Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Thẩm Thanh Lan quay ra ban công, tiếp tục đọc quyển sách trong tay. Nếu Vu Hiểu Huyên để ý thì sẽ phát hiện Thẩm Thanh Lan không phải đang xem sách giải trí mà là một quyển tổng quan về quản trị kinh doanh.

Thẩm Thanh Lan đọc sách rất nhanh, chưa được bao lâu đã lật sang trang kế tiếp. Không biết với tốc độ nhanh như vậy thì cô đọc có hiểu hay không.

Đang say mê đọc sách thì điện thoại vang lên, Thẩm Thanh Lan nhìn tên người gọi, là Cố Dương.

“A lô.”

“Chị dâu, tôi là Cố Dương.” Cố Dương nhiệt tình mở lời.

“Tôi biết.”

“Chị dâu, bây giờ chị đang ở đâu vậy?”

“Ký túc xá trường học.”

“Vậy thì tốt quá.” Giọng nói vui vẻ của Cố Dương truyền đến từ đầu dây bên kia, “Chị dâu, bây giờ tôi đang ở gần trường học của chị, tôi sẽ tới đón chị ngay, chờ tôi.”

Nói rồi, anh ta không đợi Thẩm Thanh Lan trả lời mà cúp điện thoại luôn. Cô nhíu mày nhìn màn hình tối dần đi.

Mười phút sau, Cố Dương lại gọi đến. Thẩm Thanh Lan vốn không định nghe máy, nhưng nghĩ lại thì vẫn nghe máy.

“Chị dâu, tôi đến cổng trường chị rồi. Phòng chị ở ký túc xá nào? Tôi vào đón chị.”

Thẩm Thanh Lan nhìn người qua kẻ lại dưới tầng, “Không cần, bây giờ tôi ra cổng trường tìm anh.”

Nói xong cô liền cúp máy, đứng dậy chào Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng rồi ra ngoài, chỉ mang theo chìa khóa phòng ngủ và điện thoại.

Thẩm Thanh Lan nhanh chóng xuất hiện ở cổng trường. Cố Dương vẫn luôn chú ý bên này nên thấy cô trước. Anh ta mở cửa xe, vẫy tay với Thẩm Thanh Lan, “Ở đây, ở đây.”

Giọng anh ta rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của những người gần đó. Có người nhận ra Thẩm Thanh Lan, dù sao cô ở trường cũng coi như là một nhân vật quan trọng, rất ít người không biết cô.

Hôm nay, Cố Dương lái chiếc Ferrari màu vàng, là mẫu Ferrari mới nhất năm nay, kiểu dáng sành điệu. Anh ta lại cao dáo, khuôn mặt đẹp trai, là một cao phú soái sáng lòe lòe.

Mà cao phú soái này bây giờ lại đến tìm Thẩm Thanh Lan. Nhớ đến tin đồn giữa cô và Nhan Thịnh Vũ lúc trước, mọi người như phát hiện ra một tin tức lớn, người nào người nấy lấy điện thoại ra lén lút chụp ảnh.

Thẩm Thanh Lan dĩ nhiên là có chú ý đến phản ứng của mọi người xung quanh, âm thầm hối hận. Cô đang nghĩ có nên trở về, coi như không quen biết Cố Dương không thì anh ta lại thấy cô mãi chưa động đậy nên bèn chạy lại chỗ cô.

“Chị dâu, mau theo tôi. Tôi dẫn chị đến một nơi thú vị, bảo đảm chị sẽ xem được một màn đặc sắc.”

Cố Dương muốn kéo cánh tay Thẩm Thanh Lan nhưng bị cô tránh. Anh ta không xấu hổ, mà còn đưa tay làm động tác mời.

Thẩm Thanh Lan bỏ ý định trở về phòng ký túc, lên xe của Cố Dương.

“Rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?” Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt. Cố Dương đến, cô có thể đoán được sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo. Tuy cô không để ý những lời đồn nhảm nhí đó, nhưng ra ngoài mà bị người ta lén bàn tán sau lưng, chỉ chỉ trỏ trỏ thì cũng rất khó chịu

“Chị dâu, đêm nay ở ngoại ô thành Nam có một trận đua xe rất đặc sắc, Cố Khải cũng sẽ tham gia. Chúng ta đi cổ vũ cho anh ấy.” Cố Dương nói mục đích của chuyến đi này.

“Không đi.” Tay Thẩm Thanh Lan đặt trên tay cầm cửa, chuẩn bị xuống xe.

Cố Dương kéo cô lại, “Đừng đi, chị dâu, trận đấu này ít gặp lắm, mỗi năm tổ chức một lần. Năm nay Cố Khải khó khăn lắm mới vào được trận chung kết, chị phải đi cổ vũ mới được.”

Quan trọng nhất là, có Thẩm Thanh Lan đi cùng, dù sau này Phó Hoành Dật có biết thì cũng sẽ không phạt nặng bọn họ. Cố Dương cảm thấy kéo cô xuống nước theo là cách tốt nhất anh ta có thể nghĩ ra. Ai bảo Phó Hoành Dật không bao giờ cho phép bọn họ tham gia mấy trận đấu như thế này chứ.

Lần trước anh ta và Cố Khải tham gia, Phó Hoành Dật biết đã bắt bọn họ thao luyện suốt hai tháng ròng, đến mức bọn họ mất cả niềm tin vào cuộc sống.

Thẩm Thanh Lan nhìn vào chỗ cánh tay mà Cố Dương kéo của mình. Anh ta buông ra, chắp hai tay trước ngực, “Chị dâu, xin chị đó, đi cùng đi. Tôi bảo đảm đây sẽ là một trận đấu chính quy.”

Cuối cùng Thẩm Thanh Lan vẫn không xuống xe mà theo Cố Dương đến một nhà hàng, theo lời anh ta nói là không ăn no làm sao có sức đi cổ vũ được.

Khi bọn họ ăn xong, đến sân đua thì đã là bảy giờ tối. Nửa tiếng sau, trận đua sắp bắt đầu, nhưng bọn họ không thấy Cố Khải ở trường đua.

“Thằng nhóc chết tiệt này chạy đi đâu rồi? Chị dâu, chị ở đây đợi tôi, tôi đi gọi điện thoại cho anh ấy.” Giọng Cố Dương hơi sốt ruột, nhưng vẻ mặt lại không nôn nóng lắm. Anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Cố Khải mấy cuộc liên tục, nhưng đều không có ai nghe máy. Lúc này Cố Dương mới thật sự nóng nảy.

“Chị dâu, không gọi được, có phải Cố Khải xảy ra chuyện gì rồi không?”

Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi, “Trước đó anh ấy nói với anh thế nào?”

“Tôi với anh ấy cùng ăn trưa xong thì tôi tới tìm chị, anh ấy về nhà một chuyến, sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.”

“Thi đấu bắt đầu lúc mấy giờ?”

“7 giờ 30 phút.”

Thẩm Thanh Lan nhìn đồng hồ, “Còn nửa tiếng, vẫn kịp giờ, chắc anh ấy đang trên đường tới, đừng nôn nóng, chúng ta tìm một chỗ chờ.”

Giọng Thẩm Thanh Lan du dương bình thản khiến Cố Dương thoáng bình tĩnh lại. Anh ta hơi ngại ngùng nhìn Thẩm Thanh Lan. Rõ ràng anh ta lớn hơn cô hai tuổi, nhưng khi gặp chuyện lại không tỉnh táo đươc như cô.

Cố Dương hơi xấu hổ.

“Ủa, ai thế này? Đây chẳng phải là Cố thiếu tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta sao?” Một giọng nói lưu manh vang lên. Thẩm Thanh Lan nhìn sang thì thấy một chàng trai tóc vàng với ngoại hình trung bình, mặc bộ đồ da, đứng ở cách đó không xa, nhưng vẻ mặt chẳng hiểu sao lại khiến người ta không mấy dễ chịu.

Sau lưng gã còn có vài người ăn mặc giống gã, vẻ mặt cũng y chang.

Cố Dương thấy người tới là ai thì liền sầm mặt lại, “Lâm Hạo, mày tới làm gì? Thi đấu vẫn chưa bắt đầu đâu.”

Lâm Hạo cười, ánh mắt nhìn sang Thẩm Thanh Lan rồi liền dính chặt vào cô, “Người đẹp này lạ mắt quá, lần đầu tiên tới sao?” Lâm Hạo giả vờ lịch thiệp nói.

Thẩm Thanh Lan nhướng mày, còn chưa trả lời thì Cố Dương đã đứng trước mặt cô, ngăn ánh mắt của Lâm Hạo lại, “Lâm Hạo, đôi mắt chó của mày nhìn đi đâu thế? Mày không cần chúng nữa phải không?”

Mặt Lâm Hạo biến sắc, “Cố Dương, cái thằng bại tướng dưới tay tao, bao giờ mày thắng thì hẵng kiêu ngạo. Còn bây giờ, ở đây không có chuyện của mày.” Nói xong, gã lại nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, nở nụ cười tự cho là lịch thiệp.

“Người đẹp, tôi tên là Lâm Hạo, thiếu gia của doanh nghiệp Lâm Thị. Xin hỏi tên của người đẹp là gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện