Hàn Dịch bằng cách nào đó biết tin Phó Hoành Dật bị thương nằm viện. Sáng sớm, anh ta xách một giỏ trái cây, xuất hiện trong phòng bệnh.

“Ôi ngài Phó, mới mấy ngày không gặp, sao ngài lại đến bệnh viện ở thế này?” Hàn Dịch cười tươi như hoa, dáng vẻ không giống như tới thăm bệnh, mà lại trông hơi hả hê.

Phó Hoành Dật chẳng buồn liếc anh ta.

Hàn Dịch bị bẽ mặt, bèn ngượng ngùng sờ mũi một cái, rồi quan sát xung quanh, nhưng lại không thấy Thẩm Thanh Lan.

“Ủa, cô vợ bé nhỏ lạnh lùng của cậu đâu?”

“Đến trường nộp luận văn rồi.” Phó Hoành Dật lạnh nhạt đáp lại.

Hàn Dịch à một tiếng, đôi mắt đào hoa bỗng nhiên lóe lên. Anh ta bước tới gần Phó Hoành Dật, “Này, tôi bảo, cái thân xử nam vạn năm của cậu đã bị phá hay chưa?”

Phó Hoành Dật liếc anh ta một cái, không ừ hữ nửa lời.

Hàn Dịch kêu toáng lên, “Không phải chứ, hai người kết hôn lâu như vậy rồi, mà cậu vẫn chưa xuống tay?” Nói xong, anh ta còn xấu xa thoáng nhìn qua nửa người dưới Phó Hoành Dật, vẻ mặt nghiêm túc.

“Người anh em, có phải cậu có bệnh gì khó nói? Nếu thế thật thì cậu muôn ngàn lần không thể giấu bệnh tránh thuốc. Mặc dù tôi không biết bác sĩ điều trị trong lĩnh vực này, nhưng vẫn có thể nhờ bạn bè tìm cho cậu. Có bệnh thì phải trị.”

Anh ta nói nghiêm túc, người không biết còn tưởng rằng trong chuyện đó, Phó Hoành Dật không được thật.

Sắc mặt Phó Hoành Dật đen sì, lạnh lẽo.

Hàn Dịch đã sớm quen với bản mặt lạnh của Phó Hoành Dật. Anh ta không hề để tâm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giữa hai đùi Phó Hoành Dật, đáy mắt đầy ý cười sâu xa.

Sắc mặt Phó Hoành Dật đã gần sánh được với đít nồi, mắt nhìn anh ta như phóng dao găm. Anh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn. Cuối cùng Hàn Dịch cũng kịp nhận ra là mình đùa quá trớn, khiến vị đại thần này cáu rồi.

“Việc đó, Hoành Dật, tôi chỉ đùa một chút, đùa thôi mà.”

Phó Hoành Dật lạnh lùng thu tầm mắt lại, “Không có chuyện thì cậu có thể cút đi được rồi.”

“Còn chứ, tôi đích thân tới thăm cậu mà.” Hàn Dịch nói xong, lại lấy một quả táo từ giỏ trái cây ra, cắn một miếng, “Cậu biết chuyện bạn cô vợ nhỏ nhà cậu tham gia đợt casting của công ty tôi không?”

“Kết quả như thế nào?”

Hàn Dịch nhớ đến cô bé có khuôn mặt trẻ con kia, liền híp đôi mắt hoa đào, “Đã qua được hai vòng. Có điều, cô bé đó quá ngây thơ. Đến vòng thứ ba là bán kết thì bị người ta hãm hại.”

“Trượt rồi?” Phó Hoành Dật hỏi bằng giọng thoải mái. Nếu không phải cô ấy là bạn của Thẩm Thanh Lan, thì anh còn chẳng buồn hỏi lấy một câu.

“Sao vậy được? Người do chị dâu tự mình gọi điện thoại qua nhờ chăm sóc, dù không có thực lực thì tôi cũng sẽ giữ cô ấy lại, phải nể mặt chị dâu chứ!”

“Thanh Lan nói vậy sao?” Phó Hoành Dật hoài nghi tính chân thật trong lời nói của anh ta. Thật sự là Thẩm Thanh Lan không giống kiểu người sẽ nói những lời này.

Hàn Dịch sờ mũi một cái, “Không, chị dâu chỉ nói xin một slot dự thi, còn lại dựa vào thực lực của cô bé kia. Có điều, tôi nghĩ hiếm khi chị dâu mở miệng nhờ một lần, mà cô bé kia cũng coi như có tài, nên muốn cho cô bé một cơ hội.”

“Cậu đường đường là tổng giám đốc tập đoàn, lại quan tâm đến một người mới dưới trướng công ty như vậy từ bao giờ thế? Chẳng lẽ cậu thích cô bé kia sao?” Phó Hoành Dật trào phúng.

“Vớ vẩn! Tôi quan tâm cô ấy như thế là vì ai?” Hàn Dịch xù lông, “Hơn nữa, tôi thích những cô gái đẹp có ngực tấn công, mông phòng thủ. Thức ăn chay chỉ có nửa lượng thịt trước ngực như cô ấy, tôi còn thấy chướng mắt ấy.”

