Thẩm Thanh Lan quay đi, không để ý đến cô bé nữa.

Dường như đã quen với sự lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan, Nhan Tịch cắm cúi ăn bánh của mình. Bánh này thật là ngon. Hôm nay cô bé vẫn chưa ăn cơm tối. Lúc nãy lại bị hoảng sợ như vậy, khóc một trận, sớm đã đói đến kiệt sức rồi.

Nhan Thịnh Vũ đến rất nhanh. Xe của anh ta vừa xuất hiện ở góc đường, Nhan Tịch đã nhìn thấy rồi. Cô bé chỉ vào xe của anh mình, nói với Thẩm Thanh Lan: “Chị, chị thấy không? Chiếc xe màu xanh kia là của anh trai em đấy. Em nói chị biết nhé, anh trai em rất đẹp trai. Chị nhìn thấy chắc chắn sẽ thích. Chị, nếu chị không cần em lấy thân báo đáp, chi bằng chị hãy làm chị dâu em đi.”

Nhìn về phía cô bé chỉ, Thẩm Thanh Lan quả nhiên thấy một chiếc ô tô màu xanh. Nhẩm tính khoảng cách từ chỗ này tới đó, cùng lắm chỉ một hai phút, chắc không thể xảy ra chuyện gì được.

Cô vẫy tay, gọi một chiếc taxi, “Người nhà đã đến đón em rồi, chị đi trước đây. Sau này không có việc gì thì đừng một mình đến những nơi thế này.”

Thẩm Thanh Lan dứt khoát đóng cửa xe, không để ý Nhan Tịch đang ra sức đập tay vào cửa kính ô tô, “Chị, chị đừng đi.”

Nhìn chiếc xe đã chạy xa, Nhan Tịch hậm hực giẫm chân.

“Tiểu Tịch, sao em lại chạy đến đây, nguy hiểm lắm.” Vừa dừng xe, Nhan Thịnh Vũ liền chạy đến trước mặt Nhan Tịch. Anh ta nghiêm mặt hổ lại, dạy dỗ cô bé.

Nhan Tịch trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lan đi. Cô còn đang buồn, lại bị Nhan Thịnh Vũ quát như vậy, nên liền rơi nước mắt.

“Tất cả đều tại anh. Nếu không phải anh chậm chạp như vậy, chị ấy cũng chưa đi. Đều tại anh, tại anh hết.” Nhan Tịch khóc òa lên, không màng đến hình tượng nữa.

Nhan Thịnh Vũ vốn chỉ định dọa cô. Con bé này toàn chạy lung tung. Hôm nay chẳng qua là do anh không trông chừng nó, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa, khiến anh lo lắng hết sức.

Ở đây lạ nước lạ cái. Nhỡ Nhan Tịch có xảy ra chuyện gì, anh biết ăn nói thế nào với cả nhà. Thế mà anh vừa nói có một câu, thì con bé đã khóc rồi. Trong phút chốc, Nhan Thịnh Vũ hoảng hốt, luống cuống tay chân dỗ dành con bé.

“Tiểu Tịch, em đừng khóc. Là do anh sai, anh không nên hung dữ với em như vậy. Em tha thứ cho anh được không?”

Nhan Tịch lại càng khóc to hơn. Thật ra hôm nay cô bé đã bị dọa chết khiếp rồi. Dù gì cô cũng mới chỉ mười bảy tuổi. Trước đây gia đình đã quá bao bọc, gần như chưa từng gặp phải những chuyện thế này. Sau đó Thẩm Thanh Lan xuất hiện cứu cô. Nhan Tịch vẫn luôn chìm đắm trong niềm vui gặp được Thẩm Thanh Lan, vốn không có thời gian mà sợ hãi nữa. Bây giờ Thẩm Thanh Lan đi rồi, anh trai cũng đã xuất hiện, cảm xúc của Nhan Tịch mới hoàn toàn vỡ òa.

Cô ngồi xổm xuống đất, ôm gối khóc đến đau lòng.

Nhan Thịnh Vũ cũng ngồi xuống trước mặt cô bé. Gương mặt anh đầy lo lắng. Nhưng anh lại không biết phải dỗ cô thế nào, chỉ đành lặp đi lặp lại một câu “đừng khóc nữa.”

Khuôn mặt Nhan Tịch vốn được trang điểm lúc này bị nước mắt rửa trôi, trông lại càng thê thảm.

Cuối cùng cũng đã khóc đủ rồi, cô bé run rẩy đứng lên. Nhan Thịnh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Con bé mà khóc nữa thì anh cũng khóc theo mất.

“Nhan Tịch, chúng ta về đã, ngày mai trở lại Bắc Kinh rồi.”

Nhan Tịch kéo tay Nhan Thịnh Vũ, nhìn anh với vẻ đáng thương, “Chưa về vội được không anh? Em muốn đi tìm chị.”

“Nhan Tịch, biển người mênh mông. Em bảo anh phải tìm giúp em thế nào?”

“Anh cứ tìm thử xem, có lẽ sẽ tìm được thôi. Chị ấy xinh đẹp như vậy, chắc chắn rất dễ tìm.” Nhan Tịch vẫn chưa chịu từ bỏ. Cô thật sự rất muốn tìm Thẩm Thanh Lan.

Nhan Thịnh Vũ không đấu lại được dáng vẻ này của Nhan Tịch, đành thỏa hiệp, “Được rồi, được rồi, anh tìm giúp em. Nhưng trước tiên, em phải nói cho anh biết chị ấy tên gì đã.”

Nhan Tịch vừa nghe xong lại muốn khóc. Lúc nãy cô đã quên hỏi tên chị ấy rồi.

Tuy là vậy, nhưng đến ngày hôm sau, Nhan Thịnh Vũ vẫn nhờ bạn bè của anh ở Hàng Châu tìm người dựa vào những miêu tả của Nhan Tịch. Chỉ là lúc đó, Thẩm Thanh Lan đã rời khỏi Hàng Châu, trở về Bắc Kinh. Chắc chắn họ phải phí công vô ích rồi.

Đúng vậy, Thẩm Thanh Lan không đến Quảng Châu như kế hoạch ban đầu, mà quay trở lại Bắc Kinh. Lý do thật sự là mấy hộp bánh hoa quế be bé mà cô đang cầm.

Cô không nỡ phụ tấm lòng của bà cụ đã làm bánh cho cô trong đêm. Nhưng nếu đợi cô đi Quảng Châu rồi mới quay lại Bắc Kinhh, thì e rằng chỗ bánh hoa quế này sẽ hỏng hết. Cho nên cô buộc phải thay đổi lộ trình.

Cô trở về Bắc Kinh bằng máy bay. Nếu không phải Nhan Tịch làm loạn lên đòi tìm Thẩm Thanh Lan, thì có lẽ họ đã có thể gặp lại ở sân bay. Nhưng mọi chuyện như thể đã được sắp đặt trước, họ lại bỏ lỡ một lần nữa.

Điều đầu tiên Thẩm Thanh Lan làm khi về tới Bắc Kinh là về nhà cất hành lý, sau đó đến trường học. Lúc cô về cũng rất trùng hợp, trong phòng cũng đang có người.

“A A A! Thanh Lan! Cậu về rồi.” Vu Hiểu Huyên trông thấy Thẩm Thanh Lan thì rất vui mừng, định nhào tới ôm chầm lấy cô, nhưng lại bị cô né như mọi lần.

“Thanh Lan! Thanh Lan! Cậu về có mang quà cho tớ không?” Vu Hiểu Huyên chìa đôi bàn tay trắng trắng mềm mềm ra, vội vàng hỏi.

Thẩm Thanh Lan đưa mấy cái túi trong tay cho cô ấy.

“Oa! Thanh Lan, cậu thật tốt với tớ. Cậu mua cho tớ nhiều quà thế này, tớ ngại quá đi.” Miệng thì nói ngại, nhưng cô ấy lại cười tươi như hoa.

“Trong đó còn có quà của Phương Đồng và Ngô Thiến nữa.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói. Nụ cười trên mặt Vu Hiểu Huyên tắt ngóm. Phương Đồng thì đắc ý.

“Nghe thấy chưa, còn có phần của tớ nữa. Tớ biết là Thanh Lan sẽ không quên tớ mà.”

Nói rồi, cô ấy bước đến kéo Vu Hiểu Huyên sang một bên, lấy mấy cái túi mà Thẩm Thanh Lan mang về. Bên trong ngoài mấy món đồ ăn vặt, còn có ba hộp quà được gói rất kỹ lưỡng, đẹp đẽ.

Phương Đồng cầm lấy một hộp, mắt sáng rực nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, đây là quà cho bọn tớ à?”

“Màu đỏ là quà tặng cậu. Màu hồng là của Vu Hiểu Huyên. Màu xanh là của Ngô Thiến.”

“Tớ cũng có?” Ngô Thiến được quan tâm mà ngạc nhiên. Cô ấy không ngờ Thẩm Thanh Lan lại chuẩn bị quà cho cả mình.

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Còn có cả mấy món bánh đặc sản Hàng Châu nữa, cũng ngon lắm. Các cậu ăn thử đi.”

Vu Hiểu Huyên vốn chẳng cần Thanh Lan nói, đã sớm bóc một hộp bánh hoa quế ra ăn thử rồi.

“Ôi ôi, cái này ngon quá Thanh Lan ơi. Cậu mua ở đâu thế? Có mua được trên mạng không? Hôm nào tớ đặt mấy hộp. Bánh ngon thật đấy.”

Nhớ đến cửa hàng nhỏ nằm sâu trong ngõ, còn cả bà lão tóc bạc trắng đầu, Thẩm Thanh Lan lắc đầu.

“Đặt trên mạng chắc không được hương vị thế này đâu. Cậu mà thích thì tranh thủ ăn thêm chút đi.”

Nghe vậy, Vu Hiểu Huyên bỗng cảm thấy tiếc nuối. Thấy Phương Đồng vừa cầm thêm một miếng, cô ấy liền giật lấy hai cái nữa.

Ngô Thiến nhẹ nhàng cắn miếng bánh đang cầm trong tay. Nhìn Vu Hiểu Huyên và Phương Đồng đang cười đùa rộn ràng, mắt cô ánh lên vẻ hâm mộ.

“Thanh Lan, chiếc khăn lụa này cậu mua đắt lắm phải không?” Phương Đồng đã bóc hộp quà, lấy một chiếc khăn quàng màu đỏ trông rất đẹp ra.

Chiếc khăn này được dệt bằng tơ lụa cao cấp. Phương Đồng vừa nhìn đã biết giá trị của chiếc khăn không nhỏ. Nghĩ đến gia cảnh của Thẩm Thanh Lan, cô ấy lập tức thấy ngại ngùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện