tối đa là 180 km/ giờ, tốc độ trung bình 120 km/ giờ, có thể chứa được 25 chiếc xe đồng thời xuất phát. 16 khúc cua, 14 trọng tài, 12 camera, hơn 4 chỗ có khúc cua liên tiếp, mạo hiểm kích thích, rất có tính khiêu chiến.
Trong trận đua này, tổng chiều dài đường đua là 12km, nghĩa là phải chạy 5 lần vòng quanh đường đua F3. Trận chung kết có 16 tuyển thủ, 16 chiếc xe có màu sắc khác nhau đang cùng đỗ ở điểm xuất phát.
Cố Khải nhìn Thẩm Thanh Lan đứng cạnh xe, sắc mặt đen như đít nồi.
“Cố Dương, sao em có thể để chị dâu vào chứ?”
“Em có cách nào đâu? Chị ấy thừa dịp em không chú ý, giật bút ký vào bản cam kết rồi, dù em muốn phản đối cũng không kịp.” Cố Dương rất oan ức.
Bây giờ nói gì cũng không kịp rồi, Cố Khải chỉ có thể hy vọng trước đây Thẩm Thanh Lan đã từng đua xe, “Trước đây, chị dâu đã đua xe bao giờ chưa?”
Cố Dương lắc đầu.
“Là em không biết hay chị dâu chưa từng?” Giọng Cố Khải rất thấp, trời biết bây giờ anh ta muốn phát điên đến mức nào.
“Chưa từng.” Vẻ mặt Cố Dương buồn rười rượi.
Lòng Cố Khải chợt trầm xuống, chưa từng đua xe mà lại dám lên trường đua. Bây giờ anh ta hoàn toàn không quan tâm thắng thua nữa, chỉ cầu mong Thẩm Thanh Lan có thể bình an vô sự ra khỏi trường đua.
Trong trận đua xe này, đa số người tham gia là nam, chỉ có mình Thẩm Thanh Lan là nữ.
Không mặc quần áo đua xe như các tay đua chuyên nghiệp khác, Thẩm Thanh Lan vẫn mặc bộ đồ giản dị lúc tới, có vẻ không hợp với chỗ này lắm.
Vì đặc biệt nên Thẩm Thanh Lan trở thành tiêu điểm của toàn trường đua. Hầu hết mọi người đều nhìn Thẩm Thanh Lan, không chỉ vì cô khác biệt về giới tính và cách ăn mặc, mà còn vì khuôn mặt xa lạ của cô.
Những người có thể vào vòng chung kết thường là đi lên từ vòng loại, về cơ bản thì sẽ không thay người, nhưng Thẩm Thanh Lan lại chưa từng xuất hiện.
“Người đẹp, bây giờ nhận thua còn kịp đấy. Nếu em chủ động nhận thua thì em thuộc về tôi, 50 triệu tiền đặt cược thuộc về em, thế nào?” Vị trí đỗ xe của Lâm Hạo ở ngay bên trái Thẩm Thanh Lan. Gã tựa vào xe đua, vẻ mặt nhàn nhã.
Gã không mong đứng đầu trong cuộc đua này, chỉ cầu thắng được Cố Khải, à không, bây giờ là Thẩm Thanh Lan rồi.
Thẩm Thanh Lan không hề đổi sắc mặt, thậm chí còn không nhìn Lâm Hạo. Thấy sắp đến giờ, cô liền ngồi vào xe đua, trước tiên là kiểm tra tính năng của chiếc xe này một chút.
Quan sát tổng thể một lần, ánh mắt vốn lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan hiện vẻ hài lòng hiếm có.
“Chuẩn bị…” Giọng nói của trọng tài vang lên.
Thẩm Thanh Lan đặt chân lên chân ga. Một tiếng còi to rõ ràng vang lên, 16 chiếc xe như 16 cơn gió biến mất tại chỗ, chỉ để lại một làn khói màu đen.
Trên khán đài, tiếng reo hò rung trời.
Cố Dương và Cố Khải nhìn chằm chằm vào xe Thẩm Thanh Lan. Mọi người nhanh chóng nhận ra xe cô có tốc độ chậm nhất, chỉ theo sát tốc độ của mọi người mà thôi. Chiếc xe nhanh nhất đã vượt lên bốn chiếc xe để dẫn đầu.
Tốc độ xe rất nhanh, mặc dù Thẩm Thanh Lan đã lái chậm, nhưng xe vẫn vừa qua một khúc cua thì đã đến một khúc cua liên tiếp khác trong chớp mắt.
Cố Dương siết chặt hai tay, vì lo lắng nên trán đổ đầy mồ hôi. Anh ta nhìn chằm chằm vào xe Thẩm Thanh Lan không chớp mắt, kiểu khúc cua liên tục này rất nguy hiểm, không qua được là có khả năng sẽ xe hỏng người chết.
Nhìn Cố Khải có vẻ bình tĩnh hơn Cố Dương, nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi đã bán đứng sự lo lắng trong lòng anh ta.
Ngược lại, từ lúc lên xe, vẻ mặt Thẩm Thanh Lan chưa từng đổi, vẫn lạnh lùng như cũ.
Nếu có người cẩn thận quan sát thì sẽ nhận ra từ đầu đến cuối, Thẩm Thanh Lan vẫn luôn theo sát sau xe Lâm Hạo. Gã tăng tốc thì cô cũng tăng tốc, theo sát phía sau, ngay cả khoảng cách cũng chưa từng thay đổi, lực khống chế đáng kinh ngạc như vậy hoàn toàn không khớp với lời nói chưa từng đua xe của cô trước đó.
Có điều, lúc này mọi người đều tập trung nhìn chiếc xe vượt lên ba chiếc xe dẫn đầu nên không ai chú ý đến cô. Trừ Cố Dương và Cố Khải cũng chỉ đang lo lắng cho an toàn của cô.
Vừa bắt đầu đua, Lâm Hạo đã thu lại vẻ bất cần đời, chỉ toàn tâm toàn ý lái xe, không hề để ý đến việc Thẩm Thanh Lan vẫn theo sát ở phía sau mình.
Chạy đến khúc cua liên tục, Lâm Hạo vô thức giảm tốc độ. Thẩm Thanh Lan cũng giảm theo, thuận lợi vượt qua khúc cua này. Cố Dương và Cố Khải thở phào một hơi, may quá, không xảy ra chuyện gì.
Vòng thứ nhất đã qua dưới tốc độ không nhanh không chậm của Thẩm Thanh Lan.
Vòng thứ hai, vòng thứ ba cũng vậy. Lâm Hạo đua xe không tồi, mặc dù không nằm trong top 3 nhưng cũng ở vị trí giữa, cách ba chiếc xe đầu nửa vòng.
Gã không coi trọng thứ tự cuộc đua này mà chỉ muốn thắng Thẩm Thanh Lan, nên dù có thể vượt lên trước, nhưng nhìn vào kính chiếu hậu lại không thấy Thẩm Thanh Lan theo sau thì liền lái với tốc độ vừa phải. Nhìn báo hiệu vòng thứ tư ở phía trước, anh ta nhoẻn miệng nở nụ cười đắc ý, còn một vòng cuối cùng là kết thúc cuộc đua.
Trên màn hình điện tử ở khu vực khán giả, bình luận viên đang tường thuật cuộc đua, âm thanh reo hò càng lúc càng to hơn. Cố Dương và Cố Khải thấy sắp qua bốn vòng mà Thẩm Thanh Lan không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Bọn họ không còn cần kết quả nữa, chỉ cần cô bình an là tốt rồi.
Còn về phần cược, tiền có thể cho, nhưng nếu Lâm Hạo dám động vào một sợi tóc của Thẩm Thanh Lan, hừ hừ, con rùa khốn kiếp đó cứ chờ chết đi.
Hai người đứng đó thở phào một hơi, nên không thấy sự thay đổi đột ngột trong trường đua.
Bây giờ đang ở vòng đua thứ tư, chỉ cần người cuối cùng vượt qua khúc cua liên tục là kết thúc vòng bốn. Đúng lúc này, Thẩm Thanh Lan vốn không nhanh không chậm theo sau Lâm Hạo đột nhiên tăng tốc, giẫm mạnh chân ga đến tốc độ cao nhất.
Xe như mũi tên rời cung, lập tức lao vút lên, lướt qua xe Lâm Hạo, chỉ suýt nữa thì hai chiếc xe đã đâm sầm vào nhau.
Trước mắt Lâm Hạo hiện lên một cái bóng màu xanh nhạt. Anh ta đang hoảng hốt thì bỗng nhiên phát hiện cái bóng đó chính là xe của Thẩm Thanh Lan mà anh ta cho rằng đã bỏ lại sau lưng.
Sắc mặt anh ta thay đổi hẳn, đang định tăng tốc đuổi theo, chợt thấy phía trước là khúc cua liên tiếp, với tốc độ của Thẩm Thanh Lan thì tám chín phần là sẽ đâm phải hàng rào bảo vệ, cũng có thể là xe hỏng người chết.
Gã chậc chậc vài tiếng, nở nụ cười tàn nhẫn, “Lần đầu tiên thấy có người vội tìm chết như vậy, thật tiếc cho khuôn mặt đó.”
Danh sách chương