“Không phải thì tốt. Hàn Dịch, tôi chưa từng quản việc cậu chơi đùa như thế nào. Nhưng tôi không hy vọng cậu có ý đồ với bạn của Thanh Lan.”

Hàn Dịch nghe vậy liền tặc lưỡi, “Mới đó đã bảo vệ rồi. Đàn ông ấy mà, quả nhiên có thể đâm anh em mấy dao vì phụ nữ. Chả biết lúc trước, ai đó thề son sắt với tôi, rằng chỉ coi người ta như em gái. Kết quả là vừa đảo mắt, em gái đã trở thành vợ.”

“Nếu rảnh rỗi như vậy thì làm giúp tôi một chuyện.” Phó Hoành Dật lạnh lùng nói.

Hàn Dịch vô thức hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyển cổ phần công ty Thánh Huyên và Mị Sắc của tôi sang cho Thanh Lan.”

Hàn Dịch ngẩn tò te, “Cậu nói thật?”

“Nhìn tôi giống đang đùa lắm sao?” Vẻ mặt Phó Hoành Dật nghiêm túc.

Hàn Dịch lắc đầu, “Không, cậu trông đang giống sợ vợ hơn. Có điều, chị dâu biết chuyện cậu có cổ phần ở Thánh Huyên và Mị Sắc sao?”

“Sẽ biết ngay thôi. Dù sao tôi cũng là quân nhân, chuyển cổ phần cho cô ấy sẽ tốt cho tất cả mọi người.”

Hàn Dịch gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Vậy được, hôm nào tôi gọi luật sư soạn văn bản, chuyển cổ phần công ty sang cho chị dâu. Có điều, dạo này tôi nghe nói một việc có liên quan đến chị dâu. Cậu có hứng thú nghe thử không?” Hàn Dịch nhớ đến tin đồn mà mình vô ý nghe được vào hôm nào đó, liền nhìn Phó Hoành Dật mà cười đầy quái dị.

“Nói.”

“Cả trường đều biết chị dâu được một học bá cao phú soái* trong trường theo đuổi, diễn đàn của trường đang sôi sùng sục. Tôi đã cố ý giúp cậu điều tra. Tên nhóc đó là người nhà họ Nhan ở Nam Thành.”

* Học bá: ngôn ngữ mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc. Cao phú soái: chỉ mấy anh chàng đại gia vừa trẻ đẹp, vừa giàu có, lại vừa trí thức.

Phó Hoành Dật sầm mặt, “Sao cậu biết chuyện này?”

Hàn Dịch ngẩn người, xấu hổ sờ mũi một cái, “Chuyện này sao? Cậu không cần biết, chỉ cần biết có chuyện như vậy là được.” Anh ta không thể nói, là thời gian trước anh ta quen một cô bạn gái trong đại học B của Bắc Kinh, nên nghe được tin này trong lúc tâm huyết dâng trào, đến trường tìm bạn gái.

“Thật ra, với sắc đẹp của chị dâu, có người theo đuổi cũng chẳng khó hiểu gì. Nếu không có thì mới lạ đấy. Có điều, Hoành Dật, cậu không sợ cô ấy bị người ta theo đuổi thành công sao?”

“Cô ấy sẽ không như thế.” Phó Hoành Dật đáp chắc nịch.

“Cậu tự tin thật. Tuy tôi phải thừa nhận cậu đẹp trai, gia thế tốt, nhưng cậu lại rất bận, không ở nhà thường xuyên. Còn cậu trai trẻ đẹp mã kia thì sao? Gia thế không kém cậu là bao, ngoại hình cũng không tệ. Quan trọng nhất là, tuổi người ta còn trẻ, lại có nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy. Cậu hoàn toàn không lo bọn họ lâu ngày sinh tình sao?”

“Tôi tin cô ấy.” Nếu người khác dễ dàng theo đuổi thành công như vậy thì đã chẳng tới lượt anh cưới cô rồi. Hơn nữa, Thẩm Thanh Lan rất chín chắn, vượt xa đám bạn cùng lứa. Cô cũng ngứa mắt với những tên được xưng tụng là trẻ tuổi đẹp mã kia. Chút tự tin này Phó Hoành Dật vẫn phải có.

“Được rồi, cậu đã nói đến vậy, tôi sẽ mở to mắt ra xem.” Hàn Dịch gặm quả táo, tùy ý nói. Thật ra anh ta chỉ thuận miệng kể lại, vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Thẩm Thanh Lan.

Hàn Dịch chưa ngồi được bao lâu đã nghe điện thoại rồi đi. Nhìn vẻ mặt hớn hở của anh ta, rõ ràng là có hẹn với người đẹp.

Phòng bệnh yên tĩnh lại, Phó Hoành Dật nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm suy tính về lời Hàn Dịch nói.

Người theo đuổi Thẩm Thanh Lan? Ha ha, đến một người giết một người, đến hai người giết cả đôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện