chapter content


chapter content
Ba người nhìn về phía cô

Cô mặc một bộ lễ phục dạ hội trắng, là trang phục biểu diễn của cô

“Dì Sở, chào dì.” Vương Ngưng đã từng gặp Sở Vân Dung nên vẫn nhớ bà

Ngược lại, Sở Vân Dung không có ấn tượng gì về cô gái trước mắt, thấy đối phương biết mình, mà mình lại không biết đối phương, nên bà hơi lúng túng

“Vương Ngưng.” Thẩm Quân Trạch nhận thấy Sở Vân Dung lúng túng, nên gọi tên Vương Ngưng

Sở Vân Dung vừa nghe cái tên này thì lập tức nhở ra, không khỏi hoài nghi

Không phải Vương Ngưng không vừa ý Thẩm Quân Trạch sao? Chẳng lẽ Thẩm Quân Trạch đang theo đuổi người ta à?

Nghĩ vậy, Sở Vân Dung lập tức vui mừng

Thằng bé này giỏi lắm, theo đuổi người ta thì phải nói với bác chứ, bác nhất định sẽ giúp cháu.

“Thì3ra là Ngưng Ngưng à

Dì thường hay nghe mẹ cháu nhắc tới cháu, nói cháu rất tài giỏi

Hôm nay gặp mặt, cháu đúng là thật xinh đẹp thông minh.” Sở Vân Dung kéo tay Vương Ngưng, vô cùng nhiệt tình.

Đối mặt trước sự nhiệt tình đột ngột này, Vương Ngưng thầm thấy khó hiểu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười tươi

Dù có chuyên về violin, nhưng đã nghe Sở Vân Dung trình diễn dương cầm trong một vài buổi hòa nhạc

Bà là một nhạc công rất tài giỏi, nên khi trò chuyện cùng Sở Vân Dung, hai người đều nói về âm nhạc, tất nhiên không thiếu đề tài để nói

Thế là Thẩm Quân Trạch và Thẩm Thanh Lan theo sau lưng, nghe hai người họ trao đổi về âm nhạc.

“Cô gái này được đó.” Thẩm Thanh Lan khẽ nói với Thẩm Quân Trạch.

Thẩm Quân Trạch đơ1mặt ra: “Chị, không phải như chị nghĩ đâu

Lần trước em đi ăn với bạn, trùng hợp gặp cô ấy ở nhà hàng và giải vây giúp cô

Người ta vì cảm ơn em, nên tặng em mấy tấm vé xem hòa nhạc thôi.” Anh giải thích

“Chị có nghĩ gì đâu?” Thẩm Thanh Lan liếc mắt

Cô còn chưa nói gì mà cậu chàng này đã vội giải thích rồi

Thẩm Thanh Lan vốn không hề nghĩ nhiều, nhưng bây giờ..

Cô nhìn thoáng qua Thẩm Quân Trạch, ánh mắt đăm chiêu

“Chị, thật sự không phải như chị nghĩ đâu

Em với cô ấy còn chưa phải là bạn nữa mà.” Thẩm Quân Trạch nói nhỏ, sợ bị hai người phía trước nghe thấy

Thẩm Thanh Lan ở một tiếng: “Không phải là bạn thì càng tốt, bớt được một bước.”

Thẩm Quân Trạch: “...” Sao anh lại có cảm giác càng tô càng đen6thế này?

Vương Ngưng dẫn bọn họ tới chỗ ngồi rồi rời đi

Buổi hòa nhạc đã sắp bắt đầu, cô phải vào hậu trường chuẩn bị lần cuối

Sở Vân Dung vỗ lên cánh tay Thẩm Quân Trạch: “Con gái này rất được đấy, người ta không thích cháu cũng phải

Có điều, cháu đừng nhụt chí, gặp gỡ với một lần có là gì, con bé vẫn chưa hiểu rõ cháu thôi

Cháu hãy thử tiếp xúc với người ta thêm, cũng để cho người ta có cơ hội để hiểu cháu, biết đâu người ta sẽ thích cháu thì sao.”

Thẩm Quân Trạch: “...” Đây..

đang an ủi anh sao? Vì sao anh lại không hề có cảm giác được an ủi thế này?

Mặc kệ trong lòng Thẩm Quân Trạch nghĩ như thế nào, Sở Vân Dung vẫn rất hài lòng với Vương Ngưng, vừa xinh đẹp, tài giỏi, lại vừa có4gia giáo, cô gái này làm cháu dâu nhà họ Thẩm bọn họ là quá phù hợp

Bà bắt đầu thẩm tính toán xem phải làm thế nào để giúp Thẩm Quân Trạch theo đuổi con nhà người ta

Cho nên sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Sở Vân Dung lập tức mới Vương Ngưng đến nhà họ Thẩm chơi

Vương Ngưng không tiện từ chối, nên đành đến đó

Khi nhìn thấy Thẩm Quân Trạch ở nhà họ Thẩm, cô cũng không hề ngạc nhiên

Là một người thông minh, cô tất nhiên nhìn thấu tâm tư của Sở Vân Dung.

Sau khi dùng bữa xong, Thẩm Quân Trạch đưa Vương Ngưng về nhà

Lúc đến tầng dưới tiểu khu nhà cô, anh bèn nói: “Nếu bác cả tôi có nói gì khiến cô khó xử, thì cô đừng để trong lòng, bác ấy không có ác ý đâu.”

Hôm nay trên bàn cơm,3Sở Vân Dung luôn miệng khen Thẩm Quân Trạch, lộ liễu có, ám chỉ có, khen đến mức anh sắp hóa luôn thành một đóa hoa

Vương Ngưng muốn vờ như không biết cũng không được, lúc đó thật sự hơi mất tự nhiên

Có điều, Thẩm Quân Trạch đã trịnh trọng nói như vậy, còn có ý giải thích thay Sở Vân Dung, nên chút khó xử trong lòng cô cũng tan biến

“Tôi hiểu mà, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, chúng ta đều đã đến tuổi, chuyện cha mẹ muốn chúng ta lập gia đình cũng là điều dễ hiểu

Cha mẹ tôi cũng vậy thôi

Có điều bác cả của anh đối xử với anh thật tốt.” Ánh mắt Thẩm Quân Trạch ấm áp: “Ừ, cả nhà bác cả tôi đều rất tốt với tôi.” “Hôm nay cảm ơn anh đã đưa tôi về, hôm nào tôi sẽ mời anh dùng cơm, lần sau anh không được tranh tính tiền với tôi nữa đâu đấy.” Lần trước cô muốn mời Thẩm Quân Trạch dùng cơm, cuối cùng người trả tiền lại là anh

Nhìn cô gái tươi cười rạng rỡ trước mắt, Thẩm Quân Trạch không tự chủ cong khóe môi, đáp một tiếng “được”.

“Vậy tôi vào đây, hẹn gặp lại.” Vương Ngưng xuống xe vào nhà

Thẩm Quân Trạch thấy cô vào tiểu khu rồi mới lái xe rời đi

Lần này chưa đến ba ngày sau, Vương Ngưng đã thực hiện hứa, mời Thẩm Quân Trạch đi dùng cơm

Lúc Thẩm Quân Trạch đến, nét mặt hơi khó coi, có điều vì không biểu hiện rõ, nên Vương Ngưng cũng không nhận thấy

Đến nhà hàng, lần này là Vương Ngưng chọn món

Một tay Thẩm Quân Trạch ở dưới bàn, đặt trên bụng

Hôm nay anh lại bị đau dạ dày, vốn nghĩ không đi được, có điều đã đồng ý với người ta rồi, không thể lỡ hẹn, vì vậy anh cố chịu đựng

Nhưng bây giờ, dạ dày anh có vẻ càng ngày càng khó chịu

Vương Ngưng gọi món, rồi trả thực đơn lại cho nhân viên phục vụ, khi nhìn sang thì thấy Thẩm Quân Trạch đang cau mày, nên lo lắng hỏi: “Anh Thẩm, anh làm sao vậy?” Thẩm Quân Trạch cười lắc đầu: “Không sao, chỉ bị đói nên dạ dày hơi khó chịu thôi

Sáng nay vội quá, quên ăn sáng.” Vương Ngưng nghe vậy thì không để ý nữa

Cô cũng thường xuyên bị thể.

Món ăn được mang lên, rõ ràng đều rất bắt mắt, rất ngon, thế nhưng Thẩm Quân Trạch lại không muốn đụng đũa

Có điều, vì mình vừa nói bị đói, nếu bây giờ không ăn thì không được phải phép, thế là anh cố gắng ăn vài miếng

Ngay sau đó, Thẩm Quân Trạch đột nhiên biến sắc, phun ra một ngụm máu, mặt anh tối sầm rồi gục xuống

Vương Ngưng sững sờ, qua vài giây mới phản ứng được, vội chạy sang đỡ anh dậy, còn không quên gọi cấp cứu

Thẩm Quân Trạch tỉnh lại ở bệnh viện, nghiêng đầu sang thì thấy Vương Ngưng đang ghé bên giường

Anh vừa cử động, Vương Ngưng cũng tỉnh dậy, thấy anh đã tỉnh thì lập tức cười nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, thật sự bị anh dọa sợ chết khiếp.” Người này đang dùng cơm thì bông hộc máu, có thể không dọa người khác sao?

“Bác sĩ nói anh bị thủng dạ dày

Đoán chừng anh phải ở lại bệnh viện một thời gian

Tôi định gọi thông báo cho gia đình anh, nhưng không biết mật khẩu điện thoại của anh, nên không thể liên lạc với họ.” Vương Ngưng giải thích lý do vì sao chỉ một mình cô ở bệnh viện.

“Anh cho tôi số điện thoại của người nhà anh đi, bây giờ tôi sẽ gọi cho họ ngay.” Vương Ngưng nói.

Thẩm Quân Trạch lẳng lặng nhìn cô, thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt cô, ánh mắt anh bỗng như có tia sáng hiện lên, sau đó đọc một dãy số, là số điện thoại của Thẩm Thanh Lan.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện