Thẩm Thanh Lan không ngờ chỉ ăn một bữa cơm mà cũng gặp Thẩm Quân Dục. Nhìn anh xuất hiện trước mặt cô, rồi nhìn lại khuôn mặt tươi cười kinh ngạc của Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên, đầu cô đau âm ỉ.

“Em đi ăn với bạn học.” Thẩm Thanh Lan trả lời, không xưng hô với Thẩm Quân Dục, đang nghĩ xem phải giải thích thế nào với Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên.

Mặc dù không phải cố ý che giấu, nhưng rốt cuộc cô cũng đã giấu bọn họ nhiều năm như vậy.

Thế nhưng Thẩm Quân Dục không biết suy nghĩ của cô, lại nở nụ cười, chào hỏi Phương Đồng “Chào hai em, anh là anh trai của Lan Lan, tên là Thẩm Quân Dục.”

Hai người đã nhận ra từ lúc anh đến. Phương Đồng làm ở tập đoàn Quân Lan nên biết ông chủ của mình. Còn Thẩm Quân Dục lại là nam thần của Vu Hiểu Huyên, nên cô ấy cũng chẳng lạ gì.

Hai người vốn còn đang kinh ngạc rằng Thẩm Thanh Lan lại quen Thẩm Quân Dục. Khi nghe cách xưng hô của anh, hai người đã biết quan hệ giữa bọn họ không bình thường. Nhưng khi Thẩm Quân Dục vừa lên tiếng, hai người hoàn toàn cứng đơ ngay tại chỗ.

“Anh… Anh trai?” Vu Hiểu Huyên không thể tin nổi, trợn mắt nhìn Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan lặng lẽ trừng Thẩm Quân Dục, rồi nhìn Hiểu Huyên, hơi gật đầu, “Ừ, đây là anh trai tớ, Thẩm Quân Dục.”

Phương Đồng: “...”

Vu Hiểu Huyên: “... Anh trai ruột?”

Thẩm Quân Dục mỉm cười: “Ruột thịt cùng mẹ sinh ra.”

Vu Hiểu Huyên: “...”

Ánh mắt u oán đâm vào người Thẩm Thanh Lan, cho dù cô không nhìn nhưng cũng có thể cảm nhận được trong đôi mắt ấy tràn đầy oán thán.

Thẩm Quân Dục đến lúc này mới kịp nhận ra hình như anh đã gây phiền phức không lớn mà cũng chẳng nhỏ cho Thẩm Thanh Lan rồi. Bắt gặp ánh mắt hơi lạnh của cô, anh hơi lúng túng cười cười.

“Việc này, hiếm khi có dịp gặp nhau, nếu không ngại thì cùng ăn cơm đi?” Thẩm Quân Dục lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

“Không ngại.” Vu Hiểu Huyên vô thức trả lời.

“Có lẽ anh không đi một mình nhỉ?” Thẩm Thanh Lan nói.

“Dẫn khách hàng đến đây ăn cơm, vừa tiễn họ xong, nhưng chỉ uống rượu xã giao thôi, chưa ăn gì hết.” Thẩm Quân Dục đáng thương nói.

“Bọn em cũng mới tới, nếu tổng giám đốc Thẩm không ngại thì cùng ngồi ăn với bọn em đi.” Phương Đồng nói không được tự nhiên lắm. Cô ấy thật không ngờ rằng Thẩm Thanh Lan, người những tưởng là có gia cảnh kém nhất trong ba người, lại là thiên kim nhà họ Thẩm.

Các cô ngủ chung phòng ba năm, vậy mà không ai phát hiện ra, không, phải nói cả trường đều không có ai biết. Nếu không thì lúc trước trên diễn đàn, tất cả mọi người đã không nghiêng về một phe mắng Thẩm Thanh Lan.

Nếu thân phận Thẩm Thanh Lan lộ ra, có lẽ sẽ khiến cả trường xôn xao. Người này đích thực là thiên kim hào môn, gia thế nhà họ Thẩm còn trên cơ nhà họ Nhan.

“Các em thích ăn món gì thì cứ gọi, hôm nay anh mời, xem như cảm ơn các em mấy năm nay đã chăm sóc cho Lan Lan nhà anh nhiều như vậy.” Thẩm Quân Dục khách sáo nói.

Vu Hiểu Huyên xua tay liên tục, “Không đâu không đâu, bình thường phần lớn là Thanh Lan chăm sóc bọn em ạ.”

Ánh mắt cô ấy nhìn Thẩm Quân Dục biến thành trái tim màu hồng, gương mặt ửng đỏ. Đây chính là nam thần của cô đấy. Không ngờ cô chẳng những có thể tiếp xúc với nam thần ở khoảng cách gần, mà thậm chí còn có thể ngồi ăn cùng bàn với anh nữa.

Mặc dù vẻ mặt Vu Hiểu Huyên si mê, nhưng ánh mắt cô rất trong sáng. Thẩm Quân Dục không hề có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, còn cười thiện ý với cô.

Mặt Vu Hiểu Huyên càng đỏ hơn. Thẩm Quân Dục thấy buồn cười, đang định trêu chọc Vu Hiểu Huyên thì chân lại truyền đến cảm giác đau đớn khiến mặt anh biến sắc. Bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Thanh Lan, anh lập tức bỏ suy nghĩ muốn chọc ghẹo Vu Hiểu Huyên.

Thẩm Thanh Lan bình tĩnh thu chân, gắp một cái cánh gà cho Vu Hiểu Huyên, “Cánh gà trứng muối này không tệ, cậu nếm thử đi.”

Vu Hiểu Huyên sững sờ gật đầu, “à” một tiếng rồi máy móc ăn chân gà.

Dù hồi hộp nhưng nhìn thấy dáng vẻ mê mẩn của Hiểu Huyên, Phương Đồng cũng cảm thấy hơi mất mặt.

“Lan Lan nhà anh trầm tính, bình thường cũng không có người bạn nào, nhưng anh thường xuyên nghe em ấy nhắc đến hai em. Nếu hai em rảnh thì có thể đến nhà chơi.” Giọng Thẩm Quân Dục ôn hòa như một người anh thân thiết.

“Thật ra tính Thanh Lan chỉ hơi lạnh lùng thôi, nhưng cậu ấy rất dễ gần. Chúng em đều rất thích cậu ấy.” Phương Đồng thỏ thẻ.

Thẩm Quân Dục nhìn sang mặt Phương Đồng, đột nhiên cảm thấy hình như đã nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó, bèn hỏi, “Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”

“Lúc trước em thực tập hai tháng trong tập đoàn Quân Lan, có thể anh đã gặp em ở đó.”

Vừa nghe vậy, Thẩm Quân Dục lập tức nhớ ra, “Em là thư ký mới đến trong phòng thư ký phải không?”

Phương Đồng gật đầu.

“Thế nào? Thực tập trong tập đoàn Quân Lan đã quen chưa?”

Phương Đồng hơi xấu hổ, “Bây giờ em không còn thực tập trong tập đoàn nữa. Việc học ở trường còn nhiều lắm, em phải lo việc học trước.”

Thẩm Quân Dục gật đầu: “Sinh viên nên lấy việc học làm đầu. Nếu sau khi tốt nghiệp mà em vẫn còn muốn đến tập đoàn Quân Lan thì có thể hỏi Lan Lan địa chỉ email của anh rồi nộp thẳng CV vào đó.”

Phương Đồng nghe vậy thì có vẻ hơi được chiều mà hoảng. Chợt nhớ đến hôm đó thảo luận về dự định sau khi tốt nghiệp với Thẩm Thanh Lan, cô đã nói muốn gửi CV vào tập đoàn Quân Lan lần nữa, Thanh Lan đã nói cô sẽ được như ý muốn.

Lúc đó cô tưởng rằng cô ấy chỉ cổ vũ mình, không ngờ Thanh Lan lại là em gái ruột của ông chủ tập đoàn Quân Lan. Khoan đã, Quân Lan, Quân Lan, Thẩm Quân Dục, Thẩm Thanh Lan. Một suy đoán mạnh dạn lóe lên trong đầu Phương Đồng, khóe môi cô ấy hơi nhếch một cái.

Có lẽ không như cô nghĩ đâu. Nhưng nhìn thái độ Thẩm Quân Dục đối với Thẩm Thanh Lan, còn cả tên của tập đoàn Quân Lan, cô càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình là chính xác.

“Trước đó anh nghe Lan Lan nói có một người bạn tham gia casting ở Thánh Huyên, chắc là em phải không?” Thẩm Quân Dục nhìn Vu Hiểu Huyên bằng ánh mắt ấm áp.

Vu Hiểu Huyên không ngờ ngay cả chút chuyện nhỏ này mà Thẩm Thanh Lan cũng kể với người nhà. Nhớ lại trước đó Thẩm Quân Dục nói cô thường xuyên nhắc đến hai người bọn họ, trong lòng cô ấy liền rất vui vẻ.

“Vâng… vâng ạ.” Vu Hiểu Huyên hơi khẩn trương.

Thẩm Thanh Lan thầm trợn trắng mắt. Cô chưa từng nhắc đến chuyện này với Thẩm Quân Dục. Anh ấy biết chắc chắn là do cái miệng rộng kia của Hàn Dịch rồi.

Đừng tưởng cô không biết quan hệ cá nhân giữa Thẩm Quân Dục và Hàn Dịch rất tốt.

“Sau này nếu có chuyện gì thì có thể gọi cho anh. Anh rất quen thân với tổng giám đốc của Thánh Huyên, có thể bảo cậu ấy quan tâm đến em một chút.”

Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Không, không cần, người trong công ty đối xử với em rất tốt.”

Thẩm Quân Dục cười cười, cũng không nhiều lời nữa. Nếu Hàn Dịch đã biết quan hệ giữa Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên thì cho dù anh không nói, anh ta cũng sẽ quan tâm đến cô ấy.

Không khí bữa cơm này hơi khẩn trương, chủ yếu là vì Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên đột nhiên biết được thân phận thật của Thẩm Thanh Lan, thật sự không thể tiếp thu ngay lập tức được, nên lúc ăn cũng hơi bồn chồn.

Ăn cơm xong, Thẩm Quân Dục chủ động thanh toán, “Hôm nay đã muộn rồi, các em còn về ký túc xá trong trường được không? Nếu không thì đến nhà bọn anh ở một đêm đi?”

Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên nghe vậy thì vội vàng xua tay, “Không cần, không cần, mười một giờ phòng ký túc mới tắt đèn, bây giờ bọn em vẫn còn về được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện